Hỏa Vũ Chiến Thần Tần Vũ Phong

Chương 16




Trên đường nhỏ trong núi có hai đội săn thú.

Một đội nghị lực dồi dào, trong tay đã săn được năm sáu con mồi, một đội khác thì tinh thần ủ dột, trong tay chỉ có duy nhất một con mồi làm mất lòng tin và làm mọi người lo lắng.

“Ơ, đây không phải là người của tổ 6 sao. Lại chỉ săn được mỗi một con mồi, các ngươi là phế vật sao.”

“Ha ha ha, còn có một canh giờ là khảo hạch săn thú hôm nay sẽ kết thúc. Tổ 6 các ngươi nhất định là muốn đứng cuối rồi, đến lúc đó chúng ta mọi nướng thức ăn các ngươi lại không được ăn, thật là đáng thương a.”

“Không phải trong tổ bọn họ có người có Thiên Nhãn sao? Sao bọn nó không thử dùng Thiên Nhãn để tiên đoán một chút kết quả khảo hạch, hoặc là trực tiếp dùng Thiên Nhãn suy tính một chút tới chỗ nào có thể đánh được con mồi?”

“Thiên Nhãn gì chứ, cho tới bây giờ cũng không có thấy nó dùng qua, ai biết đến cùng là đúng hay không, có lẽ nó cùng gia gia của nó căn bản là giả danh lừa bịp, tới Đoan Mộc Gia tộc chúng ta ăn uống miễn phí.”

“Ha ha ha……”

Đối mặt với tổ 2 cười vang, tổ 6 vừa bực bội vừa tức giận, nhưng hết lần này tới lần khác bọn họ nói cũng là sự thật, bọn họ không có phản bác được.

Tổ 6 tổng cộng có sáu người tạo thành, bọn họ phần lớn đến từ gia tộc chi thứ, vốn là ở trong gia tộc không được coi trọng, hơn nữa bởi vì không phải là dòng chính huyết thống truyền thừa, tư chất kém hơn một chút, khảo hạch săn thú bại bởi đệ tử dòng chính, là hợp tình hợp lý. Nhưng bọn họ dù sao cũng là hài tử, lớn tuổi nhất cũng chỉ có mười ba tuổi, mọi người trẻ tuổi khí thịnh, lòng háo thắng mạnh, khi nào chịu đựng thất bại.

Nghe thanh âm nhạo báng của tổ 2, mọi người nghẹn đỏ mặt, cắn răng tức giận.

Cao thủ chịu trách nhiệm dẫn đầu hai tổ đứng ở một bên xem cuộc vui, không có ý tứ muốn ngăn cản, bọn hắn xem tranh chấp giữa bọn nhỏ là bình thường, đây cũng là một phần khảo hạch.

“Đi, chớ nhiều lời với bọn chúng, đối thủ của chúng ta là tổ một, tổ một mới có tư cách cho giành thắng lợi, về phần người tổ 6, trời sanh là phế vật, trời sanh là đứng cuối.”

Đợi người của hai tổ khác cười nghênh ngang rời đi, bọn nhỏ tổ 6 rối rít đem mắt hướng một người trong số bọn hắn. Hai tổ kia nói không sai, nàng không phải là có Thiên Nhãn sao? Không phải có thể dùng Thiên Nhãn tới tiên đoán tương lai sao? Vậy tại sao không thể lợi dụng năng lực của nàng tới giúp bọn hắn chiến thắng?

“Đoan Mộc Tĩnh, chúng ta là người cùng tổ, có phải nên đồng tâm hiệp lực, bản thân mỗi người cống hiến sức lực của mình hay không?”.Một đứa bé trai lớn tuổi nhất hướng về phía bé gái ít tuổi nhất nói.

Nữ hài thấp hơn hắn một cái đầu, tóc dài đen nhánh buộc ở sau gáy, ghim bím tóc xinh đẹp, lộ ra cái trán trơn bóng, da thịt thủy nộn, mịn màng, rõ ràng là một đứa bé phấn điêu ngọc mài.

