Hoa Thiên Cốt 2

Chương 7: Anh chàng Gonzaga giảo hoạt




Tranh tài bơi lội tại Asian Games là trận thi đấu lớn đầu tiên mà Đường Nhất Bạch tham gia, trước đó, anh cũng chưa từng tham gia các kỳ vận hội trong nước. Tuy thành tích bơi 50 mét của anh rất tốt nhưng ở châu Á cũng không phải là thiên hạ vô địch, lo lắng trạng thái của tân thủ tại trận đấu lớn không quá ổn định, bởi vậy truyền thông trong nước cũng không dám đặt quá nhiều hy vọng vào cuộc thi bơi 50 mét của Đường Nhất Bạch. Có thể đạt được huy chương vàng thì không còn gì tốt hơn, nếu không được thì cũng không có gì đáng trách, có thể đứng lên bục lĩnh thưởng là được rồi.

Vậy mà thành tích của Đường Nhất Bạch ở vòng đấu loại lại tốt ngoài dự đoán của mọi người, đứng thứ nhất, dẫn đầu cán đích trước tuyển thủ người Nhật Bản Matsushima Shen Tian 0.1 giây tiến vào trận chung kết.

Vì thế rất nhiều người lại đặt hy vọng vào cuộc thi bơi lội này.

Vân Đóa nhìn từng tấm hình do chính mình chụp, nhìn đến tấm hình chụp cảnh Đường Nhất Bạch chạm tới vạch đích kia, cô đột nhiên có chút thổn thức. Cô đã tận mắt nhìn thấy một năm này anh đã làm như thế nào để đi được đến ngày hôm nay. Một năm trước anh vẫn không có tiếng tăm gì, bị giới truyền thông nghi ngờ, bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió, trong nước anh vô cùng khí phách... Bất luận đối mặt với cái gì, bất luận phải trải qua cái gì, anh luôn luôn bình tĩnh ung dung, bước chân trầm ổn bước về phía mục tiêu của chính mình. Cũng không quan tâm bên ngoài có bao nhiêu hỗn tạp.

Trên đời dự mà không thêm khuyên, trên đời phi mà không thêm tự.

Đây mới là anh, đây mới là Đường Nhất Bạch mà cô biết.

Mắt thấy anh trưởng thành đến hôm nay đã trở thành tân tuyển thủ được chú ý, Vân Đóa vừa hãnh diện, tự hào vì anh, vừa cảm thấy chua xót. Người này, rồi sẽ trở thành một viên ngọc sáng giá trong giới thể thao, anh sẽ được rất nhiều người ái mộ, sẽ có rất nhiều phóng viên đuổi theo muốn phỏng vấn anh, đến lúc đó, có phải khoảng cách giữa cô và anh sẽ càng ngày càng xa không?

Sẽ phải trở về điểm xuất phát sao?

Nghĩ tới đây, Vân Đóa có chút phiền muộn.

Trận chung kết sẽ diễn ra vào sáu giờ tối, buổi chiều là thời gian nghỉ ngơi của các vận động viên. Vân Đóa ở trong phòng làm việc của trung tâm truyền thông 《 Sport Weekly 》chờ đợi, sửa sang lại tư liệu hình ảnh, viết bản thảo, chờ trận chung kết buổi tối.

Lâm Tử đột nhiên kêu cô ra ngoài, thần bí, cũng không biết là có chuyện gì. Dù sao có thể khẳng định không phải là chính sự.

Vân Đóa đi theo anh ta ra ngoài, đi tới một góc không người, Lâm Tử lấy ra một cái hộp nhung dài và hẹp đưa cho Vân Đóa: "Vân Đóa, sinh nhật vui vẻ."

Vân Đóa há miệng, thậm chí cô mới phản ứng được hôm nay là sinh nhật mình. Bình thường thì cô sẽ không quên sinh nhật của mình, bởi vì ngày 1 tháng 10 là kỳ nghỉ Quốc Khánh, ngày hôm sau chính là ngày sinh nhật của cô. Nhưng lần này lại vướng phải Asian Games, loay hoay đến váng đầu, cho nên sinh nhật hay ngày nghỉ gì đó cũng bị cô quẳng ra sau đầu.

