Hoài Thai Mãng Xà (Thai Rắn)

Chương 117: Lựa chọn nơi sư môn đặt chân




Sáng sớm, trên bầu trời là một mảnh quang mang đỏ rực, vầng mặt trời còn chưa mọc lên từ phương đông, cả không trung trải dài thành một phiến lụa trắng.

Lý Dật đúng giờ mở mắt ra, lắc đầu cho tỉnh ngủ, sau đó từ trên giường bò xuống.

Ngày hôm qua hắn theo Trịnh Dũng Cương đi lấy dược liệu, lúc về đến nhà thì đã muốn hơn mười một giờ đêm. Sau đó lại mất thêm vài tiếng sấy thuốc, ngủ còn chưa được ba tiếng.

Nhưng coi như chỉ ngủ có ba tiếng, tinh thần của hắn nhìn vẫn còn sảng khoái lắm. Thời điểm ở kiếp trước, vị giáo quan trong tổ chức sát thủ từng nói với Lý Dật, con người thực chất ra mỗi ngày ngủ say giấc chỉ trong khoảng hai đến bốn tiếng mà thôi. Chỉ cần mỗi ngày cam đoan ngủ sâu giấc trong hai tiếng, là có thể đạt tới một giấc ngủ hiệu quả.

Lúc trước vì để cho Lý Dật nhanh chóng lĩnh hội được phương pháp tiến vào giấc ngủ sâu, vị giáo quan của Lý Dật cũng phải tốn không ít tâm tư.

Trịnh Dũng Cương vì muốn mua những loại dược liệu kia cho Lý Dật, cũng ra không ít tiền, trong đó có rất nhiều loại dược liệu trân quý, tỉ như độc tố của Nhãn Kính Xà Vương cũng là một loại dược liệu rất khó mua được.

Lý Dật sắc thuốc ngoại trừ làm những tài liệu trân quý đó ra, chính là còn muốn chế tạo độc dược, hắn biết rõ phối phương như thế nào mới có thể đạt tới hiệu quả tốt nhất.

Tối hôm qua, tuy rằng hắn hành động nhẹ nhàng không có đánh thức Hạ Vũ Đình, nhưng cả phòng đều tràn ngập hương thuốc đông y, mười phần khó ngửi.

Lý Dật vốn định rửa mặt mũi chân tay, sau đó xuống lầu lái xe đến trước bờ biển.

Hiện tại đã điều phối được dược liệu, Lý Dật cũng không muốn thay đổi kế hoạch ban đầu, mỗi ngày phải bơi lội nửa giờ, sau đó đánh quyền ở dưới nước một giờ.

Bơi lội chính là môn vận động nhu tính tốt nhất giúp cho con người ta rèn luyện cơ thể, đồng thời còn nâng cao năng lực chịu đựng của mỗi một bộ phận khí quan. Về phần đánh quyền dưới nước, cái này đối với quyền tốc cùng lực lượng cũng đề cao mười phần rõ ràng, dù sao lực cản trong nước so với không khí là lớn hơn rất nhiều lần.

Thời gian Lý Dật đi tới bờ biển, vầng mặt trời đỏ rực vừa vặn nhô lên khỏi mặt biển, ánh bình minh rạng rỡ tràn ngập bốn phía chung quanh, dưới mặt biển cũng phản chiếu những tia quang mang đỏ thẫm, xa xa nhìn lại, mặt nước lấp lánh giống như một loại huyễn cảnh mơ hồ.

Dừng xe lại, nhìn cảnh sắc mỹ lệ phía xa xăm, hít thở bầu không khí ẩm ướt từ ngoài biển thổi vào, tâm tình của Lý Dật trước nay chưa từng bao giờ thoải mái như thế.

Cởi áo khoác ngoài, chỉ mặc một chiếc quần cộc, Lý Dật đứng trên bờ đá mà nhảy vào trong làn nước biển, bắt đầu bài rèn luyện thân thể.

Nửa giờ sau, Lý Dật đã rèn luyện xong. Lúc này vầng mặt trời đã nhô lên cao, trên bờ biển cũng có nhiều người đi tập thể dục buổi sáng hơn.

