Hoài Thai Mãng Xà (Thai Rắn)

Chương 112: Sư môn chi thương




Dương Phàm dựa theo lời Lý Dật rời khỏi Phượng Hoàng dạ tổng hội, tin tức này làm cho tất cả mọi người trong Phượng Hoàng dạ tổng hội cảm thấy rất kinh ngạc!

Phượng Hoàng dạ tổng hội tuy rằng không cách nào so sánh với những hội sở tư nhân như Trân Châu Cảng hay Vĩnh Hòa hội sở, thế nhưng ở chốn ăn chơi cũng coi như đứng đầu.

Vì vậy, Dương Phàm thân là đội trưởng bảo an lợi tức hàng tháng cộng dùng chức vị kiếm tiền riêng có thể nói cũng không hề thấp.

Ở dạng tình hình này, Dương Phàm chủ động rời khỏi, điều này làm cho mọi người trong dạ tổng hội đều suy đoán Dương Phàm muốn đi làm gì?

Toàn bộ dạ tổng hội, duy nhất biết rõ trong lòng chỉ có một mình Trần Dương mà thôi.

Mặc dù hắn rõ ràng năng lực của Dương Phàm cũng không phải xuất chúng, thế nhưng từ xưa đến nay, một người đắc đạo, gà chó cũng phi thiên.

Dương Phàm có huynh đệ như Lý Dật, là phúc khí cả đời này của hắn.

Sau khi biết được Tiêu Thanh Sơn là cha của mình, Lý Dật hiểu rõ, sau này, ở trong toàn bộ Thượng Hải, người dám động tới hắn hầu như không có, thế nhưng hắn cũng không có trực tiếp kéo Dương Phàm vào vòng tròn, mà đưa cho Dương Phàm một bộ máy luyện tập, cùng một bộ kế hoạch rèn đúc thân thể, để Dương Phàm trong vòng hai tháng thời gian rèn đúc thân thể, sau đó lại dùng một tháng truyền thụ cho Dương Phàm một ít công phu cách đấu.

Đối với an bài của Lý Dật, Dương Phàm cũng không có bất luận lời dị nghị gì, mà thẳng thắn tiếp nhận.

Xử lý thỏa đáng xong chuyện của Dương Phàm, Lý Dật lại chủ động hẹn Trịnh Dũng Cương ra ăn cơm.

Đối với việc Kiều Thất Chỉ chui qua đũng quần Lý Dật, Trịnh Dũng Cương cũng là người nhận được tin tức đầu tiên. Sau khi nhìn thấy Lý Dật, hắn cũng không hề biến đổi thái độ, mà vẫn giống như trước đây, vẫn xưng hô như huynh đệ.

Hiển nhiên, hắn cũng giống như Trịnh Thiết Quân, thuộc về loại người kết giao bạn bè cũng không xem địa vị và thân phận, chỉ nhìn vào tính cách có hợp nhau hay không.

Phương thức xử sự của Trịnh Dũng Cương để cho Lý Dật thập phần thưởng thức, cũng càng thêm kiên định quyết tâm muốn thu phục Trịnh Dũng Cương.

Khi Lý Dật nói đem bộ máy móc luyện thân đưa cho Trịnh Dũng Cương, Trịnh Dũng Cương mười phần nghi hoặc, nói thân thể hắn không cần tiếp tục rèn đúc nữa!

Mà Lý Dật chỉ nói cho hắn, dùng bộ máy này rèn đúc ba tháng, thân thể trạng thái của hắn có thể đề cao gấp đôi!

Nghe được Lý Dật vừa nói như thế, hai mắt Trịnh Dũng Cương đều phát sáng, sau đó, hắn hầu như dùng phương thức thưởng thức muốn lập tức mang bộ máy này đi thử luôn.

Vài ngày sau đó, mỗi ngày của Lý Dật phi thường thoải mái, ngoại trừ đến Vĩnh Hòa hội sở đi dạo ra, hoặc rèn đúc thân thể, đồng thời chỉ dùng loại phương thức này để luyện tập liều mạng.

