Cô nói hết sức bất lực, chỉ là vô ý thức khẽ đọc những lời này, giống như mất hồn lạc phách vậy.
Tô
Chi Niệm sửng sốt trong nháy mắt, sau một lúc lâu anh lại nghe thấy cô
lẩm bẩm nói nhỏ: Xin anh, xin anh đừng như vậy, xin anh. . . . . .
Toàn thân Tô Chi Niệm hung hăng run lên một cái, tinh thần đang say rượu bỗng chốc tỉnh táo hẳn.
Anh
nhìn chằm chằm vào cơn thịnh nộ nơi đáy mắt cô, bắt đầu im hơi lặng
tiếng mất đi từng chút từng chút một, cho đến cuối cùng biến mất hầu như
không còn.
Lúc này anh mới mới chậm chạp chú ý tới suy nghĩ trong
đáy lòng cô, khủng hoảng, chống cự, tuyệt vọng, bất lực. . . . . . Còn
có một câu. . . . . .Chẳng lẽ mình lại bị anh ta cưỡng hiếp giống như
năm năm trước sao?
Chẳng lẽ mình lại bị anh ta cưỡng hiếp giống như năm năm trước sao?
Những
lời này giống như một thanh dao bén nhọn, hung hăng đâm vào trái tim Tô
Chi Niệm, giày xéo trái tim anh thành những mảnh vụn nhỏ.
Ánh mắt
anh chợt trở nên ảm đạm, con ngươi nhanh chóng co rúc lại, một giây tiếp
theo, cả người chợt từ trên người cô, lui về phía sau đến mấy bước mới
ngừng lại giống như chạm phải điện.
Anh không nên về nhà, nếu như anh
không về, cùng lắm cũng chỉ có mình anh đau lòng, khổ sở trong phòng
làm việc. . . . . . Sau khi anh trở về, thấy cô gọi điện thoại, lúc cô
nói những lời đó sẽ nghĩ cô quan tâm đến Tần Dĩ Nam, sau đó anh sẽ ghen
tỵ, sẽ hâm mộ, sẽ phẫn nộ. . . . . . Sẽ không khống chế được cảm xúc mà
bản thân anh đã đè nén nhiều năm.
Cô vẫn còn đang nức nở, tóc dài bên
tai cũng bị nước mắt thấm ướt, bên trong căn phòng an tĩnh, thỉnh
thoảng lại vang lên tiếng nức nở yếu ớt của cô: Xin anh, cầu xin anh. .
. . . .
Qua một hồi lâu, giống như cô mới ý thức được anh đã rời
khỏi cô, thân thể cô chợt cuộn tròn lên, nhích gần lại phía trrong sô
pha, dùng sức lấy quần áo bị anh xé nát che giấu bản thân mình lại.
Phản
ứng của cô như vậy khiến đáy lòng buồn buồn của anh nhói lên một cái,
anh tới bên cạnh sô pha theo bản năng, khom người xuống đưa tay về phía
cô.
Anh muốn lau nước mắt giúp cô, muốn nói tiếng thật xin lỗi với cô. . . . . .
Nhưng
anh mới chỉ đưa tay về phía cô một chút, cô liền giật mình hoảng sợ sự
đến gần của anh, đôi mắt to ướt nhẹp mang theo phòng bị liếc nhìn anh,
giống như sợ anh sẽ xuông lên tiếp tục chuyện lúc nãy, đến khi không thể
d/đ/l’q;d lui vào trong sô pha được nữa nhưng cô vẫn dùng sức chui vào,
ngay cả thân thể vốn đang cuộn tròn cũng đã co lại thành một viên tròn,
thân thể run rẩy càng thêm lợi hại, trên mặt tái nhợt hiện đầy lo lắng,
thoạt nhìn rất điềm đạm đáng yêu.
Tô Chi Niệm bỗng dưng dừng động
tác lại, anh nhìn chằm chằm vào đáy mắt cô, hiện đầy đau thương và thống
khổ, còn có chút bất đắc dĩ.
Tay của anh ngừng lại một lúc lâu giữa không trung, cuối cùng từ từ nắm thành quyền, cứng ngắc thu lại, rũ xuống hai bên cơ thể.
Anh
đứng bên cạnh ghế sofa, cúi thấp đầu nhìn cô một lúc lâu, cánh môi giật
giật, giống như đang muốn mở miệng nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không
nói gì hết, chỉ lui hai bước về phía sau, nhắm hai mắt lại, sau đó xoay
người sải bước rời đi.
Nửa đêm ngoài trời, không khí rất lạnh khiến
Tô Chi Niệm vốn dĩ đã tỉnh rượu hơn phân nửa do nước mắt của Tống Thanh
Xuân thì bây giờ đã hoàn toàn tỉnh lại.
Anh đứng bên mái hiên, dưới
đèn đường mờ nhạt, nghe bên trong nhà thỉnh thoảng truyền tới tiếng nức
nở đứt quãng, trái tim cũng vừa căng vừa đau theo, anh nghiêng đầu liếc
mắt nhìn ánh đèn cửa sổ bên cạnh, cánh môi dùng sức mấp máy, cuối cùng
vẫn là cất bước đi ra khỏi cửa biệt thự.
-
Trình Thanh Thông lái
xe đi ra một đoạn rất xa mới phát hiện Trấn Điếm Chi Bảo vẫn còn ở
trên ghế lái phụ, cô do dự một chút, cuối cùng vẫn là quay đầu xe chạy
vòng trở lại.