Hoài Niệm

Chương 25: Vấn tầm y nhân, đang hỏa lan san xứ




Edit: Cửu Trùng Cát

Xe vững vàng ngừng lại, Hà Cảnh từ cốp sau xe lấy hành lý của Cố Ninh ra, lại đi vòng qua một bên khác mở cửa xe, nhìn người ngồi trên ghế phụ lái, cười nói:

– “Sao vậy, cậu vẫn muốn ngồi trên xe à?”

Cố Ninh lấy lại tinh thần, yên lặng từ trên xe bước xuống.

Đột nhiên cô cảm thấy, bản thân trở nên chậm chạp không ít…

Đèn đường mờ vàng kéo dài bóng dáng của hai người.

– “Hôm nay cám ơn cậu.” Dừng một lát, Cố Ninh nói thêm: “Vậy mình về đây, hẹn gặp lại, lái xe cẩn thận.”

– “Gặp lại sau.”

Cố Ninh còn muốn nói điều gì đó, nhưng nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng vẫn không nói gì.

Thẩm Lan làm xong bữa khuya chờ Cố Ninh trở về, lúc này, Trương Giai Giai cũng không ngủ, đang làm bài tập, còn chưa tới nửa năm thì phải thi tốt nghiệp trung học rồi, Trương Giai Giai cũng thay đổi càng ngày càng chăm chỉ hơn, thường xuyên chờ đến lúc Thẩm Lan gõ cửa phòng, cô mới chịu tắt đèn đi ngủ. Mặc kệ ngủ trễ hay ngủ sớm, ngày hôm sau nhất định đúng 6 giờ là cô sẽ thức dậy đọc tiếng Anh. Có Thẩm Lan ở chỗ này, Cố Ninh chỉ phải đè xuống trái tim đang nặng nề nghi vấn, mãi cho đến khi trở về phòng, cô mới hỏi Trương Giai Giai:

– “Giai Giai, sao cậu lại nói cho Hà Cảnh biết thời gian chuyến bay của mình vậy?” Dừng một chút, Cố Ninh nói tiếp: “Hôm nay là cậu ấy đưa mình về.”

Giọng điệu của cô bình thản, không có ý trách cứ.

– “À, ngày hôm kia lúc mình đi học, nhìn thấy cậu ấy chạy bộ ngang qua tiểu khu nhà chúng ta. Lúc đó mình cảm thấy người này rất quen mắt, ngược lại không có nhận ra là ai, là cậu ta chủ động tiến lên chào hỏi mình, nói là bạn học cũ của cậu. Sau đó cậu ta hỏi mình, chừng nào thì cậu được nghỉ, mình đã nói cho cậu ta biết về chuyến bay của cậu, mình không ngờ là cậu ta lại đi đón cậu nha.”

Dừng một chút, Trương Giai Giai hỏi tiếp:

– “Ninh Ninh, quan hệ giữa hai người các cậu là như thế nào a? Có phải cậu ta là… bạn trai của cậu không?”

Cố Ninh đang uống sữa, thiếu chút nữa là phun ra hết, sau khi nuốt hết ngụm sữa thì bị sặc, tiếp đến là kịch liệt ho khan. Trước kia quả thật là cô nhìn không ra, Trương Giai Giai cũng rất thích bát quái nha.

Thẩm Lan nghe thấy tiếng ho khan trong phòng, đẩy cửa tiến vào, hỏi:

– “Ninh Ninh, làm sao vậy?”

– “Dạ, không có gì, vừa rồi không cẩn thận bị sặc thôi.” Cố Ninh rốt cuộc cũng bình tĩnh lại.

– “Lần sau cẩn thận một chút, nhìn con xem, uống sữa tươi mà cũng bị sặc nữa.” Thẩm Lan bất đắc dĩ lắc lắc đầu, thu dọn 2 cốc sữa của hai cô con gái, nói tiếp: “Mẹ biết hai con nhất định có nhiều chuyện muốn nói riêng với nhau, nhưng mà cũng phải ngủ sớm một chút, Ninh Ninh, sáng mai Giai Giai còn phải đi học sớm đấy.”

– “Dạ vâng, con sẽ chú ý thời gian.”

Thẩm Lan lại nói thêm vài câu, lúc này mới xoay người đi ra ngoài.

Trong phòng chỉ còn lại hai người, Cố Ninh nhìn Trương Giai Giai:

– “Sao cậu lại nghĩ như vậy?”

– “Chẳng lẽ không đúng à?”

Cố Ninh trả lời như chém đinh chặt sắt:

– “Không phải.”

