Hóa Ra Người Ở Nơi Này

Chương 47




Nhóm năm người Lý Thiên Hữu lặng yên không một tiếng động dán tường từng chút từng chút tới gần chỗ tia sáng, sau khi đi một đoạn khoảng cách, mấy người phát hiện càng đi về phía trước đường hầm liền càng rộng lên. Mấy người không dám quá áp sát vào kẻ địch, đi tới một cái góc liền ngừng lại. Vách tường phía trước cách đó không xa xuất hiện một chỗ lõm, cửa có hai người ngồi dựa vào tường.

Chỗ lõm này là dọc theo một bên hành lang của đường hầm khuếch trương đi vào phía trong, Lý Thiên Hữu híp mắt quan sát một hồi, nàng phát hiện chỗ lõm kia như là một cái nhĩ thất*, từ góc độ của nàng nhìn sang, vừa vặn nhìn đại khái bên trong, hai bên nhĩ thất không có cửa mỗi bên ngồi một gã nam nhân mặc mê thải phục tay cầm súng tự động, hai gã đều híp mắt dựa vào tường. Trong nhĩ thất có thể thấy một cái bàn đá hình chữ nhật bố trí dựa vào tường phía nam, trên bàn đá đồng dạng ngồi hai người, trong lòng hai người đều ôm súng tự động ngửa tựa ở trên tường, lại tiến đến xem thì đường nhìn liền bị tường ngăn chặn. Lý Thiên Hữu một lần nữa đưa ánh mắt đặt trên người hai nam nhân đang ngồi trên bàn đá, nàng muốn nhìn rõ tướng mạo hai người, thế nhưng, trên mặt hai người đều đội sẵn mũi lưỡi chai màu đen...

(*Nhĩ thất: là một loại phòng nhỏ nằm ở hai bên chính phòng, giống như là hai tai ở trên mặt người.)

Lý Thiên Hữu lại quan sát một hồi, liền lui thân thể về, nàng ngồi xổm bên người Trần Hồng Hiên hơi lắc đầu nhỏ giọng nói rằng: “Không giống như là đang ngủ, trái lại như là đang dưỡng thần.” Nàng vừa nói chuyện mắt liếc phía trước, lại nói: “Chỉ sợ, chúng ta hễ làm ra tiếng động nhỏ tí tẹo, đều sẽ bị bọn chúng phát hiện...” Vừa nói chuyện, Lý Thiên Hữu nhíu mày, tiếng nổ mạnh vang lớn như thế bọn chúng không có khả năng an ổn ngủ. Nói vậy, bọn chúng nhất định đã sớm biết sẽ phát sinh nổ tung, mới sẽ như thế. Lý Thiên Hữu nhịn không được lại nhô người ra nhìn một chút, trong lòng thầm nghĩ, phải làm thế nào, mới có thể không quấy nhiễu đến kẻ địch đồng thời rất nhanh chế phục những người này đây?

“Chúng ta chỉ có nhanh chóng chế phục hai người trông coi kia, chặn người của Vinh lão đại ở bên trong chỗ lõm, liền coi như thành công rồi.” Trần Hồng Hiên nhỏ giọng nói với Lý Thiên Hữu.

Một bên vách tường khác, Trần Thần trầm tư một hồi, gật đầu, nàng đưa tay chỉ chỉ Trần Hồng Hiên làm một thủ thế 'Giết', liền giành trước nhảy ra ngoài, Trần Hồng Hiên theo sát sau đó. Hai người khẽ động, Lý Thiên Hữu gật đầu một cái với La Quân và thủ hạ của hắn, kéo mở chốt súng cũng xông về phía trước. Sau khi đội trưởng và Trần Hồng Hiên giết chết hai người thủ vệ, 5 người 5 khẩu súng liền đồng loạt chỉ hướng mấy nam nhân hoặc ngồi hoặc đứng trong nhĩ thất...

“Buông vũ khí, hai tay ôm đầu.” Trần Hồng Hiên đứng ở chính giữa hướng về phía người ở bên trong quát lớn.

Lý Thiên Hữu nhìn một chút, trong nhĩ thất tổng cộng có sáu nam nhân, bởi vì mấy người xuất hiện động tác nhanh chóng, lúc này mấy nam nhân bên trong hiển nhiên còn chưa có phản ứng lại..Vinh lão đại giương mắt thoáng nhìn mấy binh lính bưng súng chỉ vào hắn, hắn đầu tiên là sửng sốt, đám lính ngu ngốc này vào bằng cách nào? Ngay sau đó trên mặt hắn hiện lên một tia kinh hoảng, nhưng rất nhanh liền khôi phục lại. Hắn nhìn quét mọi người, ánh mắt rơi vào trên người Lý Thiên Hữu liền ngừng lại. Hắn nhìn chằm chằm Lý Thiên Hữu một hồi, khóe miệng ngậm lấy một nụ cười lạnh lùng, đứng dậy ném xuống súng trong tay, chân mày cau lại nói rằng: “Bọn mày tìm tới nơi này thế nào?” Ngữ khí của hắn bình tĩnh và bình thường, không có biểu hiện ra tí xíu nào thái độ tù nhân.

