Hoa Thiên Cốt

Chương 9: Bức thư thứ chín




Mang thai bảy tuần.

Vì sao có thể như vậy?

Đông Hải Hân ngồi trên giường bệnh, câu được câu không ăn cháo trắng được đưa vào trong miệng, mặt mờ mịt.

Vì thường xuyên thức đêm quay phim, nên kỳ sinh lý của cô luôn không ổn định, lại không ngờ, lần này, cô nghĩ là kỳ sinh lý, nhưng thật ra là giai đoạn đầu mang thai không bình thường nên ra máu.

Cô thức đêm, mang vật nặng, đi cầu thang... Mà cô đã mang thai bảy tuần.

Cô được chích thuốc an thai, bị bác sĩ cảnh cáo phải nằm trên giường nghỉ ngơi, nhất định dừng đi theo đoàn phim hối hả ngược xuôi.

Bác sĩ nói, cô ra lượng máu quá lớn, an thai chưa chắc an được, muốn cô ở lại bệnh viện quan sát trước, cho dù ngày sau xuất viện, cũng phải cố gắng nằm trên giường, chờ ba tháng trôi qua, phôi thai ổn định, khôi phục lại cuộc sống bình thường.

Đứa bé của Cố Tư Bằng... Làm sao có thể phát triển kiểu như vậy? Cô còn chưa chân chính làm tình nhân của anh, chẳng lẽ nhất định phải làm vợ chồng?

"Hải hân, Sao con ăn ít như vậy? Lầu dưới bệnh viện bán cháo ăn không ngon sao?" Phương Cầm đẩy cửa phòng bệnh ra, ngồi xuống bên cạnh cô, lo lắng hỏi.

"Không có, dì, cháo không có ăn không ngon... Con chỉ.. Ăn không vào." Đông Hải Hân lắc đầu.

Thật không ngờ, cô đột nhiên té xỉu, người đầu tiên xuất hiện bên cạnh cô, lại là Phương Cầm.

"Dì đáp máy bay đến." Khi cô mở mắt nhìn thấy Phương Cầm, Phương Cầm cười nói với cô như vậy.

Phương Cầm nói, nhân viên làm việc ở đoàn phim gọi điện thoại cho bà, mà Đông Chấn đang bận rộn ở trường học, bà không yên lòng, vì vậy liền hấp tấp đến.

Phương Cầm đìu Đông Hải Hân vừa tỉnh lại đi làm kiểm tra trong bệnh viện, mà sau khi Đông Hải Hân xét nghiệm nước tiểu ra kết quả mang thai, bà cũng dìu cô đi hội chẩn khoa phụ sản làm siêu âm âm đ*o, cùng nhau nhìn thấy cũng nghe thấy nhịp tim của Bảo Bảo ở trên màn hình nhỏ.

Phương Cầm thoạt nhìn có đầy bụng nghi vấn, lại không hỏi Đông Hải Hân gì cả.

Lần đầu tiên Đông Hải Hân cảm kích mẹ kế làm bạn và tri kỷ như vậy, bây giờ trong lòng cô không muốn suy nghĩ rối loạn như vậy, ứng phó quá nhiều vấn đề.

"Được rồi được rồi, ăn không vô thì đừng ăn, Hải Hân, con mau nằm xuống." Phương Cầm để bữa ăn không dùng hết xuống bên cạnh, dẹp bàn bên giường, lại không nhịn được dặn dò nói: "Bác sĩ nói ngoài ăn cơm và tắm ra thì không thể xuống giường, phải cố gắng nằm, biết không?"

"Được, con biết, dì." Đông Hải Hân nở nụ cười mệt mổi với Phương Cầm, nằm trở về giường bệnh, đột nhiên lại nghĩ đến điều gì.

"Dì, không có việc gì người không cần ở lại Hoa Liên chăm sóc con, con đã không sao, dì và ba cũng đừng lo lắng, con sẽ tự chăm sóc mình."

"A?" Phương Cầm sửng sốt."Hải Hân, bác sĩ nói con ít nhất phải ở bệnh viện ba, năm ngày đây! Dì đã nói với ba con là mấy ngày nay dì không trở về."