– “Ừm, chỉ là mình nhìn thấy quan hệ giữa hai người rất thân cận, từ trước đến nay cậu cũng không có bạn trai, cho nên mình nghĩ hai người các cậu…” Dừng một lát, Trương Giai Giai nói tiếp: “Xem ra là mình hiểu lầm.”

Cố Ninh lại nhớ tới Hà Cảnh vừa rồi, không biết có phải là do hiệu ứng cánh bướm hay không. Kiếp này, Hà Cảnh không bị ngồi tù, hơn nữa một thân lệ khí so với kiếp trước rõ ràng đã khá lên nhiều lắm. Tuy rằng vừa rồi khi ở trên xe, cô vẫn nhận thấy được khí chất giang hồ trên người Hà Cảnh, dù hắn đã cố gắng áp chế.

– “Ninh Ninh, chẳng lẽ cậu không có người trong lòng sao? Ở Đại học cũng quyết định không yêu đương luôn sao? Mình nghe người khác nói, ở đại học có rất nhiều người nói chuyện yêu đương.” Trương Giai Giai lại hỏi.

– “Không có.” Cố Ninh nhìn Trương Giai Giai, nghĩ đi nghĩ lại rồi nói: “Cô gái nhỏ này, cậu quan tâm mình như vậy, có phải bản thân đã động tâm rồi không?”

– “Bây giờ mình sắp sửa thi tốt nghiệp , việc cấp bách chính là thi đại học, chỗ nào có tâm tư vào mấy việc này chứ.” Trương Giai Giai lập tức bày ra vẻ mặt nghiêm túc đáp.

Cố Ninh không nhịn được cười.

Cố Ninh cũng không có hỏi tới, hai người nằm ở trên giường câu được câu không trò chuyện, thanh âm dần dần nhỏ xuống, bất tri bất giác thì ngủ mất.

6 giờ sáng hôm sau, lúc Trương Giai Giai rời giường thì Cố Ninh cũng thức dậy, Trương Giai Giai đi đến lớp, Cố Ninh cũng thay đổi một bộ quần áo, chuẩn bị ra bên ngoài chạy bộ buổi sáng.

Thói quen chạy bộ mỗi buổi sáng, Cố Ninh đã kiên trì được ba năm, trừ khi trời đổ mưa, bằng không mỗi sáng sớm cô đều sẽ chạy bộ 40 phút, cứ kiên trì như vậy, thể lực của Cố Ninh ngược lại tăng lên rất nhiều, tố chất thân thể cũng khá lên theo. Cố Ninh thay đổi một thân đồ thể thao, đang chạy thì nghe thấy có tiếng bước chân ở phía sau, nghiêng mặt, cô lập tức nhìn thấy Hà Cảnh cũng một thân đồ thể thao đang chạy đến.

Cố Ninh sửng sốt, hết sức ngoài ý muốn, sao người này lại xuất hiện ở đây, bất quá ngoài ý muốn thì ngoài ý muốn, cước bộ của cô vẫn không dừng lại. Trên thực tế, Hà Cảnh đã ở chỗ này chạy bộ một tuần, kỳ thật hắn cũng không biết vì sao mình lại thích chạy bộ ở dưới lầu nhà Cố Ninh! Bất quá không phải là không có thu hoạch. Nhìn xem, ngày hôm qua không phải hắn nghe được tin tình báo, gặp được người ở sân bay đấy sao! Hà Cảnh cân nhắc, có lẽ ngay cả ông trời cũng giúp hắn, có lẽ chạy thêm mấy ngày nữa, không chừng có thể rước cả vợ về nhà…

Nghĩ như vậy, trong lòng Hà Cảnh rất vui vẻ, lộ ra hai hàm răng trắng nhìn Cố Ninh cười cười:

– “Buổi sáng tốt lành, cậu xem, lúc cậu vừa tốt nghiệp cấp 2, hai chúng ta cũng cùng nhau chạy bộ như vậy, đảo mắt cậu đã vào Đại học rồi.”

Cố Ninh giật mình, ở địa điểm giống nhau, làm những chuyện đã từng làm qua, thật dễ dàng làm cho người ta cảm thấy thời gian thấm thoắt thoi đưa. Những năm tháng hoa mộng đó, phảng phất nhẹ nhàng trong nháy mắt đã vuột khỏi tầm tay…

Cố Ninh không nói gì, Hà Cảnh nói tiếp:

– “Cậu xem a, thật giống như khi chúng ta cùng nhau chạy bộ đó, cậu ở phía trước, mình chạy phía sau, đuổi theo bước chân của cậu, cứ đuổi theo và đuổi theo như vậy, thời gian liền qua đi.”

