Hoài Niệm

Chương 52: Ninh tử bất thú, tối độc phụ nhân tâm




Edit: Cửu Trùng Cát

Bạch Thần Dục chờ đến khi chiếc xe biến mất ở chỗ rẽ, mới thu hồi tầm mắt, mặt hắn không chút thay đổi, nhưng cảm xúc trong mắt chuyển động liên tục, đột nhiên chợt lóe ra âm tàn, bước nhanh trở về.

Đã rất lâu từ trước, bao nhiêu hỉ nộ ái ố của Bạch Thần Dục không hề lộ rõ ra như hiện tại, hai người trợ lý thấy hắn như vậy, lập tức nhận ra ông chủ của mình thật sự đang rất tức giận, không ai dám lên tiếng, bọn họ hận không thể đem sự tồn tại của bản thân giảm xuống đến mức thấp nhất, cần biến thành trong suốt luôn mới tốt.

Một người trợ lý trong đó suy đi nghĩ lại hồi lâu mới dám mở miệng hỏi:

– “Tổng giám đốc, ngày mai có cần đến mời Cố tiểu thư đến đây nữa không?”

Bạch Thần Dục cất giọng lạnh lùng, không mang theo một chút độ ấm nào:

– “Không cần, tôi sẽ khiến cho cô ta cam tâm tình nguyện chủ động tới gặp tôi.” Nói tới đây, Bạch Thần Dục gần như không kềm chế được, nhớ lại cảnh vừa rồi lúc Cố Ninh và tên côn đồ kia ôm nhau, đột nhiên hắn cảm thấy có chút nóng nảy, hắn cho rằng Cố Ninh cố ý để cho hắn nhìn thấy. Đây là khiêu khích trắng trợn.

– “Rồi em sẽ phải thay đổi ý định thôi.” Bạch Thần Dục tự nói với mình như vậy.

Hai người trợ lý đứng sau lưng Bạch Thần Dục cảm thấy đổ mồ hôi lạnh, hít thở không thông, sắc mặt ông chủ nhà mình âm trầm ngoan độc thế kia, bọn họ làm việc phải càng thêm cẩn thận.

Từ hôm đó trở về sau, Hà Cảnh càng thêm có lòng tin, mỗi ngày đều không ngại cực khổ đến tiểu khu cùng Cố Ninh chạy bộ buổi sáng, vun đắp thêm chút tình cảm. Quan hệ giữa hai người nếu đem so sánh với lúc trước, ngược lại không có thay đổi gì quá lớn. Tuy rằng trong lòng Hà Cảnh có chút lo lắng không yên, nhưng mà cũng nguyện ý chờ đợi, anh không muốn tạo áp lực cho Cố Ninh, huống chi, trong lòng anh cảm thấy, bây giờ tên tiểu bạch kiểm kia không còn là đối thủ cạnh tranh của anh nữa, ánh mắt Ninh Ninh nhà anh sáng như tuyết, biết rằng tên tiểu bạch kiểm kia không đáng tin cậy.

Tuy rằng nói thì nói như vậy, Hà Cảnh vẫn sai người đi thăm dò thông tin về Bạch Thần Dục, khi Trịnh Lục nhận được tin tức đàn em đưa về thì lắp bắp kinh hãi, trong cuộc sống thật là khắp nơi đều có chuyện ngoài ý muốn a, gã không ngờ tình địch của đại ca nhà mình thế nhưng lại mạnh như vậy, muốn tiền có tiền muốn thế có thế, còn có một vẻ bề ngoài vô cùng tốt nữa, nói như vậy, nếu gã là phụ nữ, bị một người đàn ông như vậy theo đuổi, cho dù tính cách của đối phương có kém như thế nào, gã cảm thấy xét trên vấn đề tiền tài và trên mặt mũi, thì cũng có thể tha thứ được, sẽ không cự tuyệt.

Bạch Thần Dục quả thật có một phong cách riêng, Hà Cảnh cũng rất có năng lực, Trịnh Lục cảm thấy Hà Cảnh và Bạch Thần Dục là đối thủ cạnh tranh, không bàn về vấn đề thắng thua, đây là một chuyện “kẻ tám lạng, người nửa cân” ngang tài ngang sức, nhưng vừa nghĩ đến một người đàn ông như Bạch Thần Dục, Trịnh Lục còn muốn đem lỗ tai mình ra bấm hai cái lỗ, sau đó trên bôi thêm một tầng phấn, đi hỏi xem Bạch Thần Dục có hứng thú với gã không…

Hà Cảnh tự nhiên cũng rất ngoài ý muốn giống như Trịnh Lục, không ngờ tên tiểu bạch kiểm này có tiền tài và quyền thế lớn như vậy, chẳng qua, anh cũng không lo lắng quá nhiều, bởi vì anh biết, nếu đem hai người ra so sánh, lòng của Cố Ninh nhất định thiên về phía anh nhiều hơn.

