Hoa Vô Tư

Chương 15




Mùi Long Diên Hương nhàn nhạt phiêu phù trong gió, thâm tử sắc phượng mâu khẽ mở, suối tóc hỏa hồng yêu mỵ xõa tung, vây quanh thân hắn.

Lộng Nguyệt cảm thấy thân thể của mình bị người gắt gao ôm lấy, luồng khí ấm áp không ngừng lưu chuyển chậm rãi trong cơ thể. Một bàn tay đặt lên ***g ngực hắn, hơi lộ ra chút hồng mang.

Cô Tuyết cư nhiên truyền nội lực cho hắn suốt một đêm. . .

Lộng Nguyệt nháy mắt phong bế huyệt đạo của Cô Tuyết, cẩn thận đem tay hắn từ trên ngực mình dời đi. Bởi vì nội lực tiêu hao quá nhiều, sắc mặt Cô Tuyết càng trở nên tái nhợt.

Khẽ vén vài sợi tóc phất ngang gương mặt yêu mị, Lộng Nguyệt ôm Cô Tuyết vào ngực, bàn tay ấm áp nâng mặt hắn lên, nhẹ nhàng ngậm lấy cánh môi của người trong lòng, thâm tử sắc phượng mâu tràn đầy yêu thương sâu sắc.

Rời khỏi cánh môi khô khốc, Lộng Nguyệt khẽ cầm cổ tay Cô Tuyết, thử thăm dò mạch đập của hắn. Bỗng nhiên, tử mâu xẹt qua một tia hàn quang lạnh như băng.

Yêu nghiệt này lại dám vận dụng Sáng Thần Cửu Thức!

Mỗi khi đến đêm trăng tròn, tinh tượng của hắn sẽ đoạn liệt. Đây là biến số từ một khắc Lộng Nguyệt sinh ra không cách nào sửa đổi. (tinh tượng: từ độ sáng, vị trí của sao chiếu mệnh mà suy đoán số mệnh)

Đây căn bản không đáng, Tuyết nhi ngốc của ta. . .

Tiêu hao nội lực suốt một đêm, hơn nữa những thương tổn do Sáng Thần Cửu Thức gây ra cho cơ thể, thân mình yêu nghiệt sao có thể chống đỡ?

Lộng Nguyệt luồn tay qua sau cổ Cô Tuyết, đem hắn ôm thật chặt, cúi đầu dây dưa đầu lưỡi không có ý thức của người trong lòng, vẻ mặt tràn đầy bất đắc dĩ cùng thương tiếc. Cảm thụ được nội lực lưu động trong cơ thể so với trước kia càng thêm cường đại, huyết dịch toàn thân đều kích thích mỗi một sợi thần kinh của Lộng Nguyệt.

“Tuyết nhi của ta, lần này là ngươi bức ta làm như vậy. . .” Lộng Nguyệt đẩy nhẹ cằm Cô Tuyết, tử mâu như màn đêm thăm thẳm, thanh âm trầm thấp tràn ra, “Ai bảo ngươi không nghe lời ta. . .”

Lộng Nguyệt đặt thân mình Cô Tuyết trên nhuyễn tháp, lập tức xoay người đứng lên, như một mạt tử vụ biến mất dưới chân trời xanh lam. . .

.

“Giáo chủ, đêm qua ngài đi đâu?”

“Không cần hỏi.” Lộng Nguyệt nhìn về phía Tinh Hồn, tử mâu híp lại, “Đi tìm mấy vị thuốc.”

“Thỉnh giáo chủ phân phó.”

“Long cốt dưới chân núi Lạc Anh Sơn, Huyền sâm trong Vu Cốc, Tuyết lý hoa của hậu viện Đạp Mai sơn trang, còn có. . .” Lộng Nguyệt ngưng mắt nhìn về phương xa, thản nhiên nói: “Lạc nhật linh của Ma Hạt tiên tử.”

“Ma Hạt tiên tử?”

Tinh Hồn cả kinh, giang hồ đồn đại đảo chủ Kim Xà Đảo Ma Hạt tiên tử xưa nay không gặp ngoại nhân, mà Lạc nhật linh có thể nói là thế gian cự độc, vạn phần khó cầu.

