Hoa Thiên Cốt 2

Chương 10: Tiếng hí của một con lừa




Việc anh đạt được huy chương vàng bơi tự do 100m nam, gần như đã nằm trong dự đoán của mọi người, ngay cả truyền thông Nhật Bản trước kia phân tích dự đoán cũng bày tỏ, khả năng Đường Nhất Bạch chiến thắng là tương đối lớn, dù sao thực lực cũng đã bày rõ ràng ra đó. Matsushima Shen Tian muốn đạt được huy chương vàng, chỉ có thể hi vọng Đường Nhất Bạch nhảy trước tín hiệu nhưng điều này gần như là không có khả năng.

Sau khi thi đấu sẽ có phỏng vấn như thường lệ, Đường Nhất Bạch cũng coi cái này là bình thường. Nhưng mà có khác biệt với hai lần phỏng vấn trước, hôm nay trong tay anh có nhiều hơn một bộ kính bơi, chính là cái phụ khi anh mang theo trong trận đấu vừa rồi.

Ánh mắt của phóng viên có vẻ sắc bén, hỏi Đường Nhất Bạch, “Tôi nghĩ hôm nay anh đổi kính bơi? Chính là cái dự phòng này phải không?”

“Đúng vậy.” Đường Nhất Bạch gật đầu, đôi mắt khẽ nhúc nhích, ánh mắt nhẹ nhàng chớp một cái, lướt nhanh qua Vân Đóa.

Vừa đúng lúc Vân Đóa cũng đang nhìn anh, tầm mắt hai người chạm nhau, cô cũng không biết là chột dạ hay là như thế nào, vội vàng cúi đầu xuống làm bộ không nhìn thấy anh.

Anh nhếch miệng.

Phóng viên bị nụ cười của anh trong phút chốc làm cho rung động, thật sự quá mức đẹp trai! May mắn tính nguyên chiệp của chị đây bình thường rất cao, cũng chỉ là rung động một chút mà thôi… Cô chỉnh sửa cảm xúc, lại hỏi, “Vì sao lại đổi kính bơi?”

“Bởi vì bộ này có thể mang may mắn đến cho tôi.” Anh đáp.

Sport Weekly phỏng vấn vẫn do Tiền Húc Đông thực hiện, bởi vì Vân Đóa sống chết không chịu bước lên phía trước. Lúc này trái tim nhỏ bé của cô cứ đập loạn xạ, cũng không biết nên đối mặt với Đường Nhất Bạch như thế nào, cho nên dứt khoát núp ở phía sau giả chết.

Đường Nhất Bạch vừa nói chuyện, tầm mắt vừa nhẹ nhàng nhìn về phía Vân Đóa, Lâm Tử thấy thế, dứt khoát đứng ở phía trước Vân Đóa, hoàn toàn ngăn cản không cho hai người liếc mắt đưa tình.

Đường Nhất Bạch nhíu mày, sắc mặt không tốt nhìn lướt qua anh ta.

Vì thế cuối cùng Đường Nhất Bạch cũng không có cơ hội nói ra câu “Gặp ở chỗ cũ” các thứ.

Sau khi Đường Nhất Bạch rời khỏi, Vân Đóa vỗ về ngực nhìn Lâm Tử nói, “Làm sao bây giờ, tôi cảm thấy có khả năng anh ấy thích tôi!”

Lâm Tử mặt không chút thay đổi đáp, “Nếu anh ta thích cô, hai người cũng không thể ở bên nhau.”

Vân Đóa méo mặt méo miệng, “Cảm giác chúng tôi đều đã thành si nam oán nữ rồi…”

Lâm Tử nói, “Nếu chờ thế vận hội Olimpic kết thúc hai người còn có thể thích nhau như vậy, đến lúc đó hai người có thể ở chung một chỗ rồi.”

Cô có chút buồn phiền. Con người có thể thay đổi, sau hai năm bọn họ còn có thể ở tại chỗ chờ đối phương sao? Ngay cả người yêu nhau còn có thể chia tay, huống chi bọn họ thích nhau chỉ là cất giữ nơi đáy lòng, hẳn là mỏng manh cỡ nào?