Lần này đổi lại Đông Hải Hân ngây dại.

"Dì, bệnh viện rất khó ngủ, lại lạnh... Con chỉ là an thai, không phải bệnh nặng gì..." Biểu cảm trên mặt Đông Hải Hân cực kỳ khó sử, cô không phải là không thích Phương Cầm ở lại đây, chỉ là đau lòng Phương Cầm đã lớn tuổi, còn phải lo lắng cho cô.

Cô không phải là con gái của bà, bà thật không cần bôn ba vì cô như vậy.

Phương Cầm giống sớm có dự liệu Đông Hải Hân sẽ nói như vậy, vỗ vỗ đầu vai của cô, mỉm cười với cô, muốn cô yên tâm.

"Hải Hân, dì đã nói với con, dì với ba con có một bạn cũ ở gần đây, ở cửa bệnh viện đi ra ngoài quẹo bên trái trong ngõ hẻm kia, đi bộ mấy phút đã đến."

Phương Cầm chỉ túi đồ trên đất, tiếp tục mở miệng nói: "Dì nhận được điện thoại nói con té xỉu, đoán là tai nạn, không biết lần này là bệnh nặng hay là bệnh nhẹ, có phải nằm viện hay không, nên cầm quần áo cửa, bây giờ tốt lắm, thật sự dùng đến."

Đông Hải Hân nhìn chằm chằm túi hành lý đơn giản của Phương Cầm trên đất, trong lòng nhất thời cảm thấy vừa hoang đường vừa ấm áp vừa buồn cười.

"Hải Hân, con không cần lo lắng cho dì nữa! Dì vừa mới gọi điện thoại cho bạn bè đến, cô ấy nói dì thích ở bao lâu thì ở bấy lâu. Đúng lúc, bạn bè chúng ta đã nhiều năm không thể tụ họp vui vẻ, lần này dì xem như nghỉ phép đến Hoa Liên chơi, cũng rất tốt!" Đã biết đứa nhỏ Đông Hải Hân này, ngoài miệng không nói, trong lòng thật ra thì rất thân thiết, con bé sợ bà bị lạnh ở bệnh viện thôi.

Đông Hải Hân nhìn Phương Cầm ánh mắt phức tạp, nếu Phương Cầm đã nói như vậy, cô giống như không có lý do gì tiếp tục từ chối.

"A! Đúng rồi, con ăn không vô sao?" Phương Cầm đột nhiên vỗ tay.

"Ách? Đúng." Đông Hải Hân sửng sốt, khẽ gật đầu. Dì nghĩ đến cái gì?

"Dì đi hỏi bạn của dì xung quanh đây có chợ hay không, thuận tiện mượn nhà bếp của bà ấy nấu canh cho con uống. Hải Hân, dì thuận tiện mua bàn chãi đánh răng, kem đánh răng, sữa rửa mặt, con có còn muốn ăn gì muốn uống gì hay không? Dì mua một lần đến đây."

"... Không có, dì." Đông Hải Hân trả lời phải có chút bất đắc dĩ. Bây giờ cô biết bốn chữ "Thịnh tình không thể chối từ" này viết như thế nào. ( Hana: Bản gốc trong truyện chỉ có 4 chữ này "盛情难却" thôi)

"Vậy dì đi ra ngoài trước. Hải Hân, con ngủ tiếp đi, có chuyện gì thì gọi điện thoại cho dì, dì có đem điện thoại, nhớ nha!" Phương Cầm dặn dò cô xong, trước khi đi lại xoay người nhìn Đông Hải Hân bỏ xuống câu: "Canh gà và bắp có được hay không? Gà rau cải? Hay là gà nấm hương? A, nấm hương gà tốt lắm, lúc nấu canh gà nấm hương con đã uống tương đối nhiều chén..."

Đây là tự lẩm bẩm, không phải câu hỏi, Phương Cầm nói lảm nhảm xong, người đã không thấy tăm hơi.