Lộng Nguyệt từ bên hông lấy ra một thanh đoản đao, trên chuôi đao treo một khối ngọc bội thanh hồng sắc. Hoa văn như tơ nhện màu đỏ máu, phá lệ linh lung tao nhã.

Hắn ném đoản đao cho Tinh Hồn, “Đem ngọc bội trên đao đưa cho Ma Hạt tiên tử, nàng sẽ cho ngươi Lạc nhật linh.”

~*~

U Minh Điện tối đen tràn đầy khí tức huyết tinh, một bạch y nam tử đứng lặng bên bụi hoa hồng đen nhiễm đầy huyết ô. Phong tư thanh nhã như nhành liễu trong gió, tiếu ý ôn hòa phảng phất có thể đem phiến địa vực chi môn ô trọc này phủ lên một tầng phong hoa thuần khiết.

Mộ Vân Khuynh chắp tay mà đứng, đôi mắt nhộn nhạo gợn sóng chăm chú nhìn hắc y nam nhân ở phía đối diện, tư thái vân đạm phong khinh cùng vẻ ôn hòa ấm áp không hòa hợp với tòa đại điện.

“Mộ lâu chủ cũng biết, một khi bước vào U ám chi giới thì không thể ly khai.” Thanh âm khàn khàn khó nghe của hắc y nam nhân vang lên, ánh mắt thâm u âm độc ẩn ẩn một tia hờ hững rét lạnh.

“Nếu ta không minh bạch quy củ của các ngươi, đương nhiên sẽ không đến nơi đây.” Mộ Vân Khuynh vẫn nở nụ cười như gió mát, không chút để ý.

“A a. . . Hảo đảm thức.” Hắc y nam nhân âm lãnh cười ra tiếng, “Phượng vũ phiến đã rơi vào tay bản tôn, ý tứ của Mộ lâu chủ, bản tôn có lẽ đã thông thấu.” (đảm thức: gan dạ sáng suốt)

Mộ Vân Khuynh rũ mâu cười khẽ: “Vậy chẳng hay đại tôn chủ nghĩ thế nào?”

“Cho bản tôn một lý do gia nhập Đại Ám Hà.”

Một trận khí âm hàn tràn ra chung quanh hai người, hai đôi con ngươi đen thẫm khó đoán đồng dạng chứa đựng miệt thị khinh thường, trong đáy mắt đã không còn tiếu ý.

“Người không vì mình, trời tru đất diệt.” Ngữ khí của Mộ Vân Khuynh vẫn thản nhiên, trong vẻ thong dong đạm định lại lộ ra dã tâm khiến người ta lâm vào chấn động.

Thần tình hắc y nam nhân nháy mắt phủ kín vẻ u ám. Bên ngoài tiêu dao như gió, sâu trong nội tâm lại phức tạp khó dò, người như vậy quả thực đáng sợ.

“Thú vị.”

Hắc y nam nhân hất cằm, với loại người như Mộ Vân Khuynh, hắn hiểu biết cũng không nhiều. Bạch y nam tử tựa lưu vân kia lướt qua bên thân ngươi, mỉm cười lưu lại độc phong trí mạng âm độc, khiến ngươi bất tri bất giác trầm luân trong hắc ám, ngẩn ngơ hoảng hốt mà chết.

“Mộ lâu chủ đoạn tuyệt với thiếu minh chủ của Thiên Địa Minh, bản tôn có nghe nói, nhưng tại sao Mộ lâu chủ lại lựa chọn Đại Ám Hà ta để thực hiện khát vọng của ngươi?” Nụ cười của hắc y nam nhân khiến người khác đoán không ra ý tứ.

“Ám Hà đại tôn chủ hiểu lầm, ta không phải vì thực hiện khát vọng bản thân mà đến, trái lại. . .” Tiếu ý của Mộ Vân Khuynh không giảm, “Đến tìm một nơi che chở.”

Hắc y nam nhân bỗng nhiên cười lớn, hắc đồng nhiễm huyết sắc lóe lên một tia khôi hài khinh miệt.

“Đại tôn chủ cho rằng lý do này thật nực cười?”