Một bài huấn luyện cường độ cao trong vòng nửa tiếng làm cho toàn thân Lý Dật mệt mỏi, mắt thấy chung quanh xuất hiện nhiều người, hắn mặc quần áo vào, lái xe rời đi.

Lý Dật trở về thì Hạ Vũ Đình đã không còn ở nhà, bất quá nàng vẫn chuẩn bị tốt bữa sáng điểm tâm cho hắn.

Cùng Lý Dật sống chung lâu ngày như vậy, Hạ Vũ Đình sớm đã quen thuộc quy luật sinh hoạt của hắn, sáng sớm mỗi ngày Lý Dật thường đi luyện công, còn nàng thì ở nhà chuẩn bị tốt bữa sáng rồi mới đi làm.

Chậm rãi thưởng thức bữa sáng. Đầu tiên hắn nhỏ dược vật vào trong bồn nước nóng, tắm rửa ngâm mình cho mệt nhọc trên người tan đi, mới rời khỏi nhà, lái xe tới Vĩnh Hòa hội sở.

Thời gian Lý Dật đi vào trong Vĩnh Hòa hội sở, Trịnh Thiết Quân cũng mới đình chỉ bài luyện công buổi sáng, đang ngồi tại bàn đá trên bãi cỏ dùng điểm tâm.

Chứng kiến Lý Dật đi tới, Trịnh Thiết Quân nhìn hắn phất tay, nói: “Tiểu Dật, qua đây, cùng nhau ăn điểm tâm.”

“Không sao, Trịnh thúc, tôi đã ăn sáng rồi.” Lý Dật mỉm cười bước tới bên cạnh Trịnh Thiết Quân, tự nhiên ngồi xuống, không có một chút câu nệ nào.

Bộ dạng của Lý Dật không vội cũng không ngượng ngùng làm cho Trịnh Thiết Quân mười phần thưởng thức. Hắn cầm khăn ướt lau qua miệng, sau đó châm một điếu thuốc Hồng Hà năm đồng tiền một bao, nói: “Tiểu Dật, ngày mai ta có việc cần phải đi tới phương Bắc, đại khái sau ba ngày nữa mới về. Ba ngày này, sự tình trong hội sở liền do cậu đảm đương.”

“Được, Trịnh thúc.” Trịnh Thiết Quân muốn làm cho Lý Dật kinh ngạc một chút, nhưng hắn lại không có hỏi nhiều mà bình tĩnh ưng thuận.

“Ngày mai trong hội sở sẽ tiến hành hai trận đấu chó, đến lúc đó ta kêu Thạch Lỗi hỗ trợ cậu, nếu gặp chuyện thì cậu có thể trực tiếp xử lý!” Trịnh Thiết Quân an bài nói.

Lý Dật gật đầu.

“Tại sao không hỏi ta muốn đi làm chuyện gì?” Chính sự an bài xong, Trịnh Thiết Quân mỉm cười, đưa sang cho Lý Dật một điếu thuốc.

Lý Dật tiếp nhận, cầm bật lửa châm thuốc, nhẹ nhàng hít một hơi nói: “Trịnh thúc không nói tự nhiên có nguyên nhân.”

“Tiểu tử ngươi….” Trịnh Thiết Quận nhịn không được cười cười, theo sau đó cảm thán nói: “Tiểu Dật, cậu không nên nhìn hiện tại giới hắc đạo trong quốc nội sóng yên gió lặng, tuy âm thầm nhưng cũng nổi ba đào mãnh liệt! Tại phương bắc mới xuất hiện một tên Thái Tử, nghe nói làm đệ tử của Thị Hồng gia tộc, năng lực cường đại. Dùng sức mạnh và thủ đoạn cứng rắn thu phục toàn bộ giới hắc đạo phương bắc, hợp thành liên minh phương bắc, đối với hắc đạo phương nam cứ như hổ đói rình mồi. Mà giới hắc đạo phương nam tuy rằng có Mãnh Hổ bang nhất đại gia tộc, nhưng bên trong cũng có không ít người mâu thuẫn.”

