Hoa Tử Đằng Nở Đầy Trên Hàng Rào

Chương 42: Hy vọng




Bạo sư cõng Đoan Mộc Ngưng và Sở Nhan Tịch chạy đến một khu núi rừng thanh u, phía trước còn có một con sông nhỏ chảy róc rách.

“Cảm ơn Tiểu Sư Tử.” Nhảy xuống lưng bạo sư, Đoan Mộc Ngưng sờ sờ lỗ tai của nó.

Sở Nhan Tịch lúc đầu còn e ngại nhưng cũng đã bình tĩnh lại, nhảy xuống đất theo Đoan Mộc Ngưng, tinh tế đánh giá bốn phía.

“Nơi này đã cách Hổ tộc rất xa rồi, chúng ta tạm thời an toàn.” Ánh mắt lo lắng dõi theo về nơi xa.

Đủ để chứng minh Sở Nhan Tịch phi thường lo lắng cho phụ thân và Thảo Trầm Hương.

Bạo sư cọ cọ tay Đoan Mộc Ngưng, sau đó nhảy vào trong rừng, thân hình tráng kiện lập tức biến mất.

“Chúng ta hiện tại cái gì cũng không thể làm, chỉ có thể chờ.” Đoan Mộc Ngưng nhẹ thở dài một hơi, sau đó đi kiếm củi.

Kinh tâm động phách một ngày, thần kinh bọn họ đã sớm căng muốn đứt, hiện tại cũng đã dần dần vào đêm, bồ câu truyền tín hàm có lẽ đã đưa đến rồi, ngay mai bọn người của Tuyệt Trần tỷ tỷ sẽ chạy tới đây, lúc này tối trọng yếu nhất chính là hai người phải bồi dưỡng lại tinh thần.

Sở Nhan Tịch thấy Đoan Mộc Ngưng lượm củi khô liền biết y muốn làm gì, cũng bắt đầu lượm củi đặt qua một bên.

“Đoan Mộc Ngưng, ngươi cho bồ câu đưa tín hàm, vậy ngươi gửi đi đâu?” Sở Nhan Tịch trực tiếp hỏi nghi vấn trong lòng.

Lấy đạn đạn cầu trong tay áo ra, Đoan Mộc Ngưng thuần thục mở chốt, sau đó lôi thuốc súng ở bên trong ra, lại kéo hai dây điện chạm vào nhau, một trận điện quang lóe ra, thuốc súng bén lửa cành lá khô bên cạnh, dễ dàng bén lửa chảy thành một đống to.

Nghe được câu hỏi của Sở Nhan Tịch, nhóc con không có bao nhiêu phản ứng, ngón tay linh hoạt khép lại đạn đạn cầu.

“Bồ câu sẽ đưa tín hàm đến chỗ ‘Tuyệt’.”

“Là ‘Tuyệt’ cái kia trên đại lục Thiên Vực sao?” ‘Tuyệt’ ở đại lục Thiên Vực thanh danh vang vọng, Sở Nhan Tịch tuổi tuy còn nhỏ, nhưng cũng biết sự tồn tại của ‘Tuyệt’ đã khiến người ta lâm vào kinh ngạc tới cỡ nào.

“Đại lục này còn có bao nhiêu cái ‘Tuyệt’ a?” Đoan Mộc Ngưng ngước mắt nhìn.

Y thật sự không biết vì cái gì mỗi lần người ta nghe đến tên ‘Tuyệt’ lập tức kích động như vậy, rõ ràng đám người ở ‘Tuyệt’ chỉ là một đám quái thai thôi mà….

“Ngươi gọi ‘Tuyệt’ đến hỗ trợ, nhưng phải trả rất nhiều vàng, chúng ta làm sao có nhiều tiền như vậy!!”

‘Tuyệt’ chẳng những là tổ chức thần bí nhất đại lục Thiên Vực, còn là tổ chức làm việc có hiệu suất siêu cấp cao, tiền thuê cũng cực cao.

Bọn họ hiện tại chỉ là hai đứa nhỏ, có đem bọn họ ra bán cũng không được bao nhiều tiền.

“Bọn họ sẽ không đòi tiền!” Đoan Mộc Ngưng phi thường bình tĩnh, hoàn toàn không để ý đến sự lo lắng sốt ruột của thiếu niên Thổ tộc.

Trước không nói chuyện Đoan Mộc Ngưng y có ‘giao tình’ với người trong ‘Tuyệt’, chỉ cần một chức vụ ‘Các chủ Thiên Ki Các’ đủ để cho y có thể hiên ngang đi vào ‘Tuyệt’, toàn bộ người trong ‘Tuyệt’ ai lại không sủng tiểu Các chủ này lên tận trời, nâng trên tay sợ rớt xuống nước, ngậm trong miệng còn sợ tan như y chứ.