Lý Dật nỗ lực, Trịnh Dũng Cương đều xem vào trong mắt, đồng thời âm thầm đem mấy tin tức này truyền lại cho Tiêu Thanh Sơn.

Tiêu Thanh Sơn từ sau ngày hôm đó cũng không hề đến Vĩnh Hòa hội sở tìm Lý Dật, Gia Cát Minh Nguyệt cũng không, còn Trịnh Thiết Quân sau khi nghe được chuyện Kiều Thất Chỉ đến đập phá, trực tiếp tuyên bố ra bên ngoài, ngày sau gặp phải Kiều Thất Chỉ sẽ cắt đứt một cái chân chó của hắn!

Sinh hoạt an tĩnh của Lý Dật chỉ duy trì được gần năm ngày, tại ngày thứ sáu, Trần Lâm hấp tấp đi tới dưới nhà tìm Lý Dật.

Lúc này đây, Trần Lâm sau khi gặp mặt cũng không giống như trước kia đùa giỡn lòng vòng với Lý Dật, mà dùng một loại ánh mắt kỳ quái quan sát Lý Dật hơn mười giây, mới nói: “Lý Dật, mấy thứ kia anh làm sao nghĩ ra?”

Ngày đó, lấy được thứ Lý Dật đưa cho, Trần Lâm cũng không mang về bộ môn của mình mà đưa về nhà, tự mình dùng hai ngày, kết quả phát hiện hiệu quả phi thường.

Vì vậy, Trần Lâm liền vận dụng mạng lưới quan hệ, từ viện khoa học quốc gia tìm tới vài người, nghiên cứu nguyên lý của mấy thứ máy móc này, nỗ lực chế tạo đại quy mô…

Kết quả, người của viện khoa học quốc gia tới gặp Trần Lâm, sau khi nhìn thấy vài thứ kia, nghiên cứu tròn hai ngày hai đêm, nhưng lại không nghiên cứu ra được nguyên lý gì.

Cuối cùng, bọn họ nói cho Trần Lâm, nguyên lý của mấy loại máy móc kia bọn họ không hiểu nổi, hơn nữa nói thập phần khẳng định, mấy thứ máy móc luyện thân này chí ít so với máy móc của bộ môn đặc thù hiện tại phải tiên tiến hơn gấp vài lần!

Lời của người trong viện khoa học quốc gia nói làm Trần Lâm thất kinh!

Song song, người của viện khoa học quốc gia rất muốn gặp mặt Lý Dật, trước mặt thỉnh giáo.

Sau khi biết được suy nghĩ của bọn họ, Trần Lâm dùng tốc độ nhanh nhất phóng tới Thượng Hải, từ Nam Kinh một đường lái xe thẳng đến Thượng Hải, chẳng biết đã phạm phải bao nhiêu luật giao thông.

Phản ứng của Trần Lâm vốn nằm trong dự liệu của Lý Dật, dù sao hắn chế tạo mấy thứ máy móc luyện thân sử dụng nguyên lý phải đến sau năm 2018 mới được nghiên cứu ra, hiện tại mới là năm 2009, nếu người của viện khoa học quốc gia hiểu được, mới chính là quái quỷ.

“Cô hỏi chuyện này làm gì?” Có thể do giọng nói của Trần Lâm khá thân thiện, Lý Dật cũng là lần đầu tiên không có nói móc Trần Lâm.

Nghe Lý Dật vừa nói như thế, Trần Lâm thật ra lại có chút xấu hổ.

Từ nhỏ đến lớn, nàng còn chưa từng phải mở miệng cầu người.

Mà lúc này đây, nàng cũng biết, nếu như không cùng Lý Dật nói chuyện đàng hoàng, dùng phương thức uy hiếp để bắt hắn nói ra nguyên lý chế tạo mấy thứ kia, với tính cách của hắn tuyệt đối sẽ không chịu nói.