Hoặc là để tay lên ngực tự hỏi, sau hai năm, cô còn có thể tiếp tục thích anh sao?

Cô thật sự không dám nói, không dám nói “Có” cũng không dám nói “Không”. Tương lai mù mịt không xác định được, mọi thứ có liên quan đến tương lai phía trước đều mơ hồ, trả lời chắc như đinh đóng cột chỉ là một loại giải thích sai lệch đối với tương lai, hoặc là không chịu trách nhiệm.

Buổi tối, Vân Đóa nằm trằn trọc trên giường, vì cô nói không nên lời thích, vì anh cảm thấy áp lực trước tình hình thực tế. Cuối cùng, cô thở dài một tiếng. Có lẽ, so với tình yêu, khát vọng quả thật càng thêm quan trọng. Cô thích anh, cho nên cô cũng thích khát vọng của anh, cô không dám nói sau này, ít nhất hiện tại, cô nguyện ý yên lặng nhìn anh, lẳng lặng chờ anh.

Còn phần cô có thể chờ đến khi nào, vậy thì cứ giao cho tương lai đi.

Thời điểm Vân Đóa buồn phiền, Đường Nhất Bạch cũng có chút buồn phiền. Vân, Đóa, bây, giờ, trễ, như, vậy, mà, cô, lại, có, thể, không, tới, chỗ, cũ!

Mặc dù anh không có cơ hội nói chuyện với cô, thậm chí cơ hội trao đổi ánh mắt cũng không có, nhưng việc này ngầm hẹn này cũng cực kỳ rõ ràng không phải sao. Vậy mà cô lại không tới.

Nhất định là bởi vì cô xấu hổ rồi.

Nghĩ đến bộ dạng cô xấu hổ đỏ bừng cả mặt, Đường Nhất Bạch tựa vào chỗ lồi ra trên bức tường thấp giọng cười buồn, nở nụ cười được một lúc lại phát hiện mình giống người bệnh thần kinh. Anh nhìn ra ngoài tường, trước sau không thấy bóng dáng của cô. Anh thở dài, đành phải xoay người rời đi.

Trong tay vẫn nắm chặt huy chương vàng.

Hôm nay giành quán quân, Đường Nhất Bạch vốn định dùng huy chương vàng bù lại quà sinh nhật. Hiện tại nghĩ lại anh cảm thấy có thể anh có chút kích động: Lỡ như dọa đến cô ấy thì làm sao bây giờ?

Cho nên, vẫn là đưa chút món quà bình thường sao…?

Ngày mồng 5 tháng 10, là ngày diễn ra trận đấu cuối cùng của hạng mục bơi lội tại Asian Games. Hôm nay sẽ xuất hiện sáu huy chương vàng, trong đó hạng mục nam theo thứ tự là 50 mét bơi ếch, 1500 mét bơi tự do và 4000 mét phối hợp lặn tiếp sức. 50 mét bơi ếch, người có tiềm lực nhất trong đội Trung Quốc chính là tiểu tướng Minh Thiên, bởi vì muốn tham gia hạng mục tập thể, cho nên cậu đều bỏ qua hạng mục cá nhân. Mà 1500 mét bơi tự do, vẫn là Kỳ Duệ Phong giành riêng cho mình, chỉ cần không có bất ngờ gì xảy ra, huy chương vàng trừ anh ra không còn có thể là của ai khác.

Trận chiến cuối cùng 4x100 mét phối hợp lặn tiếp sức. Cái hạng mục này, tên cũng như ý nghĩa, cũng là bốn gậy tuyển thủ dựa vào bơi ngửa, bơi ếch, bơi bướm, bơi tự do theo thứ tự bơi tiếp sức. Tại Châu Á, quán quân của hạng mục này đa số rơi trên đầu người Nhật Bản, bởi vì người Nhật Bản dù bơi tự do không tốt, nhưng ba gậy trước đều đã cực kỳ xuất sắc, ngay cả trong cuộc thi đẳng cấp thế giới, hiệu suất của Nhật Bản cũng rất nhanh, thường giành chiến thắng ở ba gậy trước. Đương nhiên, bởi vì bơi tự do khập khiễng, nên bọn họ luôn không lấy được huy chương vàng.

