Hoa Tư Dẫn

Chương 144




Diệp Ngâm Phong nghe theo đề nghị của Trần Tiểu Cửu, lấy thân phận Tả Đô ngự sử triệu kiến Phòng Linh. Rõ ràng là thương lượng việc nộp thuế, nhưng dụng ý thực sự, lại muốn lập tức đem Phòng Linh đuổi đi!

Bởi vì Trần Tiểu Cửu còn có một nỗi lo lắng khác: hắn không ngại Phòng Linh châm ngòi ly gián, hắn sợ nhất chính là Phòng Linh đa mưu túc trí, đem những người nước ngoài này dẫn tới Phúc Kiến, nơi đó chỉ có tuyết trắng thì coi như xong rồi.

Diệp Ngâm Phong đối với việc này hiểu rõ ràng!

Cho nên anh ta đã quyết định xong, nếu Phòng Linh khó chơi không muốn đi. Việc đó không thành vấn đế, chính mình sẽ mang chút thủ đoạn đuổi gã đi. Cho dù phải trói lại, cũng nhất định bắt gã phải đi.

Nhưng chính là, anh ta lại nhận được một tin tức: Phòng Linh sớm đã rời khỏi kinh thành, rong ngựa trở về Phúc Kiến rồi…

Diệp Ngâm Phong trái lo phải nghĩ không hiểu, đi vào Lễ Bộ hỏi Trần Tiểu Cửu.

- Gã không ngờ đã đi rồi? Phòng Linh này, thật đúng là không đơn giản.

Trần Tiểu Cửu xúc động hồi lâu, trầm ngâm giây lát.

- Tiểu Cửu, ta tại sao không hiểu được ý tứ của ngươi?

Diệp Ngâm Phong vẻ mặt hồ đồ:

- Gã lần này tới chính là đặc biệt muốn tư liệu dấy, làm sao cứ ỉu xìu như vậy tiêu sái rời đi? Đây cũng không đúng với tính cách của gã.

Trần Tiểu Cửu cười nói:

- Đây chính là chỗ cao minh của gã. Gã đã thông qua một loạt bố cục, thấy rõ ràng thời cuộc, cho nên muốn cùng không muốn, đều là một kiểu.

Diệp Ngâm Phong kinh ngạc nói:

- Dựa vào cái gì thấy được?

Trần Tiểu Cửu cười cười:

- Đại ca, ta lại hỏi huynh, công phu sư tử ngoạm của Phòng Linh, hướng triều đình muốn vàng bạc, lương thực, chiến mã, Tiêu thừa tương đương nhiên là đồng ý, nhưng… huynh sẽ đồng ý sao?

Diệp Ngâm Phong nói:

- Ta làm sao có thể đồng ý? Lẽ nào ta giống như Tiêu tặc, thấy lợi nhỏ mà quên đại nghĩ sao?

Trần Tiểu Cửu cười cười:

- Vậy là được rồi, Phòng Linh biết ngươi là phái chủ chiến, tự nhiên cũng đoán được đại ca ngươi sẽ quả quyết cự tuyệt yêu cầu vô lý của gã, gã hướng triều đình mong muốn đòi vật liệu, tự nhiên cũng liền khoogn có ý nhắc lại. Nhất là sau khi đại ca ngồi lên chức Tả Đô ngự sử, Phòng Linh càng mơ hồ suy ngẫm đến sự cứng rắn mạnh mẽ của Hoàng thượng đối với ý niệm trong đầu của Định Nam Vương, trong lòng lo sợ, sao còn dám mở mồm?

- Thì ra là như thế!

Diệp Ngâm Phong bừng tỉnh đại ngộ.

Trần Tiểu Cửu lại nói:

- Phòng Linh kẻ kia đường yêu cầu vật tư chính là nội khố. Năm rồi, nội khố bị Hoàng thái phi, Tiêu thừa tướng nắm trong tay, tự nhiên mặc cho Phòng Linh đòi lấy. Nhưng năm nay nội khố gà bay trứng vỡ, mà lợi nhuận nhị khố của chúng ta, gã một chút cũng không cách nào chiếm được, không xám xịt rời khỏi, còn có thể chấm mút được gì?