Mà Bạch Thần Dục, kể từ ngày hôm đó cũng chưa từng xuất hiện trở lại, tuy Cố Ninh cảm thấy không ổn, nhưng mà cũng có loại cảm giác thở phào nhẹ nhõm, cô cố gắng áp chế những suy nghĩ bất an trong lòng xuống. Thời gian qua thật sự rất nhanh, đảo mắt nửa tháng đã trôi qua, lại đến thời gian khai giảng, Cố Ninh đến trường học trước hai ngày, báo danh và đóng tiền học phí, sau đó cô bắt đầu bước vào năm thứ 3 Đại học.

Một năm học mới lại bắt đầu, chương trình học ở trường dần dần ít đi, rất nhiều sinh viên trong lớp đều bắt đầu đến thực tập chỗ đoàn phim, các quy định nghỉ phép cũng trở nên thoáng hơn rất nhiều, dù sao thì có nhiều thứ chỉ khi chiêm nghiệm ở thực tế mới có thể học được, điểm này, ban lãnh đạo của trường học hiểu rất rõ.

Cố Ninh mướn một căn phòng bên ngoài trường học, là bên cạnh phòng của Trần Triển, mỗi người ở một phòng thì hoàn cảnh sẽ tốt hơn, cũng thuận tiện hơn rất nhiều. Sau khi trường học khai giảng một tuần lễ thì Bạch Thần Dục xuất hiện.

Bất quá trước khi Bạch Thần Dục ngang ngược xuất hiện, người liên hệ đầu tiên với Cố Ninh lại là Bạch Thấm, trong cuộc sống khắp nơi đều xảy ra những chuyện không ngờ đến, Bạch Thấm không biết như thế nào, hiện tại trở nên có chút ỷ lại Cố Ninh, ba ngày trước, cuối cùng ả cũng có thể thuyết phục người nhà của ả, đem hộ khẩu của ả chuyển trở về, đương nhiên, trong này cũng trải qua không ít khúc mắc, không thể đơn giản nói trong một vài câu là có thể nói rõ, tóm lại, vấn đề cuối cùng cũng được giải quyết là bởi vì Bạch Thấm đồng ý ký vào một bản cam kết. Bản cam kết có hai quy định: Bạch Thấm vĩnh viễn không được tranh giành cổ phần của nhà họ Lục, và phải bỏ qua quyền thừa kế. Đây là một phần hiệp ước bất bình đẳng, tuy rằng biết rõ điểm ấy, nhưng lúc đó Bạch Thấm chỉ hơi do dự một chút, sau đó sảng khoái ký vào, trong mắt ả, bỏ qua những điều này tuy có chút đáng tiếc, nhưng nếu so sánh với Bạch Thần Dục, mấy thứ này hoàn toàn không đáng để nhắc tới. Về phía nhà họ Lục, khi biết Bạch Thấm chủ động bỏ qua quyền kế thừa tài sản và cổ phần trong nhà, đương nhiên bọn họ đồng ý ôm thái độ khoan dung độ lượng để Bạch Thấm trở về đúng hộ khẩu của mình.

Sau này từ miệng của Bạch Thấm Cố Ninh mới biết được, một tháng yên ổn không sai biệt lắm của cô, Bạch Thần Dục đột nhiên biến mất không thấy bóng dáng, đó hoàn toàn là bởi vì Bạch Thần Dục ra nước ngoài giải quyết chuyện làm ăn, xưởng sản xuất quan trọng của Bạch thị ở nước ngoài xảy ra chút vấn đề, có vẻ vấn đề này không nhỏ, cho nên Bạch Thần Dục phải đích thân đi xử lý, bị vây khốn không thoát thân được, cho nên tự nhiên không rảnh phản ứng với cô. Hơn nữa gần đây giới quan chức thay đổi cấp lãnh đạo, ngay cả giới lãnh đạo cao cấp cũng có biến hóa, trong nước ban hành không ít chính sách mới, tuy rằng đã sớm nhận được tin tức, nhưng mà Bạch thị có quy mô quá lớn, không thể tránh khỏi liên quan. Nhưng dù sao, căn cơ của Bạch thị cũng rất thâm hậu, mấy chuyện này chỉ có thể xem như liên lụy nhỏ, hoàn toàn không động được đến gốc rễ.

Bạch Thấm có chút khẩn trương nhìn Cố Ninh:

– “Thần Dục sẽ kết hôn với tôi, đúng không?”