Lại không nghĩ tới Lâm Tử còn nhớ rõ.

Vân Đáo có chút cảm động, cô nhận lấy cái hộp nhung: "Cảm ơn."

"Khách khí cái gì, cô là lão đại của tôi mà, mở ra nhìn xem có thích hay không."

"Ừ." Vân Đóa gật gật đầu, mở hộp ra, thấy bên trong một chuỗi ngọc bích, chính là cái cô và Lâm Tử đi dạo phố nhìn thấy mà không nỡ mua. Cô có chút khó xử, "Cái này quá đắt, tôi không thể nhận."

Lâm Tử lại nói, "Yên tâm, đây là hàng giả tốt, không đắt."

"Thật?" Vân Đóa không quá tin tưởng: "Anh cũng sẽ mua hàng giả gì đó sao?"

"Bởi vì cô không nhận hàng thật. Tôi không còn biện pháp nào."

Vân Đóa nhìn kỹ cái chuỗi, ngọc bích trong suốt sáng ngời, từng hạt sáng lấp lánh, nhìn thế nào cũng không giống với hàng giả, cô nghi ngờ nhìn chằm chằm Lâm Tử: "Anh lừa tôi à?"

"Thật sự, không tin thì cô xem." Lâm Tử nói xong, anh lục lọi lấy điện thoại ra để cô nhìn ghi chép mua ở taobao.

Vân Đóa vừa nhìn, thật đúng là vậy. Cô cảm khái: "Hàng giả hiện giờ thật là đáng sợ."

Lâm Tử nhìn xuống mặt đất, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì, chỉ nói: "Cô thích là được rồi."

Sau khi Vân Đóa cất chuỗi dây xong, vỗ nhẹ bả vai Lâm Tử một cái, cười nói, "Vẫn là tiểu đệ của chị có tâm, không uổng công ngày thường chị đây chiếu cố em nhất."

Lâm Tử nhìn ánh mắt cô, đôi môi mỏng nhẹ nhàng nhướng lên: "Tâm tình đã tốt hơn chưa?"

Vân Đóa ngẩn người, lập tức thè lưỡi để che dấu sự chột dạ: "Làm sao anh thấy được?"

Lâm Tử không có trả lời câu hỏi này, anh ta nói: "Vân Đóa, cô có biết vì sao Đường Nhất Bạch không thích cô không?"

"Vì cái gì?"

"Bởi vì anh ta không thể thích cô."

Vân Đóa hơi hé miệng, cô nhìn ánh mắt hẹp dài bình tĩnh không gợn sóng của anh ta, đột nhiên hiểu ra rốt cuộc chuyện là thế nào.

Đường Nhất Bạch không thể thích cô, là thật. Anh được hoan nghênh như vậy, nếu anh muốn yêu đương thì đã sớm có bạn gái. Tới nay vẫn chưa có bạn gái, chứng tỏ anh không muốn yêu đương, anh đặt hết tất cả thời gian và tinh lực vào bơi lội.

Một khi đã như vậy, làm sao anh có thể đón nhận cô chứ?

Trong thế giới của anh chỉ có bơi lội, mà thời gian dành cho cơ hội của anh đã không còn nhiều lắm. Năm nay anh 22 tuổi, cuộc thi Thế Cẩm sang năm 23 tuổi, thế vận hội Olympic năm sau 24 tuổi, kể từ giờ đến thế vận hội Olympic còn hai năm, là thời kỳ hoàng kim cuối cùng trong sự nghiệp của anh. Mà anh trải qua nhiều khó khăn như vậy, khác xa Kỳ Duệ Phong xuôi gió xuôi nước. Kỳ Duệ Phong bộc lộ tài năng từ mười lăm tuổi sau đó tham gia rất nhiều trận đấu, vinh dự đầy mình, còn Đường Nhất Bạch thì sao?

Cuộc đời này của anh chỉ có được hai năm tới. Bỏ lỡ thế vận hội Olympic lần này, lần sau phải chờ đến 28 tuổi.