Bé chính là Đoan Mộc Tĩnh.

“Lâm sư huynh, ta đã tận lực.” Bé ủy khuất nhìn lại hắn.

“Hết sức? Ngươi thật tận lực sao? Ngươi tại sao không dùng đôi mắt trời cho của ngươi tới trợ giúp mọi người chiến thắng.” Đoan Mộc Lâm chất vấn.

“Đúng vậy! Chỉ cần ngươi dùng Thiên Nhãn, chúng ta nhất định có thể chuyển bại thành thắng.” Bọn nhỏ còn lại ồn ào rối rít nói leo, nghiễm nhiên đem Đoan Mộc Tĩnh coi là nguyên nhân khiến bọn họ không thể chiến thắng được.

“Nhưng là…… Nhưng là gia gia nói, không thể tùy tiện sử dụng Thiên Nhãn……” Đoan Mộc Tĩnh nhìn đám bạn bên cạnh, thanh âm từ từ yếu ớt.

“Ngươi căn bản là kiếm cớ! Gia gia ngươi không để cho ngươi dùng, ngươi cũng không cần. Ngươi có biết hay không, chúng ta là người một tổ rất có thể bởi vì ngươi ích kỷ mà thua tranh tài, buổi tối không thể ăn cơm. Đoan Mộc Tĩnh, ngươi đến cùng có thật có Thiên Nhãn hay không, hay căn bản là gạt người?”

“Đúng, ngươi nếu như không phải gạt người, đó chính là ngươi ích kỷ, không chịu xuất lực, cho tổ chúng ta chiến thắng.”

“Không phải……” Đối mặt các bạn cùng chất vấn của họ, Đoan Mộc Tĩnh cau mày, cắn môi dưới, nàng không biết làm thế nào hướng bọn họ giải thích, sử dụng Thiên Nhãn cần bỏ ra thật nhiều. Mỗi một lần sử dụng Thiên Nhãn, bé đáy lòng lo sợ, cần bao nhiêu là thống khổ.

Bé cũng muốn thắng, muốn thắng được các đội khác, để cho bọn họ có thể thích mình, nguyện ý cùng mình trở thành bằng hữu, nhưng bé thật sự không thể tùy tiện sử dụng Thiên Nhãn. Bởi vì gia gia nói cho bé biết, Thiên Nhãn là nghịch thiên mà tồn tại, mỗi một lần sử dụng, sẽ giảm thọ một lần, nếu sử dụng quá nhiều lần, bé vô cùng có khả năng sống không quá hai mươi tuổi.

Bé không muốn chết, không muốn nhanh như vậy rời đi nhân thế, bé tưởng niệm rất nhiều người, không nỡ rời đi bọn họ.

“Ngươi không cần nói dối, ngươi chính là gạt người, quỷ ích kỷ.”

“Tất cả mọi người không nên để ý nàng, tự chúng ta săn thú đi, dù sao thêm một người như nàng cũng không hơn, thiếu nàng cũng không kém.”

“Đi, chúng ta sau này cũng không thèm để ý tới nàng.”

Đoàn người lũ lượt rời đi, bỏ lại một mình Đoan Mộc Tĩnh lại phía sau, hai gã cao thủ bảo vệ chần chờ chốc lát, một tiếp tục dẫn đại đa số người hướng phía trước lên đường, một người lưu lại, ở phía xa chăm sóc Đoan Mộc Tĩnh.

Đáy mắt nổi lên ý nghĩ thất vọng, Đoan Mộc Tĩnh cắn cắn môi dưới, kiên cường chịu đựng tiếng khóc. Thân ảnh mỏng manh, một mình đứng tại chỗ gió thổi lạnh run.

“Tiểu Tĩnh……” Cách đó không xa, Tiểu Mặc đem hết thảy nhìn trong mắt, hận không thể lập tức xông ra, đem những kẻ khi dễ Tiểu Tĩnh hung hăng đánh một trận cho hả dạ.

