Hóa Ra Em Là Vị Hôn Thê Của Anh

Chương 16




Không có chút nào kinh hoảng, Bách Lý hô hấp vững vàng sau đó dùng lực đẩy người phía trên ra, "Đông" một tiếng ngã xuống đất, mắt nữ tử mở thật lớn, khẽ rỉ ra tia máu. Mặt không chút biểu tình nhìn đối thủ trên mặt đất, nhẹ nhàng phủi bụi đất trên người. Ẫn nhẫn trong mắt không hề tồn tại nữa, một loại ánh mắt gần như tàn nhẫn bộc phát ra, lại phủ lên từng tầng kiên quyết thật dày. 

Nàng không thể chết được, nàng phải trở về bên người Tập Ám, còn có Liễu Nhứ, tất cả những thứ hôm nay, ta sẽ trả lại ngươi gấp bội.

Nam tử nâng roi lên lại để xuống: "Đem nàng mang đi, ngày mai tiếp tục, nếu thua, ngươi chờ phục vụ chúng ta đi, ha ha ha.........." Sau lưng vang lên tiếng cười gian bỉ ổi, kèm với tiếng cổ động của đám Liêu binh: "Oh, oh......"

Trò chơi kéo dài đến gần tối mới kết thúc, trở lại doanh trướng thì vốn bên trong rất chật chội bởi vì mất đi mấy người mà rộng rãi đi nhiều. Vừa tiến vào trong trướng, liền đã run rẩy lui thân, kiềm nén sợ hãi một ngày lần lượt bao phủ doanh trướng vốn không hề lớn. 

Bách Lý chen chúc ở một góc, vết máu trên người đã sớm khô cạn, quần áo trắng trên người giống như nở ra một bông hồng yêu dã, lại mang theo độc tố chết người.

Hai chân cong lên, đầu chôn thật sâu vào khuỷu tay, nàng cư nhiên giết người, nữ tử kia còn trẻ tuổi như thế. Vẻ tàn nhẫn bên ngoài bị tháo xuống, nội tâm liền trở nên không chịu nổi một kích này, vết máu còn dính lại trên tay, uốn lượn hiện ra như từng sợi kinh mạch đan xen nhau, không ngừng chà xát bàn tay, nhưng thế nào cũng không tẩy đi được. 

Cây trâm cài đó chính là Tập Ám tự tay cài lên tóc Bách Lý, hắn nói, quả nhiên, chỉ cười cũng đủ làm điên đảo, nhưng hôm nay nó lại cắm trên ngực người khác. 

Âm thanh nghẹn ngào khiến bờ vai phát ra từng trận run rẩy, ngày mai tiếp tục, ngày mai nên làm cái gì bây giờ? Tập Ám, ngươi không phải là chiến thần sao? Tại sao ngươi không mang theo kỵ binh Ngân Giáp đến đây cứu ta, truyền ngươi dẫn đầu kỵ binh Ngân Giáp đánh đâu thắng đó không gì cản nổi, nhưng hôm nay, ngay cả ta ngươi cũng không giữ được sao?

Hỗn hỗn độn độn trôi qua một đêm, trời vừa sáng liền bị đuổi ra doanh trại của Liêu binh, vẫn cùng một dạng như ngày hôm qua, bị vây ở giữa, giống như là mặc cho người xâu xé con mồi. 

Hắc Liễm tướng quân trầm tĩnh giơ roi tuyên bố trò chơi mới: "Hôm nay, ta thả các ngươi đi, một canh giờ sau nếu là chạy trốn được ra khỏi sa mạc này, coi như là mạng lớn. Chết ở giữa đường xem như là bữa sáng cho dã lang, nếu bị bắt trở lại, hừ, đưa đi làm quân kỹ." Một câu nói lập tức nổ oanh. Tâm Bách Lý cũng lạnh đi một nửa, sa mạc như thế này chớ nói đến một canh giờ, cho dù có cấp cho mười ngày cũng không thể nào chạy thoát được, thế này rõ ràng chính là đùa bỡn người ta. 

Chống lại ánh mắt tham lam không chút nào che giấu của hắn, Bách Lý căm hận đẩy bức tường người xông ra ngoài, hướng về một phía của sa mạc chạy đi. Vài nữ tử phản ứng nhanh cũng bám theo chạy đi, bên trong sa mạc, vài bóng người lác đác bước đi tập tễnh, dấu chân nghiêng lệch về một bên in trong cát vàng.