Đối với sự nghiệp của một vận động viên mà nói, tuổi này đã coi là tuổi xế chiều. Bất kể ý chí chiến đấu của bạn cao bao nhiêu, tình trạng thể chất của bạn đã không cách nào nâng lên được nữa.

Điều này rất tàn nhẫn, nhưng là sự thật.

Cho nên, trong giai đoạn hiện giờ Đường Nhất Bạch nhất định muốn một lòng chuyên tâm vào bơi lội, nữ nhi tình trường gì đó đều phải gạt sang một bên.

Đây mới là chân tướng. Đây mới là lí do anh xa lánh cô, anh đã nhận ra tình cảm của cô, cho nên mới áp dụng phương thức này để không bị cuốn vào chuyện tình cảm.

Sau khi nghĩ thông suốt điểm này, quả nhiên Vân Đóa không còn phiền muộn như trước.

Dĩ nhiên cũng không vui mừng bao nhiêu.

Lâm Tử lại nói: "Cho nên dự định chờ đến khi kết thúc Asian Games thổ lộ với anh ta cũng có thể dừng rồi."

Vân Đóa kinh ngạc nhìn anh ta, khuôn mặt đỏ ửng lên: "Anh, làm sao anh biết?" Cô quả thật muốn nói chuyện với Đường Nhất Bạch, nếu thời cơ thích hợp, cô không ngại thổ lộ...

Đương nhiên là bây giờ không còn có ý nghĩ này nữa.

Lâm Tử thở dài, tầm mắt anh ta rơi vào trên mặt cô, ôn hòa như tuyết đầu mùa. Anh ta nói, "Vân Đóa, cô phải biết rằng, tôi mới là người hiểu rõ cô nhất."

"Uhm." Vân Đóa nặng nề gật đầu một cái.

Lâm Tử đột nhiên cười: "Mặc kệ nói như thế nào, tôi vĩnh viễn ủng hộ cô, lão đại của tôi."

Hốc mắt Vân Đóa nóng lên, mỉm cười nhìn anh ta.

Anh ta giang hai tay ra, ánh mắt ấm áp: "Đến đây nào, ôm một cái."

Vân Đóa tiến lên một bước, đi vào ngực anh ta. Cô ôm eo anh ta, mặt chôn ở trước ngực, ấp úng nói: "Lâm Tử, cám ơn anh."

Cám ơn anh đã chỉ điểm cho tôi tại thời điểm tôi mê mang, tại thời điểm tôi phiền muộn trêu chọc cho tôi vui vẻ. Cám ơn anh nhớ sinh nhật của tôi, cám ơn anh vẫn luôn ủng hộ tôi.

Lâm Tử nhẹ nhàng ôm lấy cô, anh ta hé mắt, nhìn về phía bóng dáng đang đứng cách đó không xa. Nhìn thấy bọn họ ôm nhau, thân thể người nọ nhẹ nhàng lung lay một chút, sau đó anh gắt gao nhìn bọn họ chằm chằm.

Lâm Tử nhíu mày, anh ta nhắm mắt lại, hơi hơi cúi đầu, đặt một nụ hôn nhẹ như lông chim vào tóc cô.

Người nọ xoay người, chạy trối chết.

Mãi cho đến khi ra khỏi trung tâm truyền thông, trước mắt Đường Nhất Bạch vẫn còn hiện lên hình ảnh hai người đang ôm nhau kia.

Anh nhớ sinh nhật của cô, anh vốn muốn len lén đến trung tâm truyền thông tìm cô, nói với cô một câu sinh nhật vui vẻ. Anh biết mình không nên làm như vậy, nhưng mà đến ngày hôm nay tự chủ của anh đã sớm sụp đổ, anh cũng đã dày vò mình sứt đầu mẻ trán, không thể không gặp cô một lần.

Anh muốn chính mình nói lời chúc mừng sinh nhật cô, nếu được, anh cũng hy vọng nghe được cô bảo anh cố gắng lên.

Nhưng lại thấy được một màn như vậy.