Bé cho là Tiểu Tĩnh đi theo gia gia trở về nhà tộc, sống rất vui vẻ, lại không biết tình cảnh của nàng ác liệt như thế.

“Tiểu Mặc, đi an ủi nàng đi.” Long Thiên Thần khích lệ nói.

Tiểu Mặc lẳng lặng nhìn xuống Đoan Mộc Tĩnh ở phía dưới, lắc đầu, trong mắt sáng lên có một phần chủ trương cùng tự tin: “Tiểu Tĩnh nàng rất kiên cường, nàng nhất định không muốn cho cháu thấy được bộ dáng nàng bây giờ.”

Ánh mắt của bé chớp động, không biết nghĩ tới điều gì, như bừng tỉnh.

“Thần thúc thúc, thúc giúp cháu nhìn Tiểu Tĩnh, cháu rất nhanh sẽ trở lại.” Thân hình hắn chợt lóe, bỗng dưng biến mất ngay tại chỗ.

“Tiểu Mặc, cháu đi làm cái gì?” Long Thiên Thần muốn gọi bé đã không kịp, bé đã thi triển Na Di thuật, không biết đã chuyển đến vị trí nào.

“Tiểu tử thúi……” Long Thiên Thần cười khẽ, nhưng lại không thể không bội phục năng lực lĩnh ngộ củaTiểu Mặc, cũng là Na Di thuật, cháu mình nhanh như vậy liền học được, vận dụng một cách thành thạo, mà mình thì vẫn còn lớ ngớ.

Thôi, Tiểu Mặc cơ trí như vậy, hẳn là không xảy ra chuyện gì. Chờ bé thật sự xảy ra chuyện, mình lại ra mặt giải quyết không muộn, lấy thực lực hắn bây giờ, hơn nữa còn có thần uy Phì Phì, đối phó với đám cao thủ Đoan Mộc Gia tộc, căn bản không nói chơi.

Đoan Mộc Tĩnh hoàn toàn không biết Tiểu Mặc ca ca bé muốn gặp nhất vừa ở bên người bé cách đó không xa, bé âm thầm thương tâm một trận, hít sâu, trấn định xuống. Mặc dù bé không thể dùng Thiên Nhãn tới trợ giúp những đồng bạn, nhưng bé có thể dựa vào lực lượng chính mình đi săn con mồi, bé muốn chứng minh cho mọi người thấy, bé là thật đang cố gắng, cố gắng khiến tổ mình chiến thắng.

Ừ, đúng vậy!

Bé nhất định sẽ dựa vào thực lực chính mình bắt con mồi.

Chỉ một thoáng, lòng tin của bé tăng lên, sửa sang lại hành trang của mình, hướng một cái đường nhỏ nhất hẹp nhất xuất phát.

Cao thủ đi theo bé yên lặng gật đầu, khóe miệng hiện lên nụ cười phát ra từ nội tâm, hắn nguyên tưởng rằng cô bé này sẽ giống như cô bé nũng nịu, chịu đựng những đồng bạn vứt bỏ cùng trách mắng song nhất định sẽ khóc lớn một hồi, lại không nghĩ bé kiên cường như thế, chẳng những không có khóc, không có vì vậy mà mất lòng tin, ngược lại tràn đầy ý chí chiến đấu, muốn một mình hướng địa phương nguy hiểm đi thám hiểm, bé đã giành được sự tôn trọng cùng yêu thích của hắn.

So sánh với những kẻ kia, khi gặp khó khăn, bản thân không có tự tìm kiếm vấn đề, ngược lại đem trách nhiệm hết thảy đổ lên đầu người khác. Cố gắng lợi dụng thủ đoạn hoặc là may mắn chiến thắng đối với bọn nhỏ mà nói, cô bé khác xa so với bọn hắn cũng làm cho nhiều người yêu thích bé hơn.