Điện thoại di động... Phương Cầm muốn cô gọi điện thoại cho bà, nhưng mà, trong sổ điện thoại của cô có ghi chép một đống số điện thoại di động của diễn viên và nhân viên làm việc, sớm đã bị em gái ghi chép tại trường quay đưa cô đến bệnh viện mang đi.

Không có đoàn làm phim nào sẽ vì phó đạo diễn té xỉu mà làm trể nãi tiến độ quay phim, vì vậy, em gái ghi chép tại trường quay phải tạm thời vác súng ra trận đón lấy công việc của Đông Hải Hân, cô cần sổ điện thoại của Đông Hải Hân.

Phương Cầm rõ ràng tận mắt nhìn thấy chuyện phát sinh này, nhưng vì suy nghĩ muốn nấu canh gì mà quên.

Đông Hải Hân nhìn trần nhà cười khổ, mẹ trong trí nhớ là dáng vẻ gì nữa, cô đã nhớ không rõ lắm.

Hương vị của mẹ, là mùi vị gì đây? Sẽ là mùi chén canh gà nấm hương sao?

Cô có lẽ, cũng sẽ là mẹ...

Mà Cố Tư Bằng biết cô mang thai, sẽ nói gì đó?

Anh lại sẽ nói Sweetie, lên xe thì phải mua vé bổ sung, anh muốn phụ trách nhiệm, anh muốn kết hôn với cô sao?

Cô không phải là không yêu Cố Tư Bằng, không phải là không muốn gả cho anh, cô chỉ là muốn một phần tình yêu độc nhất vô nhị, toàn tâm toàn ý, không có chia lìa, bất an và nghi kỵ; một phần tình yêu có thể nắm chặc, sẽ không mất đi, không phải chỉ là hôn nhân trống rỗng, không phải vì ý thức trách nhiệm mà thề hứa...

Là cô đòi hỏi quá nhiều, muốn cô vô lực chống đỡ sao?

Bây giờ cúi đầu ngẫm lại, cô chủ động đề xuất yêu cầu làm bạn giường đơn giản là ngây thơ lại kỳ cục ngu xuẩn.

Cô rõ ràng không chơi nổi, rồi lại muốn nhóm lửa tự thiêu, không đáng đồng tình.

"Hân Hân!" Cửa phòng bệnh bị trận gió thổi nhanh chóng mở ra.

Cố Tư Bằng vừa cỡi khăn quàng cổ, vừa đi vào, biểu hiện trên mặt vội vàng lại hốt hoảng, mặc dù nhíu mày, nhưng anh thoạt nhìn vẫn tuấn lãng đến bất khả tư nghị.

"Hân Hân, em có khỏe không? Anh gọi điện thoại cho em, kết quả là Tiểu Bái nhận, cô ấy nói em té xỉu ở studio, hảo hảo không có sao làm sao sẽ té xỉu? Bác sĩ nói thế nào?" Cố Tư Bằng dùng dịch cồn tiêu độc hai tay xong, trở mình ngồi xuống mép giường của cô, hỏi cô.

Là cô quá lạnh, mới cảm thấy người chung quanh cô luôn quá nhiệt tình sao?

Em gái ghi chép tại trường quay, mẹ kế của cô, cô... Bạn giường?

Trên mặt Đông Hải Hân đã đổi vài loại vẻ mặt, trong đầu nhanh chóng xoay quanh vài loại ý niệm, cuối cùng khẽ mỉm cười với Cố Tư Bằng, đơn giản đáp: "Chỉ là quá mệt mỏi, thiếu máu." Cô không biết làm sao mở miệng với anh.

"Thiếu máu? Khó trách vài ngày trước đó sắc mặt của em kém như vậy..." Cố Tư Bằng vuốt tóc của cô, giọng đau lòng, lại có mấy phần trách cứ. "Cũng không biết chăm sóc cơ thể thật tốt..."

"Hong Kong được thuận lợi sao?" Đông Hải Hân nói sang chuyện khác.

"Rất thuận lợi nha, nếu như em không có ngã bệnh, sẽ thuận lợi hơn." Đề tài lại bị quay lại, câu này là rõ ràng trách cứ hơn.