Tim khó chịu, khó chịu muốn chết. Có một số sự thật mà anh không muốn nghĩ đến, cũng không muốn thừa nhận, nhưng mà nó lại cứ phơi bày ra trước mặt anh, giống như một con dao sắc bén đâm vào trái tim mềm mại của anh, nặng nề khuấy động. Thật đau, đau đớn này giống như đau vào tận linh hồn.

Mình nên làm cái gì bây giờ, nên làm cái gì bây giờ....

Anh liên tục nghĩ như vậy mà trở về, cũng không biết hơn một giờ trôi qua thế nào. Buổi tối trước trận đấu, Ngũ Tổng quản dặn dò anh vài câu, anh thuận miệng đáp lại, xoay người đã quên sạch những điều huấn luyện viên vừa nói.

Đương nhiên, sau cùng anh vẫn muốn lên vị trí xuất phát.

Thành tích của Đường Nhất Bạch đứng nhất vòng loại nên anh chiếm đường bơi tốt nhất.

Anh đứng trên bục xuất phát, nghe được trọng tài nói: "Take your mark..."

Anh làm tốt động tác chuẩn bị, vẫn không nhúc nhích, đợi tiếng súng tín hiệu vang lên. Thần kinh theo bản năng bị buộc chặt nhưng ý thức đã có chút phân tán, giữa lúc hoảng hốt, anh như nghe được tiếng súng tín hiệu vang lên, vì thế lập tức nhảy xuống nước.

Động tác vào nước rất chuyên nghiệp như đã tập luyện trước đó cả ngàn lần, vô cùnglưu loát. Chỉ là khi anh đã bơi được một khoảng thì thấy có gì đó không thích hợp, trong bể bơi trống không, anh không cảm nhận được biến hóa từ dòng nước của đối thủ. Trong lòng anh lộp bộp, dừng lại nổi lên mặt nước, mê mang nhìn về phía điểm xuất phát.

Các vận động viên của các quốc gia khác đều đứng ở bục xuất phát, nhìn anh trong bể bơi.

Trọng tài đi tới tuyên bố, Đường Nhất Bạch phạm quy định nhảy trước khi có tín hiệu, hủy bỏ tư cách thi đấu.

Bình luận viên trực tiếp từ hiện trường dùng song ngữ Anh Nhật giải thích tình huống. Vốn là tuyển thủ có thực lực nhất trong cuộc tranh tài lại bị loại thi vì nhảy trước khi có tín hiệu. Cả hội trường cũng vì thế mà xôn xao. Người xem ở khu Trung Quốc vẫn múa cờ cổ vũ lặng lẽ thu lại, cả khu người xem đều im lặng.

Sau khi Đường Nhất Bạch lên bờ, dường như toàn bộ người xem đều đang nhìn anh, còn có rất nhiều phóng viên đang chụp ảnh.

Nhất định cô cũng thấy.

Ý thức được điểm này, Đường Nhất Bạch như đưa đám. Anh yên lặng rời khỏi bể bơi, tìm đến huấn luyện viên của anh, Ngũ Dũng.

Ngũ Dũng thấy Đường Nhất Bạch ủ rũ cúi đầu, cũng không đành lòng trách mắng anh.

Cuối cùng vẫn là không qua được trận đấu lớn, Ngũ Dũng nghĩ thầm, bình thường nhìn đứa nhỏ này luôn rất khuôn phép, đến lúc này lại không vào đâu cả. Anh vỗ vỗ vai Đường Nhất Bạch, ấm giọng nói: "Không sao, trận đấu sau bơi thật tốt."

Đường Nhất Bạch gật gật đầu.

Lát nữa Kỳ Duệ Phong cũng có trận đấu. Nhìn thấy Đường Nhất Bạch bị loại vì nhảy trước khi có tín hiệu, Kỳ Duệ Phong cực kỳ thông cảm với anh nhưng lại không biết nên an ủi thế nào. Nghĩ nghĩ, Kỳ Duệ Phong nói: "Không sao, trận đầu tiên anh cũng thua. Ngày mai lại giành chiến thắng về là được."

Đường Nhất Bạch lại gật đầu.