“Phi Vân Lâu lâu chủ đại danh đỉnh đỉnh cư nhiên phải dựa vào Đại Ám Hà để thoát thân, thật là thú vị. . .” Hắc y nam nhân chợt khôi phục vẻ trấn định, hắc mâu vẫn không mất đi lãnh tĩnh, “Bất quá, có nhân vật đắc lực như Phi Vân Lâu lâu chủ tương trợ là vinh hạnh của bản tôn mới phải.”

“Đa tạ.”

“Mộ lâu chủ không nên cao hứng quá sớm.” Hắc y nam nhân cười lạnh, “Nhân vật như ngươi đầu nhập vào vương ta, ắt phải đưa ra lòng trung thành của mình.”

Thần sắc Mộ Vân Khuynh không có nửa điểm động dung, “Làm thế nào chứng minh.”

Hắc y nam nhân ném cho hắn một khỏa dược hoàn, tiếu ý âm lãnh càng thêm sâu sắc, tựa hồ mang theo vài phần chờ mong, “Ăn nó, Mộ lâu chủ, từ nay về sau ngươi chính là người của Đại Ám Hà ta.”

Mộ Vân Khuynh vẫn mỉm cười như trước, tựa mộc xuân phong, không chút do dự nuốt xuống dược hoàn.

Nhìn biểu tình không thay đổi của bạch y nam tử, ánh mắt kinh ngạc của hắc y nam nhân chợt lóe rồi biến mất, lập tức lộ ra vài phần tán thưởng, “Mộ lâu chủ có biết ngươi vừa ăn thứ gì?”

“Không sao cả.” Thanh âm của Mộ Vân Khuynh hờ hững đạm mạc, “Độc dược cũng tốt, phổ thông dược cũng thế, với ta mà nói không có gì khác nhau. Bất quá nếu là độc dược, Ám Hà tôn chủ chẳng phải sẽ thiếu một phe vây cánh đắc lực chủ động đưa tới cửa?”

“Ha ha ha. . . Không hổ là Phi Vân Lâu lâu chủ.” Vẻ mặt hắc y nam nhân mang theo vài phần hài hước, “Ngươi cũng đánh giá quá cao giá trị của mình đối với bản tôn, không dối gạt Mộ lâu chủ, vừa rồi ngươi ăn đích xác là độc dược. Thất nhật đoạn trường đan, Mộ lâu chủ hẳn là đã nghe qua.”

“Thất nhật. . .” Đáy mắt Mộ Vân Khuynh xẹt qua một tia suy ngẫm, cũng không có vẻ e ngại, “Vậy là ta còn bảy ngày sống sót. . .”

“Không sai.”

“Ám Hà tôn chủ không thấy loại độc này rất phiền toái sao?” Thần sắc của Mộ Vân Khuynh so với vừa rồi càng thêm trấn định, giống như căn bản không đem sinh tử bản thân để vào mắt, “Nếu Ám Hà tôn chủ muốn xuống tay với ta, hiện tại có thể chấm dứt, hà tất phải lưu lại cho Mộ mỗ bảy ngày tính mệnh?”

Đối mặt với sinh tử còn có thể bình tĩnh như vậy, thần tình này khiến hắc y nam nhân cuồng tiếu, “Mộ lâu chủ quả thực phi phàm, lưu cho ngươi bảy ngày sống sót là để trung thành với vương của ta.”

“Ý tứ của đại tôn chủ là cho Mộ mỗ một cơ hội được cống hiến sức lực?”

“Ha hả. . .” Hắc y nam nhân nheo mắt lại, “Bản tôn muốn ngươi đi đoạt Xích Long Đồ trong tay Hách Liên Cô Tuyết!”

Hắc đồng của Mộ Vân Khuynh vốn bình thản vô ba nháy mắt xẹt qua một tia dị mang, “Vì sao là Xích Long Đồ?”

“Thế nào? Chẳng lẽ Mộ lâu chủ cho rằng. . . Bản tôn sẽ để ngươi đoạt Mặc Lân Đồ trong tay Lộng Nguyệt?”

Tiếu ý bên khóe môi Mộ Vân Khuynh chốc lát cứng đờ, lập tức lại giãn ra, trong khoảnh khắc liễm đi thần sắc bất an.