Không biết chạy được bao lâu, chỉ cảm thấy miệng lưỡi khô hanh, nơi cổ họng nháy mắt dâng lên một cỗ máu tanh nhàn nhạt. Không còn kịp để dừng lại nữa, nàng hiểu thời gian quá quý báu, dù chỉ là mang theo một tia may mắn. Nếu như trốn không thoát, vậy thì dứt khoát cứ để nàng chết trong sa mạc này đi, vĩnh viễn chôn ở dưới đất vàng, chỉ mong có một ngày kỵ binh của Tập Ám có thể vượt qua sa mạc này diệt trừ Liêu quốc. Để cho hài cốt của nàng ở dưới đất vàng cũng có thể cảm thụ được rung động hắn mang theo kỵ binh Ngân Giáp xuyên qua đại mạc.

Hoảng hốt trông thấy được một đám người cưỡi ngựa chạy như bay đến, màu bạc của chiến mã dưới ánh mặt trời phản xạ ánh sáng âm u, người dẫn dầu một thân trường bào vàng kim, chỗ cổ áo có khảm một đường viền màu đen, chân mang giày trắng, khuôn mặt tuấn lãng cũng khiến ánh mặt trời ảm đạm đi vài phần, không phải Tập Ám thì còn có thể là ai?

Bốn phía xuất hiện đình viện, núi giả, còn có một mảnh vườn hoa thật lớn, trong vườn có một ao nước trong, đây không phải là Tây Quận phủ sao? Lập tức nam tử, trong mắt lóe lên một tia không vui, chậm rãi nói: "Lý nhi, ngươi thế nào lại ở đây? Mau cùng ta trở về."

Bách Lý vui mừng mà khóc, nhấc làn váy chạy đến: "Tập Ám, ngươi cuối cùng cũng tới đón ta sao?"

Tập Ám ngồi trên tuấn mã cao lớn, cũng không đưa tay, Bách Lý buồn bực đi đến trước ngựa: "Tập Ám, ta không lên được."

Nhưng là, cư nhiên ngay tại trước mắt, chiến mã Ngân Giáp biến mất, Tây Quận phủ cũng không thấy. Ngay cả Tập Ám, cũng hóa thành mây vụn. Bách Lý chán chường ngồi phịch xuống đất, ảo ảnh, toàn bộ đều là giả, bất quá chỉ là một hồi mây khói mà thôi.

Truy binh phía sau sẽ nhanh đến, vùng vẫy đứng dậy bò lổm ngổm đi tới, một trận cát vàng thổi tới, rơi vào đầy mặt và cổ Bách Lý, một chút rơi vào trong miệng, không nhịn được ho khan.

Bất ngờ một cây xương rồng xuất hiện trong tầm mắt Bách Lý, xương rồng là một loài thực vật có khả năng chịu nhiệt rất cao, ở giữa hoàn cảnh thiếu nước như sa mạc này thì cũng có thể sống một mình. Bất chấp bàn tay đau đớn, đào cát quanh thân cây lên, ngón tay bị đâm chảy máu, rút lên rễ của cây xương rồng, tham lam nhấm nuốt lượng nước ở bên trong.

Đợi thể lực dần dần được khôi phục, mới rút chân lên tiếp tục hướng về phía trước chạy, một canh giờ đã qua lâu rồi, hẳn là sẽ không đuổi theo, chỉ mong hẳn là sẽ không.

Thế nhưng từ phía sau dần dần truyền đến tiếng vó ngựa ầm ầm, lúc xa lúc gần, còn chưa chạy được vài bước, đội kỵ mã đã chặn trước mặt.

Hắc Liễm tướng quân dẫn đầu cười giơ roi trong tay lên: "Chạy a, không phải là có thể chạy sao?"

Binh lính bên cạnh theo đó ồn ào lên, ánh mắt tựa như đang nhìn một con mồi đang vùng vẫy giãy chết.

Roi cuốn qua bên hông Bách Lý, nặng nề hất một cái liền bị ném lên tận trên lưng ngựa, theo ngựa mạnh mẽ chạy, tầm mắt Bách càng lúc càng mờ nhạt, một chút lại một chút, khoảng cách cùng phương Nam lại kéo dài thêm.

"Không...." Bách Lý lớn tiếng hét lên, đôi tay giống như người chết đuối như không có mục đích gì duỗi về phía trước, nhưng cũng không bắt được cái gì, hết thảy, đều là trống không. 

Một canh giờ chạy xong đoạn đường, kỵ mã lập tức liền đến nơi, nhìn thấy Hắc Liễm tướng quay trở về, các tướng sĩ đều đồng loạt hoan hô lên: "Oh, oh..........."