Kỳ Duệ Phong còn muốn nói gì, anh lại khoát tay: "Anh Phong, em đi về trước."

Chân trước Đường Nhất Bạch vừa mới đi, chân sau Vân Đóa lại tìm tới đây. Phạm vi hoạt động của ký giả có hạn chế, cô không thể làm gì khác hơn là ở khán phòng gọi Kỳ Duệ Phong: "Kỳ Duệ Phong, Kỳ Duệ Phong!"

Kỳ Duệ Phong nhìn cô, nói: "Vân Đóa, sao thế?"

"Đường Nhất Bạch đâu?"

"Đi rồi.Vân Đóa, hôm nay cô không thể phỏng vấn cậu ấy, tâm trạng của cậu ấy không tốt."

Vân Đóa im lặng: "Tôi không tới để phỏng vấn anh ấy, tôi...tôi chỉ muốn nhìn anh ấy một chút thôi."

Xem anh ấy có tốt hay không...

Kỳ Duệ Phong lắc đầu một cái: "Cậu ấy đã đi rồi, trở về ký túc xá rồi."

Nghĩ đến dáng vẻ cúi đầu ủ rũ của Đường Nhất Bạch, Vân Đóa vô cùng khổ sở, cô không cam lòng hỏi Kỳ Duệ Phong: "Vậy buổi tối tôi có thể tới sân vận động của thôn gặp anh ấy không? Tôi muốn nhìn anh ấy một chút."

"Hình như không thể, ký giả như cô không thể tùy tiện vào thôn. Chúng tôi cũng không thể tùy tiện đi ra ngoài."

"Anh nghĩ biện pháp giúp tôi được không?" Vân Đóa gấp đến độ mắt đỏ ngầu.

Kỳ Duệ Phong thật sự nghiêm túc suy nghĩ một chút, hai mắt anh đột nhiên phát sáng: "Có biện pháp rồi?"

"Biện pháp gì?"

Anh vừa muốn nói thì đột nhiên ý thức được biện pháp này thật sự không chính quy, bị người khác biết sẽ không tốt, vì vậy nói với Vân Đóa, hai người đi dọc theo lan can khán phòng, đi tới nơi có thể bàn bạc được anh lặng lẽ nói với Vân Đóa: "Bên tường phía Tây của sân vận động thôn có một rừng cây nhỏ, bức tường đó là tường biển hiện không gian lập thể, không cao, tôi và Đường Nhất Bạch cũng có thể nhảy qua đó. Cô ở rừng cây nhỏ đó chờ cậu ấy, để cậu ấy nhảy qua đó tìm cô. Đến lúc đó cô cầm theo đèn pin cầm tay, tôi sẽ để cậu ấy cầm một cái, như vậy hai người có thể nhìn thấy nhau rồi... Tôi đúng là thiên tài."

"Đúng rồi, đúng như vậy, anh thật sự là thiên tài, cứ làm như thế nhé!" Vân Đóa liên tục khen ngợi anh, sau đó lại nói: "Tôi sẽ chờ anh ấy tới mười rưỡi tối, anh ấy không muốn tới cũng không sao, không cần miễn cưỡng. Chỉ là tôi có chút lo lắng cho anh ấy."

"Ừ, tôi biết rồi, trở về tôi sẽ nói cho cậu ấy." Kỳ Duệ Phong gật đầu, bỗng nhiên lại im lặng suy nghĩ: "Cứ có cảm giác làm như vậy giống như là đang bí mật hẹn hò vậy?"

"Cái gì thế!" Vân Đóa đỏ mặt, mượn cớ chạy đi.

Cuộc so tài buổi tối kết thúc trước 7h30, Vân Đóa thực hiện phỏng vấn xong, tùy tiện ăn chút gì, sau đó một mình chạy tới rừng cây nhỏ cạnh sân vận động thôn. Rừng cây nhỏ này không lớn, Vân Đóa lo lắng Đường Nhất Bạch không tìm được cô, liền lặng lẽ đi bộ qua lại dọc theo bức tường phía Tây, tường chủ yếu được làm bằng song sắt, quả nhiên không có độ cao gì.

