Hoá Ra Ta Không Phải Phàm Nhân

Chương 32: Ngày thứ ba mươi hai ngọt




Bạn đã từng yêu ai chưa, một lần yêu là kéo dài suốt 25 năm?

Có một lần tôi giả vờ vô ý hỏi Tô Duyệt Sinh, anh lạnh lùng nói, thần kinh. Lát sau lại nói, đồ ngốc. Lại qua một lúc nữa, anh khẽ thở dài.

Tôi và Tô Duyệt Sinh quen biết nhau ở trường mẫu giáo. Ngày đầu tiên tôi đến trường, rất ngoan rất nghe lời, nghe nói hoàn toàn không khóc, ngồi một chỗ chăm chú nghe giáo viên kể chuyện cổ tích. Có một thằng bé cứ luôn mồm khóc lớn, làm mấy đứa trẻ trong lớp cũng theo thằng bé kia mà khóc lên. Sau nghe thấy dì của nó dỗ nó, mới biết tên thằng bé đó là Tô Duyệt Sinh. Bất quá nghe nói trước đó, chúng tôi cũng đã từng gặp mặt nhau rồi.

Chúng tôi được sinh ra ở cùng một bệnh viện, nghe đâu người đỡ đẻ cũng là cùng một người. Ông nội của anh và bà ngoại tôi là bạn thời đại học, cha mẹ chúng tôi cũng thường xuyên qua lại với nhau, mối quan hệ bạn bè rất tốt.

Lúc còn học ở nhà trẻ tôi không thích anh lắm, thậm chỉ cảm thấy anh thật đáng ghét. Trong mắt thầy giáo tôi là một đứa bé ngoan, anh lại chỉ cần tùy tiện một chút là đã lấy được sự chú ý của thầy giáo rồi, bởi vì anh rất rất nghịch ngợm.

Đến tiểu học chúng tôi vẫn là bạn cùng lớp, có một khoảng thời gian dài anh xin phép không đến trường học, nghe nói mẹ anh bị bệnh rất nặng. Mẹ tôi cũng từng dẫn tôi đến bệnh viện thăm dì Từ, dì ấy vẫn vậy xinh đẹp ôn nhu, nhẹ nhàng trầm ổn cắt trái cây cho tôi ăn. Bất quá Tô Duyệt Sinh không có ở đó, nghe nói anh bị đau răng, đưa đi nhổ răng rồi.

Qua hai ngày sau Tô Duyệt Sinh trở về lớp, quả nhiên quai hàm bị sưng to. Tôi và anh đều cùng bị thay răng, ai cũng không dám nói chuyện lớn tiếng, tránh mở miệng quá to, lộ ra răng cửa bị thiếu một cái. Cho nên tôi nhỏ giọng hỏi anh: “Dì khỏe chưa?”

Anh không trả lời tôi. Tôi cảm thấy có lẽ tôi không nên hỏi anh lời này, bởi vì anh dường như rất khổ sở.

Lên cấp hai chúng tôi vẫn là bạn học cùng lớp, khi đó mẹ anh vừa mới qua đời. Anh không thèm nói chuyện với ai, tựa như thay đổi thành một người khác, các bạn nam trong lớp học nghịch ngợm trêu chọc anh, anh cũng không quan tâm. Tôi cảm thấy anh giống như một gốc cây tùng nhỏ, thật cô độc, toàn thân đều đầy gai nhọn. Giờ ra chơi anh cũng không đi đâu chơi, một mình ngồi ở bàn học, xoay xoay chiếc bút trong tay.

Tôi len lén trộm sủi cảo ở nhà đem lên lớp, đặt lồng cơm trong hộc bàn của anh. Bởi vì mẹ tôi và mẹ anh đều là người Thượng Hải, đều biết gói sủi cảo, anh thích ăn sủi cảo khô, tôi biết.

Lúc tan học, tôi phát hiện lồng cơm còn nguyên bị đặt trở lại trong hộc bàn của tôi, một cái sủi cảo cũng không thiếu.

Tôi tuyệt không nổi giận, hôm sau lại tiếp tục đem cho anh.

Xôi, bánh rán, thanh đoàn, bánh tổ, bánh bao chay, xôi ngọt thập cẩm, nồi thiếp, sủi cảo tôm, bánh đậu... tôi nghĩ thế nào cũng có món anh chịu ăn.