Thân thể bị nặng nề quẳng xuống lưng ngựa, mệt rã rời tựa như đau đớn, khí lực để giãy giụa cũng không có, nhìn những nữ tử xung quanh cũng giống như vậy, xem ra là đều bị bắt trở về. 

"Tướng quân, đem các nàng kéo vào doanh trướng thôi." Một binh sĩ bên cạnh không nhịn được bắt đầu thỉnh cầu nói. 

"Được, toàn bộ kéo vào đi." Một đám binh sĩ xông lên, không cần quan tâm đến bọn nữ tử phản kháng thế nào, nắm hai cánh tay lên.

"Vương đến....." Theo một tiếng truyền đến, đám người an tĩnh lại, tường người tự động tránh ra một lối đi ở giữa. 

Gia Luật Thức cưỡi hắc chiến mã, áo choàng hình con báo trên vai càng làm cả người lộ ra vẻ dã tính. Hắc chiến mã bước thong dong nhàn nhã đi vào trận huấn luyện bên trong. 

Mắt sáng như đuốc, chỉ sau khi nhìn thấy Bách Lý biểu lộ mấy phần căm phẫn cùng tự kiềm nén cũng không nguyện ý không muốn thừa nhận. 

Bách Lý trước mắt quần áo lam lũ, ánh mắt rã rời, trước ngực còn có vết máu nhìn thấy ghê người, trên tóc cùng mặt đều là bụi đất, tóc tán loạn, tựa hồ còn mang theo dấu vết của nước mắt chưa khô.

Bách Lý nâng chiếc cằm lên quật cường, Liêu nhân, Gia Luật Thức, trò chơi như vậy ngươi cũng tán thành sao? Ta thế nào mà quên, ngươi cũng là người Liêu, coi sinh mạng như cỏ rác, coi người Hán ti tiện là món hàng của Gia Luật Thức, Bắc viện đại vương tôn kính.

Chứng kiến ánh mắt tràn đầy hận ý của Bách Lý, Gia Luật Thức không khỏi nở nụ cười: "Có chạy thoát không?"

"Bẩm đại vương, không có. Chỉ có hai người đã bị chết trên đường." Hắc Liễm tướng quân xuống ngựa, quỳ gối nói. 

"Ừm" Mang theo hơi thở nồng đậm, miệng thậm chí cũng lười mở ra, hai cái sinh mạng, như vậy cũng không đáng một xu.

"Muốn lưu lại sao?" Gia Luật Thức nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của Bách Lý, thần sắc trên mặt hắn không ngừng biến hóa.

Bách Lý hiểu rõ ở lại đây chỉ có một con đường chết, nếu muốn tiếp tục sống rời khỏi Liêu quốc, phải kiếm thời cơ, mà lúc này, chính mình phải bảo toàn được mạng sống. Trong vương phủ còn có một Ôn Nhứ, biết đâu còn có kẻ giấu mặt muốn hại mình cũng không chừng. Muốn bảo toàn được chính mình, cần có một quyền lực tối thượng, mà quyền lực này chỉ có Gia Luật Thức mới cho được.

"Xin mang ta rời khỏi nơi này."

Gia Luật Thức hài lòng nhếch mày thật cao: "Ngươi không hỏi ta có điều kiện gì sao?"

"Không cần hỏi, điều ngươi muốn ta đều làm được."

"Tốt" Gia Luật Thức kéo Bách Lý làm nàng giang chân trên lưng ngựa, ôm thật chặt vào trước ngực. 

Kéo cương ngựa quay đầu lại thì Bách Lý nhìn thấy ánh mắt bi thương cầu xinh giữa sân huấn luyện của bọn nữ tử tất cả đều hướng về phía nàng. 

Nghiêng thân thể vừa định cầu xin, nhưng vừa tiếp xúc với ánh mắt Gia Luật Thức liền tiêu tán. Cầu xin thì thế nào, sẽ thả các nàng ra sao? Thả ra thì thế nào? Giữa hoang mạc như thế này bất quá chỉ là nhiều hơn mấy xác chết mà thôi. Nếu mình không hạ được quyết tâm, khi quay về sẽ như thế nào, nhất thời mềm lòng sẽ chỉ đẩy mình đến tử lộ mà thôi. 

Hung hăng nhắm mắt lại, kiên quyết rời đi.

Dọc đường đi, hai người cũng không nói câu nào, một lẳng lặng ôm lấy, một lẳng lặng bị ôm lấy. 