Cô sợ bị người tuần tra ban đêm bắt được, không dám bật đèn pin, cứ vừa đi ven tường vừa nhìn lén vào bên trong như vậy, dáng vẻ đó thật sự rất đáng khinh.

Thấy một bóng người đi về phía bên này, Vân Đóa vội vàng lui trở về rừng cây nhỏ, cẩn thận quan sát hành động của người kia. Dáng người kia cao cao, đi thẳng tới ven tường, đạp vào chắn ngang của bức tường kiểu biểu hiện không gian lập thể, hai ba lần liền dứt khoát nhảy qua. Vân Đóa thấy người kia leo tường, đột nhiên cảm thấy hối hận với sự hấp tấp của mình, nếu như anh không cẩn thận va chạm, vậy thì xong đời.

Trong lúc cô đang tiếp tục sám hối thì anh đã bật đèn pin lên, quơ quơ về phía rừng cây. Vân Đóa cũng vội vàng bật đèn pin trong tay mình lên, ra ám hiệu với anh.

Đường Nhất Bạch nhanh chóng đi về phía cô.

Vân Đóa nhìn bóng anh dần đến gần, đột nhiên cô không có cách nào khống chế trái tim bắt đầu đập rộn ràng. Cô nắm chặt đèn pin, không dám soi anh, cũng không dám soi mình, không thể làm gì khác hơn là để ánh sáng rủ xuống, trên mặt đất hiện lên hình tròn sáng rọi.

Đường Nhất Bạch tới trước mặt cô, gọi cô một tiếng: "Vân Đóa?" Giọng nói của anh rất nhẹ, giống như là đi ra từ trong bụng.

Vân Đóa gật đầu: "Là tôi, Đường Nhất Bạch." Trong rừng quá tối, cô không thấy rõ khuôn mặt của anh, nhưng cô lại biết anh đang cúi đầu nhìn mình. Cô hơi mất tự nhiên, lặng lẽ dùng chân cọ cọ mặt đất.

"Anh Phong nói cô tìm tôi có việc?"

"À, không phải vậy, tôi chỉ là... Đường Nhất Bạch... Anh... Anh có khỏe không?"

Đường Nhất Bạch cười khổ một tiếng, thấp giọng nói: "Dường như tôi không được khỏe lắm."

Đột nhiên Vân Đóa đặc biệt đau lòng cho anh. Nhảy trước khi có tín hiệu là sai lầm nhỏ nhất, chắc hẳn anh cũng đã có vô số lần tự trách, mà trong lúc này, dư luận trong nước cũng có ý chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, có rất nhiều người cảm thấy tố chất của Đường Nhất Bạch quá kém, Vân Đóa không cảm thấy anh kém, cô thì cảm thấy thương anh.

Mũi cô ê ẩm, khuyên anh: "Đường Nhất Bạch, anh đừng nên khổ sở."

Đường Nhất Bạch thầm nghĩ, vậy cô nói cho tôi biết, tôi phải làm như thế nào mới có thể không khổ sở?

Vân Đóa còn nói: "Nhảy trước khi có tín hiệu không có gì lớn, cũng có không ít người nổi tiếng đã từng bị như vậy, đều là do ở trên trận đấu quá căng thẳng, cũng khó tránh khỏi. Anh đừng tự trách. Anh rất tuyệt, trận bơi 100m sau nhất định sẽ cầm được huy chương vàng."

Đường Nhất Bạch cúi đầu nhìn gương mặt mơ hồ của Vân Đóa, phía trước quá tối, anh chỉ có thể nhìn thấy đường nét của cô. Vậy mà trái tim anh lại ấm áp, anh khẽ nói: "Cô lo lắng cho tôi?"

"Đúng vậy."

Đột nhiên Đường Nhất Bạch cảm thấy uất ức dồn nén trong lòng tiêu tán đi không ít. Anh phát hiện mình thật sự rất dễ thỏa mãn. Đường Nhất Bạch im lặng một lát, đột nhiên nói: "Vân Đóa, trả lời tôi một chuyện."

"Hả? Anh nói đi."