Nhưng mà ở hạng mục này Nhật Bản cũng có một lần thi đấu ngoại lệ, đó chính là Asian Games lần trước. Lần đó Asian Games Trung Quốc có quán quân bơi ếch Tống Nhạc, còn có Đường Nhất Bạch bơi bướm, mà tay bơi ngửa Triệu Việt cũng đang ở trong thời kỳ đỉnh cao, cho nên ba gậy trước bơi chỉ hơi chậm hơn đội Nhật một chút, cũng không rớt lại phía sau quá nhiều, vì vậy để lại cho gậy cuối cùng Kỳ Duệ Phong cơ hội lật ngược tình thế. Một lần ấy cũng là thắng hiểm.

Bây giờ, Tống Lạc đã nghỉ thi đấu, Đường Nhất Bạch đã chuyển hạng mục, mà Triệu Việt trưởng thành theo tuổi tác, không còn dũng mãnh như năm đó nữa. May mà bây giờ gậy cuối Đường Nhất Bạch hẳn nhanh như Kỳ Duệ Phong ngay lúc đó, cho nên hôm nay, hạng mục này đội Trung Quốc cũng không phải là không còn hy vọng.

Vân Đóa cộng cộng trừ trừ thành tích hai bên hồi lâu, cuối cùng cho ra kết luận: điều kiện tiên quyết là ba đồng đội trước đều phát huy rất tốt, Đường Nhất Bạch cần thành tích sau cùng nhanh hơn Matsushima Shen Tian 0.75 giây trở lên mới có thể bảo đảm Trung Quốc có thể giành được huy chương vàng.

Cái này thoạt nhìn có hơi làm khó người, có điều cũng không phải là không có khả năng, ít nhất ngày hôm qua anh đã làm được —— 100 mét hôm qua, thành tích của anh nhanh hơn Matsushima Shen Tian 0.8 giây.

Nhưng đây chẳng qua là làm người ta giữ lại một tia hi vọng, bởi vì trạng thái này có phần không chắc chắn, thường thường sau khi đến một điểm cao thì khó có thể bền vững. Hôm qua anh làm mới thành tích tốt nhất năm nay của mình, con số đó có thể tiếp tục nảy sinh cái mới vào hôm nay không, phải đánh một dấu chấm hỏi lớn.

Mặc kệ nói thế nào, hy vọng là có, rối rắm cũng có. Trên cuộc thi tồn tại các loại khả năng, không tới khoảnh khắc cuối cùng, cũng không ai biết vinh dự cao nhất rơi vào ai.

Đây chính là sức hấp dẫn của thi đấu thể dục thể thao.

Ngay khi Vân Đóa vẫn còn đang rối rắm trong xác suất đội Trung Quốc đạt được huy chương vàng thì sau vòng đấu loại buổi sáng, cô biết được một tin tức xấu: Triệu Việt đội bơi ngửa Trung Quốc bởi vì bị thương ngoài ý muốn trong vòng đấu loại cuộc thi tiếp sức, rút khỏi trận đấu trong chung kết.

Đây quả thực là một tin dữ. Mặc dù tình trạng Triệu Việt trượt xuống, nhưng trước mắt ở Trung Quốc, anh vẫn là người bơi ngửa nhanh nhất. Anh không thể thi đấu, ai bơi tới gậy thứ nhất?

Truyền thông vì thế mà quan tâm, đội bơi lội cũng đang rối rắm. Triệu Việt là người thích hợp nhất, cho dù là anh ta cũng không quá chắc chắn, huống chi đổi người chậm hơn? Đội trưởng dẫn theo huấn luyện viên và mấy thành viên đội Đường Nhất Bạch cùng thảo luận, thảo luận tới thảo luận lui cũng không có kết quả, còn dư lại mấy thành viên bơi ngửa hoàn toàn không có khả năng đi vào trận chung kết Asian Games. Mà đối thủ của bọn họ là danh tướng Hasebe Miyake, vô địch trong thế vận hội Olimpic, đến lúc đó lấy trứng chọi đá, gậy thứ nhất gậy mất quá nhiều, ba gậy phía sau cũng không cần bơi.