Khi đó mẹ tôi cảm thấy căn tin trường của tôi rất kém, cho nên thường thay đổi đủ loại điểm tâm cho tôi ăn bù.

Tôi len lén đem điểm tâm này nọ bỏ vào trong hộc bàn của Tô Duyệt Sinh, nhưng anh vẫn như cũ đem nguyên xi trả lại vào hộc bàn của tôi.

Ước chừng qua một tháng, lớp học có một bạn nam nghịch ngợm tên Giang Thế Tuấn phát hiện ra bí mật của tôi. Sáng hôm đó cả lớp đi học tiết thể dục, thừa dịp trong phòng không có ai, tôi đặt hộp cơm vào trong hộc bàn của Tô Duyệt Sinh, đột nhiên Giang Thế Tuấn xông tới, giựt lấy hộp cơm kia, ồn ào kêu la: “Ai da! Tình yêu trong sáng! Ai da! Yêu đương tốt đẹp...!”

Cậu ta quái thanh quái điệu ê a nhái theo bài hát, tôi vừa tức vừa quẫn, muốn cướp hộp cơm lại, nhưng cậu ta duỗi thẳng cánh tay, tôi căn bản với không tới. Các bạn nam trong lớp ùa vào phòng học, bọn họ cười ha ha lại còn huýt sáo với tôi, tôi gấp đến độ nước mắt sắp rơi xuống rồi. Lúc này Tô Duyệt Sinh đã trở lại, anh vừa thấy tình huống này, không nói lời nào, bước tới cướp lại hộp cơm. Giang Thế Tuấn còn ồn ào: “A! Gắng sức bảo vệ cô dâu nhỏ kìa!” Tô Duyệt Sinh một quyền đấm thẳng vào mặt cậu ta.

Phòng học thoáng chốc đại loạn, hai người bọn họ ôm nhau lăn lộn trên đất, mọi người khuyên can thế nào cũng kéo không ra, cuối cùng chủ nhiệm lớp chạy tới, hỏi vì sao bọn họ đánh nhau, Tô Duyệt Sinh không rên lấy một tiếng. Cuối cùng Giang Thế Tuấn hừ hừ nửa ngày, mới nói dối: “Giờ thể dục trước cậu ấy không chuyền banh cho em“.

Chủ nhiệm lớp hung hăng phê bình bọn họ một phen, chỉ vì chuyện lông gà vỏ tỏi mà đánh nhau, phạt viết kiểm điểm, phạt quét dọn sạch sẽ nhà vệ sinh, còn muốn mời phụ huynh nữa.

Phụ huynh của Tô Duyệt Sinh không tới, chủ nhiệm lớp cũng chẳng nói gì. Mọi người đều biết tình hình nhà anh khá đặc biệt, mẹ anh vừa mới qua đời, ba anh thì bay tới bay lui khắp thế giới, thật sự bận rộn.

Mặt mũi Giang Thế Tuấn dán đầy băng keo, cứ thế dán suốt một thời gian dài, nhưng cậu ta và Tô Duyệt Sinh lại kỳ tích mà trở thành bạn bè. Giờ tan học còn thường xuyên như chú cún con loanh quanh bám theo Tô Duyệt Sinh, Tô Duyệt Sinh vẫn như cũ không thèm để ý đến cậu ta, các bạn nam trong lớp cũng không còn chọc ghẹo tôi nữa, bọn họ đều đối xử với tôi rất khách sáo.

Tôi cũng không biết đây là tình huống gì, qua nhiều năm sau, Giang Thế Tuấn mới nói cho tôi biết, tràn đầy tự giễu: “Kỳ thực năm đó cậu rất xinh đẹp thành tích lại tốt, các bạn nam trong lớp đều xem cậu như nữ thần, một nữ thần như thế mà mỗi ngày đem cơm hộp cho Tô Duyệt Sinh ăn, bọn mình ghen tị, ghen tị cậu biết không?”

Tôi buồn cười, chỉ còn biết cười trừ.

Giang Thế Tuấn nói: “Mình cũng thật thua Tô Duyệt Sinh luôn, cậu đem cơm cho cậu ta thời gian lâu như vậy, cậu ta thế nhưng không chút nào động lòng, ý chí sắt đá! Đúng ngốc!”