“Nhưng mà….”

“Bình tĩnh bình tĩnh, ngươi như vậy làm sao có thể kế thừa chức vị tộc trưởng Thổ tộc được.”

Sở Nhan Tịch mặc dù chỉ mới mười hai tuổi, hơn nữa từ nhỏ đã nhận được giáo dục lấy mục đích thừa kế chức vị tộc trưởng mà bồi dưỡng, nhưng bất quả cũng chỉ là một đứa nhỏ, thân thể và tuổi hoàn toàn không hơn Đoan Mộc Ngưng là bao nhiêu.

Bị Đoan Mộc Ngưng nói như vậy, mặt Sở Nhan Tịch không khỏi hơi hơi đỏ lên.

“Ha ha ha…” Nhìn mặt Sở Nhan Tịch đỏ lên, Đoan Mộc Ngưng ha ha cười.

Ngay lúc hai đứa đang tán gẫu hăng say, bạo sự rời đi lại quay trở lại, nó hình như còn kéo theo vật gì đó, chậm rãi hướng về phía Đoan Mộc Ngưng và Sở Nhan Tịch mà kéo qua.

“Tiểu Sư Tử, ngươi tha cái gì về vậy?” Đoan Mộc Ngưng nhìn bộ dáng cẩn thận của mãnh thú, đến bên cạnh nó.

Nhìn thấy Đoan Mộc Ngưng tới gần, bạo sư ô hô kêu nhỏ vài tiếng, sau đó lết qua, để cho Đoan Mộc Ngưng thấy rõ mình mang cái gì về.

Chỉ thấy bên trong cái lá khổng lồ chứa rất nhiều loại quả và nấm rừng Đoan Mộc Ngưng chưa bao giờ thấy.

“Oa…. Nguyên lai là ngươi đi kiếm thức ăn cho chúng ta sao, cám ơn ngươi!!” Đoan Mộc Ngưng lộ ra tươi cười óng ánh.

Bạo sư ngước mắt nhìn Đoan Mộc Ngưng, sau đó lắc đầu, giống như đang nói với Đoan Mộc Ngưng không cần khách khí.

Lúc Đoan Mộc Ngưng và Sở Nhan Tịch ăn trái cây bạo sư mang về, đàn bạo sư ở lại giải quyết gã yêu tinh trong cánh rừng kia cũng lục tục trở về.

Dẫn đầu đàn là một con bạo sư cường tráng hơn so với ‘Tiểu Sư Tử’, ánh mắt lanh lợi hơn nữa trên đầu còn có một cái sừng xoắn ốc nhọn, đủ để thấy con bạo sư này chính là thủ lĩnh.

Thủ lĩnh bạo sư tới gần, Đoan Mộc Ngưng ngồi bên cạnh Tiểu Sư Tử đột nhiên cảm giác được một cỗ áp bách cường đại, hơn nữa bên trong mơ hồ còn có địch ý, tuy che dấu rất tốt, nhưng không khỏi bị nhóc con phát hiện, thân mình khẽ run.

Tiểu Sư Tử ghé bên người Đoan Mộc Ngưng không biết là cảm thấy thân mình y đang phát run hay là nhận ra được địch ý mà thủ lĩnh bạo sư kia cố che dấu, đột nhiên đứng dậy, nhe răng gầm nhẹ với thủ lĩnh đang tới gần.

Hành động nhe răng của Tiểu Sư Tử làm cho thủ lĩnh bạo sư dừng lại cước bộ, đưa mắt thú nhìn Tiểu Sư Tử thật sâu, sau đó xoay người rời đi. (Lần này là…. Thú thú?)

Nhìn hai con bạo sư gườm nhau, Sở Nhan Tịch cầm một quả rừng hương vị ngọt ngào, lết mông tới bên người Đoan Mộc Ngưng.

“Đoan Mộc Ngưng, con kia không phải thủ lĩnh sao? Tiểu Sư Tử của ngươi hình như có địch ý với con kia.” Bản tính tò mò chôn sâu trong bùn đất bắt đầu nảy mầm.

Đoan Mộc Ngưng cắn một ngụm nấm nướng thơm ngào ngạt, đôi mắt đen trong veo như nước nhìn con bạo sư đang ngồi ở chỗ kia không ngừng nhìn về phía Tiểu Sư Tử.

Tuy trong lòng y rất ngạc nhiên, nhưng hình như chuyện này là việc riêng tư của Tiểu Sư Tử và con bạo sư thủ lĩnh kia, vì thế cảm thấy tốt nhất là không nên hỏi nhiều.