Trần Hồng Hiên thấy mấy người liên tiếp cùng đứng dậy, ngoại trừ Vinh lão đại ném súng ra, mấy người còn lại vẫn là ghìm súng chỉ vào bọn họ, hắn lạnh giọng quát lên: “Ít nói nhảm, đều vứt súng đi.”

Lý Thiên Hữu híp mắt đứng ở cuối cùng bên phải, nàng thấy nam nhân ở trong góc phòng đặt ra câu hỏi vẫn mắt lạnh nhìn chằm chằm nàng, nàng ngẩng đầu lên không chút nào yếu thế nhìn trở lại, mặc dù Lý Thiên Hữu không thấy qua tư liệu của Vinh lão đại, nhưng thoáng nghĩ liền cũng biết, người có thể đi vào đường hầm này nhất định cũng chỉ có mấy người huynh đệ Vinh gia hắn.

Lý Thiên Hữu đang giằng co ánh mắt với Vinh lão đại, dư quang của nàng liếc thấy nam nhân cách nàng gần nhất ngồi ở trên bàn thoáng giật giật cánh tay, nàng không chút suy nghĩ giơ súng liền bắn, một giây sau nòng súng lại lần nữa chỉ về phía trước, động tác của nàng nhanh chóng khiến người ta tưởng ảo giác, mà nam nhân lúc nãy ngồi ở cuối cùng rìa ngoài cũng đã bị một súng bể đầu.

Tiếp theo thêm hai tiếng súng “pằng pằng” vang lên, nhưng là hai người Trần Hồng Hiên và Trần Thần giải quyết đi hai nam nhân đang muốn đánh trả. Vinh lão đại thấy mấy người Lý Thiên Hữu thật sự nghiêm túc, hắn vội vàng giơ tay ngăn lại động tác của thủ hạ. Hắn phẫn hận nhìn chằm chằm Lý Thiên Hữu, Lý Thiên Hữu khiêu mi trừng trở lại, lạnh lùng nói: “Lại động một chút thử xem? Đạn của tao cũng không biết mày là cái lão đại chó má gì!” Nàng khinh thường thầm nghĩ, ba đặc chủng binh chúng tao còn không đối phó được bọn mày thì quá vứt đi rồi...

Ban đầu nhân thủ hai phe xem như là ngang hàng, bởi vì Lý Thiên Hữu nổ súng, bên trong đã liên tiếp ngã xuống ba người. Sĩ khí của Vinh lão đại đột nhiên tắt đi, hắn đưa cho cái ánh mắt, tiếp đó mấy người còn lại đều ném khẩu súng đi, từng tên hai tay ôm đầu xếp thành một hàng đi ra...

Lúc này bên ngoài đang rơi xuống mưa to như trút nước, bầu trời đêm đen tối thỉnh thoảng có sấm chớp xuất hiện giữa trời, trong nháy mắt rọi sáng toàn bộ khe núi. Dãy nhà triền núi phía đông, Vương Kính Tùng bất chấp mưa rào tầm tã chắp tay mà đứng, nước mưa theo rìa mũ giáp của hắn rơi xuống, lướt qua con mắt bởi vì thức đêm mà ửng đỏ của hắn, hắn đưa tay vuốt mặt một cái, con mắt nhìn chòng chọc dãy nhà đã bị tiêu hủy thành phế tích dưới triền núi. Phía sau hắn đứng một hàng chiến sĩ chỉnh tề, người đầu tiên bên phải là Trần Hồng Vũ, đứng bên người hắn là Tiểu Miêu cả người ướt đẫm đang không ngừng run rẩy, hai người đứng ở trong mưa đều là sống lưng kiên trì thẳng tắp, ngực không ngừng phập phồng, hai mắt đỏ bừng giống nhau hiển nhiên là đều đã khóc...Tiếng nổ mạnh vang trời vừa trôi qua, chỉ huy Vương Kính Tùng liền trầm mặt đứng ở trên triền núi, ba binh sĩ hàng đầu hắn tỉ mỉ bồi dưỡng ra tại đây một tiếng nổ vang qua đi toàn bộ kết thúc rồi. Vương Kính Tùng siết chặt nắm đấm buông xuống bên người, con mắt chòng chọc nhìn vũ cảnh quân binh hắn mang theo đang bốc lên dãy nhà phế tích tìm kiếm tăm tích ba người. Hắn không biết hắn muốn cái kết quả gì, nếu như lúc này có binh sĩ thông báo tìm được người, như vậy không phải cũng đã nói rõ người đã không còn? Thế nhưng, đợi chờ không có tin tức như vậy, khiến hắn cảm thấy thật sự quá dày vò...

