Hóa Ra Đã Bảy Năm

Chương 62: Không bị mê hoặc




Tiểu Thất ôm cổ Lục Sâm.

Mặt của Lục Sâm cảm nhận được hơi thở của Tiểu Thất, lỗ tai anh ửng hồng, cả cơ thể đều cứng nhắc, hơi thở bắt đầu nóng ran.

“Tiểu Thất...”

Tiểu Thất mãn nguyện nhìn mắt của Lục Sâm đang ngày càng mê lụy, cô tiếp tục nhìn anh bằng ánh mắt quyến rũ, “Lục Sâm, một đại mỹ nhân đang đứng trước mặt anh như vậy mà anh không có chút phản ứng gì sao?”

Sao có thể không có phản ứng được!

Ngọn lửa dục vọng trong người Lục Sâm đã dâng lên tới đỉnh đầu!

Anh ôm lấy eo Tiểu Thất, “Tiểu Thất, em vậy là đang câu dẫn anh trở nên không có đạo đức a.”

“Vậy anh có thích không!”

Thích đến chết đi được!

Ánh mắt Lục Sâm đã hừng hực lửa!

Ánh mắt Tiểu Thất hiện lên đầy vẻ đắc ý, cánh tay nhẹ nhàng như không có xương, nắm lấy cà vạt của Lục Sâm, hơi xoay người, từ từ đi lùi lại, dẫn Lục Sâm đi về phía giường.

Lục Sâm nuốt nước miếng, nhắm mắt đi theo Tiểu Thất về phía giường.

Tiểu Thất dẫn Lục Sâm đi đến bên cạnh giường, liền đẩy anh nằm xuống, Lục Sâm còn chưa kịp phản ứng gì, Tiểu Thất đã đè lên người anh, nhẹ nhàng ngồi ở ngang eo, ánh đèn sáng chiếu xuống, “Lục Sâm ca ca, bây giờ anh có cảm giác như thế nào a?”

Cả người Lục Sâm như muốn nổ tung.

Mắt anh đỏ lên, anh muốn xoay người đè lên Tiểu Thất, Tiểu Thất đoán được hành động của anh, cười hắc hắc đè vai anh lại, “Ai da, đừng có gấp mà! Dục tốc bất đạt nha, hôm nay chúng ta thay đổi một chút nha?”

Lục Sâm càng thở càng nhanh, “Tiểu Thất, đừng hành hạ anh nữa!”

Hihi!

Đương nhiên phải hành hạ rồi, ai kêu anh xấu tính chọc ghẹo cô.

Tiểu Thất nhanh chóng đảo đảo mắt, đưa tay tháo cà vạt trên cổ Lục Sâm xuống, đảo mắt nhìn khắp giường, thấy đầu giường có thanh chắn, liền cười nham hiểm.

Lục Sâm nhìn thấy ánh mắt của Tiểu Thất liền biết cô có ý nghĩ xấu.

Đầu tê tê một lúc.

“Tiểu Thất!”

“Ngoan, đừng nhúc nhích!’ Tiểu Thất lấy cà vạt cột tay Lục Sâm vào hai thanh chắn ở đầu giường, Lục Sâm liền biến thành chữ “Đại” ở trên giường.

Rõ ràng Lục Sâm biết không nên phối hợp với cô, nhưng nghĩ thấy cô muốn giở trò gì đó, liền bất giác phối hợp.

“Tiểu Thất, rốt cuộc em muốn làm gì?”

“Đừng có gấp a, đợi lát nữa anh sẽ biết!”

Tiểu Thất từ trên giường đi xuống, vỗ vỗ mặt Lục Sâm, “Ngoan, đừng động đậy, em sẽ đến liền!”

Tiểu Thất xuống giường, rất nhanh đã tìm thấy chiếc cà vạt khác trong tủ của Lục Sâm, dùng cà vạt trói chân lục sâm vào cạnh giường ở dưới, lúc này Lục Sâm đã không thể nhúc nhích gì nữa.

Lục Sâm lớn như vậy, đây là lần đầu tiên mặc người khác muốn chém giết như thế nào cũng được.