Diệp Ngâm Phong nghe xong liên tục gật đầu:

- Xem ra, Phòng Linh tuy rằng gian trá, nhưng gặp phải Nhị đệ, cũng đành lép vế vài phần.

Trần Tiểu Cửu cười đầy thâm ý:

- Phòng Linh sao có thể dễ dàng nhận thua như vậy? Chờ xem, không lâu sau, gã sẽ giết trở lại.

Diệp Ngâm Phong ngây ngẩn nửa ngày, gật đầu:

- Tháng tư, con trai Định Nam Vương sẽ đến cầu hôn. Đến lúc đó Phòng Linh tất nhiên sẽ đến. Nhị đệ, ngươi liền chuẩn bị thật tốt để nghênh đón đi.

Thoáng một cái đã qua ba ngày, Fack phái Adrean nhiều lần tới Lễ Bộ tìm Trần Tiểu Cửu.

Trần Tiểu Cửu cũng không để ý tới gã. Không đuổi gã đi, cũng không giữ gã lại, liền đem Adrean gạt sang một bên khiến gã gấp đến độ bỏng mông, đứng không được, ngồi cũng không xong.

Lại qua ba ngày, Trần Tiểu Cửu chỉnh đốn Lễ Bộ, căn cứ theo bản danh sách Hoàng thượng đưa cho mình, lợi dụng các lý do đem những người trong danh sách đó tuyệt đại bộ phận đều đá ra ngoài, chỉ để lại vài người râu ria cho Tiêu thừa tướng nhìn.

Nước trong quá ắt không có cá, Trần Tiểu Cửu am hiểu rất sâu đạo lý này, cho nên cũng không làm quá tuyệt tình.

Đồng dạng, hắn lại gặp Chung Bân, âm thầm chỉ bảo ông ta giúp hắn đề bạt một vài người, để cho Hộ bộ cũng nằm trong tay hắn.

Trần Tiểu Cửu tâm ái tràn lan, khiến Diệp Ngâm Phong ra mặt, đặt mua một khu dược đường quy mô vĩ đại, để Lý Nhạc Thanh từ Diệp ra rời đi, chuyên tâm kinh doanh dược đường. Text được lấy tại http://truyenfull.vn

Mục đích hắn làm như vậy, nhất định muốn vì mình đem tài sản riêng mở rộng tới kinh thành. Dụng ý khác, chính là cấp cho Lý Nhạc Thanh một không gian riêng.

Lý Nhạc Thanh từ nhỏ tiếp xúc với thảo dược, bản thân ở kinh thành cũng buôn bán qua, kinh nghiệm phong phú. Giờ phút này có Tiểu Cửu, Diệp Ngâm Phong che chở, ai dám bắt nạt nàng?

Một ngày trước khai trương, Trần Tiểu Cửu còn cố ý đi vào phòng dược, nhìn bố cục, cười hỏi Lý Nguyệt Thanh:

- Lúc này nàng có thể đã hài lòng? Ta cực cực khổ khổ quần chiến cùng cha nàng, cướp đoạt bạc, lại mở dược đường cho nàng, đây coi như là nhân quả tuần hoàn sao?

Lý Nguyệt Thanh buồn bã nói:

- Ngươi ức hiếp cha ta đủ rồi, lại khi phụ ta! Lý gia chúng ta, đời trước nhất định thiếu của ngươi.

Trần Tiểu Cửu trêu ghẹo nói:

- Ta khi nào thì ức hiếp nàng vậy?

- Ngươi còn không ức hiếp ta?

Lý Nguyệt Thanh đỏ mặt, mặt nghiêng đi, xấu hổ nói:

- Tối hôm qua là ai nửa đêm tiến vào phòng ta? Khiến cho ta hoảng sợ.

Trần Tiểu Cửu cười ha hả:

- Vậy làm sao lại là ức hiếp nàng? Vậy hẳn là nàng ức hiếp ta mới đúng, buổi sáng tinh thần nàng phấn chấn, ta gân cốt lại mệt mỏi, nàng nói là ai khi dễ ai?

- Phì… ta chẳng cãi lại ngươi.

Lý Nguyệt Thanh nhớ tới sự cuồng dã vô độ của tối qua, trong lòng vừa ngượng ngùng, vừa hạnh phúc.

