Hoa Tử Đằng Nở Đầy Trên Hàng Rào

Chương 38: Tháng ngày




Vốn, Williams cho là mình đã có thể hoàn toàn độc lập, lực lượng của bộ phận thủ hạ có thể hoàn toàn nắm trong tay mình, nhưng hắn cũng chỉ hưởng thụ cuộc sống tự do như vậy không bao lâu, một lần nữa rơi vào trong tay người khác, trở thành con rối để người ta có thể tùy ý đùa bỡn.

Mà hắn, đối với người này lại chỉ có thể tươi cười đón chào, chỉ sợ đối phương dùng cây nến thọc hắn, hắn cũng chỉ có thể giả bộ vô cùng hưởng thụ...

- Thánh mẫu cát tường.

Lúc này trong căn biệt thự được trăm tên hắc nhân hộ vệ nghiêm ngặt, Williams giống như một con chó Nhật cầu xin thương xót, lộ ra nụ cười nịnh nọt, quỳ rạp xuống trước mặt một cô gái châu Á trẻ tuổi mặc trang phục màu đen, bộ dang rung đùi đắc ý, nếu để người ngoài nhìn thấy cảnh này, tuyệt đối sẽ vô cùng kinh hãi.

Đây không phải là Williams, một lời không hợp liền nổ súng giết người, giẫm lên đầu đầu lĩnh hải tặc chửi ầm lên sao?

- Đứng lên đi.

Cô gái châu Á trẻ tuổi từ trên ghế nạm vàng đứng lên, thần sắc lãnh đạm, nhìn Williams quỳ rạp xuống đất, bình thản hỏi:

- Chính phủ nước Mỹ muốn ngươi làm cái gì?

- Hồi bẩm Thánh mẫu, đám chính khách ngu xuẩn của nước Mỹ... muốn thuộc hạ một lần nữa tiếp nhận chỉ huy của bọn hắn, thay bọn hắn làm việc.

Nghe thấy cô gái trẻ tuổi hỏi thăm, Williams lập tức nhớ tới cuộc điện thoại hắn vừa nhận được từ Nhà Trắng.

Trên mặt lộ ra nụ cười giễu cợt, hắn cúi đầu đáp:

- Lực lượng vũ trang của Bàn Tay Ác Ma ở khu Tam Giác Vàng gặp phải tập kích hủy diệt, trực tiếp dẫn đến tổ chức Bàn Tay Ác Ma hoàn toàn sụp đổ, chia năm xẻ bảy, ý tứ của đám chính khách ngu xuẩn của Nhà Trắng là, hi vọng thuộc hạ có thể liên lạc với những phân bộ khác, một lần nữa tiến vào chiếm giữ Tam Giác Vàng, tranh thủ lợi ích cho nước Mỹ.

- Ma túy?

Cô gái châu Á trẻ tuổi, chính là Lưu Tuyết Doanh đã chạy trốn khỏi mũi thương của Diệp Dương Thành ngày đó, nghe thấy Williams hồi báo, Lưu Tuyết Doanh chợt nhướng mày, trong mắt lóe lên tia sáng kỳ dị, nàng hỏi:

- Chính phủ nước Mỹ còn hứa hẹn cái gì?

- Bọn họ hứa hẹn có thể cung cấp miễn phí số lượng lớn vũ khí cho chúng ta, hiệp trợ thuộc hạ trở lại Tam Giác Vàng, xây dựng lại lực lượng vũ trang cho bọn hắn.

Williams cung kính nói:

- Cụ thể nên quyết định như thế nào, kính xin Thánh mẫu chỉ giáo.

- Cung cấp số lượng lớn vũ khí... Tam Giác Vàng... Vân Nam... Trung Quốc.

Lưu Tuyết Doanh khẽ cúi đầu lẩm bẩm mấy tiếng, đột nhiên trong đôi mắt hiện ra mấy đạo tinh quang, sắc mặt vui mừng, nàng gật đầu nói:

- Trung Quốc có câu, lá mặt lá trái đúng không.

- Sao?

Williams có chút không hiểu, mặc dù hắn có thể nói lưu loát Trung văn, nhưng vẫn không cách nào hiểu rõ ý tứ của những câu thành ngữ, xét từ mặt chữ, hắn rất khó hiểu Lưu Tuyết Doanh có ý gì? Do dự một lát, Williams nói:

- Thánh mẫu có ý là...

- Ngu xuẩn.

Hai mắt Lưu Tuyết Doanh nhíu lại, từ trong đôi mắt lóe lên vẻ lạnh lùng, làm cho Williams vừa đứng dậy lại sợ hãi quỳ xuống, lạnh run.

- Thánh mẫu tha mạng.

Williams đúng là bị thủ đoạn tàn nhẫn của Lưu Tuyết Doanh hù dọa khiếp sợ, đêm hôm đó khi nàng đến tìm hắn, hắn còn tưởng là mỹ nhân tới cửa, tối nay có thể vui vẻ hưởng thụ một phen, không nghĩ rằng...

Nhớ tới tràng diện gió tanh mưa máu đêm hôm đó, cảm giác trong biệt thự bây giờ vẫn còn lưu lại mùi máu tươi nồng đậm, Williams theo bản năng rụt lại cổ, run rẩy dập đầu cầu xin tha thứ.