Lúc này một binh lính truyền tin giẫm trên bãi cỏ ẩm ướt, dùng cả tay chân bò lên trên triền núi, đi tới trước mặt Vương Kính Tùng. Hắn cúi chào một cái cao giọng nói rằng: “Báo cáo chỉ huy, thủ trưởng tới.” Vừa nói chuyện, hắn giơ tay chỉ chỉ phương hướng bậc thang núi đối diện.

Vương Kính Tùng nhìn qua đối diện, chỉ thấy chỗ bậc thang lờ mờ đứng một đám người, hắn lại nhíu mày, nhấc chân đi xuống dưới chân núi.

Vương Kính Tùng đi tới chỗ bậc thang, hắn ngửa đầu nhìn qua, dưới một vùng lớn ô đen tụ tập hơn mười người. Mà đứng ở phía trước nhất nhíu chặt lông mày rậm đúng là Tiết Chấn – thủ trưởng quân khu, bên người thủ trưởng đang vây quanh sĩ quan lãnh đạo bộ đội địa phương, bọn họ đang thỉnh thoảng trao đổi cái gì.

Vương Kính Tùng bước lên bậc thang đi tới trước mặt thủ trưởng nghiêm cúi chào, sau đó liền không nói một lời đứng ở một bên. Tiết Chấn nhíu mày nghiêng đầu nhìn Vương Kính Tùng, thở dài, dọc theo bậc thang xoay người đi đến ngoài núi, lính cần vụ bên người ông vội vàng che ô đi theo. Vương Kính Tùng chần chờ, cũng bước nhanh đi theo...

Dọc theo bậc thang đỉnh núi xuống phía dưới cách đó không xa chính là đường cái uốn lượn, Vương Kính Tùng nhìn xuống, chỉ thấy trên đường cái ngừng vài chiếc xe. Ngoại trừ xe quân đội còn có hai chiếc xe tư gia Limousine. Hắn nghi hoặc nhìn thủ trưởng phía trước bước tiến vững vàng không nói một lời, trong lòng thầm nghĩ, sao trận thế lớn như vậy?

Đoàn người còn chưa bước lên đường cái, đối diện liền nghênh đón đến vài người, bước nhanh đi ở chính giữa chính là một lão nhân tuổi sáu mươi, tóc hoa râm được để ý cẩn thận tỉ mỉ, đồng dạng bước tiến vững vàng, nét mặt cương nghị, vừa nhìn cũng không phải nhân vật đơn giản. Phía sau ông theo đuôi một đám nam nhân âu phục giày da, mỗi người vẻ mặt nghiêm túc, phòng bị trong mắt cũng không che giấu được. Vương Kính Tùng liếc nhìn bên hông bọn họ, liền nhanh hơn cước bộ đi ở bên cạnh thủ trưởng.

“Lão Tiết, thế nào rồi?” Lão nhân còn chưa tới trước mặt, thanh âm đã truyền tới, cước bộ dưới chân ông đi cực nhanh, đến mức nam nhân bung dù cho ông hầu như là chạy chậm theo ở phía sau.

Tiết Chấn đi mau vài bước, lắc đầu với lão nhân, đưa tay kéo qua Vương Kính Tùng nói rằng: “Đây là Vương Kính Tùng- chỉ huy mãnh hổ binh của quân tôi, lúc nổ ba đội viên đặc chiến của anh ta cũng ở bên trong, bây giờ cũng là sinh tử chưa biết.” Giọng nói trầm thấp của Tiết Chấn ép người không kịp thở, ông quay đầu nhìn về phía Vương Kính Tùng nói tiếp: “Lâm lão, gia gia của con tin Lâm Bắc Thần, anh nói cho một chút tình huống đi...”Vương Kính Tùng hiểu được, chẳng trách trận thế lớn như vậy, chắc hẳn những chiếc xe tư gia này đều lái ra từ Lâm thị của ông ấy rồi. Hắn gật đầu với Lâm Chí Viễn, vừa định há mồm nói chuyện, liền thấy một cô gái trẻ tuổi quần áo toàn bộ ướt đẫm chạy như gió tới phía hắn, mái tóc thật dài của cô gái dán tại trên gương mặt, bộ dáng có chút chật vật. Nàng tới trước mặt hắn, hướng hắn đổ ập xuống một trận gầm rú.

“Các người đều không phải bộ đội đặc chủng sao? Tại sao chỉ một người đều cứu không ra? Quốc gia dưỡng các người đều là làm ăn cái gì không biết? Lý Thiên Hữu đâu? Bảo em ấy lăn ra đây cho tôi...” Vừa nói chuyện, cô gái hoàn toàn không để ý hình tượng đi kéo Vương Kính Tùng, mà Vương Kính Tùng bị điệu bộ hung dữ này sửng sốt.