Cho nên, hắn không có ngăn cản bé, cũng không có giúp bé, chẳng qua là lặng yên đi theo ở phía sau của bé, tiếp tục quan sát.

Long Thiên Thần hai tay ôm kiếm, theo đuôi ở bọn họ sau, vẫn không quên một đường lưu lại ám hiệu, tránh cho Tiểu Mặc tìm không được hắn.

Trên một con đường khác, đội viên tổ 2 may mắn đụng phải một con sói hoang, đang có kế hoạch hợp lực săn bắt nó.

Lúc này sáu đứa bé, hai người mười bốn tuổi, bốn người mười đến mười ba tuổi, thiên phú cực kỳ tốt, trong đó thực lực mạnh nhất là Thiên Huyền tứ phẩm, thực lực yếu nhất đã ở Mặc Huyền trở lên, so sánh với hài tử nhà bình thường, bọn họ thật có thể nói là nhân trung long phượng. Song nếu đưa bọn họ so sánh cùng với thiên phú biến thái vô cùng Tiểu Mặc, vậy thì không có gì để nói.

“Mọi người trước tiên đem con mồi để qua một bên, sói hoang này lực công kích tương đối mạnh, mọi người chúng ta cần cùng nhau hợp lực mới có thể bắt được nó. Hai người các ngươi đi ra phía sau nó, hai người các ngươi đi bên trái nó, chúng ta ở bên phải nó bao vây, lưu một lỗ hổng, khiến nó tự động rơi bẫy rập, bảo đảm không hề sai sót.” Thiếu niên cầm đầu chỉ huy chỉ đạo, các đội viên còn lại rất là tín nhiệm hắn, không có bất kỳ dị nghị, đưa con mồi bọn họ đánh được trước đó tạm thời để qua một bên, sau đó bắt đầu triển khai hành động dụ bắt sói.

Hai gã cao thủ bảo vệ rất coi trọng bọn họ, chuyên chú quan sát.

Khi lực chú ý của bọn hắn toàn bộ tập trung ở trên thân con sói, có một bóng người nho nhỏ xuất hiện ở nơi con mồi bị ném, chợt lóe rồi biến mất. Kèm theo bóng người biến mất, sáu con mồi đặt bên cạnh cũng biến mất theo.

Song, một màn này phát sinh quá mức đột nhiên, quá mức nhanh chóng, lại không có bất kỳ người nhận thấy được.

“Mọi người nhỏ giọng một chút, nghe ta chỉ huy, ta nói lên, mọi người liền cùng nhau tiến lên……” Thiếu niên hết sức chuyên chú chỉ huy, con mồi gần ngay trước mắt, hắn hết sức trấn định, không chút đắn đo.

Mọi người đều ngừng hô hấp, bọn hắn nhìn chằm chằm con mồi, chỉ đợi thiếu niên ra lệnh một tiếng.

Con sói từng bước đi gần tới bẫy rập, bảy bước, sáu bước,năm bước……

Mọi người tiếng tim đập càng thêm kịch liệt, tiếng lòng căng thẳng.

Thiếu niên đưa tay từ từ giơ lên, hắn đang đợi, đang đợi ba bước cuối cùng, lúc này, đột nhiên một cái thanh âm cắt đứt suy nghĩ của hắn.

“Lên!”

Mọi người cơ hồ đều là một loại phản xạ có điều kiện, vừa nghe đến cái chữ này nhất tề ùa lên, đánh về phía sói hoang.

“Ôi!”

“Ôi!”

“Ôi!”

“……”

Đều không ngoại lệ, dưới chân mỗi người không khỏi bị một thứ gì vướng chân, sau đó liên tiếp ngã theo kiểu chó ăn phân.

Sói hoang bị quấy nhiễu chạy trốn nhanh như chớp, tránh được bẫy rập, tru lên mấy tiếng, chui vào trong bụi cỏ, chỉ chốc lát sau liền biến mất không thấy.