Sau khi Tô Duyệt Sinh vào đại học, tính tình dường như cũng thay đổi. Việc kinh doanh của cha anh ngày càng phát triển, giàu có một phương, tái hôn lần nữa, rồi sinh một cô con gái. Tô Duyệt Sinh càng ngày càng giống như một vị công tử, xe sang áo đẹp, miệng hô một tiếng là có rượu ngon kề bên. Tôi nhìn anh cả ngày thay đổi bạn gái, mỗi lần hẹn ăn cơm với tôi, đều dẫn đến một cô bạn gái khác nhau.

Mỗi khi anh phiền chán cô gái nào đó, sẽ dẫn đến ăn cơm với tôi, giới thiệu tôi với cô gái kia: “Đây là bạn gái chính thức của anh“.

Mấy cô gái kia vừa nghe anh nói vậy, thường thường đều khóc lóc nức nở, che mặt bỏ đi.

Tôi thường xuyên khuyên anh: “Làm nhiều chuyện bậy, cẩn thận báo ứng!”

Anh không thèm quan tâm: “Dù sao đời này anh cũng không dự định kết hôn, cứ như vậy đi“.

Chuyện của cha mẹ anh năm đó tôi cũng có nghe nói một chút, cho nên anh mới không muốn kết hôn như vậy.

Không lâu sau, tôi nghe nói người mẹ kế kia của anh sinh được một bé gái nhưng vì có bệnh bẩm sinh nên chết non rồi. Cha anh hết sức đau lòng, mẹ kế thì hậm hực, đem cái chết của con gái đổ cho Tô Duyệt Sinh làm hại, vừa thấy anh liền phát điên.

Lại qua một thời gian dài sau đó, không thấy anh xuất hiện nữa. Tôi đi tìm anh, anh một mình một người trốn ở trong nhà xem video. Đều là hình ảnh hồi nhỏ mẹ anh quay cho anh, trên màn hình là cảnh anh còn đang tập tễnh học đi, một đứa bé tròn tròn mập mập rất dễ thương, chìa hai tay về phía máy quay, bi bô tập nói gọi: “Mama...”

Tôi thấy anh không uống rượu, dáng vẻ cũng rất tỉnh táo, liền khuyên anh ra ngoài dạo chơi, giải sầu.

Anh nhàn nhạt nói: “Đau lòng cũng không phải đi là hết“.

Trong phòng chiếu phim rèm cửa sổ bịt chặt bốn phía, chỉ có ánh sáng phát ra từ màn hình, chiếu lên gương mặt gầy của anh. Tôi đột nhiên cảm thấy trước đây anh mạnh mẽ như vậy, dường như càng ngày càng trở nên nhỏ bé, nhỏ đến mức hệt như đứa trẻ trong video kia, một đứa bé đáng thương, nhưng không có ai đưa hai tay ra ôm anh vào lòng.

Giờ phút này, tôi đại khái hiểu được, thì ra tôi yêu anh. Bất tri bất giác, âm thầm lặng lẽ, cứ thế yêu nhiều năm như vậy.

Nhưng loại yêu thương này không cách nào có thể nói ra lời, bởi vì tôi biết nếu bản thân mở miệng nói ra, sẽ không bao giờ có thể làm bạn với anh được nữa.

Cứ như vậy đi, anh du hí nhân gian, tôi thờ ơ lạnh nhạt.

'Chờ đợi' là một từ tàn khốc cỡ nào, có ai biết kết quả của chờ đợi là gì đâu?

Có lẽ sẽ tốt đẹp, có lẽ sẽ thất bại. Nhưng hai chữ 'thầm mến' này, vừa ngọt ngào vừa đắng chát, nó cũng giống như chờ đợi, một khi có kết quả, sẽ tan thành mây khói.

Cũng có lúc tôi cảm thấy bất an, nhưng tôi nghĩ, một ngày nào đó anh sẽ mệt mỏi với việc vui chơi, sẽ an tĩnh trở lại. Biết đâu đến lúc đó, anh sẽ nhận ra, tôi mới là bến cảng cuối cùng của anh.

Tôi rốt cục đợi được đến ngày đó, anh trở lại Bắc Kinh, hẹn tôi ăn cơm. Nhưng vẫn thất thần, cũng không biết đang nghĩ gì.

Cuối cùng anh nói: “Lục Mẫn, không bằng chúng ta hãy ở bên nhau đi“.

