Hoa Thiên Cốt 2

Chương 6: Công tước si tình




Sau bữa trưa ngày hôm sau, tôi bưng hai cốc trà sữa, đi tìm Diệp Tầm Tầm. Cô ấy đang chống má ngẩn người trên lan can trước phòng học.

Tư thế này với Diệp Tầm Tầm mà nói là thập phần bình thường, bình thường đến mức những người theo đuổi Diệp Tầm Tầm đều nhất trí cho rằng đây là tư thế đại biểu cho tính cách của cô ấy. Mà chính Diệp Tầm Tầm cũng thích động tác này. Nhưng là cái này không quan hệ đến những thứ mà những người theo đuổi cô ấy nói, mà cô ấy chỉ đơn giản cho rằng tư thế này cực kỳ phù hợp với một học giả là cô ấy.

diễn đàn lê quý đôn

Mà cô ấy tự xưng như thế, kỳ thực cũng không có gì khác biệt với câu nói “Cũng không có gì, chỉ đứng đầu lớp” của Lí khoe của, tôi cho rằng sau khi cô ấy nói như thế, kỳ thực đang rộn rạo muốn phong chính mình là triết học gia rồi. Nhưng mà những người tài giỏi của giới triết học quá nhiều, cô ấy dù rất vừa ý với bản thân mình cũng không dám trực tiếp so sánh mình với các vĩ nhân như Khổng Tử, Thích Ca Mâu Ni, Socates, đành ủy ủy khuất khuất phong chính mình là học giả. Sau đó có một ngày tôi nói với cô ấy là cô ấy có thể được gọi là triết học gia, nhất thời hai mắt Diệp Tầm Tầm sáng lên hỏi tôi làm như thế nào, tôi nói, cậu chỉ cần thêm hai chữ phía trước triết học gia là được rồi. Cô ấy rất nhanh hỏi tôi thêm hai chữ gì, tôi nói, cậu có thể tự phong là mỹ nữ triết học gia. Như vậy cậu chính là mỹ nữ trong giới triết học, cậu xem được không?

Vì thế mới dẫn đến việc Diệp Tầm Tầm không ngừng đưa ra một trận đòn hiểm.

Chỉ là hôm nay tư thế của Diệp Tầm Tầm không giống bình thường một chút. Cô ấy đang đứng hít thở trước phòng học, trên mũi là một chiếc kính râm, che khuất hơn phân nửa khuôn mặt cô ấy. Các bộ phận còn lại đều lạnh nhạt, không có biểu tình gì. Toàn thân cô ấy mặc một bộ đồ đen, làn da lại cực trắng, tóc lại vừa dài vừa đen, thoạt nhìn một tổ hợp như vậy, rất giống một nữ quỷ âm lãnh vừa bò lên từ trong nước. Khó trách những người đi qua đây đều hai mắt nhìn cô ấy. Tôi vẫn chưa đi qua, có một nam sinh bộ dạng đẹp mắt đi trước tôi hai bước đến gần, cũng dựa lên trên lan can, chan chứa ý cười nói với cô ấy: “Tầm Tầm, cậu lại đang tự hỏi cái gì vậy?”

Diệp Tầm Tầm quay sang nhìn, mặt không chút thay đổi phun ra hai chữ: “Cút ngay.”

“.....”

Tôi và cậu nam sinh kia đồng thời cứng ngắc tại chỗ. Tôi đang do dự không biết có nên khôi phục lại quan hệ với cô ấy ngày trước không. Nhưng Diệp Tầm Tầm đã nhìn thấy tôi đang đứng đằng sau cậu nam sinh kia, hơn nữa rất nhanh đã hất cằm về phía tôi, có chút tự phụ ngạo mạn: “Cậu tới đây làm gì? Không phải chúng ta đã tuyệt giao rồi sao?”

Tôi a một tiếng: “Tuyệt giao chỉ có cậu nói thôi, tớ chưa đáp ứng. Uống trà sữa không? Trà sữa trân châu, là vị cậu thích nhất, có người đặc biệt đến cửa tiệm ở đường Hà Tây mua về đấy. Lại vẫn còn nóng nhé.”

Mắt Diệp Tầm Tầm sau kính râm lườm tôi một cái: “Là Cố Diễn Chi thì nói là Cố Diễn Chi, nói cái gì mà có người chứ.” Nói xong không chút khách khí cướp lấy cốc trà sữa.

“Cậu đeo kính râm ở trường học làm gì?”

“A..., hai ngày trước mắt có chút vấn đề, mấy ngày nay đều phải đeo kính râm, không được bỏ ra. Tớ đã đề cập chuyện này với chủ nhiệm lớp rồi, cô ấy đồng ý rồi. Đây là kính tớ mới mua, đẹp không?”

Tôi đối diện với cô ấy một hồi, bỗng nhiên vươn tay, như sét đánh nhanh nhẹn tháo kính của cô ấy xuống.