Trở lại vương phủ, Gia Luật Thức liền sai người phục vụ Bách Lý tắm rửa, lại cấp cho nàng một toàn Tử Vân Các. So với Vân Trung Các của Ôn Nhứ, tòa này càng khí phái hơn, đồ bày biện trong nhà toàn bộ đều đến từ Giang Nam, bố cục phòng ốc cũng là phong vị điển hình của Giang Nam.

Bị ngâm nước da thịt hơi phiếm đau, vết máu khô cạn trước ngực càng hiện lên những đường vân tỉ mỉ, sợ là cả đời tẩy cũng không sạch.

Cả thân thể ngâm ở trong nước, Bách Lý từng lần một tự nói với chính mình, không cho phép khóc, không cho phép khóc, không phải là một lần nữa sống lại sao?

Không rõ là nước hay nước mắt. 

Khẽ vuốt dấu răng trên ngực, đúng như lời Tập Ám nói, cả đời này cũng không thể lau khô rồi, Tập Ám, Tập Ám.......

Bên cạnh có hơn hai nha hoàn phục vụ, đều là bộ dáng 13 14 tuổi, cũng là người Hán. Nhìn họ, Bách Lý không khỏi nhớ tới Tiểu Mai, sau khi mình mất tích, nàng ra sao rồi. 

Mặc quần áo, Bách Lý vô cùng mệt mỏi khẽ dựa trên gối thêu liền ngủ thiếp đi. 

Gia Luật thức vừa vào tới liền nhìn thấy Bách Lý đang ngủ say, tóc xõa xuống, rơi xuống bờ giường. Tựa như ngủ không hề yên tĩnh, hai hàng lông mày nhíu chặt lại, hai tay bất an nắm thành quyền, tạo thành một loại trạng thái đề phòng, cả người giống như một con nhím đang chuẩn bị chiến đấu.

Không tự chủ được vươn tay vạch tóc tán loạn trên trán nàng, khuôn mặt nhỏ nhắn như tìm được chỗ dựa dính sát lên lòng bàn tay rắn chắc của hắn. Nhẹ nhàng vuốt ve, khóe miệng dần dần cong lên, Gia Luật Thức nhìn không khỏi ngây người, thật may là hôm nay mình trới trường huấn luyện tuần tra, nếu không khi gặp lại nàng phải chăng chỉ là một sợi hận thù.

Cúi người hôn lên môi mềm mại của nàng, mang theo mấy phần không buông tha, tiến vào trong miệng nàng thăm dò, dụ dỗ nàng dây dưa cùng hắn, trong miệng không khỏi bật ra tiếng nỉ non, Bách Lý hơi mở to đôi mắt đang lim dim, Gia Luật Thức hai mắt nhắm nghiền, lông mi dài như cây quạt hé mở ra, thấy Bách Lý dừng lại động tác, Gia Luật Thức từ từ mở mắt: "Tỉnh rồi à?"

"Ừ" Đem cái chăn phía dưới kéo lên qua vai, cảnh giác nhìn bóng dáng phía trên. 

"Ngươi sợ ta?"

Bách Lý bĩu môi không nói gì, tâm tư của bản thân đều viết rõ trên mặt vậy sao?

"Không sợ."

Gia Luật Thức thả lỏng thân thể từ từ ôm lấy nàng, người trong ngực nhẹ nhàng kháng cự, càng giãy càng bị ôm chặt.

"Gia Luật Thức, ngươi là Bắc Viện vương của Đại Liêu, dạng nữ nhân gì mà ngươi không có, ngươi bỏ qua cho ta đi, ta không xứng với ngươi." Bách Lý yếu ớt nói, sự buồn bã trong mắt khiến Gia Luật Thức không đành lòng vươn tay vuốt đôi lông mày hơi nhíu của nàng. 

"Ta chỉ muốn ngươi, ta không quan tâm." Đôi tay Gia Luật Thức nhẹ nhàng nâng khuôn mặt tái nhợt của nàng, thẳng tắp muốn nhìn thấy rõ đôi mắt thâm sâu của nàng. 

Bách Lý cắn chặt đôi môi, rốt cuộc cũng không nói ra câu gì nữa.

Gia Luật Thức cởi ngọc bội bên hông xuống thả vào trong tay nàng: "Ta cho ngươi quyền lợi chí cao vô thượng, kể từ hôm nay, trong vương phủ này không ai có thể làm tổn thương ngươi nữa." Nhìn ngọc thạch đẹp đẽ sáng long lanh trong tay, hốc mắt Bách Lý không khỏi ẩm ướt.

_________________

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.