Anh không biết tôi chờ những lời này, chờ suốt hai mươi mấy năm rồi.

Anh cũng không biết 'ở bên nhau' mà anh nói ra, kỳ thực cho tới nay, vẫn luôn là hạnh phúc tôi mong muốn mà không có được.

Nhưng tôi càng biết rõ, hạnh phúc này vô cùng yếu ớt, tôi thật cẩn thận hỏi anh đã xảy ra chuyện gì, anh nói: “Không có gì, chỉ thấy chán thôi“.

Một người đàn ông không muốn kết hôn, đến cuối cùng lại quyết định kết hôn với người bản thân không yêu, nhất định là đã có người phụ nữ nào đó làm anh ta thay đổi.

Tôi biết cô gái này không phải là tôi.

Nhưng tôi quyết định đánh cuộc một lần, bởi vì tôi biết, đây là cơ hội cuối cùng. Anh rốt cục đã thực sự yêu một người, người này có lẽ không yêu anh, có lẽ cũng không thích hợp với anh, có lẽ đã rời khỏi anh, cho nên anh mới có thể nói những lời này với tôi.

Tôi đồng ý đính hôn, người lớn hai nhà rất vui mừng, bắt đầu chuẩn bị mọi thứ. Tôi biết Tô Duyệt Sinh hoàn toàn không kiên nhẫn với mấy chuyện nghi thức, nhưng suy nghĩ của trưởng bối lại trái ngược với chúng tôi, bọn họ vô cùng coi trọng 'lễ đính hôn của hai nhà Tô Lục', cho nên đặc biệt nghĩ ra một danh sách dài dằng dặc, mời công ty PR tổ chức buổi lễ thật long trọng. Tôi thầm nghĩ nếu tiếp tục như vậy, e là Tô Duyệt Sinh sẽ thấy phiền mà bực bội cho xem.

Nhưng không ngờ Tô Duyệt Sinh lại rất phối hợp, tôi nghĩ hẳn là anh đã rất đau lòng, cho nên mới ngoan ngoãn nghe theo màn trình diễn này, diễn cho mọi người xem, cũng là cho chính anh xem.

Nhưng có một ngày, anh đột nhiên nói với tôi rất xin lỗi, muốn hủy hôn ước.

Trong lòng tôi lạnh như băng, đột nhiên hiểu rõ, anh gặp người kia, nhất định họ đã trở lại với nhau.

Tôi làm như không có chuyện gì cười nói: “Được thôi, nhưng anh phải dẫn cô gái kia đến cho em gặp mặt“.

Anh lo lắng một chút, rồi đáp ứng yêu cầu của tôi.

Lúc gặp mặt tôi thấy thật thất vọng, cô gái này kỳ thực tôi đã gặp rồi. Có một lần tôi và Tô Duyệt Sinh lái xe đi ra ngoài, có một chiếc xe bị hỏng ở phía trước ngăn cản đường đi, một cô gái trẻ đang nói chuyện với cảnh sát giao thông, Tô Duyệt Sinh phải giúp cô ấy lái xe dời đi.

Khi đó tôi còn tưởng là cô bạn gái bình thường nào đó của anh thôi, bởi vì dáng vẻ cô gái kia rất xinh đẹp. Anh tuyển chọn bạn gái, điều kiện đầu tiên là phải xinh đẹp. Nhưng trừ bỏ khuôn mặt, thoáng nhìn qua, tôi cảm thấy cô bé kia không có ưu điểm gì đặc biệt, khí chất cũng bình thường, còn hơi ngốc ngốc nữa.

Đến lúc chân chính gặp mặt rồi tôi mới thật sự lúng túng, tôi làm bộ như rất vui vẻ, nói đủ thứ chuyện, Tô Duyệt Sinh nhìn tôi mấy lần, có lẽ anh cũng cảm thấy tôi khác thường. Tôi cảm thấy mình diễn rất dở, nhưng lại không thể khống chế được bản thân mình.

Bọn họ vừa đi, tôi liền khóc.

Từ nhỏ tôi đã rất mạnh mẽ, thành tích tốt nhất, gia thế tốt nhất, nhiều nam sinh theo đuổi tôi như vậy, sau khi lớn lên vẫn có rất nhiều nam sinh theo đuôi. Nhưng cố tình tôi chỉ thích mỗi Tô Duyệt Sinh.