- Đáp ứng điều kiện của nước Mỹ.

Trong đôi mắt Lưu Tuyết Doanh lóe ra sắc thái khác thường, nàng nói:

- Dẫn người tới Tam Giác Vàng.

- Sao?

Williams vẫn không hiểu, nhưng, ánh mắt lạnh như băng của Lưu Tuyết Doanh lại rơi xuống người hắn, một luồng khí lạnh từ lòng bàn chân xông lên làm cho hắn không dám nhiều lời, cung kính đáp ứng:

- Xin tuân theo pháp dụ của Thánh mẫu.

Sau khi nói xong, Williams lập tức như được đại xá, rời khỏi biệt thự vốn thuộc về hắn.

Còn Lưu Tuyết Doanh, ngồi trở lại chiếc ghế nạm vàng, lộ ra thần sắc như có điều suy nghĩ, lẩm bẩm:

- Thần cách, là của ta.

Thôn Tang Dục Đàm Chá Tự nằm ở đầu thành phố Bắc Kinh, ba mặt ôm núi, phía nam nối liền với quốc lộ 108, là một nơi hoàn cảnh ưu mỹ, giao thông tiện lợi.

Phía bắc thôn Tang Dục, có một ngọn núi vô cùng hùng vĩ, đỉnh núi hướng về phía Bắc Kinh, đứng trên cao nhìn về nơi xa, có thể thu hết thành phố Bắc Kinh trong tầm mắt.

Ngọn núi này tên là núi Vọng Đô.

- Diệc Chi, cung nghênh phụ thần.

Ở phương hướng tây nam của núi Vọng Đô, trong một rừng cây rậm rạp, Phó Diệc Chi mặc một bộ y phục bình thường, sắc mặt trang trọng, cung kính quỳ gối, căn bản không quan tâm tới bùn đất ẩm ướt dưới đất có thể làm bẩn quần hắn.

Theo thanh âm vang lên của Phó Diệc Chi, Diệp Dương Thành cũng đột nhiên xuất hiện bên cạnh một gốc cây tùng cách Phó Diệc Chi chưa đầy ba thước, sau khi thấy Phó Diệc Chi quỳ rạp xuống đất, Diệp Dương Thành khẽ mỉm cười, giơ tay lên nói:

- Đứng lên đi.

- Vâng, phụ thần.

Phó Diệc Chi cũng có một thời gian rất dài không gặp Diệp Dương Thành, lúc này Diệp Dương Thành tới Bắc Kinh, hắn đương nhiên là mừng rỡ, sau khi nhận được tin tức, liền lập tức chọn chỗ gặp mặt Diệp Dương Thành, sau đó rất vui vẻ chạy tới rừng cây này, chờ Diệp Dương Thành xuất hiện.

Lúc này rốt cục cũng chờ được Diệp Dương Thành, tâm tình của Phó Diệc Chi dĩ nhiên là vô cùng vui sướng, trên mặt lộ ra vẻ cung kính, sau khi chào hỏi, hắn mới đứng lên, cúi đầu đứng bên cạnh Diệp Dương Thành.

- Chuyện ta giao cho ngươi làm, ngươi đã sắp xếp xong chưa?

Diệp Dương Thành vừa nhấc chân đi ra khỏi rừng cây, vừa hỏi Phó Diệc Chi.

- Hồi bẩm phụ thần, đã an bài thích đáng rồi.

Nghe được hỏi thăm của Diệp Dương Thành, Phó Diệc Chi vội vàng bẩm báo, sau đó nói tiếp:

- Địa điểm gặp mặt lựa chọn trong một khách sạn trên đường Tam Hoàn, dựa theo phân phó của ngài, đã bố trí xong tất cả biện pháp bảo đảm an toàn và bí mật, nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, bọn họ hiện tại đang trên đường đi.

- Làm tốt lắm.

Diệp Dương Thành nghe vậy cười một tiếng, gật đầu nói:

- Dẫn đường đi.

- Vâng, phụ thần.

Phó Diệc Chi khom người gật đầu, đưa tay ra dẫn:

- Xin ngài đi theo ta.

Phó Diệc Chi sinh sống ở Bắc Kinh hơn hai trăm năm, tận mắt nhìn thấy biến hóa nghiêng trời lệch đất của Bắc Kinh, có thể nói là một trong những thành viên già nhất ở Bắc Kinh, tất nhiên vô cùng thông thuộc đường phố Bắc Kinh.

Có hắn dẫn đường, bất cứ người nào cũng sẽ không bị lạc ở Bắc Kinh, hắn có thể tìm được lộ tuyến thích hợp nhất, nhanh nhất, trình độ thành thạo chỉ sợ cho dù là các tài xế xe taxi hàng năm rong ruổi khắp thành Bắc Kinh, cũng sẽ chắc lưỡi hít hà.

Dẫn Diệp Dương Thành đã thay đổi dung mạo thành một lão giả hơn năm mươi tuổi xuống núi, tiến vào một chiếc xe hơi màu đen đã đậu sẵn phía dưới. Sau khi lái xe chạy trên đường lớn, Phó Diệc Chi cung kính nói với Diệp Dương Thành:

- Phụ thần, tất cả điều kiện của ngài bọn họ đều đáp ứng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.