Hoài Thai Mãng Xà (Thai Rắn)

Chương 115: Kết trướng




Kiều Thất Chỉ xuất hiện làm cho bầu không khí trong trường đấu chó trở nên quỷ dị, tất cả mọi người đem ánh mắt quẳng về phía vị khách nhân không mời mà đến.

Kiều Thất Chỉ cũng coi thường ánh mắt của mọi người, dùng hai ngón tay nâng đỡ chiếc tẩu, vẻ mặt hưởng thụ hút thuốc, còn lại ánh mắt luôn luôn dừng ở trên người Lý Dật.

Nhìn bộ dạng hung hăng ngang tàng kia của Kiều Thất Chỉ, đa số mọi người trong trường đấu đều tức giận nhưng không dám nói, nhất là chứng kiến được mười thanh niên thân thể vạm vỡ, sắc mặt như hung thần ác sát đang đứng sau lưng của hắn, mọi người ngay cả một câu cũng không dám nói.

Toàn trường đấu bỗng nhiên thanh tĩnh trở lại, tất cả mọi người tựa như đang mong chờ trận đấu kế tiếp.

Mấy phút đồng hồ sau, nhân viên công tác đem con Doberman của Kiều Thất Chỉ bỏ vào trong lồng đấu.

Doberman có bộ ngực to khỏe, cơ thể toàn thân săn chắc cường tráng mạnh mẽ, bình quân lực lượng của mỗi cú cắn đạt khoảng tám mươi kilogam. Giống chó này chạy rất nhanh, sức chịu đựng kinh người, ý chí chiến đấu ương ngạnh cùng tính tình cứng cỏi đã khiến cho nó trở thành một giống chó hung thần, nghe nói chỉ cần nó cắn được đối thủ tựu sẽ không bao giờ buông ra. Toàn bộ kết cấu thân thể, cơ nhục cường tráng hòa quyện cùng hệ thống dây thần kinh ở dưới lớp da, phảng phất giống như sinh ra là vì để chiến đấu!

Bản tính tranh đấu tàn nhẫn, không sống chết không thôi.

Đây là đặc tính của giống chó Doberman!

Trong lồng đấu, con Doberman của Kiều Thất Chỉ ánh mắt hơi ửng hồng, ngửi được mùi máu tanh nồng đậm trong không khí, nó có vẻ thập phần hưng phấn, tru khiếu không ngừng.

Trên khán đài bầu không khí nguyên bản im lặng cũng bị tiếng tru khiếu của con Doberman đánh vỡ, các hội viên sôi nổi đem ánh mắt từ trên người Kiều Thất Chỉ quẳng ném về phía Doberman ở trong tràng, đồng thời cùng nhau trao đổi phân tích.

Cùng lúc đó, trên ghế lô điều khiển, nhân viên công tác của hội sở dùng xe tới đón con chó ngao dã tính do Trịnh Thiết Quân huấn luyện, đưa vào trường đấu chó.

Trịnh Thiết Quân đặt cho con chó ngao của mình một cái tên phi thường khí phách….Tàng Thiên.

Cùng so sánh với năm con chó ngao thi đấu lúc trước, hình thể của Tàng Thiên lớn hơn một chút, tuy nhiên nó không lộ vẻ mập mạp mà tứ chi cường tráng mạnh mẽ, đôi tròng mắt kia biểu lộ cái nhìn tràn ngập chân khí dã thú.

Tàng Thiên vừa xuất trang, mọi người trên khán đài đều cảm nhận được chân khí dã thú toát ra từ trên mình của nó, tựu ngay cả Kiều Thất Chỉ cũng đều phải cau mi nhíu mày.

Kiều Thất Chỉ ngẩng đầu nhìn thoáng qua Lý Dật, sau khi chứng kiến biểu tình trấn định trên gương mặt Lý Dật, hắn hung hăng rít một hơi thuốc.

Trước khi đến, Tiêu Cường từng nói cho hắn biết con Doberman là mua về từ ngoại quốc, sức chiến đấu thật sự cường hãn, hơn nữa đã cho tiêm thuốc kích thích dã tính, một khi ngửi được mùi máu tanh, sức chiến đấu lập tức liền ở vào trạng thái cao giai. Theo như Tiêu Cường nói, tiêm xong thuốc kích thích con Doberman có thể đấu cùng sư tử hoặc lão hổ!

Huống chi mục đích hôm nay Kiều Thất Chỉ tới chính là phá rối, cho dù thua trận thì đã làm sao?