Mẹ tôi sợ việc hủy hôn này làm tôi suy sụp, khuyên tôi nên ra nước ngoài chơi giải sầu.

Trên miệng tôi còn nói được mấy lời nhẹ nhàng bâng quơ: “Chuyện có gì lớn đâu, vừa vặn con cũng không muốn gả cho anh ta, cũng tại mọi người không trâu bắt chó đi cày thôi“.

Trong lòng tôi bất chợt hiểu rõ, rất nhiều năm trước, Tô Duyệt Sinh nói: 'Đau lòng không phải cứ đi là hết'.

Là thật, đau lòng thật sự, thì nơi nào cũng không muốn đi, không muốn nhúc nhích, tựa như cả người đều bị vét sạch, chỉ còn lại thể xác. Đã không có linh hồn, thì thể xác ở đâu, có gì quan trọng.

Tô Duyệt Sinh rất thương tiếc cô bạn gái nhỏ của anh, cảm thấy cô ấy ngây ngô, ngốc nghếch, cần có người bảo hộ.

Tô Duyệt Sinh lại cảm thấy tôi giống nhân vật Triệu Mẫn trong Ỷ Thiên Đồ Long Ký, thông minh lợi hại, lại có cá tính.

Tôi nói: “Em mới không giống Triệu Mẫn đâu, loại người thích Trương Vô Kỵ thế này, thưởng thức kém, ngốc đến tận cùng“.

Bạn xem, tôi yêu một người hai mươi mấy năm, lại nói không ra lời, càng là ngốc đến tận cùng.

Tô Duyệt Sinh và cô bạn gái nhỏ của anh rốt cục muốn kết hôn, anh nhờ tôi giúp anh tìm người làm hôn thú, vì bạn gái nhỏ của anh còn chưa đủ tuổi.

Tôi nói: “Sao gấp vậy, không thể chờ à?”

Anh nỏi: “Đợi đến khi em gặp được người kia rồi, sẽ hiểu, thật sự là một giây cũng không thể thờ“.

Tôi không có cách nào nói với anh được, tôi đã sớm gặp người kia rồi, có điều người kia lại yêu người khác.

Tôi thật sự không hiểu Tô Duyệt Sinh coi trọng cô ấy điểm nào nhất, có lẽ vì cô ấy đã làm cho anh chịu khuất phục. Tôi thua, thua rối tinh rối mù, thua thật sự là không phục.

Hai mươi mấy năm, tôi luôn yên tĩnh đứng ở một chỗ không xa chờ đợi anh, anh lại chọn người khác.

Hai mươi mấy năm, chưa từng có phương diện nào tôi phải chịu thất bại, bất kể là gia thế, thành tích, diện mạo... Tất cả mọi người đều là thủ hạ bại tướng của tôi. Tôi lại bại bởi một cô gái cái gì cũng không bằng tôi.

Tôi biết gia đình anh nhất định sẽ phản đối cô bạn gái nhỏ này của anh, bởi vì tôi đã hỏi thăm qua, xuất thân của cô gái kia cũng không tốt, gia đình đơn thân. Thanh danh của mẹ cô ấy, càng là không ra gì.

Tôi im lặng không nói gì, tìm bạn bè giúp Tô Duyệt Sinh làm tờ hôn thú, hữu ý vô tình tiết lộ cho người nhà Tô gia. Tôi biết nhất định sẽ có người lắm miệng, nói cho cha của Tô Duyệt Sinh biết.

Mà ông ấy nhất định sẽ ngăn cản Tô Duyệt Sinh cưới một cô gái như vậy.

Quả nhiên Tô Duyệt Sinh trở mặt với người trong nhà, quậy đến long trời lở đất. Đến cuối cùng không biết thế nào, anh đột nhiên khuất phục, rời khỏi cô gái kia.

Lúc tôi tìm được anh, anh đang một mình ở Hokkaido. Trong gió tuyết mờ mịt, anh ngồi yên dưới mái hiên nhà nhìn tuyết rơi, một chai rượu trắng, một con bạch tuộc mồi.

Tôi thấy anh còn biết ăn cái gì đó, không khỏi nhẹ nhàng thở ra. Tôi còn cho rằng anh sẽ chết đi sống lại nữa cơ, có thể ăn gì đó, nói lên kỳ thực cũng không có gì đáng ngại rồi.