Anh vừa xuống máy bay đã gọi điện thoại cho cô, không ngờ lại nghe tin tức cô té xỉu, anh giao hành lý cho người đại diện đi cùng, còn chưa đi đến cửa nhà, lại chạy thẳng đến Hoa Liên, phong trần mệt mỏi.

Đông Hải Hân nhìn mắt Cố Tư Bằng, cau mày.

Người đàn ông này nha! Từ nhỏ đến lớn làm sao cũng thích nói lảm nhảm đây?

"... Ông quản gia." Đông Hải Hân chợt thì thầm một câu oán giận rất trẻ con, làm Cố Tư Bằng khóe môi nhộn nhạo nụ cười vui vẻ.

"Xem ra tinh thần cũng không tệ lắm, có sức lực mắng anh." Cố Tư Bằng ngắt mũi của cô.

Cảm thấy, từ lần trước sau khi Đông Hải Hân khóc trong ngực của anh một lần, khoảng cách giữa bọn họ giống như gần hơn, thật tốt, đây là hiện tượng tốt.

"Hân Hân, bác sĩ có nói thời gian có thể xuất viện hay không?" Nếu chỉ là thiếu máu, cần phải từ từ mới có thể rời khỏi? Anh có thể đi dạo một vòng với Đông Hải Hân ở trong thành phố Hoa Liên.

"Không có." Đông Hải Hân có vẻ chột dạ. Sau khi nói dối một lần, muốn dùng nhiều lời nói dối hơn để chu toàn, điều này thật là lời lẽ chí lý.

"Như vậy..." Cố Tư Bằng trẩm ngâm hồi lâu, là ảo giác của anh sao? Giống như, có chỗ nào là lạ? Thiếu máu cần nằm viện sao?

"Đông tiểu thư, tới giờ cô phải uống thuốc rồi." Y tá đẩy cửa đi đến.

Uống thuốc thiếu máu? Anh phỏng đoán tám phần là thuốc Sắt gì đi?

Cố Tư Bằng nhíu mày, nhìn y tá giúp Đông Hải Hân nâng giường bệnh lên, nhìn chằm chằm cô nuốt vào viên thuốc rồi uống nước, trong lòng anh còn đang suy nghĩ, đầu năm nay y tá thật không dễ làm, muốn nhìn tận mắt bệnh nhân uống thuốc xong mới có thể đi, đang muốn mở miệng nói cảm ơn y tá, y tá liền tha thiết dặn dò nói

"Đông tiểu thư, cô phải nhớ kỹ nghỉ ngơi nhiều, không có việc gì thì đừng xuống giường đi lại nha."

Cố Tư Bằng ngẩn ra, Đông Hải Hân cư nhiên thiếu máu đến bị y tá dặn dò không thể xuống giường? Máu của cô thấp tới trình độ nào?

Đông Hải Hân liếc Cố Tư Bằng, lại khẩn truonwfh xoay tầm mắt, vẻ mặt có vẻ hết sức không được tự nhiên.

"Được, tôi biết."

"Vừa rồi có đi nhà vệ sinh sao? Lượng máu còn ra nhiều sao?" Y tá lại mở miệng hỏi.

Ra máu? Trong mắt Cố Tư Bằng nghi ngờ càng ngày càng nhiều.

"... Không tệ." Đông Hải Hân nhỏ giọng trả lời.

"Có tốt hơn buổi sáng sao?"

"... Có." Đông Hải Hân gần như chột dạ không dám nhìn thẳng mắt của Cố Tư Bằng.

Cô cũng có thể nói dối Cố Tư Bằng là kỳ sinh lý của cô, cô thật không hy vọng anh biết, dưới tình trạng chưa chuẩn bị tâm lý như vậy...

"Vậy thì tốt, nếu như lại ra nhiều máu, cô phải nhớ kỹ nhấn chuông nói cho chúng tôi biết, nếu không tiếp tục ra máu như vậy, sẽ không an thai được." Đang lúc Đông Hải Hân nghĩ là an toàn vượt qua kiểm tra, y tá chuẩn bị đẩy thuốc xe rời khỏi, lại quay đầu bỏ lại một câu như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.