Lúc này, Hà Cảnh bỗng dưng lãng mạn một phen, cũng không biết là vì sao, mỗi khi hắn đứng trước mặt Cố Ninh, cả người đều trở nên ôn nhu, không như hắn lúc bình thường. Nói như thế nào đây, phảng phất giống như mình cũng có người để cẩn thận đối đãi, đó cũng là một việc may mắn, sẽ cho người ta có được cảm giác thỏa mãn.

Cố Ninh cười cười, dừng bước:

– “Vậy mình không chạy nữa, cậu chạy một mình đi.”

Hà Cảnh khoát tay:

– “Vậy không được, một mình mình chạy có ý nghĩa gì chứ? Nếu không phải vì đuổi theo cậu, mình cũng không chạy bộ làm gì.”

Lời này một câu hai nghĩa nha. (đuổi theo theo đuổi)

“…” Tuy rằng Cố Ninh đã quen người trước mắt da mặt dày… thẳng thắn, nhưng mà vẫn bị nghẹn đến nói không ra lời.

Cô từ từ đi về phía trước, Hà Cảnh vẫn đi bên cạnh cô, hai người cứ như vậy một đường không nói gì. Đột nhiên, Hà Cảnh dừng bước, nói:

– “Mình thấy buổi sáng rất lạnh, cậu lại mặc ít như vậy, nếu không chạy nữa, hay là trở về đi, chỉ sợ một hồi cậu lại cảm lạnh.”

Tuy rằng mình rất muốn tiếp tục đi cùng cậu như vậy, còn dư lại nửa câu này, Hà Cảnh cố nén trong lòng, không có nói ra. Tuy rằng hắn có gan biểu đạt tình cảm của mình, nhưng không phải người không có đầu óc, theo đuổi con gái cần phải chú ý đến sách lược, hai người có thể từ từ xích lại gần nhau, hắn muốn khiến cho Cố Ninh quen với sự tồn tại của hắn, không muốn cô phản cảm khi hắn xuất hiện bên cạnh cô.

Về phần làm như thế nào để theo đuổi con gái, làm như thế nào để con gái vui vẻ, Hà Cảnh đã tập hợp tất cả đàn em của mình lại để tham khảo ý kiến, cũng nhận được vô số lời đề nghị. Trừ bỏ Trịnh Lục, tất cả những người bị hắn gọi đến, phản ứng đầu tiên đều là:

– “Cái gì! Cảnh ca, ngay cả đàn bà anh cũng không trị được à?”

Hà Cảnh loại bỏ mấy thứ như: “Đưa tiền, đưa vàng bạc, kim cương…” hoặc là “Mặt dày mày dạn mà theo đuổi, nếu như vẫn không được thì mạnh mẽ ép buộc” mấy chủ ý kinh khủng như vậy… Đương nhiên, người đưa ra chủ ý tệ hại này, cũng bị Hà Cảnh dùng lời lẽ chính nghĩa phê bình tư tưởng giác ngộ của người nọ không cao.

Nói như thế, vì hắn thật sự yêu thích Cố Ninh, hơn nữa Cố Ninh cũng không giống như những người khác, Cố Ninh đối với hắn mà nói, là độc nhất vô nhị.

Cố Ninh chẳng những rất xinh đẹp, thành tích học hành lại tốt, tính cách cũng tốt, nói chuyện cũng rất nghĩa khí, nói tóm lại cái gì cũng tốt. Hắn rất yêu thích cô! Hắn muốn cưới Cố Ninh về làm vợ, muốn hai người chung sống với nhau cả đời, đương nhiên không thể làm bừa.

Cao thủ yêu đương thường xuyên lưu luyến trong bụi hoa – Trịnh Lục, cẩn thận giúp Hà Cảnh phân tích kỹ mọi chuyện, nói rằng Cố Ninh đam mê học tập như vậy, có lẽ tạm thời sẽ không muốn nhắc tới chuyện yêu đương, chung quy sự nghiệp trong lòng cô tương đối quan trọng hơn, phụ nữ như vậy thập phần có thể sẽ trở thành nữ cường nhân, rất khó xuống tay.

Lúc ấy Hà Cảnh chẳng thèm để ý, hắn nói không sao cả, về sau nếu vợ hắn muốn làm đạo diễn, vậy hắn sẽ thành lập một công ty giải trí, hoặc là đầu tư cho cô, để cho cô không cần lo trước tính sau, muốn quay cái gì thì quay cái đó! Chỉ cần là thứ mà cô thích đều không quan trọng!