Nghĩ thông suốt điểm này, tâm tình của Kiều Thất Chỉ buông lỏng đi rất nhiều, khóe miệng cũng xuất hiện một nụ cười âm trầm.

Trong lồng đấu, con Doberman cảm nhận được chân khí dã tính toát ra từ trên người Tàng Thiên, bắt đầu có chút trở nên nôn nóng, không ngừng ra tiếng gầm nhẹ đồng thời hai móng trước cào cào lên sàn đấu.

Tục ngữ nói chó tùy nhân tính, đồng dạng một con chó, giao cho người nuôi khác nhau, sẽ nuôi ra hai loại tính cách bất đồng.

Tàng Thiên do Trịnh Thiết Quân nuôi dưỡng, trên người của nó nhiều ít cũng có vài điểm khí thế giống như vị chủ nhân.

Sau khi nhân viên phụ trách công tác đem Tàng Thiên đưa vào trong thông đạo, Tàng Thiên tựa như một đầu dã báo hoang dại, ngay tại chỗ phóng ra, vọt thẳng đến trước mặt Doberman, tốc độ nhanh nhẹn, khí thế cuồng bạo làm cho mọi người trên khán đài kinh ngạc!

“Mẹ nó, đây mới thực sự là chó ngao hoang dại, năm con lúc trước chỉ là hàng dỏm!” Trên khán đài có người nào đó cảm thán nói.

Khí thế của Tàng Thiên thừa mãnh liệt, nhưng Doberman nổi danh là hung thần vì tranh đấu mà sinh, thêm được tiêm thuốc kích thích nên căn bản không biết sợ hãi thứ gì. Nó chẳng những không lui ra phía sau, ngược lại còn trực tiếp nghênh đón.

“Ngao!”

Tàng Thiên nương theo lực lượng nhảy bổ tới Doberman, cả hai xoắn vào nhau, thân hình khôi ngô giống như một ngọn tiểu sơn đè lên trên người con Doberman, đồng thời lộ ra răng nanh sắc bén, hung hăng cắn tới cổ đối phương!

Doberman cũng là con chó có kinh nghiệm thi đấu phong phú, sau khi bị Tàng Thiên chồm lên người, lập tức xoay cổ cắn tới chân trước của Tàng Thiên, muốn dùng phương thức này để bức bách Tàng Thiên buông tha cho một kích trí mệnh!

Nhưng bên trong sàn đấu Tàng Thiên như có linh tính, hiểu được cơ hội lần này hiếm có, nếu như buông tha, phía sau trận đấu sẽ thực gian nan.

Đối với lần này, nó cố kiềm nén cảm giác đau đớn truyền đến từ chân trước, gắt gao cắn vào cổ con Doberman.

Ước chừng hai phút sau, trên người Doberman dính đầy máu tươi, chỉ thấy nó hung hăng run rẩy vài cái, sau đó liền nằm im không nhúc nhích. Mà hàm răng của nó vẫn như cũ cắn ở chân trước Tàng Thiên.

“Ngao!”

Tàng Thiên cố nén đau đớn rút chân trước bị thương ra khỏi, sau đó rít gào một tiếng, thanh âm rung trời.

Biểu hiện của Tàng Thiên nằm ngoại dự đoán của mọi người, không ai có thể nghĩ ra, nó chấm dứt trận đấu một cách chớp nhoáng như thế!

Bên cạnh lồng đấu, Kiều Thất Chỉ sắc mặt có chút âm trầm, Doberman thảm bại nhanh như vậy, hắn là chủ nhân nhiều ít có chút mất mặt.

Mà lúc này Lý Dật chậm rãi đứng dậy, mang theo Thạch Lỗi, cước bộ trầm ổn hướng tới chỗ Kiều Thất Chỉ đi đến.

Nhìn Lý Dật đang đi tới phía mình, Kiều Thất Chỉ lạnh lùng mỉm cười, sau đó ung dung rít thuốc, một bộ dạng chẳng thèm quan tâm.

“Trận đấu đã kết thúc, phải chăng nên thanh toán tiền đổ cược?” Lý Dật đến bên cạnh Kiều Thất Chỉ, trầm giọng nói.

Không đợi Kiều Thất Chỉ mở miệng, một tên thủ hạ đồng dạng cũng cắt đầu trọc, tiến lên phía trước một bước, trừng mắt nhìn Lý Dật nói: “Mày nói lại xem nào? Có tư cách gì mà dám cùng Thất gia nói chuyện như vậy?”