Diệp Tầm Tầm a một tiếng, lập tức thò tay muốn cướp lại, tôi không để ý khiến mu bàn tay bị tóm lấy, sinh đau. Thời điểm nhìn lên cô ấy đã kịp đeo kính vào rồi, nhưng tôi cũng nhìn thấy mắt cô ấy, tức cười một hồi: “... Rốt cục vì sao cậu có thể khóc thành như vậy.” Trước khi cô ấy mở miệng còn bổ sung, “Tớ nói này cậu không cần lại nói với tớ là mắt cậu có vấn đề nhé, tớ không tin.”

Diệp Tầm Tầm đẩy đẩy kính, nhìn phía xa, dường như không có việc gì nói: “Cũng không có gì, chỉ là tớ thất tình thôi.”

“.....” Tôi há mồm thật to, “Lần này là Yên Ngọc đá cậu sao?”

“Cậu lại muốn tuyệt giao sao Đỗ Oản! Làm sao tớ có thể bị đá chứ!” Bỗng nhiên Diệp Tầm Tầm nổi trận lôi đình, “Là tớ đá Yên Ngọc mới đúng! Cậu nghe tớ nói cho rõ ràng đây, mặc kệ có bao nhiêu lần yêu đương, cũng đều là tớ đá người khác! Lần trước tớ đá anh ta, lần này cũng vẫn là tớ đá anh ta! Tớ mới không phải bị đá! Cậu nhớ kỹ điều này cho tớ! Còn dám nói lần thứ hai chúng ta sẽ thật sự tuyệt giao!”

Tôi nói: “Vậy cậu còn khóc cái gì?”

Diệp Tầm Tầm lập tức không nói gì nữa, a... một tiếng, bộ dạng tùy ý: “Muốn khóc nên mới khóc một chút, cũng không có ai quy định là tớ không thể khóc nha. Đúng rồi, hôm nay sao lại tới tìm tớ, lại còn tặng tớ cốc trà sữa nữa? Trước kia Cố Diễn Chi cũng đưa cậu đi, tớ cũng chưa từng thấy cậu đặc biệt tới tặng trà sữa cho tớ như vậy?

Tôi nhìn cô ấy, cũng a... một tiếng, dựa lên lan can, giọng điệu nhẹ nhàng bâng quơ: “Bắt đầu từ hôm qua, tớ tùy tiện nói chuyện yêu đương, sau đó cảm thấy tin tức này cần phải nói với cậu, cho nên hôm nay mới tới đây.”

Diệp Tầm Tầm đang uống trà sữa bị sặc một cái, ngẩng đầu lên nhìn tôi chằm chằm: “Với ai?”

Tôi a một tiếng, ra vẻ bình tĩnh nói, “Là người đã lái xe qua đường Hà Tây mang cốc trà sữa lại đây đó.”

“…..”

Chúng tôi mới nói đến đây, vì tiếng chuông báo hiệu vào lớp mà chấm dứt. Chờ lúc tan học tôi lại gặp Diệp Tầm Tầm, cô ấy đã chờ tôi từ sớm rồi, tôi vừa bước ra đã cầm tay tôi: “Cậu nói rõ ràng cho tớ, cậu thật sự yêu đương với Cố Diễn Chi sao?”

Khó có lúc Diệp Tầm Tầm lại không để ý đến hình tượng ở nơi công cộng mà lớn tiếng như vậy. Ngay lập tức đã hấp dẫn một đống ánh mắt bay đến. Trong khoảnh khắc mang tai tôi như bị đốt đến đỏ bừng, túm lấy cô ấy chạy ra cổng trường, người đầu tiên phục hồi lại tinh thần là Lí Tương Nam: “Này Đỗ Oản, cậu chờ tớ một chút! Vừa rồi Diệp Tầm Tầm nói gì vậy?”

Tôi không ngừng chạy, nhưng vẫn bị Lí Tương Nam chặn lại. Cậu ta nhìn chằm chằm vào tôi, còn khẩn trương hơn so với ánh mắt Diệp Tầm Tầm ban trưa: “Đỗ Oản, vừa rồi Diệp Tầm Tầm nói gì vậy? Cậu với Cố Diễn Chi yêu đương rồi sao? Là thật?”

Phía sau tôi truyền tới một giọng nói, giọng điệu hết sức tự nhiên: “Là thật.”

Tôi lập tức quay đầu.

Cố Diễn Chi đang đứng sau lưng chúng tôi, mặc một chiếc áo màu vàng nhạt. Hai bên cổ tay được xắn lên, bộ dạng tùy ý nhàn rỗi. Tôi há to mồm, nhỏ giọng nói: “Sao anh lại ở đây?”

“Tìm hiệu trưởng các em có chuyện.” Anh vừa nói, vừa cầm túi xách trong tay tôi, “Bọn em đang làm gì vậy? Lại chạy trong sân trường như vậy, anh gọi từ bên kia mà em cũng không nghe thấy.”