“Dao Dao! Nói như thế nào đó? Không lễ phép!” Thấy cháu gái mình nói năng lỗ mãng như vậy, Tiết Chấn cau mày nhẹ trách mắng.

Lúc này Tiết Dao Dao mắt đỏ căm tức nhìn Vương Kính Tùng, nàng cố nén lệ trong mắt, bàn tay kéo ống tay áo của Vương Kính Tùng run nhè nhẹ. Tại sao có thể như vậy? Lâm Bắc Thần chỉ đến Lâm Giang mấy ngày, đã xảy ra chuyện lớn như vậy, nàng làm sao cũng không thể tin được Bắc Thần thực sự không còn...

Vương Kính Tùng tỉnh táo lại cố sức phất ra cánh tay của Tiết Dao Dao, hắn vốn là một luồng tà hỏa không tiết đi ra, lúc này nghe xong Tiết Dao Dao nói khó nghe như vậy hỏa của hắn thoáng cái vọt lên rất cao, mắt hắn lộ hung quang nhìn Tiết Dao Dao cắn răng nói rằng: “Trong dãy nhà an trí trang bị tự hủy, chính là bởi vì cứu người, Lý Thiên Hữu cùng hai người chiến hữu của nàng đến bây giờ sống hay chết cũng không biết...” Vương Kính Tùng nói chuyện hung hăng thở gấp, hắn ép buộc bản thân đè xuống lửa giận trong lòng, quay đầu đi không nói nữa. Lại đau lòng thì có thể thế nào? Hắn không đáng chấp nhặt cùng một tiểu cô nương, huống hồ còn là ngay ở trước mặt thủ trưởng.

Nghe xong mấy người đối thoại, Lâm Chí Viễn vẫn đứng ở một bên thân thể hơi run rẩy, Lâm Khả Phàm bên người vội vàng tiến đến đỡ lấy ông, Lâm Chí Viễn khoát tay chặn lại, gật đầu với Tiết Chấn một cái, liền vòng qua mấy người đi lên núi.

Mấy người nhìn bóng người lão nhân có chút tang thương đều không nói nữa, khí áp xung quanh thấp tới cực điểm, trong lòng mỗi người cũng bị đè nén tới cực điểm...

Đúng lúc này, chỗ bậc thang trên triền núi xuất hiện một bóng người bước nhanh chạy xuống phía dưới, người nọ vừa chạy, trong miệng vừa hô “Chỉ huy, chỉ huy..” Không lâu sau, người nọ liền sắp tới gần mấy người, Vương Kính Tùng tập trung nhìn vào, người tới chính là Trần Hồng Vũ...

Trần Hồng Vũ chạy đến trước mặt chỉ huy, cũng bất chấp cúi chào, hắn đưa tay thoáng lau nước mưa trên mặt, cấp thiết nói rằng: “Chỉ huy, tôi, anh tôi có tin tức. Bọn họ không sao, hơn nữa Vinh lão đại cũng bị bọn họ bắt được.” Vừa nói chuyện, Trần Hồng Hiên giơ tay chỉ chỉ một bên khác đỉnh núi.

Vương Kính Tùng nghe xong Trần Hồng Vũ nói sửng sốt một chút, lập tức quay đầu nhìn phía Tiết Chấn: “Thủ trưởng...”

“Còn sững sờ cái gì? Không mau đi tiếp ứng đi.” Tiết Chấn giãn ra lông mày, hướng về Vương Kính Tùng quát lên.

“Rõ!”

“Hồng Vũ, tập hợp bộ đội. Bảo lính truyền tin khóa chặt địa điểm mục tiêu, tốc độ cao nhất chạy đi tiếp ứng, mau!!!” Nói xong Vương Kính Tùng cúi chào với thủ trưởng một cái liền một giây không ngừng chạy lên núi.

Lâm Chí Viễn vẫn chưa đi xa nghe Trần Hồng vũ nói, trong lòng căng thẳng, nhìn Vương Kính Tùng như cơn gió xẹt qua người ông, vốn định gọi lại hắn hỏi một chút tình huống, nhưng còn chưa kịp hỏi ra miệng, người cũng đã 2-3 bước xông lên triền núi. Lâm Chí Viễn mau chóng xoay người đi xuống dưới, bởi vì sốt ruột suýt nữa trượt ngã xuống đất, ông dựa vào cánh tay Lâm Khả Phàm đi xuống bậc thang, trao đổi ánh mắt với Tiết Chấn một cái. Mấy người cấp tốc lên xe, liền một giây không ngừng phi nhanh tới bên kia núi...

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: mấy ngày nay không ở trạng thái, các vị đại đại chúng thiên nữ tán hoa đi, ta cần động lực....

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.