Nhưng anh ăn xong bạch tuộc, uống hết rượu, lại một lời cũng không nói, đi thẳng vào trong phòng ngủ.

Tôi ở đó đợi ba ngày, anh mới nói với tôi một câu, là hỏi tôi: “Chừng nào em về?”

Tôi lo lắng anh biết chuyện tôi tiết lộ tin tức, nhưng chuyện này cũng không thể trách tôi. Cho dù tôi không nói ra, thì với năng lực của cha anh, sớm muộn gì cũng sẽ biết. Biểu hiện của tôi thật sự bình tĩnh, nói: “Em chỉ muốn đến xem xem anh thế nào, nếu anh có thể tự chăm sóc bản thân thì em an tâm“.

Sau đó tôi ngay trước mặt anh gọi điện thoại đặt vé máy bay.

Cảm xúc của anh hòa hoãn lại một ít, chờ tôi nói chuyện điện thoại xong, còn nói xin lỗi tôi.

Trạng thái của anh dường như có chút mơ hồ, ngay cả nói chuyện cũng là thì thào: “Gần đây tính khí anh không tốt, em đừng phiền lòng“.

Mỗi ngày anh vẫn đúng hạn ăn cơm rồi ngủ, nhưng chuyện thường làm nhất, chính là ngồi dưới mái hiên nhìn tuyết rơi, vừa nhìn là cả một ngày. Trời đông lạnh, chân đều sưng vù lên hết, còn không chịu vào trong tránh rét.

Tôi cảm thấy anh lại đang trở về với tình trạng của năm đó, phảng phất như đang lảng tránh toàn bộ thế giới bên ngoài, như một loại du hồn.

Có đôi khi anh cũng không khác gì bình thường, còn nấu lẩu chiêu đãi tôi. Tôi hỏi anh: “Nghĩ sao mà lại chạy tới đây mua nhà?”

Anh nói: “Trồng hoa hướng dương“.

Một lát sau, anh giống như vô cùng tiếc hận: “Cây ở đây không đủ to“.

Cô gái kia thật sự có năng lực mà, thời gian ngắn ngủi như vậy, cô ấy đã phá hủy hoàn toàn Tô Duyệt Sinh, người thì còn sống, bất quá chỉ là cô hồn dã quỷ.

Tôi gọi điện thoại cho cha Tô Duyệt Sinh, ông ấy cũng rất lo lắng cho Tô Duyệt Sinh. Cuối cùng tôi cẩn thận thuyết phục Tô Duyệt Sinh về nước với tôi. Lúc anh ngủ trên máy bay, ngoan ngoãn hệt như một đứa trẻ, đắp chăn lông, ngủ đặc biệt say.

Lông mi của anh rất dài, khi ngủ giống như hai phiến lá cong cong. Tôi chưa từng nhìn thấy anh ngủ ở khoảng cách gần như vậy, hô hấp của anh đều đều, nhưng rất ngắn. Tôi chống khuỷu tay nhìn thật lâu, cũng không dám đưa tay chạm vào mặt anh một cái. Cuối cùng tôi nhẹ nhàng kéo chăn giúp anh, có lẽ, việc tôi có thể làm, chỉ có việc này.

Sau khi về nước, anh phải nhập viện một khoảng thời gian rất dài, viêm tuyến tụy, cũng không biết cả ngày anh ăn cái gì mà sinh ra bệnh. Mỗi ngày tôi đều đến thăm anh, anh khôi phục thật sự mau, nhìn bề ngoài so với trước đây không có gì khác biệt. Gặp tôi, anh còn nói đùa: “Có tìm bạn trai mới chưa?”

Lần đầu tiên tôi nổi lên dũng khí, thật sự nghiêm túc nhìn anh: “Hay là chúng ta ở bên nhau đi?”

Anh nói: “Không, anh không thể hại em nữa“.

Lúc anh nói lời này còn cười hì hì, tôi không tự chủ được cũng cười theo, giống như hai chúng tôi chỉ đang nói đùa. Kỳ thực tôi biết, trong lòng anh và tôi đều đang rơi nước mắt. Chẳng qua, anh vì một người khác, còn tôi là vì anh.

Thời điểm Trình Tử Tuệ tìm tôi, kỳ thực tôi cũng không muốn quan tâm đến bà ta.