Ả muốn nhận được đáp án khẳng định từ trong miệng của Cố Ninh, như vậy có thể khiến ả thấy an tâm.

– “Đương nhiên, bây giờ các người không phải chị em nữa, về mặt luật pháp không bị ngăn trở, các người không còn gì trở ngại, có thể tự do ở cùng một chỗ, nếu Bạch Thần Dục đồng ý.” Cố Ninh cất giọng nhàn nhạt trình bày sự thật.

Bạch Thấm nghe Cố Ninh nói xong, có chút tâm hoa nộ phóng, tuy rằng Bạch Thấm bởi vì tránh bị người ta nhận ra sẽ chuốc lấy phiền toái, cho nên mang trên mặt một chiếc kính đen rất to, che gần như toàn bộ gương mặt, nhưng từ độ cong trên khóe miệng ả, mơ hồ vẫn có thể nhìn thấy một hai.

Đột nhiên, Bạch Thấm giống như nghĩ tới điều gì đó, đuổi đi nụ cười trên mặt, cất giọng trầm lạnh hỏi:

– “Cố Ninh, sau này Thần Dục có nói gì với cô nữa không?”

Nói đến cũng thật châm chọc, lúc trước Bạch Thấm vẫn luôn không ngờ, bản thân có thể cùng Cố Ninh ngồi xuống bình tâm tĩnh khí thảo luận về Bạch Thần Dục. Lúc trước, thái độ của Bạch Thần Dục đối với Cố Ninh thật sự làm cho ả hết sức phản cảm, nhưng may mắn là, Cố Ninh không hề thích Bạch Thần Dục, hơn nữa, một chút cũng không có động tâm.

Như vậy đương nhiên sẽ bảo trì được cân bằng.

– “Không có, hơn nữa, anh ta nói với tôi cái gì cũng không quan trọng, quan trọng là, chị biết bản thân chị muốn gì.” Dừng một lát, Cố Ninh nói tiếp: “Chị cần phải tin, anh ta thích chị, nhiều năm như vậy vẫn không thay đổi, có khả năng bởi vì thời gian quá dài, mà chị lại không đáp lại nên có chút hơi lệch hướng, nhưng rồi sẽ trở lại quỹ đạo vốn có.”

Bạch Thấm tự tin cười cười:

– “Cũng đúng, tôi có lòng tin.” Dừng một chút, ả lại nói: “Hiện tại Thần Dục đối với tôi không còn chủ động như trước kia, chẳng lẽ tôi phải chủ động với cậu ấy sao? Như vậy có phải không tốt lắm hay không?”

Trong lòng Bạch Thấm nắm chắc, ả đã lăn lộn trong giới giải trí nhiều năm như vậy, làm sao có thể hoàn toàn không biết gì với những việc như thế này, ả muốn hỏi Cố Ninh, là vì muốn nhận được sự bảo đảm của Cố Ninh, chỉ cần Cố Ninh không đáp ứng Bạch Thần Dục, như vậy ả vẫn còn cơ hội.

Bạch Thấm mơ hồ biết rằng, vấn đề giữa ả và Bạch Thần Dục chính là ở đây, còn lại đều chỉ là sau đó, chủ yếu là bởi vì cô gái trước mắt này đây, Cố Ninh có tác dụng rất quan trọng ở trong đó, cho nên ả muốn thời thời khắc khắc theo sát đối phương.

– “Chị chủ động đương nhiên là được, các người đã quen biết nhiều năm như vậy, đương nhiên có sẵn cảm tình, nếu Bạch tiểu thư không dồn tâm sức vào sự nghiệp, hiện tại đã sớm trở thành Bạch phu nhân rồi, cho nên hẳn là chị cần cố gắng thêm, cái gọi là nữ theo đuổi nam chỉ cách một tầng giấy mỏng, thừa dịp bên cạnh Bạch Thần Dục còn chưa có phụ nữ khác xuất hiện, đây là thời cơ tốt nhất.”

Lời của Cố Ninh dường như đã chạm đến tâm khảm của Bạch Thấm, Bạch Thấm cười đắc ý, tràn đầy tự tin nói:

– “Yên tâm đi, tôi sẽ để tim của cậu ấy, một lần nữa trở lại trên người tôi.”

Cố Ninh cười cười, không nói gì thêm.

Từ đó về sau, Bạch Thấm quả nhiên là giảm bớt công việc, trừ bỏ tham gia một vài hoạt động tuyên truyền của bộ phim điện ảnh do ả thủ vai, hoặc là làm người phát ngôn cho vài mẩu tin quảng cáo, phần lớn thời gian ả đều ở cùng Bạch Thần Dục, còn chủ động nấu cơm cho Bạch Thần Dục ăn, cả người quả thực nhu tình đến có thể hóa thành một vũng nước.