Lúc ấy Trịnh Lục chỉ biết lấy tay vỗ trán, trong thoáng chốc, gã nhìn thấy phía sau Hà Cảnh mọc ra cái đuôi vĩ đại và đang vẫy vẫy! Dựa theo kinh nghiệm của gã, đây TMD chính là thê nô vô địch! Người khác có khuyên nữa cũng chỉ vô dụng! Còn khuyên nữa, nói không chừng người khác còn bị hắn oán trách! Cảm thấy tình cảm của hắn là bị người này phá hư…

Một câu thôi, triệt để hết thuốc chữa.

Trịnh Lục vô cùng tiếc hận Hà Cảnh chấp mê bất ngộ, đồng thời đành phải nghĩ kế cho tên thê nô này, gã không muốn thừa nhận, bản thân gã có chút bị tình cảm ngu ngốc hồ đồ của tên Cảnh ca này làm cho cảm động! Thật sự gặp quỷ mà!

Trịnh Lục nói cho Hà Cảnh biết, đàn bà thường mềm lòng, lâu ngày sinh tình là một chiêu mưa dầm thấm lâu vô cùng có hiệu quả, Cố Ninh là người như vậy, cứng miệng mềm lòng. Hà Cảnh cảm thấy rất có lý, cẩn thận xin chỉ giáo một phen, quyết định từ từ theo đuổi, tiền đồ là ánh sáng trước mắt, rồi sẽ có ngày hắn theo đuổi được cô gái ấy.

Cố Ninh đánh giá người bên cạnh, cô một chút cũng không biết những tính toán sâu xa trong lòng đối phương, nếu cô biết được những suy nghĩ trong lòng Hà Cảnh, không biết trên mặt sẽ là biểu tình gì…

– “Mình về trước nhé.”

– “Ừ, tạm biệt, lúc nào có thời gian, chúng ta cùng nhau ăn cơm đi, khó có khi cậu trở về, chúng ta cùng tụ tập một chút.” Hà Cảnh làm như tùy ý nói.

Cố Ninh nhìn Hà Cảnh, vẻ mặt của đối phương thẳng thắn và thành khẩn như vậy, ánh mắt còn mang theo chờ mong nhìn mình, ngược lại cô không biết phải trả lời như thế nào.

– “Từ từ rồi tính.”

Vốn dĩ Hà Cảnh còn muốn nói thêm gì đó, nhưng nhìn quần áo mỏng manh trên người Cố Ninh, hắn cố nén chờ mong trong lòng:

– “Cậu mau về nhà đi, bên ngoài thật sự rất lạnh.”

– “Ừ.”

Mãi cho đến khi bóng dáng của Cố Ninh biến mất ở hành lang, Hà Cảnh mới thu hồi tầm mắt, từ từ đi trở về.

Từ đó về sau, sáng sớm mỗi ngày Hà Cảnh đều đến chạy bộ cùng Cố Ninh, hai người ngược lại rất ít khi nói chuyện, phần lớn thời gian đều là an tĩnh chạy bộ. Tình hình như vậy vẫn kéo dài liên tục đến sáng hôm nay, bởi vì đêm qua tuyết rơi cả đêm, dưới đất đã tích tụ một lớp tuyết thật dày.

Cố Ninh nhìn khung cảnh trắng xóa ngoài cửa sổ, thời tiết như vậy, hiển nhiên không thích hợp để chạy bộ, do đã quen với đồng hồ sinh học, cô vẫn thức dậy từ rất sớm, nấu một nồi cháo, rồi ngồi dựa trên sô pha đọc sách. Không biết vì sao, hôm nay tâm thần của cô có chút không yên, ngay cả tiến độ đọc sách cũng chậm rất nhiều. Cố Ninh đem tầm mắt ném ra ngoài cửa sổ, không biết từ lúc nào thì bắt đầu, bên ngoài tuyết lại rơi. Cố Ninh đi đến bên cửa sổ, lúc này, đại đa số người vẫn còn đang ngủ, người đó chắc cũng không ngốc đến mức bây giờ vẫn một lòng một dạ đến đây chạy bộ buổi sáng đó chứ? Bất quá nói đi cũng phải nói lại, người đó thật đúng là cứng đầu…

Vốn đã không bình thường rồi, nói không chừng quả thật làm được nha.

Cố Ninh thở dài, bỏ quyển sách trong tay xuống, thay đổi quần áo, mang theo mũ và bao tay, mở cửa đi ra ngoài.

Tác giả có lời muốn nói:

Cảnh ca: “Ninh Ninh, mình ở đây! Nhìn qua đây! Nhìn qua đây a!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.