Nói đến đây Trịnh Thiết Quân thâm ý liếc nhìn Lý Dật một ánh mắt, nói: “Tiểu Dật, Thượng Hải là một vùng đất có phong thủy trù phú màu mỡ, rất nhiều người đều muốn thâu tóm nó, Tiêu đại ca hắn áp lực cũng không nhỏ. Sau này phải dựa vào những người trẻ tuổi như các cậu tới giúp hắn phân ưu ah!”

Nghe Trịnh Thiết Quân nói như thế, Lý Dật không khỏi giật mình, theo bản năng muốn hỏi Trịnh Thiết Quân. Vì sao Tiêu Thanh Sơn lại buông tha cho mình, tuy nhiên cuối cùng vẫn không có buột miệng hỏi.

Mà Trịnh Thiết Quân cũng không nói cho Lý Dật biết, hắn muốn rời đi ba ngày để làm cái gì.

Ngày hôm sau, sáng sớm Trịnh Thiết Quân liền rời khỏi Thượng Hải. Ngay khi Lý Dật tiến vào trong hội sở, thì Thạch Lỗi cũng đợi hắn đã lâu.

Thạch Lỗi là một thanh niên có chút văn nhược, đeo cặp kính mắt gọng vàng, tóc để hơi dài, nghe nói là sinh viên hạng ưu của đại học kinh tế Thượng Hải. Sau khi tốt nghiệp đại học, liên tục tìm công tác bên ngoài, nhưng hắn đều cảm thấy không phát huy được tinh thông của mình, một lần vô tình đụng phải Tiêu Thanh Sơn, được Tiêu Thanh Sơn coi trọng, sau đó mời hắn về giúp cho Trịnh Thiết Quân trông coi Vĩnh Hòa hội sở.

Có thể nói, ở trong Vĩnh Hòa hội sở, chín mươi phần trăm sự tình đều do một mình Thạch Lỗi giải quyết, chỉ khi gặp phải chuyện trọng đại, Trịnh Thiết Quân mới chịu ra mặt.

Đối với Lý Dật, Thạch Lỗi ghen tị vô cùng. Dù sao hắn và Lý Dật là người cùng lứa tuổi, hơn nữa xuất thuân bần hàn. Hắn phải mất sức chín trâu hai hổ mới leo lên được cái địa vị của ngày hôm nay, mà Lý Dật mới nhập môn đã có được ưu ái khởi điểm.

Nhưng mà ghen tị thì ghen tị, khi chứng kiến Lý Dật đi vào trong hội sở, Thạch Lỗi mau chóng hướng hắn báo cáo: “Lý tiên sinh, trước khi rời đi ông chủ đã công đạo, mấy ngày này chuyện tình của hội sở sẽ do anh đảm nhận, anh muốn biết tình huống nào, có thể hỏi tôi.”

“Đem tình hình trận đấu chó buổi chiều hôm nay, nói cho tôi nghe một chút đi.” Lý Dật suy nghĩ, trong ba ngày này, chuyện tình phải xử lý chỉ có những trận đấu chó được tiến hành vào buổi chiều mà thôi.

“Buổi chiều tổng cộng có hai trường đấu chó, trong đó một là do chính hội sở chúng ta an bài, trận đấu sẽ nằm trong phạm vi không chế của chúng ta.” Thạch Lỗi có chút lo lắng nói: “Ngoài ra còn một cuộc tranh tài là sáng sớm hôm nay mới nhận được thông báo, nghe nói Kiều Thất Chỉ hắc đạo Hàng Châu, muốn đem chó đến hội sở chúng ta thi đấu, về phần tiền cược thì hắn còn chưa nói rõ.”

“Kiều Thất Chỉ?” Lý Dật nhíu mày: “Lai lịch như thế nào?”

“Chiến Thần Trịnh Thiết Quân, Chó Điên Kiều Thất Chỉ, Xà Mỹ Nữ Gia Cát Minh Nguyệt, đây là ba nhân vật truyền kì trong giới hắc đạo phương nam.” Thạch Lỗi thành thật hồi đáp: “Kiều Thất Chỉ là thành viên của Nhân Tự Đầu, người cũng như tên, là một con chó điên bên cạnh đại ca Nhân Tự Đầu, ai cũng dám cắn, quả thực rất khó đối phó.”

Lời nói của Thạch Lỗi làm cho Lý Dật rơi vào trầm tư.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.