Giới giải trí chưa bao giờ ít đi vẻ sáng rọi diễm lệ, Bạch Thấm cũng không ngoại lệ, có rất nhiều nữ minh tinh xinh đẹp giống như ả, một người lại càng xinh đẹp hơn một người, tuy rằng không có chỗ dựa vững chắc như của ả, nhưng thái độ khiêm tốn và cố gắng hơn so với ả rất nhiều.

Bạch Thấm lui về hậu trường nhiều hơn, trong giới tự nhiên đưa chén cơm cho những ngôi sao lớn nhỏ khác. Người đại diện của Bạch Thấm nhìn thấy hết mấy chuyện này, nhưng từ đầu đến cuối vẫn ngậm chặt miệng chưa từng hé răng, cũng không nhắc nhở nữ minh tinh Bạch Thấm, bởi vì chị biết có nhắc nhở cũng vô dụng, Bạch Thấm quá mức tự đại và tự phụ, sẽ không nghe lời khuyên của chị. Người đại diện đơn giản đem những công việc bị Bạch Thẩm đẩy đi, phân cho mấy nghệ sĩ khác dưới tay mình. Ở chỗ Bạch Thấm chị đã chịu đủ tức giận dồn nén, nếu ở chỗ đối phương không có cách nào khác, không bằng chuyên tâm đào tạo ra mấy người mới còn hơn.

Sắc mặt Bạch Thần Dục càng ngày càng trở nên khó coi, không biết vì sao, lúc trước hắn vẫn luôn khát vọng Bạch Thấm có thể đối với hắn như vậy, mà bây giờ đã biến thành hiện thực, mỗi ngày Bạch Thấm đều kề cận bên hắn, hỏi han ân cần, ngược lại hắn có chút chịu không nổi. Loại cảm giác này, giống như rốt cuộc một tia ảo tưởng ngày trước, cũng tan biến mất, thì ra cuộc sống như thế không phải là điều mà hắn muốn, còn làm cho hắn cảm thấy rất vô vị. Bạch Thần Dục là người vô cùng lý trí, từ trước hắn đã biết, Bạch Thấm đối xử tốt với hắn là có nguyên nhân, nhiều năm như vậy, cũng trôi qua bình an vô sự cho tới hôm nay, thậm chí đã biến thành một loại thói quen, nhưng mà hiện tại, trong lòng hắn không hề báo trước đột nhiên sinh ra chán ghét.

Bạch Thần Dục càng ngày càng ít về nhà, mà Bạch Thấm sau vài lần chờ đợi thất bại, thế nhưng còn chủ động chạy tới công ty của hắn, mang theo đủ các loại thức ăn do chính tay ả làm, Bạch Thần Dục cảm thấy rất ngoài ý muốn, càng nhận ra thái độ và hành động gần đây của Bạch Thấm so sánh với trước kia quả thực khác biệt giữa trời và đất, không khỏi quá khác thường đi.

Sau khi giằng co như vậy hết một tuần lễ, rốt cuộc Bạch Thần Dục không thể nhịn được nữa, sai người gọi quản lý của Bạch Thấm đến hỏi. Chẳng qua cũng chỉ hỏi vài câu bâng quơ, nhưng Bạch Thần Dục là ai chứ? Hắn đã bắt được trọng điểm, biết vấn đề mấu chốt là nằm ở nơi nào. Nửa tháng gần đây Bạch Thấm đã tìm Cố Ninh hai lần, trong chuyện này, có thể nói người nào đó không thể không có công.

Bạch Thần Dục nhìn Cố Ninh trước mắt, gần đây hắn bị Bạch Thấm quấn chặt không tha, không rảnh đến gặp cô, so với hắn, Cố Ninh quả thật sống rất nhàn nhã. Không thể không nói, một chiêu đi đường vòng cứu nước của đối phương quả thật rất hữu dụng, nghĩ đến điểm này, ánh mắt của Bạch Thần Dục trở nên u ám.

Cố Ninh nhìn vẻ mặt buồn rầu của đối phương, không nghĩ cũng biết, công phu quấn chặt không tha của Bạch Thấm là hạng nhất, chỉ sợ khoảng thời gian gần đây Bạch Thần Dục đã có thể có cảm nhận sâu sắc điều này rồi. Bọn họ đã từng là vợ chồng, kiếp trước Bạch Thần Dục luôn khao khát có được những điều đó, lúc này đây cô lại nghĩ cách để hắn hoàn thành tâm nguyện, không thể không nói đã thập phần có tình ý rồi. Mặc dù phản ứng của đối phương, có hơi khác so với những gì cô đã dự đoán trước…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.