Bất quá, Trần Lâm rất nhanh lại nhớ tới điều gì, giảo hoạt cười nói: “Lý Dật, anh đừng quên, lần trước anh còn thiếu tôi một nhân tình!”

Trần Lâm vốn đang cau mày, lại chợt tươi cười, giống như đóa mẫu đơn nở rộ, vô cùng mê người.

Nghĩ đến lần trước lợi dụng thân phận của Trần Lâm đối phó đám người của tên mập, Lý Dật rốt cục cam chịu lời Trần Lâm, hỏi: “Nói đi, cô muốn tôi làm như thế nào?”

Lý Dật sảng khoái trả lời như vậy làm cho Trần Lâm nhiều ít có chút ngoài ý muốn, nhưng càng nhiều lại là vui mừng: “Có mấy người của viện khoa học quốc gia muốn gặp anh, tôi nghĩ anh theo tôi về nhà gặp mặt họ một lần.”

Lý Dật giơ tay lên nhìn thời gian một chút, phát hiện đã hơn sáu giờ, vì vậy gật đầu nói: “Được, hiện tại đi thôi, tôi còn phải trở về ăn cơm chiều.”

“Vậy sợ rằng không được.” Trần Lâm lắc đầu, nói: “Nhà của tôi ở tại Nam Kinh, qua lại cũng phải mất mấy giờ, khẳng định anh không về kịp bữa cơm tối đâu.”

Lời tuy nhiên nói vậy, nhưng Trần Lâm cũng có chút hiếu kỳ.

Chuyện Lý Dật lên ngôi nàng cũng có nghe nói, theo nàng xem ra, loại người giống như Lý Dật cá chép vượt long môn, sau khi thăng chức rất nhanh sẽ lộ ra sắc mặt huênh hoang ngông nghênh.

Mà Lý Dật lại kiên trì đòi ăn cơm ở nhà.

“Nhà cô ở Nam Kinh?” Trần Lâm trả lời làm Lý Dật nhiều ít có chút ngoài ý muốn.

Trần Lâm gật đầu: “Ân, NJ quân khu.”

“Trong nhà cô có người nhậm chức ở NJ quân khu?” Khóe mắt Lý Dật nhảy lên vài cái.

Thấy Lý Dật lần đầu tiên ở trước mặt mình lộ ra biểu tình kinh ngạc, Trần Lâm liền ngẩng đầu lên, dùng một loại giọng nói tự hào nói: “Ân. Ông nội tôi ở NJ quân khu, biệt hiệu Trần Diêm Vương.”

Trần Diêm Vương?

Nghe được ba chữ này, Lý Dật vô ý thức nhớ tới ngày đó tại Vĩnh Hòa hội sở, Trịnh Thiết Quân và một gã đại tá của NJ quân khu nói chuyện với nhau xong, có kể cho hắn nghe. “Với năng lực hiện tại của Tiêu lão đại, toàn bộ Giang Tô vẫn còn hai người không thể đắc tội nổi, một là người đứng đầu chính giới Thượng Hải, một người còn lại dám bạt súng ở bất cứ nơi nào, NJ bả thủ( người đứng đầu), Trần Diêm Vương.”

Cho tới nay, Lý Dật đều nghĩ thân phận của Trần Lâm không đơn giản, thế nhưng chưa hề nghĩ tới Trần Lâm lại là cháu gái của Trần Diêm Vương.

“Thế nào? Anh sợ đến nhà của tôi, ông nội tôi sẽ làm khó dễ anh?” Trần Lâm thấy Lý Dật không nói lời nào, cười cười nói: “Yên tâm đi, ông nội tôi cũng rất muốn gặp anh.”

Lời vừa ra khỏi miệng, Trần Lâm lại nghĩ nói như vậy sẽ dễ gây nên hiểu lầm. Sắc mặt hơi đỏ, nỗ lực muốn giải thích, nhưng lại chứng kiến Lý Dật căn bản không có lưu tâm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.