Hoa Viên

Chương 26: Tôi đỏ mặt không phải rất bình thường sao?




Lúc Lục Cẩn Niên trả lời vấn đề này, rõ ràng Kiều An Hảo thấy ánh mắt anh nhìn mình có một tia tức giận nhanh chóng xẹt qua.

Kiều An Hảo biết, Lục Cẩn Niên nói dối, cô cũng biết, sở dĩ anh nói dối chẳng qua cũng đang dối gạt bản thân, không muốn tự nói với mình chân tướng sự việc, tuy cô không biết rốt cuộc tại sao anh lại phản ứng gay gắt như vậy, cô cũng rất tò mò, nhưng anh không nói nên cô cũng không miễn cưỡng.

Bởi vì cô biết, nhất định có chuyện gì đó khiến anh khó chịu.

Bất luận một người phụ nữ nào, đối diện trước một người đàn ông lúc nóng lúc lạnh, đều có một loại lo lắng tuyệt vọng, cô biết rõ anh không thích mình, đến lúc quan hệ giữa hai người đang dịu đi, cô nhịn không được nghĩ đến,vào đêm sinh nhật anh, cô hoàn toàn trở về với thực tế, vẫn tự nói với bản thân, không cần tự lừa gạt mình.

Nhưng mà, thật sự yêu một người là như thế nào?

Là biết rõ trong lòng anh không hề yêu mình, biết rõ có khả năng anh ấy thương hại mình,nhưng lúc nhìn thấy anh ấy khó chịu, vẫn không nhịn được mà đi tới chia sẻ, muốn quan tâm anh.

Bởi vì cô hy vọng anh ấy được vui vẻ, bởi vì nhìn thấy anh ấy đau khổ, cô càng đau khổ hơn.

Kiều An Hảo biết mình không mạnh mẽ, cô biết trong đêm sinh nhật Lục Cẩn Niên, anh chỉ có một mình, cô có thể rời đi không cần để ý đến anh, nhưng cô không làm được, cô yêu người đàn ông này mười ba năm, yêu điểm tốt cũng như những điểu chưa tốt của anh, nói cô ngốc cũng được, nói cô điên cũng không sao, giờ phút này, cô cứng rắn chống đỡ bao nhiêu ngày như vậy, trong nháy mắt toàn bộ đều biến thành sự quan tâm, cô nhịn không được nhẹ giọng nói: “Đừng buồn nữa, chuyện của trời, rồi sẽ qua nhanh thôi, sau này dù có tức giận cũng đừng làm tổn hại đến bản thân.”

Đôi khi, yêu một người, dường như có một loại ma lực nào đó, chỉ một câu đơn giản cũng có thể chạm vào nơi yếu ớt nhất của đối phương.

Nghe Kiều An Hạ nói những lời này, Lục Cẩn Niên cảm giác như mình được một dòng nước ấm ôm lấy, trong lòng dâng lên một nỗi cảm động không nói nên lời.

Anh quay đầu, nhìn về phía cô, nhìn tới miếng băng gạc trên tay cô, nhìn lên nơi gò má, anh muốn nói gì đó, nhưng lại nói không được, cuối cùng, anh đột nhiên vươn tay ôm cô vào ngực mình.

Anh gắt gao ôm lấy cô, hốc mắt hơi nóng lên, đáy lòng cũng ấm áp.

Lục Cẩn Niên nhịn không được thấp giọng hỏi một câu: “Thực xin lỗi, làm em bị thương rồi.”

Kiều An Hảo vì lời xin lỗi này của anh mà trong lòng nhanh chóng cảm thấy mềm mại như một dòng nước, nếu một giây trước cô còn nghĩ Lục Cẩn Niên không tốt với mình, thì bây giờ cô hoàn toàn không để ý đến điều đó nữa, cô giơ tay lên, ôm lưng anh, nhẹ giọng nói: “Không sao mà.”

Lục Cẩn Niên cọ cọ đầu mình vào đỉnh đầu cô, im lặng một chút, rồi mở miệng lần nữa: “Thực xin lỗi.”

Kiều An Hảo nghĩ đến anh cũng đang vì cánh tay bị thương của cô mà xin lỗi nên trả lời: “Không có gì mà.”

Dừng một chút, cô quả quyết nói: “Thật sự không sao cả, vả lại, vết thương cũng không nghiêm trọng.”

Lục Cẩn Niên không nói gì, chỉ dùng sức ôm lấy Kiều An Hảo.

Câu “thực xin lỗi” thứ hai của anh, không phải vì vết thương kia, mà vì đứa con của hai người họ, mới xin lỗi cô.

Thực xin lỗi, Kiều Kiều, là anh khiến em bị liên lụy, hại em mất đi đứa con.

Thực xin lỗi, con yêu, cha không phải là người cha tốt, cha không bảo vệ tốt cho con.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.