Trần Tiểu Cửu kéo bàn tay nhỏ bé của nàng, nghiêng đầu đến, vừa đi vừa nhìn ngó xung quanh:

- Nguyệt Nương, ở nơi này nàng không chuẩn bị phòng ngủ à? Khi mệt mỏi nghỉ ngơi một chút cũng tốt.

- Có nha! Ở bên trái.

Lý Nguyệt Thanh dẫn Trần Tiểu Cửu rẽ vào phòng bên trái.

Trần Tiểu Cửu nhìn trong phòng giường chỉnh tề, trong lòng mừng rỡ, xoay tay đem cửa đóng chặt lại.

Lý Nguyệt Thanh tâm nhảy loạn, trốn ở trong góc, hai má ửng đỏ xấu hổ nói:

- Tiểu Cửu, ngươi đóng chốt làm gì? Ban ngày đó.

- Nàng nói gì?

Trần Tiểu Cửu tới gần Lý Nguyệt Thanh, ôm chân bế nàng đem lên giường, tham lam nói:

- Ta muốn để Nguyệt Nương lại ức hiếp ta một canh giờ.

Năm ngày sau, Fack rốt cuộc chịu không được áp lực mạnh mẽ, mang theo lễ vật trân quý, dẫn theo Adrean đích thân tới hỏi thăm.

Trần Tiểu Cửu lúc này đang chuẩn bị cho kỳ thi mùa xuân!

Hắn đã xin chỉ thị của Hoàng thượng, khoa cử năm nay không thi bát cổ, lấy sách luận làm chính, thi từ làm phụ, chủ tuyển lương thần trị quốc.

Lão Hoàng đế đương nhiên hào hứng đáp ứng.

Trần Tiểu Cửu đang suy nghĩ ra đề thi thế nào mới có thể tuyển chọn được người tài năng. Hơn nữa hắn muốn thông qua cuộc thi lần này, khiến đám công tư bột có tư tưởng, có nội hàm có văn hóa vây quanh mình có cơ hội xuất sĩ.

Tỷ như Chung Việt, Thôi Châu Bình, Phan An, Phương Văn Sơn, đám người con ông cháu cha đó vốn ánh mắt vượt xa người khác.

Những người tài giỏi này có thể tăng thêm khả năng sử dụng, trao quyền cho châu phủ cấp dưới, tất nhiên có thể đúng lúc sinh ra lực ảnh hưởng trọng yếu.

Fack như đứng trên đống lửa, như ngồi trên đống than. Đợi đã lâu mới nhìn thấy Trần Tiểu Cửu từ trong thư phòng đi ra.

Trần Tiểu Cửu vẫn bộ dạng nhiệt tình như cũ, chắp tay nói:

- Fack tiên sinh, thật sự xấu hổ, khiến ngài phải đợi lâu.

Hắn bắt chuyện sau đó dâng trà, mới nói vào điểm chính:

- Như thế nào? Fack tiên sinh còn chưa lái thuyền trở về nước vậy?

- Phụt!

Dack vừa mới uống một ngụm trà, liền thở phù phun ra. Y biết hàm ý trong những lời này của Trần Tiểu Cửu – hàng ngươi không mua được, còn ở lại nơi này làm gì? Nên trở về đi thôi, trở về đi thôi. Đừng ở chỗ này mất mặt thêm nữa.

Fack cân nhắc nói:

- Trần đại nhân, sự việc lần trước, là ta điều tra không đủ chuẩn xác, uổng phí ý tốt của Trần đại nhân. Về sau lòng ta rất băn khoăn, Trần đại nhân ngài đại nhân chớ trách kẻ tiểu nhân, cũng đừng so đo với một người Tây Dương như ta.

Trần Tiểu Cửu cười ha hả:

- Fack tiên sinh không cần tự trách, kỳ thật không riêng ngài điều tra không chuẩn xác, mà ngay cả ta cũng có lúc sai lầm! Fack tiên sinh còn chưa biết một tin tức nghiêm trọng? Kho hàng của mười hai đại thương gia ở kinh thành đã hoàn toàn trống rỗng, Fack muốn mua hàng, chỉ e hữu tâm vô lực. Ngài vẫn là sớm trở về đi. Năm nay ngài cũng không có được thu hoạch gì rồi.