Tên kia vừa thốt ra khỏi miệng, đám thủ hạ bên cạnh Kiều Thất Chỉ đồng loạt dùng ánh mắt hài hước soi mói vào Lý Dật.

Mà Kiều Thất Chỉ lại cười ngoan độc nhìn chằm chằm Lý Dật nói: “Con mẹ nó, mày cho con chó ngao kia ăn dược vật, tao không thèm tính toán với mày thì thôi, còn dám đòi tiền của tao nữa sao?”

“Mày đang muốn quịt nợ phải không?” Lý Dật nheo mắt lại, giọng điệu hơi lạnh.

Kiều Thất Chỉ cười nhạt, miệng nhả khói thuốc, nói: “Không phải lão tử quịt nợ, mà muốn tìm mày đòi tiền bồi thường!”

Nói xong Kiều Thất Chỉ đưa tẩu thuốc lên miệng rít tiếp một hơi, sau đó nhẹ nhàng phẩy tay.

Ngay tức thì mười tên đàn em của hắn đồng loạt bạt súng từ trong lồng ngực ra, đem họng súng nhắm thẳng vào người Lý Dật.

Bất thình lình xảy ra biến hóa, làm cho các hội viên trong trường đấu sắc mặt đại biến, thậm chí có một số người lần đầu tới xem, nên không khỏi hoảng sợ la hét chói tai.

Lý Dật biểu hiện bình tĩnh vỗ bả vai Thạch Lỗi nói: “Trước tiên để cho hội viên rời đi đã.”

Sau đó, Lý Dật quay lại nhìn Kiều Thất Chỉ nói tiếp: “Để bọn họ đi, chúng ta tiếp tục giải quyết chuyện này, như thế nào?”

“Có thể!” Kiều Thất Chỉ cuồng vọng cười lớn tiếng: “Chỉ cần mày chui qua háng tao, tao sẽ để cho khách nhân rời đi, hai ngàn vạn kia tao cũng không cần!”

“Đây là bãi của Trịnh thúc.” Biểu tình Lý Dật âm trầm đáng sợ.

Kiều Thất Chỉ vẫn khinh thường cười nói: “Bãi của Trịnh Thiết Quân thì sao? Mày tưởng rằng mang Trịnh Thiết Quân ra là dọa được tao hả? Tao nói cho mà biết, coi như hắn có ở trong này tao cũng không sợ hắn, huống chi hắn không có ở trong này?”

Hắn vừa nói dứt lời, từ ngoài cửa trường đấu vang lên hai tiếng vỗ tay thanh thúy.

“Kiều Thất Chỉ, lá gan của ngươi quả nhiên không phải nhỏ!” Tiêu Thanh Sơn vừa đi tới, một bên mỉm cười nhìn Kiều Thất Chỉ nói: “Ngay cả bãi của Phá Quân mà ngươi cũng dám đá!”

Tiêu Thanh Sơn đến làm cho Kiều Thất Chỉ thật không ngờ, đồng thời cũng làm cho Lý Dật thật không ngờ!

Nghe được thanh âm của Tiêu Thanh Sơn, lại chứng kiến biểu tình ăn tươi nuốt sống trên mặt hắn, Kiều Thất Chỉ hơi có chút âm tình bất định.

Hiện tại Tiêu Thanh Sơn trực tiếp đi đến bên cạnh Lý Dật, hướng hắn lộ ra một nụ cười thản nhiên, tựa hồ như muốn nói cho Lý Dật, không cần sợ, việc này ta sẽ xử lý giúp ngươi.

Lý Dật có thể theo trong nụ cười kia của Tiêu Thanh Sơn mà cảm nhận được một loại quan tâm nào đó.

Nhưng lúc này hắn không có tâm tư suy nghĩ đến chuyện vì sao Tiêu Thanh Sơn lại đối với hắn như thế, mà đang lẳng lặng quan sát tình huống biến hóa.

“Hô” Chần chừ thật lâu sau, cuối cùng Kiều Thất Chỉ lựa chọn chịu thua: “Tiêu lão đại, vừa rồi tôi chỉ muốn đùa giỡn cùng tiểu bối một chút thôi, thật sự đảm đương không nổi. Ngài cũng đừng lưu tâm.”

“Ta đã già rồi sao?” Tiêu Thanh Sơn hứng thú nhìn chằm chằm vào Kiều Thất Chỉ.

Kiều Thất Chỉ nhất thời nghẹn lời, hắn nhìn ra được Tiêu Thanh Sơn đang cố tình muốn làm khó dễ hắn.