Nhưng một câu của bà ta đã đánh động được tôi, bà ta nói: “Nó quả thật đã yêu người khác, nhưng người khác chỉ biết thương hại nó, chỉ có cô là có thể chữa khỏi vết thương cho nó“.

Trình Tử Tuệ là người điên, một kẻ điên cuồng mà cơ trí. Tô Duyệt Sinh thì cần người chăm sóc, tôi lo lắng anh ở trong tay bà mẹ kế này sẽ phải chịu thiệt. Trình Tử Tuệ có thể làm nên chuyện gì, tôi thực không thể đề phòng được. Cho nên tôi liền thời thời khắc khắc ở bên cạnh Tô Duyệt Sinh, tôi nghĩ có tôi ở đây, dù Trình Tử Tuệ có điên, thì cũng phải có chút kiêng kỵ.

Tôi biết bà ta muốn đề phòng Trâu Thất Xảo kia trở về tìm Tô Duyệt Sinh, nhưng nói thực thì, tôi thật sự không có hảo cảm đối với Trâu Thất Xảo. Tiểu nha đầu còn chưa dứt sữa, lại dày vò đến mức Tô Duyệt Sinh sống dở chết dở, cuối cùng còn vì cô ta, biến bản thân thành ra thế này. Mà cô ta dường như không có chuyện gì, đi là hết chuyện.

Tôi và Tô Duyệt Sinh ở bên nhau khá lâu, anh luôn chê tôi phiền: “Em cũng không phải không có chuyện cần làm, vì sao cả ngày ở đây canh chừng anh“.

“Em đang bồi anh mà“.

“Sợ anh nghĩ quẩn ư, nếu anh muốn nghĩ đã chết lâu rồi“. Anh nói, “Em biết không, Hokkaido có một khách sạn ngay trên núi, đối diện Thái Bình Dương, nhảy xuống từ đó, lạnh thấu xương, bất kỳ kẻ nào rơi xuống biển trong tình trạng này đều chịu đựng không quá ba phút, xong hết mọi chuyện“.

Anh nói một cách nhẹ nhàng bâng quơ, tôi nghe được mà kinh hồn táng đảm.

Tôi biết anh nhất định đã nghĩ đến chuyện này, mới có thể nói ra thuận miệng đến vậy.

Tôi bật thốt lên hỏi: “Đáng giá sao?”

Anh nhìn tôi một cái, tôi đột nhiên chột dạ.

Tôi suy nghĩ thật kỹ, nếu một ngày nào đó, anh đột nhiên thật sự biến mất, tôi có nên chạy đến Hokkaido, tìm khách sạn kia, từ trên sân thượng nhảy xuống, nhảy vào làn nước Thái Bình Dương lạnh thấu xương kia.

Không không! Loại chuyện này tuyệt đối sẽ không xảy ra, chỉ mới suy nghĩ một chút, mà cả người tôi đã lạnh ngắt rồi.

Tôi không thể tưởng tượng thế giới này sẽ ra sao khi không có Tô Duyệt Sinh.

Cuối cùng Trâu Thất Xảo thật sự đã trở lại, cô ấy tìm Tô Duyệt Sinh. Ngay giây phút đầu tiên nhìn thấy cô ấy, tôi đột nhiên hiểu được, kỳ thực cô ấy cũng yêu Tô Duyệt Sinh, bởi vì ánh mắt cô ấy thâm tình mà tuyệt vọng đến vậy.

Bọn họ cãi nhau trong phòng, nói là cãi nhau, không bằng nói vì tuyệt vọng nên mới tổn thương nhau. Tôi chưa từng cảm thấy bản thân sao mà dư thừa quá. Cuối cùng tôi im lặng tránh đi, tặng nơi này lại cho họ, bọn họ cũng không tranh chấp lâu lắm, cô ấy lái xe bỏ đi. Tô Duyệt Sinh lái một chiếc khác đuổi theo, tôi rốt cục cảm thấy không ổn, cũng lái xe chạy theo.