- Cái gì? Không ngờ có chuyện như vậy? Ta cũng đã đáp ứng các quý tộc Tây Dương rồi, ta nếu trở về tay không liền mất danh dự. Đối với giao dịch sau này sẽ nảy sinh ảnh hưởng rất xấu.

Fack lập tức đứng lên, gấp đến độ mặt đỏ tai hồng, liên tục hướng Trần Tiểu Cửu thở dài năn nỉ nói:

- Trần đại nhân, xin ngài nhất định phải hỗ trợ ta, chiếu cố giúp ta. Chỉ cần ngài có thể tìm nguồn cung cấp hàng, ta tình nguyện trả giá cao, cũng nguyện ý mua toàn bộ.

Nhìn Trần Tiểu Cửu không nói lời nào, căn môi, y liền bùm một tiếng quỳ xuống dưới chân hắn, âm thanh run rẩy, nói:

- Trần đại nhân, đây là lễ tiết cao nhất của Đại Yến, ta nguyện dựa theo lễ tiết quý quốc hướng ngài cầu xin, biểu hiện thành ý của ta.

Trần Tiểu Cửu nhìn Fack quỳ xuống, trong lòng cười lạnh, lúc này mới "nhiệt tình" đỡ Fack nâng dậy, xúc động thật lâu nói:

- Fack tiên sinh, chúng ta là bằng hữu, ngài không cần đa lễ. Xem thành ý khẩn thiết của ngài, ta liền giúp ngài ra mặt liên lạc một chút. Chỉ có điều vật quý hiếm giá cả nhất định rất cao, ngài có chuẩn bị tâm lý thật tốt mới được…

Fack liên tục gật đầu:

- Trần đại nhân yên tâm, bất kể giá cả thế nào, ta đều nguyện ý mua lại.

Trần Tiểu Cửu lại cố ý kéo dài thêm ba ngày, khiến cho lòng Fack nóng như lửa đốt. Trong lòng đối với vấn đề nguồn hàng càng cấp bách, đối với giá cả cao cũng chuẩn bị tâm lý thật tốt.

Sáng sớm ngày thứ tư, Fack rốt cuộc nhận được thư mời của Trần Tiểu Cửu.

Fack cao hứng phấn chấn đi vào Lễ Bộ, đã thấy trong đại sảnh bốn người áo gấm. Nhìn người mặc, liền mơ hồ đoán được thân phận của bọn họ.

Bốn người này chính là Phương Văn Sơn, Phan Tường, Kỷ Đức, Trư Ngộ Năng!

- Fack tiên sinh, bốn vị này chính là đại thương gia ta vất vả mời tới từ Hàng Châu.

Trần Tiểu Cửu lại giả vờ quay sang đám người Phương Văn Sơn nói:

- Vị này chính là Fack tiên sinh, mọi người chào hỏi nhau một chút.

Fack nghe nói hắn mời thương nhân từ Hàng Châu tới, trong lòng mừng rỡ, vội vàng xông lên, đối với họ vừa thở dài thi lễ, vừa ôm, thái độ hết sức thân mật. Lại nghĩ thầm: lúc này vấn đề nguồn hàng, rốt cuộc đã giải quyết xong.

Trần Tiểu Cửu để đôi bên an vị, dặn dò người dân trà, mới buồn bã nói với Fack:

- Fack tiên sinh, bản Thượng thư vì chuyện của ngài, chính là phải chạy muốn gãy chân!

- Bốn vị này đều là thương nhân số một của Hàng Châu. Trong tay bọn họ có hàng nhưng cũng không phải nhiều. Hơn nữa chất lượng hàng rất cao, đều là chất liệu vương công quý tộc mới có thể mặc. Cho nên giá cả cũng đặc biệt đắt, ngài phải chuẩn bị tâm lý đó.

Fack mừng rỡ, lơ đễnh nói:

- Không sao, cao đến đâu ta cũng có thể mua toàn bộ. Trần đại nhân, ngài liền ra giá đi.

Trần Tiểu Cửu đưa tay ra, lật qua lật lại mười lần!

- Cái gì? Không ngờ lại gấp 10 lần?

Fack nghe vậy, kinh sợ đến sắc mặt tái nhợt. Thân hình mềm nhũn từ trên ghế ngã xuống.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.