Thiếu niên phát lệnh không có lập tức hành động, cho nên thành kẻ duy nhất may mắn thoát khỏi bẫy, hắn kinh ngạc, nhìn phản ứng của mọi người kỳ quái kêu lên: “Mới vừa rồi là ai hô?”

Hắn vừa tức vừa giận, kế hoạch của hắn hoàn mỹ như thế, làm sao lại để cho con sói kia trốn thoát?

“Không phải là ta!”

“Không phải là ta hô.”

“Ta cũng vậy, không hề hô.”

“……”

Mọi người kinh hãi rồi, bọn họ đều không hô lên, vậy một tiếng “Lên” vừa rồi đến tột cùng là người nào kêu? Còn có, mới vừa rốt cuộc xảy ra chuyện gì, tại sao cảm giác có người đẩy bọn họ một cái?

Hai gã dẫn đầu cao thủ cũng kinh ngạc, lấy thực lực của bọn họ, lại cũng không có phát giác ra được, thầm kêu gặp quỷ.

Lúc này, có người vừa sợ kêu lên: “Không, không xong.”

“Ngươi càn rỡ kêu cái gì?”

“Còn ngại hiện tại không đủ loạn sao?”

“Không, không phải là…… Dạ, là con mồi của chúng ta không thấy.”

Hiện trường lần nữa lại loạn lên,người người lâm vào khủng hoảng cùng tức giận.

“Tại sao có thể như vậy? con mồi của chúng ta đâu. Chúng ta bỏ ra nhiều công sức như vậy, thật vất vả mới săn được con mồi, làm sao toàn bộ không thấy? Rốt cuộc là ai làm?”

“Có gan lăn ra đây cho tiểu gia!”

Chỉ tiếc là, bọn họ gào thét như thế nào cũng không có người đáp lại bọn họ.

“Làm sao bây giờ,con mồi của chúng ta mất hết rồi, cái này đừng nói là chiến thắng, so sánh với tổ 6 ở cuối còn không bằng.”

“Ta kháng nghị! Nhất định là có người ở sau lưng giở trò quỷ ăn gian, cố ý muốn cho hai tổ chúng ta thua.”

“Nhất định là tổ 1. Hèn hạ, vô sỉ.”

“Đi! Chúng ta tìm tổ 1 đi!”

Kẻ đầu sỏ Tiểu Mặc vốn là nghĩ mang đi chiến lợi phẩm này đưa cho Tiểu Tĩnh, nhưng là nghĩ lại, nếu bé đem con mồi đưa cho Tiểu Tĩnh, đến lúc đó hai tổ kia nhận ra con mồi là của bọn họ thì Tiểu Tĩnh chẳng phải là thay mình chịu tiếng xấu hay sao. Bé chẳng những không giúp được Tiểu Tĩnh, ngược lại còn gián tiếp hại nàng, không tốt, tuyệt đối không tốt.

Con ngươi đảo qua đảo lại vòng vo hai vòng, nghe được bọn họ muốn đi tìm một tổ tính sổ, Tiểu Mặc giảo hoạt thầm cười một tiếng, nhất thời có chủ ý.

Đúng là tuổi trẻ khí thịnh.

Tổ 1 tìm đường tới chỗ tổ 2,còn chưa nói được hai câu liền nổi lên xung đột.

Tổ 1 nhận định là tổ 2 đang ở sau lưng giở trò, khỏi giải thích, tổ 2 lại cho rằng đối phương là muốn đoạt vị trí thứ nhất, cho nên cố ý bới móc, kết quả là, người của hai tổ xông vào quần ẩu

Lớn tuổi đánh với lớn tuổi, nhỏ tuổi đánh cùng nhỏ tuổi, cuộc chiến hết sức căng thẳng.

Người vỡ đầu, người lỗ mũi chảy máu, người đôi mắt sưng lên……

Cao thủ dẫn đầu hai bên vừa bắt đầu không muốn can thiệp, nhưng là thấy sự tình phát triển càng ngày càng nghiêm trọng, bọn họ phải ra mặt can thiệp.