Tôi nghĩ mình sẽ vĩnh viễn không bao giờ quên chuyện xảy ra tối hôm đó, xe của Thất Xảo đụng vào gốc cây, Tô Duyệt Sinh ôm Thất Xảo cả gương mặt nhuộm đầy máu, tựa như người điên. Tôi gọi điện thoại cho cấp cứu, lại liều mạng muốn Tô Duyệt Sinh buông Thất Xảo ra, bởi vì có khả năng cô ấy đã bị tổn thương xương cổ, cứ ôm như vậy không được. Nhưng anh sống chết cũng không buông tay, tôi cảm thấy xong rồi, nếu Thất Xảo chết, anh cũng sẽ thực sự chết, chết trong biển Thái Bình Dương lạnh lẽo thấu xương, lặng yên không một tiếng động, vĩnh viễn biến mất.

Tôi cảm thấy bản thân đã làm sai rất nhiều chuyện, bao gồm cái đêm kia, nếu tôi không ở bên cạnh Tô Duyệt Sinh, có lẽ bọn họ sẽ không bị tổn hại như vậy. Có lẽ tôi không nói chuyện hôn thú cho Tô gia nghe, có lẽ bọn họ sẽ không nhanh như vậy bị ép buộc chìa lìa.

Thế gian này có một người, so với tính mạng của chính bạn còn quan trọng hơn. Tôi biết rất rõ, lại muốn anh buông bỏ người mà so với tính mạng anh còn quan trọng hơn.

Tôi sai rồi, sai thật nhiều, sai quá sai.

Thất Xảo ở trong bệnh viện, tình hình của cô ấy rất nguy kịch. Tô Duyệt Sinh chưa sụp đổ, bởi vì cô ấy vẫn còn một con đường sống để trông đợi. tôi đưa tờ hôn thú cho anh. Anh nhận lấy nhìn nhìn, trong giọng nói tràn đầy tiếc nuối: “Có lẽ không dùng được rồi“.

Tôi che miệng khóc lên, anh ngược lại an ủi tôi: “Đừng khóc, giờ anh cũng chỉ có thể tin tưởng em thôi. Nếu cô ấy chết, em ngàn vạn lần phải nhớ, chôn hai chúng tôi ở cùng một nơi. Người nhà anh, chắc chắn sẽ không đồng ý, chỉ em mới có thể làm được“.

Tôi đứng trong hành lang bệnh viện gào khóc lớn, hơn hai mươi năm cuộc đời, tôi chưa từng thảm hại như vậy. Từ nhỏ mẹ đã giáo dục tôi con gái không thể để mình thảm hại, tùy thời tùy chỗ, phải cẩn thận tỉ mỉ, cho dù có khó chịu, cũng phải đợi về đến nhà rồi mới được rơi nước mắt.

Mà tôi tựa như một đứa nhỏ bị vứt bỏ, cứ đứng đó, gào to khóc lớn.

Tôi biết mình đã bỏ lỡ toàn bộ thế giới.

Một khắc đó tôi quyết định buông tay, không phải của mình thì không chiếm được, người tôi yêu nên có được người anh yêu.

Chắc là thấy tôi khóc to thê thảm như vậy, rốt cục khiến Tô Duyệt Sinh hiểu ra, hoặc là từ trước đến giờ anh luôn hiểu rõ, chỉ giả vờ như không biết.

Sau khi tình hình Thất Xảo được ổn định hơn, anh đưa tôi đến Canada. Anh mua một mảng rừng rậm ở đó, còn có một tòa nhà. Cạnh bên rừng rậm là một mảng lớn đất ruộng, trồng đủ loại hoa hướng dương vàng rực.

Trong chớp mắt đầu tiên nhìn thấy sắc vàng rực rỡ của hoa hướng dương, cả người tôi đều sợ ngây người. Từ trên phi cơ quan sát xuống dưới, đám hoa hướng dương vẽ thành hình hai trái tim to lớn vĩ đại lồng vào nhau, được rừng rậm vây xung quanh. Tôi chưa từng nghĩ tới, Tô Duyệt Sinh sẽ lãng mạn như vậy.

Anh nói: “Em xem, đây là anh trồng cho cô ấy. Lục mẫn, em là người tốt, nhất định sẽ có người tình nguyện vì em mà trồng thật nhiều hoa, tình nguyện vì em mà làm thật nhiều chuyện. Đó mới là người không cô phụ em“.

Đây là lời từ chối động lòng người nhất mà tôi được nghe.

Trên đường về, tôi chân thành nói với anh: “Em sẽ tìm được một người như thế“.

Có vậy, mới không uổng cuộc đời này của tôi.  

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.