Hóa Ra Người Ở Nơi Này

Chương 692: Mắng Ai Thì Trúng Người Nấy




Mạc Thiên Lan cho rằng muốn đẩy Yến Thư Hằng thượng vị chỉ cần làm được hai điểm, một điểm chính là Yến Hoàng Cửu, một còn lại chính là cường giả Nhân Bảng Mạnh Thanh Trạch.

Thái độ của Yến Hoàng Cửu rất quan trọng yếu, với thực lực của hắn hiện tại không thể ảnh hưởng tới Yến Hoàng Cửu, cần cường giả Nguyên Thần Cảnh của Mạc gia ra tay mới có thể làm được.

Hắn chỉ có thể giải quyết một mình Mạnh Thanh Trạch.

Dù sao Mạc Thiên Lan xem ra, bên người Yến Khuynh Tuyết có vài tên võ giả Tiên Thiên đều không đáng giá nhắc tới, chỉ có Mạnh Thanh Trạch mới đáng giá hắn xem trọng.

“Cường giả Nhân Bảng ah, ha ha, nếu nh bại hắn có phải ta cũng có thể lên hàng Nhân Bảng hay không?”

Mạc Thiên Lan thì thào tự nói.

Hắn chưa bao giờ cho rằng mình sẽ kém cường giả Nhân Bảng, nếu hắn không bế quan năm năm trùng kích cảnh giới Linh Khiếu Cảnh, mà là lựa chọn lưu lạc võ lâm Trung Nguyên thì với thực lực của Mạc Thiên Lan hắn, hắn tự tin mình có thể đứng hàng Nhân Bảng.

Đương nhiên hắn còn chưa tới ba mươi lăm tuổi, lại trèo lên Nhân Bảng cũng không tính là trễ.

Người có suy nghĩ như Mạc Thiên Lan cũng không ít, Mạnh Thanh Trạch bên cạnh Yến Khuynh Tuyết giống như nhân vật giữ thể diện, chỉ cần giải quyết hắn là xong.

Lúc này những người khác đang ở nơi nghỉ ngơi của mình, chỉ có Cửu Hoa Kiếm Tông Phương Trầm Vũ bảo Yến Kế Hằng mang theo hắn đi vào thanh lâu lớn nhất thành Thương Sơn, trực tiếp bao toàn bộ thanh lâu sau đó gọi cô nương ra vui đùa.

Yến Kế Hằng cố tình cự tuyệt nhưng hắn không dám làm trái lời Phương Trầm Vũ, hắn phải ngoan ngoãn làm theo lời đối phương nói.

Trong võ lâm Tương Nam hiện tại, thanh danh Phương Trầm Vũ không được tốt lắm.

Cho dù hắn xuất thân danh môn chính phái nhưng Phương Trầm Vũ làm người âm tàn, hơn nữa hảo sắc như mệnh, cường đoạt phụ nữ đàng hoàng chỉ là chuyện nhỏ, thậm chí hắn cũng dám động nữ đệ tử của đại môn phái, không ít lần dẫn tai họa tới cho Cửu Hoa Kiếm Tông.

Vừa nghĩ tới Cửu Hoa Kiếm Tông lại phái người như thế tới trợ giúp mình, Yến Kế Hằng cũng có chút khó chịu.

Cho nên Phương Trầm Vũ lại tới vui đùa, hắn đẩy một cô nương đang tới gần mình ra, hắn buồn bực uống rượu một mình.

Phương Trầm Vũ nhìn thấy bộ dạng hắn như vậy, lúc này đẩy cô nương ra sau đó cười nói: “Tiểu tử, mất hứng? Cho rằng bổn công tử chỉ biết sống phóng túng không giúp ngươi tranh đoạt vị trí thành chủ có phải hay không?”

Yến Kế Hằng vội vàng lắc đầu, xấu hổ cười nói: “Phương sư huynh ngươi nhạy cảm, ta làm sao có thể nghĩ như thế?”

Phương Trầm Vũ vỗ vỗ đôi má Yến Kế, động tác này làm nội tâm Yến Kế Hằng giận dữ nhưng không dám phát tác.

