Hóa Ra Đã Bảy Năm

Chương 7: Dâm phụ tiểu Phi




Chuyện đến nước này thì đành phải vậy thôi.

Tâm trạng của Tiêu Lăng rất phức tạp, anh vừa không muốn Lục Sâm lừa Tiểu Thất, lại vừa không mong Lục Sâm thật sự đối tốt với Tiểu Thất. Nếu như Lục Sâm dám lừa dối Tiểu Thất thì anh sẽ tuyệt đối không bỏ qua cho gã đốn mạt này!

Nhưng...

Nếu như nó yêu thật!

Với tình trạng hiện nay của Tiểu Thất chắc chắn là sẽ tiến đến với Lục Sâm rồi.

Trong lòng Tiêu Lăng vô cùng chua chát.

Trong tâm khảm anh, Tiểu Thất vẫn là đứa trẻ chưa lớn, trong lúc anh không để ý, mà nha đầu này đã đi quen bạn trai rồi, không những quen bạn trai mà còn yêu tên đó đến vậy, đến cả lời nói của anh mà nha đầu này cũng không chịu nghe vào tai nữa.

Tiêu Lăng nghiến răng.

Anh thầm hạ quyết tâm, tên Lục Sâm đó không đến nhà thì thôi, nếu dám đến đây thật... Hừ!

...

Lục Sâm đương ngồi trong xe, bỗng cảm thấy sau lưng lạnh toát, anh rùng mình mấy lần.

“Chủ tịch, ngài lạnh à?”

“Không!” Lục Sâm đưa tay mở máy sưởi lên, dặn dò Triệu Đào, 

“Lái tiếp đi!”

“Vâng!”

40 phút sau, hai người đến được nhà tổ của Lục gia.

Triệu Đào đẩy xe lăn của Lục Sâm tiến tới trước, ngày đầu đông hơi khô lạnh, gió như cắt lên mặt lên người, Triệu Đào thấy lạnh rụt cả cổ, anh vội vàng đắp lên chân của Lục Sâm một chiếc thảm dày.

“Đi thôi!”

Hai người đi về phía trước, người hầu trong nhà nhìn thấy Lục Sâm liền nhớ lại chuyện lần trước Lục Sâm đến đây còn cầm cả dao nữa, họ bèn hoảng loạn chạy vào trong biệt thự báo cáo.

Đợi lúc Lục Sâm đến nơi, cả nhà như đón giặc, hoàn toàn cảnh giác hướng ánh nhìn vào anh.

“Lục Sâm, mày lại về đây làm gì!”

Lục Vĩnh Cường hận gần chết, lần trước sau khi Lục Sâm rời khỏi nhà, bọn họ lập tức gọi cho bác sĩ đến xem tay cho Lý Dương, nhưng mọi chuyện đã muộn, tay của Lý Dương bị Lục Sâm đâm một dao xuyên qua, đứt cả gân lẫn xương, hoàn toàn không thể phục hồi lại được nữa.

Đứa con trai lành lặn của hắn, giờ đây hỏng mất bàn tay phải!

Lục Vĩnh Cường nghiến răng trừng mắt tức tối nhìn Lục Sâm, “Mày hại chúng tao còn chưa đủ nữa hả, hôm nay lại còn đến làm gì nữa!”

Lục Sâm chẳng buồn nhìn Lục Vĩnh Cường một cái, anh đẩy xe tới thẳng trước mặt lão gia, sắc mặt điềm tĩnh hỏi, “Lý Dương đâu rồi?”

Ánh mắt của lão gia lừ lừ nhìn vào Lục Sâm như đang muốn đoán bắt lý do anh đến đây.

“Bố yên tâm, lần này con đến không phải để đối phó với Lý Dương. Bố cứ nói với con nó đang ở đâu là được rồi!”

Lão gia có nhìn anh một hồi lâu nhưng cũng không nhìn ra được chuyện gì, ông thở dài nói, “Lần trước tay nó bị thương, vết thương quá nghiêm trọng, giờ nó vẫn đang phải nằm trên lầu tĩnh dưỡng!”

Nói xong, ông không kiềm được một cái nhìn trách móc hướng sang cho Lục Sâm.

“Con đấy, xuống tay nặng như vậy, tay nó coi như phế rồi, sau này tay phải của nó không làm gì được nữa cả... Lục Sâm à, Lý Dương nói gì cũng là cháu ruột của con, mọi chuyện đều đã qua rồi, nó cũng đã bị trừng phạt đích đáng rồi, chuyện này dừng lại ở đây được không? Con đừng có làm mọi thứ thêm phần phức tạp nữa! Lần này cũng may có ta ở đây đỡ cho con, nếu không nhỡ Lý Dương báo cảnh sát rồi, con thử nói xem có phải con bị mắc tội cố ý sát thương người khác không?”

Lục Sâm cau mày.

Anh khuơ tay, gương mặt lộ vẻ thiếu kiên nhẫn, “Đủ rồi, đừng nói mấy thứ vô tích sự đó với con, bố gọi Lý Dương ra đây!”

Cả đám người nhìn nhau, không một ai dám đi gọi.

Nói cho cùng cảnh tượng máu me ngày hôm đó vẫn trong ký ức của họ, nhỡ đâu gọi Lý Dương ra, ai mà biết Lục Sâm lại bị kích động làm ra điều gì đáng sợ hơn thì sao?

Người hầu già còn giấu cả con dao gọt hoa quả trong phòng khách đi.

“Lục Sâm à...”