“Mộ lâu chủ không cần hỏi nhiều.” Hắc y nam nhân nở nụ cười đầy âm độc quỷ lãnh, nguy hiểm khiến người ta không thể nắm bắt, “Trong vòng bảy ngày, có hay không đoạt được Xích Long Đồ phải xem bản sự của Mộ lâu chủ.”

Đầu mi bạch y nam tử chợt chau lại, nhãn thần vốn trấn định dần lộ ra một tia rối loạn không thuộc về hắn, giống như những gợn sóng hỗn loạn giao thác bên trong hồ nước an tĩnh, không cách nào đình chỉ.

.

Ba ngày sau.

Tiết trời đầu thu có chút lạnh lẽo, sương trắng quanh quẩn, phương thảo thê linh. Nhìn lên thanh sơn tà dương, phong vân chợt hiện.

Võ lâm nhân sĩ trong Thiên Địa Minh qua lại không ngớt, cả đại điện nơi nơi ồn ào hỗn loạn, thần tình phẫn hận tràn đầy trong mắt mỗi người. Danh môn chính phái đều hội tụ một đường, nắm tay chung sức, đấu chí sục sôi khiến tất cả mọi người cảm xúc trào dâng.

Người đứng đầu bát đại môn phái danh chấn võ lâm, phong tư tỏa sáng, quyết đoán mười phần. Gương mặt mỗi người đều lộ ra vô số ân oán cừu hận, sớm không còn biểu tình e ngại.

“Lần này thiếu minh chủ muốn thảo phạt ma giáo, xem Lộng Nguyệt cùng Hách Liên Cô Tuyết làm thế nào qua được một kiếp!”

“Lộng Nguyệt độc yêu kia diệt hơn trăm mạng người của sơn trang chúng ta, lão phu nhất định phải đem hắn thiên đao vạn quả!”

“Ba năm trước đây, Hách Liên Cô Tuyết giết sư huynh đệ của ta, thù này không báo, thẹn với vong sinh đồng môn!”

“Hai đại yêu ma này gây sóng gió trong võ lâm, bọn hắn phải chết, thiên hạ mới có thể thái bình!”

“Yêu nghiệt loạn thế, độc hại nhân gian, nhất định phải tru diệt!”

Tiếng hò hét ầm ĩ vang vọng khắp Thiên Địa Minh, hoa vũ phất phơ trong không trung, khói bụi cuộn lên tràn ngập, dấy lên phẫn hận trong lòng mọi người.

Tư Đồ Không Thành nhìn xuống đám đông, thanh phật thủ ngọc trâm nạm vàng lóe lên quang mang vô cùng chói mắt. Hắc đồng sâu thẳm căn bản không có nửa phần mừng rỡ, mà giống như hải dương thâm trầm, nội liễm trấn định.

Nam tử anh tuấn nâng cao tay, trấn an biểu tình hứng khởi của chúng nhân, thanh âm uy nghiêm vang vọng cả đại điện, “Ma giáo khinh cuồng, họa loạn thiên hạ, tuyệt không thể tồn tại trên thế gian. Lộng Nguyệt và Hách Liên Cô Tuyết chắc chắn phải trả giá đại giới cho tội nghiệt của bọn họ!”

Bạch Hổ Môn môn chủ Hàn Duệ thần tình có chút căng thẳng, “Lần trước tế thiên mọi người cũng nhìn thấy, tà công của Lộng Nguyệt và Hách Liên Cô Tuyết quả thực khiến người ta kinh thán, lần này diệt trừ ma giáo quyết không thể khinh thường!”

“Nếu nói đến tế thiên hôm ấy, hai đại yêu ma kia cư nhiên dám ở trước mặt võ lâm nhân sĩ chúng ta làm ra loại chuyện đó, thật sự là. . .”

Lời vừa nói ra, tất cả mọi người không khỏi nhớ lại một màn rung động nhân tâm kia. Nụ hôn phóng túng không coi ai ra gì cùng phong tư tuyệt sắc quan quẩn hồi lâu trong tâm trí. Nhưng bởi phẫn hận áp chế trong lòng, nhân sĩ võ lâm chính đạo sớm đã quên mất cảnh tượng duy mỹ lúc ấy, trên mặt lộ ra biểu tình vặn vẹo chán ghét đầy giả dối để che lấp niềm rung động sâu trong nội tâm.