Mẫu thân hắn trước kia là đệ tử bình thường trong Cửu Hoa Kiếm Tông, địa vị không cách nào so sánh với đệ tử dòng chính như Phương Trầm Vũ, huống hồ hắn hiện tại dựa vào người Cửu Hoa Kiếm Tông giúp hắn tranh đoạt vị trí thành chủ, hắn làm sao có thể đắc tội bọn họ cơ chứ/

“Tiểu tử, ngươi không phải nghe người bên ngoài nói Phương Trầm Vũ ta hảo sắc như mệnh, chuyên gây chuyện cho tông môn đúng hay không?”

Yến Kế Hằng vội vàng lắc đầu, nhưng Phương Trầm Vũ cười lạnh sau đó nói: “Những gia hỏa ngu ngốc kia biết rõ cái rắm! Bổn công tử đúng là ưa thích nữ nhân, nhưng thì thế nào? Chỉ bằng ta gây ra những tai họa kia đủ làm tông môn phế võ công trục xuất sư môn nhưng tại sao bọn họ dễ dàng tha thứ cho ta?”

Ngón tay Phương Trầm Vũ điểm nhẹ, một đạo chân khí màu ngà sữa bắn ra ngoài và gọt sạch một góc của chén trà, miệng vết cắt vô cùng sáng bóng.

“ Bọn họ dễ dàng tha thứ ta, đó là bởi vì so sánh với tai hại do ta gây ra, Phương Trầm Vũ ta càng có giá trị hơn!”

“Thế hệ trẻ của Cửu Hoa Kiếm Tông có hơn ngàn người nhưng chỉ có Phương Trầm Vũ ta có thể trước ba mươi lăm tuổi đột phá bốn khiếu.”

Vẻ mặt Phương Trầm Vũ ngạo nhiên.

Hảo sắc như mệnh thì như thế nào? Biết gây tai hoạ thì sao? Chỉ cần có thể biểu hiện đầy đủ tiềm lực thì tông môn sẽ bảo hộ hắn.

Gương mặt Yến Kế Hằng đầy khiếp sợ, hắn không nghĩ tới Phương Trầm Vũ không được ai bình luận tốt vậy mà cũng là gia hỏa giả heo ăn thịt hổ, hắn đã đả thông mắt và tai.

Phải biết rằng với thực lực của Mạc Thiên Lan còn cần bế quan năm năm mới đả thông mắt, tai bốn khiếu mà thôi, mà năm năm qua Phương Trầm Vũ đang làm gì? Hắn không ngừng ra ngoài gây chuyện thị phi.

Nếu như hắn chuyên tâm tu luyện như Mạc Thiên Lan thì hêện tại có thể nổi danh Nhân Bảng.

“Phương sư huynh, đến lúc đó chúng ta trực tiếp đánh đến tận cửa giải quyết Mạnh Thanh Trạch và nữ nhân kia hay sao?”

Yến Kế Hằng hưng phấn nói.

Phương Trầm Vũ dùng ánh mắt như nhìn thằng ngu nhìn Yến Kế Hằng.

“Nữ nhân kia thân phận là gì? Hắn là tỷ tỷ của ngươi, là người thừa kế thành Thương Sơn do Yến Hoàng Cửu chỉ định, chúng ta động tới nàng, lão gia hỏa của ngươi sẽ giết ta.”

Phương Trầm Vũ hừ lạnh một tiếng nói: “Ta không muốn chết sớm như vậy, cho nên sau này không cần phải ní chủ ý ngu ngốc nữa, hiện tại chúng ta nên gạt bỏ tất cả lực lượng bên cạnh Yến Khuynh Tuyết là được.”

“Đến lúc đó cho dù nàng lên làm thành chủ, bên người cũng không có tâm phúc, chỉ bằng Yến Hoàng Cửu tạm thời giao cho nàng những võ giả thành Thương Sơn, nàng có thể hàng phục hay không còn chưa biết, khi đó không cần ngươi ra tay cũng tự sụp đổ.”

“Phụ thân có nhúng tay vào chuyện của chúng ta hay không?”

Yến Kế Hằng lo lắng hỏi.

Phương Trầm Vũ cầm chén rượu uống cạn.

“Không biết, các ngươi sử dụng lực lượng lúc trước thì Yến Hoàng Cửu cũng không nói gì, đương nhiên khi đó chúng ta sẽ phái một đám võ giả Tiên Thiên đi theo các ngươi, hiện tại chúng ta đã xuất động toàn bộ tinh anh ra ngoài.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.