Sau khi ăn xong, bị gây áp lực cả một ngày, Đoan Mộc Ngưng và Sở Nhan Tịch dùng cỏ khô trải xuống đất nằm, vù vù ngủ, không hề có chút lo lắng khi cả đàn bạo sư đang nằm cùng với mình, rõ ràng là đối với Tiểu Sư Tử tràn ngập tin tưởng, tin tưởng nó sẽ không thương tổn bọn họ.

Tiểu Sư Tử ghé vào một bên nhìn hai đứa nhóc đang nặng nề ngủ cũng chậm rãi nhắm mắt lại.

Nhưng vào lúc này, có tiếng chân nho nhỏ đang tới gần, rất nhẹ, hiển nhiên là đã cố ý nhẹ nhàng tay chân, Tiểu Sư Tử đang nhắm mắt chậm rãi trợn mắt lên, chống lại con ngươi thâm thúy của thủ lĩnh bạo sư.

“Lạp Tát, ngươi liền như vậy mà chán ghét ta sao?” Không thể tưởng tượng được, thủ lĩnh bạo sư cư nhiên có thể nói được tiếng người.

Tiểu Sư Tử bị gọi là Lạp Tát, di dời ánh mắt, một lát sau mới cúi đầu ô hô ra tiếng.

“Ô hô….” [Ta chưa bao giờ trách ngươi, giống như nhân loại đã nói, đây là số mạng của ta, Vương không cần vì chút chuyện vụn vặt mà tự trách, Lạp Tát chịu không nổi.]

“Lạp Tát…. Đừng gọi ta là Vương, nếu như ngươi thật sự để ý, ta có thể không cần vương vị này, ngươi biết ta không muốn nhìn thấy ngươi rời đi….” Trong mắt nồng đậm ưu thương, thủ lĩnh bạo sư gầm nhẹ ra tiếng.

“Rống….” [Ta đã không phải là người trong vương tộc nữa, ta đã từng hứa với Vương phi, một khi ngươi lên làm Vương, ta sẽ rời đi, bỏ hết tất cả mà rời đi.] Ánh mắt Lạp Tát kiên định lại quật cường: “Ô rống….” [Sắt Tư, nếu đã trở thành Vương rồi, ngươi tự mình gánh vác hết tránh nhiệm làm Vương là tốt rồi, ta đã quyết định…. Ta muốn cùng đứa nhỏ này hạ khế ước, trở thành ngự linh thú của y.]

Nói xong, ánh mắt chậm rãi hạ xuống, dừng ở trên người Đoan Mộc Ngưng nhìn thật sâu, trong mắt mang theo tia cười thản nhiên.

“Gánh vác trách nhiệm của một Vương…. Ngươi gạt bỏ ta, cư nhiên cùng nhân loại cấp thấp hạ khế ước, trở thành linh thú để cho nhân loại cưỡi sao!!” Sắt Tư hoàn toàn không thể tin được bạo sư mình tâm tâm niệm niệm kia cư nhiên lại quyết tuyệt như thế.

“Rống……”[ Phải.]

“Kia…. Tùy ngươi, ngươi đã rời khỏi tộc, vậy đừng để bổn vương thấy ngươi một lần nữa….” Sắt Tư tức giận xoay người chậm rãi rời đi.

Nhưng mà, lúc bạo sư xoay người rời đi hoàn toàn không phát hiện ra, bạo sư quyết tuyệt, nói bỏ qua hết thảy mọi thứ ngẩng đầu nhìn hắn rời đi, trong mắt nổi lên nồng đậm ưu thương, nước mắt trong suốt rơi xuống, tích lạc trên mặt đất.

Khi Đoan Mộc Ngưng tỉnh lại, đã là sáng sớm ngày hôm sau, mở to mắt liền nhìn thấy Lạp Tát kê đầu lên chân trước nằm ở chỗ kia, không biết vì sao, Đoan Mộc Ngưng cảm thấy bạo sư cường tráng kia cư nhiên lại toát ra một tia ưu thương.

“Tiểu Sư Tử, ngươi làm sao vậy, không vui sao?” Nhóc con đi đi đi đi đến bên người Lạp Tát, trong mắt ánh lên vẻ lo lắng nồng đậm.

Ngẩng đầu chống lại đôi mắt đen lo lắng của đứa bé, Lạp Tát nhẹ nhàng lắc lắc đầu, sau đó cọ cọ Đoan Mộc Ngưng.

“Ngao hộc….” [Ta có thể trở thành ngự linh thú của ngươi

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.