“Tiêu lão đại, chỉ là một tiểu bối mà thôi, đâu cần phải như vậy?” Khí thế bức người của Tiêu Thanh Sơn làm cho Kiều Thất Chỉ kinh hãi, đồng thời cũng có chút khó chịu. Hắn dám nói như vậy, mấu chốt là chứng kiến Tiêu Thanh Sơn chỉ dẫn theo một mình lão Miêu mà thôi.

“Kiều Thất Chỉ, chẳng lẽ ngươi muốn động thủ với ta?” Tiêu Thanh Sơn cất bước đi đến trước người Kiều Thất Chỉ, vươn tay, nhẹ nhàng vỗ trên gương mặt của hắn, phát ra một tràng thanh âm “bành bạch.”

Hành động của Tiêu Thanh Sơn làm cho trong lòng Kiều Thất Chỉ dâng lên một cỗ sỉ nhục, nhưng khi nhìn vào đôi con ngươi thâm thúy của Tiêu Thanh Sơn, nhớ lại thủ đoạn những năm gần đây, trong lòng hắn cũng chỉ là bất ổn, không biết nên làm như thế nào bây giờ.

Trực giác nói cho hắn biết, một khi Tiêu Thanh Sơn xuất tràng, tuyệt đối đã có chuẩn bị ở phía sau!

“Vừa rồi ngươi bảo Tiểu Dật phải chui qua háng của ngươi, đúng không?” Tiêu Thanh Sơn hai tay chắp sau lưng, thân hình hơi trùng xuống, ngẩng đầu nhìn Kiều Thất Chỉ hỏi.

Kiều Thất Chỉ sắc mặt xanh mét, không biết nên trả lời như thế nào.

Tiêu Thanh Sơn chậm rãi dựng thẳng sống lưng, ánh mắt sắc lạnh đảo qua phía mười tên đàn em của Kiều Thất Chỉ, khi đám tiểu bối chạm phải ánh mắt hắn đều cúi gằm đầu xuống.

“Ta cho các ngươi thêm một cơ hội, hiện tại lập tức buông súng quỳ xuống, chuyện hôm nay ta coi như chưa từng phát sinh qua.” Tiêu Thanh Sơn không nhanh không chậm nói, trong thanh âm lại toát ra một cỗ khí thế uy nghiêm không thể kháng cự.

Cùng lúc đó, lão Miêu tiến lên một bước, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Kiều Thất Chỉ.

“Quỳ xuống!”

Đột nhiên Tiêu Thanh Sơn chợt quát một tiếng.

“Phanh!”

Một tên đứng gần phía Tiêu Thanh Sơn nhất, bị tiếng gầm giận dữ hù cho hai chân mềm nhũn, trực tiếp quỳ rạp xuống đất. Những người khác thấy hắn quỳ xuống cũng sôi nổi làm theo, đồng thời ném súng trong tay sang một bên.

Chứng kiến hành động của bọn chúng, Tiêu Thanh Sơn thu hồi mục quang, nhưng diễn cảm vẫn còn chút âm trầm: “Kiều Thất Chỉ, ta cũng cho ngươi thêm một cơ hội. Vừa rồi không phải ngươi muốn Tiểu Dật chui qua háng ngươi sao? Hiện tại, ta muốn ngươi chui qua háng của hắn, nếu ngươi không làm, lão Miêu sẽ mang ngươi ra sông Hoàng Phố làm mồi cho cá ăn!”

Nghe được lời nói của Tiêu Thanh Sơn, khuôn mặt Kiều Thất Chỉ chuyển xanh thành trắng, thân mình hung hăng run rẩy lên.

Cảm nhận được ánh mắt lạnh lùng của lão Miêu, nhìn lại biểu tình âm trầm của Tiêu Thanh Sơn, Kiều Thất Chỉ miễn cưỡng cười khan nói: “Tiêu lão đại…..”

Tiêu Thanh Sơn không muốn phải nhắc lại, chỉ đưa ánh mắt sang nhìn Lý Dật.

Lý Dật do dự một chút, nhưng vẫn dang rộng hai chân ra.

Theo sau, dưới ánh mắt soi mói của hội viên trong trường đấu, Kiều Thất Chỉ lúc trước còn hung hăng ngang tàng không ai bì nổi, lúc này lại giống như một con chó quỳ rạp người, chui qua đũng quần của Lý Dật!

Trên khán đài, những hội viên ở trong Vĩnh Hòa hội sở chứng kiến một màn này, đều hiểu được rõ ràng, qua hôm nay, cái tên Lý Dật sẽ vang vọng cả giới hắc đạo phương Nam!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.