“Đừng đánh, sự thật chân tướng còn không có điều tra rõ, các ngươi đánh nhau lung tung, ném hết mặt mũi đi hả?.”

“Tốt, vậy hãy để cho chân tướng sự thật tới xét. Nếu để cho chúng ta tìm được chứng cớ, chúng ta nhất định sẽ đi tìm Lạc trưởng lão lấy lại công đạo.” Tổ hai bực tức.

Tổ một tâm tình cũng không khá hơn chút nào, vô duyên vô cớ bị người oan uổng, bọn họ thật khi dễ người tổ một là ngồi không, có thể tùy tiện bị oan khuất sao?

“Tốt. Cho các ngươi tìm chứng cớ, nếu như các ngươi tìm không được chứng cớ, chúng ta cũng sẽ hướng Lạc trưởng lão đòi lại một công đạo.”

Tranh cãi.

Tiểu Mặc nửa thân thể giấu ở trong bụi cỏ, chỉ lộ ra đỉnh đầu nho nhỏ, cầm hai mảnh lá cây che ở trước gót chân, núp ở phía xa xem kịch vui.

“Cho các ngươi lục soát, xem các ngươi có thể tra ra chứng cớ gì.” Tổ một tràn đầy tự tin, bọn họ không có làm qua chuyện xấu, xem đối phương làm sao gài tang vật.

Người tổ hai nổi giận đùng đùng, nhận định sự thực, thế nào cũng thấy người tổ một giống như là trộm.

Lúc này, có tổ viên kích động hô lên: “Sư huynh, nhìn. Con mồi của chúng ta quả nhiên ở nơi này của bọn hắn!”

Tất cả mọi người đều nhìn về nơi phát ra thanh âm quả nhiên nhìn thấy một đống con mồi chất đống ở bên đường, con mồi thượng còn cắm mấy mũi tên thuộc về hai tổ, mũi tên là dùng để phân biệt cùng ghi chép con mồi của ai và thành tích của chủ nhân con mồi.

Sau khi phát hiện mọi người cả kinh, hiện trường mới vừa dừng tắt chiến hỏa, thoáng cái lại bộc phát.

“Hèn hạ. Hiện tại chứng cớ vô cùng xác thực, các ngươi còn có lời gì để nói?”

“Các ngươi gài tang vật giá họa! Chúng ta đánh con mồi vốn là so sánh với các ngươi nhiều hơn, cần gì phải trộm con mồi của các ngươi?”

“Ai biết, các ngươi âm mưu cái gì? Tiểu nhân vô sỉ. Mọi người cùng nhau tiến lên, liều mạng với bọn họ”

“Đánh liền đánh, sợ các ngươi hay sao.”

Hiện trường một mảnh hỗn chiến.

Bụi cỏ phía xa có một trận gió thổi qua, cành lá nhẹ nhàng mà chập chờn, phảng phất có bóng người đung đưa, nhìn kỹ lại, cái gì cũng không có.

Đối với khí thế đánh nhau ngất trời bên này, đoàn người tổ 6 cảnh tượng thê lương.

Cả ngày nay họ cũng chỉ săn được mỗi một con con mồi, không có bất kỳ tiến triển.

Sở dĩ trạng huống thê thảm như thế, thứ nhất bọn họ đi cũng là đường lớn, không dám đi đường nhỏ không có ai đi qua, đi đường nhỏ có lẽ có thể gặp được càng nhiều con mồi, nhưng là không có bảo đảm an toàn cho bản thân, đi đường lớn chân của bọn hắn cũng theo không kịp những người tổ khác, một đường đi tới, trên đường lớn con mồi vốn đã thiếu, lại bị phía mấy tổ phía trước đánh cạn sạch, nơi nào còn có phần của bọn hắn nữa.