Sau đó Đường Nhất Bạch nói: "Nếu không để Mã Nhược Phàm thử xem?

Mã Nhược Phàm bơi hỗn hợp. Lúc trước cậu đã lấy một huy chương bạc dưới tay danh tướng Nhật Bản Tanaka Courage, trận đó cậu phát huy rất tốt.

Bơi hỗn hợp bao gồm bốn loại thế bơi, Mã Nhược Phàm đương nhiên cũng có thể bơi ngửa. Đội trưởng tính toán các thành tích bơi ngửa của Mã Nhược Phàm, cảm thấy ít nhất còn có chút hi vọng. Chẳng qua tuổi Mã Nhược Phàm và Minh Thiên như nhau, cũng là lần đầu tiên tham gia cuộc thi, tinh thần có thể không ổn định, cũng không biết lần này cậu có thể phát huy ra sao.

Buổi chiều bốn thành viên tụ tập trao đổi, Mã Nhược Phàm nói với Đường Nhất Bạch: "Cảm ơn anh Bạch." Cậu biết là Đường Nhất Bạch đề cử cậu bơi gậy thứ nhất.

Đường Nhất Bạch cười: " Cảm ơn tôi cái gì, cậu bơi cho thật tốt." Anh nhìn lần lượt Mã Nhược Phàm, Minh Thiên và Trịnh Lăng Diệp, không nhịn được cảm thấy bi thương cho bọn họ. Ba đứa trẻ xui xẻo tuổi cũng không lớn, nhưng đối mặt toàn tuyển thủ cấp thế giới, đúng là không biết nói cái gì cho phải. So sánh với Matsushima Shen Tian kia quả thật anh không dám nhìn.

Dĩ nhiên, chênh lệch ba gậy trước tích lũy lại cũng sẽ tạo thành áp lực không nhỏ cho anh.

Tóm lại, bốn người, mỗi người đều gánh vác áp lực cực lớn vào tham gia cuộc tranh tài này. Đường Nhất Bạch ước chừng một chút, nếu như ba gậy trước có thể khống chế chênh lệch với đội Nhật Bản trong vòng 0.8 giây, anh nắm chắc vẫn có thể lật ngược. Mấy lời này anh không nói với đồng đội, sợ bọn họ quá khẩn trương.

7 giờ rưỡi tốt, toàn bộ ba mươi bảy hạng mục khác đều đã kết thúc hết. Cuộc chiến nhận được quan tâm lần Asian Games này sắp bắt đầu khai mạc. Theo vận động viên bắt đầu vào sân, cả hội trường lập tức bộc phát tiếng vỗ tay và tiếng thét chói tai, đây là cuộc đối đầu cuối cùng giữa Trung Nhật, cũng chính là một cuộc đối đầu đặc sắc nhất. Truyền thông Nhật Bản trước đó đã gọi trận chung kết là "cuộc chiến phục thù", chính là phục thù huy chương vàng bọn họ khinh suất để mất trong Asian Games. Còn bộ phận yêu bơi lội Trung Quốc gọi cuộc chiến được quan tâm lần này là "phản kích đường cùng". Dù sao hi vọng Trung Quốc giành được huy chương vàng không tính là lớn. Hơn nữa, căn cứ vào bảng thống kê huy chương, trước mắt đội bơi nam Trung Quốc giành được sáu huy chương vàng, thua so với đội Nhật Bản có bảy cái. Thế thì trận chiến cuối cùng, khi Nhật Bản làm chủ trận, nếu như đội Trung Quốc không thể thắng được vô địch, mục tiêu gốc thường ngày đội bơi nam theo đuổi lại thất bại, còn có khả năng nới rộng chênh lệch đến hai huy chương vàng, so sánh với Asian Games lần trước, không có một chút tiến bộ nào.

Kết quả như vậy cũng quá mất mặt rồi.

Cho nên kết quả sau cùng rốt cuộc là Trung Quốc đánh thể diện Nhật Bản, hay là Nhật Bản đánh trúng thể diện nước mình? Mỗi người đều có đáp án của mình.

Đây, đúng là cuộc chiến sống chết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.