“Thế nhân yêu nhau liên quan gì đến các ngươi a?” Ngay lúc đó, một thanh âm biếng nhác mị hoặc có vẻ nghiền ngẫm truyền đến, “Lẽ nào ngươi ghen tị người ta tìm được chân ái, trong lòng khó chịu?”

“Kẻ nào ở nơi này hồ ngôn loạn ngữ?” Hàn Duệ lạnh giọng nói.

“Ta chỉ đi ngang qua, hảo tâm nhắc nhở các ngươi một câu mà thôi. . .” Ngọc diện thiếu niên giấu mình trong bóng tối khẽ cười ra tiếng, bất đắc dĩ than nhẹ: “Hai người kia cũng không phải dễ trêu chọc, tốt nhất là đừng quá phận, nếu không tính mạng các ngươi khó có thể bảo toàn.”

“Thề chết cũng nguyện trung thành với thiếu môn chủ!” Một người hô lớn, đám người theo sau nhao nhao phụ họa.

“Chúng ta có nhiều người như vậy, còn phải sợ hai tên yêu nghiệt hoặc thế kia?”

“Tru sát yêu nghiệt! Thiên kinh địa nghĩa!”

“Diệt ma giáo! Đồ yêu nghiệt!”

“. . .”

Ngọc diện thiếu niên bất đắc dĩ than một tiếng, cũng không tiếp tục nhiều lời.

Bên trong đại điện là một mảnh ồn ào hỗn loạn, mà phía trên đỉnh lầu các lại là một phiến yêu sắc tẫn tán.

Tử phát yêu dã cùng hồng phát mị hoặc phiêu tán trong gió, dư huy của buổi chiều tà phủ xuống trên người bọn họ, từng vệt mờ nhạt loang lổ, phảng phất mộng cảnh hoa lệ.

Hồng y nam tử dựa vào trong lòng yêu tà nam tử, đùa nghịch một lọn tóc tím sẫm rũ xuống bên gò má hắn. Dung nhan yêu lãnh dưới ánh tà dương trở nên nhu hòa, nhãn mâu thâm hồng tựa băng hải huyết châu, tràn đầy mị sắc yêu tuyệt.

“Có nghe không? Bọn họ muốn giết chúng ta. . .” Nụ cười yêu mị treo bên khóe môi, mang theo vẻ hờ hững lãnh đạm không nhiễm bụi trần.

Vỗ nhẹ gò má của người trong lòng, tiếu ý tà khí ma nhiên làm cho vạn vật thất sắc, tử mâu yêu dị tản ra quang hoa lấp lánh như ngọc lưu ly. Ngoại trừ đôi hồng mâu đang nhìn thẳng vào hắn, trong mắt yêu tà nam tử, căn bản không có bất luận thứ gì khác.

Tiếng hò hét đầy phẫn hận ‘Tru sát yêu nghiệt’ vang vọng lên chín tầng trời, mà bọn họ lặng yên đứng đó,  không chút động dung, tựa hồ ngăn cách với trần thế, chìm trong thế giới chỉ có hai người tồn tại, không nghe vào tai bất kỳ âm thanh nào khác.

Tinh không sáng ngời, ai có thể khiến hắn thiêu đốt pháo hoa bất diệt nở rộ trong thiên địa?

Nguyệt sắc vãn ca, ai có thể khiến hắn soạn một khúc khuynh tình tuyệt luyến, bức thiên địa lâm vào chấn động?

Thiên địa rộng lớn, phù hoa loạn thế, nhưng trong mắt bọn họ chỉ có đối phương, dưới ánh tà dương rực rỡ chiếu rọi chăm chú nhìn lẫn nhau. . .

Khung cảnh vĩnh hằng tuyệt diễm kinh thiên động địa, khoảng không tĩnh lặng pha lẫn hương thơm nhàn nhạt, tiếu ý tà khí tựa như mộng ảo, chấp niệm trong lòng hóa thành nụ hôn nồng cháy, thiêu đốt áng mây dưới chân trời trong nắng chiều dần tắt. . .

***

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.