Sáu tháng sau, Tô Duyệt Sinh rốt cục có thể lấy đinh sắt gắn trong
xương cổ và xương bắp chân ra, nhưng việc đi đứng của anh vẫn chưa được
thuận tiện, còn phải chống nạng.
Tiểu Xán nhún vai nói: “Có một thương binh ở nhà thật sự là quá bất tiện“.
Tôi cũng cảm thấy vậy.
Tỷ như tìm người giúp xới đất trong sân để trồng các loại cỏ, vị thương binh kia lại kiên trì muốn tôi đẩy anh ta ra sân chơi.
Mùa
hè ở Bắc Mỹ, trời trong mát mẻ, đại thụ thành rừng, hoa hồng nở rộ,
dưới cửa sổ màu hồng nhạt của hoa sắc vi nở rộ như một dòng thác, màu
sắc cực kỳ đẹp.
Tôi đẩy xe lăn, xuyên qua cả khu vườn, tới một cái hàng rào có cánh cửa gỗ, mở ra.
“Chính là cây này“. Vị thương binh chỉ chỉ vào một cây đại thụ.
“Sao cơ?”
“Đào đi“.
Tôi chẳng hiểu mô tê gì, Tiểu Xán đứng bên cạnh hợp thời chuyển cho tôi một cái xẻng, rồi vui sướng khi thấy tôi gặp họa.
Tôi
dùng xẻng đào đào mấy cái, đất mùa hè tơi xốp phì nhiêu, một nhát xẻng
đi xuống là đào được một khối đất to, xẻng rất nhanh đụng phải kim loại,
vang lên một tiếng đinh.
Tôi ngồi xổm xuống, lấy tay gạt gạt, đó
là một cái hòm, tôi cẩn thận xốc cái hộp bám đầy bụi đất lên, mở nắp
hộp, bên trong có linh tinh rất nhiều thứ này nọ.
Ảnh chụp của
tôi, cái cốc tôi đã dùng, bàn chải đánh răng của tôi, di động cũ của
tôi... tôi ngồi xổm ở đó lục lục xem xem, cuối cùng thấy một cái hộp
nhung nho nhỏ quen thuộc, mở ra, đúng là chiếc nhẫn kim cương năm đó Tô
Duyệt Sinh cầu hôn với tôi, năm xưa anh đã từng đưa cho tôi.
Tôi
ngồi xổm ở đó không nói được lời nào, Tô Duyệt Sinh đứng lên, cẩn thận
chống nạng đi tới bên cạnh tôi, anh cố hết sức ngồi xổm xuống, tìm kiếm
trong đống đồ lặt vặt lộn xộn kia, cuối cùng tìm được hai tờ giấy đỏ nhỏ
nhỏ.
Tôi mở ra, trên đó có dán ảnh chụp của hai chúng tôi, tấm
hình này tôi vẫn còn nhớ, lúc hai chúng tôi chụp tấm hình này đều vô
cùng ngượng ngùng xấu hổ, nháy mắt hạnh phúc đó, đã được máy ảnh lưu lại
khoảnh khắc hình ảnh kia thành vĩnh viễn.
Tầm mắt tôi dần dần mơ hồ, nước mắt tí tách rơi xuống chữ viết trên tấm ảnh.
Tên
họ, số chứng minh thư, thời gian đăng ký, còn có thâm tình kia, rơi vào
tấm ảnh chụp, phảng phất giống như ghi dấu chạm khắc vào trong sinh
mệnh.
Qua nhiều năm như vậy, tôi luôn tìm tìm kiếm kiếm, thế
nhưng, tình yêu chân chính, cho tới bây giờ đều giấu ở nơi này, cho tới
bây giờ không phải chưa từng tìm thấy.
Tôi gào khóc thật lớn, nắm chặt hai bản hôn thú kia, tựa như bản thân bị thất lạc đã lâu, một lần nữa lại được tìm về.
Tô
Duyệt Sinh nói: “Em khóc cái gì, không phải chê anh chọn gốc cây này
không tốt đó chứ, có muốn anh tìm một gốc cây khác hay không?”
Tôi
liều mạng khóc thật nhiều, che miệng ngẩng đầu, cây cối cành lá xanh
um, ánh mặt trời xuyên qua lá cây chiếu xuống, giống như những ánh vàng
vỡ vụn chiếu xuống mặt tôi.
Không đổi!
Không bao giờ đổi nữa!
The End