"Lâm Tử có phải là bạn trai của cô không?"

"Không phải, ai nói!" Vân Đóa vội vàng phủ nhận: "Anh ấy là đồng nghiệp của tôi."

"Nhưng hôm nay tôi thấy cậu ta ôm cô."

Vân Đóa có chút tức giận: "Anh cũng từng ôm tôi, anh có phải là bạn trai của tôi không?"

Một câu nói khiến trái tim của Đường Nhất Bạch đập mạnh, thiếu chút nữa anh đã buột miệng: "Vậy để tôi làm bạn trai của cô đi." Anh mím môi, cố gắng bình tĩnh, sau đó khẽ nói: "À..."

Vân Đóa hỏi tới: "Tại sao anh lại hỏi như thế?"

"Chỉ là có chút tò mò."

Nếu như giờ phút này cô có thể thấy vẻ mặt của anh, thì nhất định sẽ hiểu được rốt cuộc vì sao anh lại hỏi như vậy.

Sau khi biết được cô với Lâm Tử không phải là người yêu, Đường Nhất Bạch cảm thấy sương mù tan hết, cả người nhẹ nhõm. Hai người tán gẫu một lúc, sau khi xác nhận tâm trạng của Đường Nhất Bạch không có vấn đề gì thì Vân Đóa cũng không dám để anh ở bên ngoài quá lâu nên cô nói lời tạm biệt.

Trước khi đi, Vân Đóa nói: "Đường Nhất Bạch, ngày mai anh sẽ tham gia 4000m tiếp sức chứ?"

"Ừ."

"Vậy anh bơi cho tốt nhé, cố gắng lên!"

Giọng nói của anh mang theo vui vẻ: "Ừ, tôi sẽ."

Vân Đóa gãi gãi đầu: "Có điều cũng không cần tạo áp lực quá lớn cho mình, cứ cố hết sức là được rồi."

"Ừ."

Cuối cùng, Vân Đóa dang hai tay ra: "Cho anh một cái ôm khích lệ."

Đường Nhất Bạch nhẹ nhàng ôm cô vào trong ngực. Trời tối, cô không thấy được nụ cười của anh có bao nhiêu dịu dàng. Anh ôm cơ thể mềm mại của cô, nhẹ nhàng nói bên tai cô: "Cảm ơn cô, Vân Đóa. Ngày mai tôi nhất định sẽ bơi thật tốt."

Vân Đóa lưu luyến vòng tay ấm áp rộng lớn của anh, nhưng cô không dám giữ quá lâu, hai người nhanh chóng tách ra.

Đường Nhất Bạch trở lại thì Kỳ Duệ Phong có cảm giác anh không đúng lắm.

Nhưng cụ thể có gì không đúng lại không thể nói rõ ràng, chỉ là cảm thấy có chút không bình thường, lúc trở về thì giống như một lớp sương mù, ngay cả ánh mắt cũng thay đổi, trở nên hơi uyển chuyển, thấy cái gì cũng uyển chuyển, còn cười, mẹ nó!

Cho tôi xin đi, hôm nay vì cậu nhảy trước tín hiệu mà mất một chiếc huy chương vàng đấy, cười cái gì mà cười!

Làm cho người ta sợ hãi....

Kỳ Duệ Phong có chút lo lắng: "Có phải cậu bị bệnh rồi không?"

Đường Nhất Bạch sửng sốt, sau đó liền gật đầu: "Đúng vậy, hơn nữa bệnh cũng không nhẹ."

Anh cũng thừa nhận, Kỳ Duệ Phong càng thêm lo lắng: "Bệnh gì? Mau đi tìm đội y tế xem một chút, không được kéo dài, phát hiện sớm chữa sớm."

Đường Nhất Bạch lắc đầu một cái: "Không cần, không trị hết được."

Kỳ Duệ Phong sợ ngây người: "Rốt cuộc cậu, cậu, cậu, cậu bị bệnh gì?"

Đường Nhất Bạch nằm trên giường, hai tay gối đầu, thầm thở dài: "Bệnh nào cũng có thể chữa, nhưng tương tư thì không..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.