Thứ hai bọn họ ý chí sa sút, đã sớm nhận định bọn họ nhất định là muốn làm tổ đứng cuối rồi. Dù sao cũng là đứng cuối, nhiều hơn một con hay ít hơn một con lại chia ra thế nào? Cho nên mọi người tinh thần càng thêm ủ dột. Bỗng nhiên:

“Lâm sư huynh, chúng ta làm sao bây giờ? thời gian kết thúc khảo hạch cũng không còn nhiều.” Tổ viên nhìn con mồi tội nghiệp duy nhất trong tay bọn họ, không nhịn được than thở.

Lâm sư huynh buồn rầu, suy tư hồi lâu, ngẩng đầu nhìn nhìn sắc trời nhụt chí nói: “Mọi người hay là tại chỗ nghỉ ngơi đi, trong vòng một canh giờ đừng nói là đánh được con mồi, có thể ngay cả một con con mồi cũng gặp không được, mọi người đừng lãng phí khí lực nữa. Sáng mai còn có hạng mục khảo hạch khác, mọi người giữ vững tinh thần, chuẩn bị khảo hạch ngày mai.”

Hắn là thủ lĩnh, hắn đã nói như vậy, những tổ viên khác càng thêm không có ý chí chiến đấu mọi người khoanh chân tại chỗ mà ngồi.

Cao thủ bảo vệ lắc đầu, chi thứ chính là chi thứ, vô luận thiên phú hay là ý chí, cũng không có cách nào cùng đệ tử dòng chính tổ một, tổ hai so sánh. Quay đầu, nhìn ra phía xa, nghĩ thầm đồng bạn của hắn cùng cô bé có Thiên Nhãn làm sao vẫn chưa về?

Tiểu Mặc núp ở một bên, vốn là muốn chuẩn bị một phen, vì Tiểu Tĩnh báo thù, nhưng là vừa nghe lời nói ủ rũ của bọn họ, đáy lòng bé thực tức giận.

Thật không có tiền đồ!

Không có bản lãnh thì thôi, ngay cả ý chí chiến đấu cũng không còn, đội ngũ như vậy còn muốn thắng được tranh tài, quả thực là người si nói mộng.

Bé không khỏi thay Tiểu Tĩnh bất bình, vì sao hết lần này tới lần khác lại bị phân đến một tổ như vậy?

Không được, nếu bọn họ thua, Tiểu Tĩnh chẳng phải là cũng bị bọn họ liên lụy, buổi tối không có cơm ăn?

Không bằng, bé giúp một chút cũng chẳng sao.

Bé cười hắc hắc, bỗng nhiên có chủ ý, trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn chói lọi đầy sức sống.

Tại khu nghỉ ngơi của tổ 6, không bao lâu bay tới một mùi thơm kỳ dị, giống như mùi hoa, nhưng so sánh với mùi hoa lại nhiều thêm mấy phần mùi rượu, làm cho người ta ngửi thấy mùi hương kích thích họ hành động. Trong cơ thể có phân tử kỳ dị nào đó bị kích thích thức tỉnh, cả người trở nên xao động, khó có thể bình tĩnh trở lại.

Người còn như thế, huống chi là động vật đây?

Kèm theo mùi thơm lượn lờ phiêu đãng, từ trong bụi cỏ truyền đến từng đợt xôn xao, có tiếng bước chân, tiếng gào thét, thanh âm nhánh cây gãy

Tổ viên tổ 6 rối rít khẩn trương đứng lên, tụ ở một chỗ.

“Chuyện gì xảy ra? Thật giống như có cái gì không đúng.”

“Mùi thơm là từ đâu truyền đến? Ta làm sao cảm giác tim mình đập rộn lên rồi?”

“Làm sao bây giờ? Có muốn chạy hay không?”

“Xem trước động tĩnh một chút rồi hãy nói…… A a, là dã thú, rất nhiều dã thú! Chạy mau!”

Một nhóm người nhất thời bị dọa đến hồn phi phách tán, kêu gào hoảng sợ rồi chạy tán loạn.

Đáng tiếc, chờ bọn hắn muốn chạy trốn thì đã muộn.