“Mọi người không cần phòng bị tôi đến thế đâu, bây giờ không phải là tôi sẽ làm gì nó, mà là có người khác muốn đối phó với nó!” 

Lục Sâm nhớ lại chuyện xảy ra ngày hôm nay ở siêu thị, nghĩ đến chuyện tương lai không chắc chắn của hai người, anh đã vô cùng khó chịu rồi, thấy đám đông còn thần ra đó, anh không kiềm được, lạnh lùng cười, “Mấy người chắc chắn rằng muốn bao che cho Lý Dương?”

“Con nói có người muốn đối phó với Lý dương, là ai?”

“Chủ tịch của tập đoàn Quốc Tế Hoàn Vũ——Tiêu Lăng! Cái tên này đã đủ chưa!”

Lão gia bỗng chốc thất kinh, đứng bật dậy, “Con nói cái gì?”

“Bố cứ gọi tên Lý Dương xuống đây đi, con sẽ nói cho cả nhà đều nghe rõ!”

Lão gia lần này không nghĩ được nhiều nữa, ông vội vàng gọi người hầu, “Bảo Lý Dương xuống lầu!”

“Vâng!”

Không đến 5 phút sau, Lý Dương mặc bộ đồ trong nhà bước xuống, hắn được người hầu đỡ xuống dưới cầu thang, sắc mặt vô cùng bệch, cổ tay phải được quấn một lớp gạc dầy dặn, quanh cổ có một lớp gạc khác choàng qua, lấy cổ để đỡ lấy cánh tay treo lủng lẳng trước ngực.

Hắn ta vừa bước đến đầu cầu thang thì nhìn thất Lục Sâm, người hắn run lên tức thì, bước chân ngay tức khắc chùn lại.

Cả đời này hắn sẽ không thể quên được cảnh tượng Lục Sâm mặt không biểu cảm, dùng dao đâm xuyên cổ tay mình!

“Mau lại đây ngồi xuống.” Lão gia phát lời.

Lý Dương cắn răng ngồi xuống chiếc ghế cách xa Lục Sâm nhất.

“Ông, có chuyện gì vậy?”

Chú của con có chuyện muốn nói.” Lão gia nhìn sang Lục Sâm, “Bây giờ Lý Dương cũng đến rồi, có chuyện gì thì con nói đi.”

“Bây giờ mấy người chỉ có hai sự lựa chọn! Thứ nhất, đuổi cổ Lý Dương ra khỏi nhà, Lục gia này còn có cơ may thoát nạn! Thứ hai, vẫn để cho Lý Dương ở lại trong nhà, Lục gia cứ chuẩn bị tâm lý sẽ bị Diệt vong cùng với Lý Dương!”

“Lục Sâm mày bị điên sao, Lý Dương đã bị thế này rồi, mày còn muốn mọi người đuổi cổ nó khỏi nhà sao!” Lục vĩnh Cường hết nhẫn nại, ánh mắt long sòng sọc nhìn Lục Sâm, “Mày đừng có được đằng chân lân đằng đầu, cái nhà này không phải do mày được phép quyết định đâu nghe chưa!”

Lục Sâm cười khểnh!

Anh dám khẳng định, bây giờ thì Lục Vĩnh Cường bao bọc cho Lý Dương như vậy, chỉ là do Lý Dương chưa động chạm gì đến quyền lợi của anh ta, đợi đến lúc anh nói rõ mọi chuyện ra, sợ rằng kẻ đầu tiên muốn tống cổ Lý Dương ra khỏi nhà lại chính là anh ta!

“Lục Sâm, chuyện này là sao, con nói rõ ràng cho bố nghe!”

“Rất đơn giản!” Lục Sâm cười lạnh lùng, “Lý Dương đắc tội người mà nó không nên đắc tội thôi. Tiểu Thất... cô ấy là thiên kim của chủ tịch tập đoàn Quốc Tế Hoàn Vũ, Tiêu Lăng!”

Bùm!

Một câu nói như sét đánh ngang tai!

Đám đông bỗng chốc kinh ngạc đến không ngậm được mồm, chẳng thốt được lời nào!

Quốc Tế Hoàn Vũ!

Đó là tập đoàn thế nào kia chứ?

Là truyền thuyết của giới thương trường!

Những truyền thuyết về Tiểu Lăng nhiều không đếm xuể, không ai biết những lời đồn đó có bao nhiêu là thật bao nhiêu là giả, nhưng có thể nhìn thấy từ cuộc phỏng vấn của Tiên Thiếu, Tiêu Lăng vô cùng vô cùng yêu vợ của anh ta, cũng vô cùng vô cùng yêu cặp sinh đôi long phụng thai của anh ta.

Thậm chí vì muốn có thời gian bên vợ mình, anh từ chối bao mối làm ăn mà tìm người thay thế điều hành công ty của mình.

Nếu như Tiểu Thất là con gái của Tiểu Lăng.

Vậy thì...

Với sức mạnh của mình, cộng thêm với tình yêu thương kia.

Kết quả không bàn cũng rõ!

Đám người trong phòng khách không kiềm được ánh nhìn chăm chăm vào Lý Dương, ánh nhìn ấy thăm thẳm.

Lý Dương ngây người!

Hắn vô thức phản bác lại, “Không thể nào! Tuyệt đối không thể nào! Con và Tiểu Thất yêu nhau hơn hai năm, cô ta chỉ là một cô gái tầm thường thôi, không thể nào là con gái của Tiêu Lăng được! Tuyệt đối không thể nào đâu!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.