Tôi còn chưa nói gì, thì có một người đàn ông tuổi trung niên vừa đuổi theo Cố Diễn Chi, mang theo cặp kính đen, bộ dạng cười hề hề: “Đây là Đỗ Oản sao?”

d2đ#l$q%đ

Tôi mở to mắt, đứng thẳng nhìn ông một lúc, mới khom người cúi chào: “Em chào hiệu trưởng ạ!”

“Tốt tốt.” Hiệu trưởng Viên Đôn Đôn cười hiền hậu, quay đầu nói với Cố Diễn Chi, “Đột nhiên tôi nghĩ tới, rất nhiều năm về trước có người muốn đăng thông báo tìm người trên các báo chiều ở thành phố T, kết quả suýt thì đăng trọn vẹn cả một trang báo, về sau kể lại là đăng để tìm một cô bé, hình như họ Đỗ, là Đỗ Oản phải không?”

Tôi nghe ông ấy nói đến đỏ bừng cả khuôn mặt. Chân đang định lùi ra phía sau Cố Diễn Chi, vai lập tức bị Cố Diễn Chi ôm lấy. Tôi nghe thấy trong giọng anh có ý cười: “Đúng là có chuyện như vậy. Là thành tích huy hoàng đầu tiên của Đỗ Oản nhà tôi.”

Một bàn tay tôi níu lấy góc áo anh, nhìn lên trời. Giày anh đang để sát chân tôi, tôi liền nâng chân lên, hung hẵng giẫm lên một phát.

Cố Diễn Chi vẫn bất động. Chỉ chỉ Diệp Tầm Tầm đứng bên cạnh, chậm rãi giới thiệu: “Đây là con gái Diệp Chính Thuần, Diệp Tầm Tầm.”

Hai tay Diệp Tầm Tầm đan chéo để trước thân, hơi rụt tè vuốt cằm: “Em chào hiệu trưởng. Hai ngày nay mắt em có vấn đề, không thể gỡ kính mắt. Xin thầy đừng để ý.”

Hiệu trưởng ồ một tiếng, vẻ mặt vẫn ôn hòa như cũ: “Em học lớp mấy rồi?”

“Em kém Đỗ Oản một năm học, lớp 11 ạ.”

Hiệu trưởng tươi cười gật đầu, ánh mắt lại chuyển sang Cố Diễn Chi, sau đó liếc Lí Tương Nam một cái. Một khoảnh khắc lặng im. Tôi và Diệp Tầm Tầm đồng thời ngẩng đầu lên nhìn Cố Diễn Chi, anh như đột nhiên mới nhớ tới còn có Lí Tương Nam, ưm một tiếng, chậm rãi mở miệng: “Đây là bạn học của Đỗ Oản, họ Lí.”

Lí Tương Nam liếc anh một cái, mặt không chút thay đổi, quay đầu sang chỗ khác hơi khom người chào hiệu trưởng: “Em chào hiệu trưởng. Em là Lí Tương Nam, học lớp 12 ạ.”

Đợi hiệu trưởng rời đi, Diệp Tầm Tầm nhìn chằm chằm bàn tay đang ôm vai tôi của Cố Diễn Chi, yếu ớt mở miệng: “Em chúc hai người trăm năm hòa hợp.”

Tôi cảm thấy mặt như bị đôt vậy, cúi đầu nhìn xuống mặt đất, mũi chân hơi hơi di chuyển, muốn bất động thanh sắc thoát khỏi phạm vi tay của Cố Diễn Chi. Rốt cục lúc tôi cho là thành công, nhưng lại bị Cố Diễn Chi hơi dùng lực một chút, lại đứng nguyên tại chỗ. Tôi nghe thấy giọng nói không nhanh không chậm vang lên trên đỉnh đầu: “Em yên tâm. Bọn anh nhất định sẽ cố gắng.”

Tôi nói: “…..”

Diệp Tầm Tầm trầm mặc mà nghiêm túc nhìn anh, đột nhiên Lí Tương Nam đang đứng một bên mở miệng: “Đỗ Oản, ngày mai là sinh nhật tớ, trong nhà mở một buổi tiệc nhỏ. Cậu đi được không?”

Giọng nói trên đỉnh đầu vẫn không nhanh không chậm như cũ: “Ngày mai Đỗ Oản đi chơi bóng với tôi, không có thời gian.”

Lí Tương Nam nói với tôi: “Sau đó tớ sẽ bồi bổ cho cậu.”

Vẫn là giọng nói không nhanh không chậm trên đỉnh đầu: “Cảm ơn cậu, Oản Oản nhà tôi không cần cái này.”

Lí Tương Nam nói: “.....”

Tôi nói: “.....”

Giọng nói âm trầm của Diệp Tầm Tầm vang lên: “Cố Diễn Chi, anh thật không biết xấu hổ.”

Sắc mặt Cố Diễn Chi có phần tươi cười: “Thì sao. Không phải giống như năm mười hai tuổi nụ hôn đầu của bạn học Diệp bị Yên gì đó cướp đi sao.”

Diệp Tầm Tầm nói: “.....”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.