Khắp mọi nơi, các phương hướng, vô số mãnh thú bao vây, ngăn chặn đường đi của bọn họ.

Cao thủ dẫn đầu cũng sợ ngây người, đây là chuyện gì xảy ra? Xung quanh dã thú giống như là xảy ra bạo loạn, đều hướng tới bên này của bọn họ.

“Mấy nhóc, nhanh lên một chút chạy đến bên cạnh ta, đừng có chạy loạn!”

Lúc này, cao thủ không xuất thủ không được, đem bọn nhỏ kéo đến bên cạnh mình, hắn muốn bảo đảm mỗi người bọn họ đều an toàn.

Từ trên người hắn mở ra huyền khí, tạo thành một tấm chắn, đem bọn nhỏ hết thảy che ở trong đó.

Rút kiếm bên hông ra, cao thủ quyết tâm muốn cùng mãnh thú tỷ thí, nhất quyết sống mái.

Lúc này, trong không khí lại truyền tới một trận mùi thơm cổ quái, cùng lúc trước không giống, lần này bên trong mùi thơm còn trộn lẫn một chút mùi thuốc.

Cao thủ nhạy cảm nhận thấy không ổn, vội vàng báo cho bọn nhỏ: “Nhanh lên một chút che miệng cùng lỗ mũi, mùi thơm có vấn đề!”

Bọn nhỏ đã sớm bị làm cho sợ đến không biết làm sao rồi, cơ hồ là hắn ra lệnh bằng động tác của ngón tay, đem miệng cùng lỗ mũi bưng kín mít.

Kế tiếp, chuyện kỳ dị đã xảy ra.

Vốn là mãnh thú sắp công kích bọn họ liền liên tiếp té xuống, trong miệng của bọn nó phát ra tiếng kêu rên ô ô, không hề cam lòng cùng tức giận, con mồi trong miệng của bọn chúng sắp tới tay, hiện tại tốt lắm, bọn chúng ngược lại thành con mồi của bọn họ.

Bọn nhỏ căng to mắt, không thể tin được những gì mà mắt mình đã chứng kiến.

Đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?

Chẳng lẽ bọn họ đụng phải đại vận, con mồi tự động tìm tới tận cửa, đưa đến trước mặt của bọn hắn?

Bọn họ thắng định rồi.

Không cần tốn nhiều sức, liền thu được nhiều con mồi như vậy.

Bọn nhỏ nhất thời hoan hô lên, đợi cao thủ dẫn đầu loại bỏ huyền khí bao bọc, bọn họ vui mừng chạy về phía con mồi ngã xuống đất, đem mũi tên của mình cắm trên người con mồi, vô sỉ đem kết quả chiến đấu chiếm giữ làm của riêng.

“Thật tốt quá. Cái này chúng ta nhất định thắng rồi.Có nhiều con mồi như vậy, nhìn xem hai tổ kia làm thế nào lớn lối”

“Ha ha, ông trời cũng giúp chúng ta,làm gì có đạo lý chúng ta không thắng cơ chứ”.

” Con mồi của chúng ta đã đủ rồi, có muốn gọi Đoan Mộc Tĩnh về không?”

“Sao phải gọi nó trở lại? Những con mồi này là chúng ta lấy được, chẳng liên quan gì đến nó, gọi nó về chẳng phải là không công mà hưởng sao?”

Tiểu Mặc âm thầm bày ra hết thảy, tức giận liếc bọn họ mấy lần, nếu không phải vì giúp Tiểu Tĩnh chiến thắng, bé mới sẽ không cho đám vô sỉ lại tiểu nhân chút tiện nghi này.

Hừ hừ, cho các ngươi khi dễ Tiểu Tĩnh, trước hết để cho các ngươi đắc ý một trận, chờ một chút các ngươi sẽ biết.

“Dời ——” tâm niệm vừa động, thi triển Na Di thuật, lần nữa chuyển đổi trận địa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.