Anh có chút hiếu kỳ, muốn xem xem cuối cùng nha đầu này muốn làm gì.

Lục Sâm nhìn Tiểu Thất lắc lư đi tới đi lui, đang tìm cái gì đó, “Em muốn tìm gì?”

“Không nói anh biết.” Tiểu Thất tìm hết mọi ngóc ngách, cuối cùng tìm được trong một ngăn kéo, cô hớn hở từ trong ngăn kéo lấy ra một cây kéo, cười nham hiểm đứng dậy, “Cuối cùng ta cũng tìm thấy mi rồi.”

Nhìn thấy cây kéo, khóe miệng Lục Sâm giật 1 cái.

Tiểu Thất lần nữa leo lên giường, ngồi trên người Lục Sâm, cổ áo sơ mi rớt xuống, Lục Sâm có thể nhìn thấy toàn bộ bộ ngực đầy đặn của cô, hơi thở càng thêm rạo rực!

Anh sắp không chịu nổi nữa rồi!

“Tiểu Thất, mau thả anh ra!”

“Đã nói anh đừng có gấp mà!, Tiểu Thất cười hắc hắc, cầm cây kéo để sát vào chân của Lục Sâm, bắt đầu từ ống quần, cô bắt đầu cắt ống quần, rồi lại cắt lưng quần, chiếc quần tây thẳng tắp đã bị cô cắt thành nhiều mảnh.

Mảnh vải nằm khắp nơi.

Cô cắt hết cả bộ đồ tây phục của Lục Sâm, cuối cùng bộ đồ biến thành bộ đồ lót ba mảnh, đồ lót quấn lấy người Lục Sâm, có thể nhìn thấy ở dưới có cái gì đó nhô lên... đã vậy còn động đậy.

Tiểu Thất nhìn chằm chằm chỗ đó, nuốt nước miếng một cách khó khăn.

Má ơi!

Bự vậy!

Cô ngước lên nhìn Lục Sâm, Lục Sâm lúc này như muốn nổ tung.

Anh không ngừng giãy dụa, “Tiểu Thất, mau thả anh ra!”

“Không, không chịu đâu.”

Lúc này cô có điên mới dám thả anh ra!

Tiểu Thất vỗ vỗ mặt Lục Sâm, “Nói, sau này còn dám ăn hiếp em không?”

“Em thả anh ra trước, anh sẽ nói với em.”

“Không được”, Tiểu Thất đưa cây dao xuống nửa người dưới của anh, nghiến răng trợn mắt đe dọa, “Nói mau, còn dám ăn hiếp em không, nếu không nói em thiếng anh!”

Lục Sâm phun máu.

“Tiểu Thất, em thiếng rồi sau này sao em vui vẻ được nữa?”

Vui vẻ?

Tiểu Thất còn chưa kịp phản ứng, nhìn gương mặt chế nhạo của Lục Sâm mới hiểu ý anh nói vui vẻ ở đây là sung sướng!

Mặt cô đỏ bừng lên.

“Anh, anh anh đang nói nhảm gì vậy...”

“Anh không có nói nhảm, niềm vui của em phụ thuộc vào nó đó!”

Mặt Tiểu Thất càng lúc càng đỏ, “Không được nói nhảm nữa, anh còn nói nhảm nữa em cắt thật đó, nói mau, sau này còn dám ăn hiếp em không?”

“Nếu ăn hiếp em nói là ăn hiếp trên giường... vậy anh chỉ sợ sẽ phải tiếp tục ăn hiếp em thôi!”

A a a!

Tên này sao lúc này lại ăn nói lưu loát như vậy!

Mặt Tiểu Thất đỏ hừng hực, lần đầu thấy Lục Sâm như vậy.

Lục Sâm sắp không chịu nổi nữa.

Nhất là lúc này Tiểu Thất ngồi trên bụng anh, cái mông nhỏ không an phận cứ nhích tới nhích lui, qua tấm vải mỏng anh có thể cảm nhận được rất rõ thân nhiệt của cô, mắt của Lục Sâm càng lúc càng đỏ.

“Tiểu Thất, em còn không thả anh ra, anh đảm bảo 3 ngày nữa em cũng không xuống giường được!”

“Anh... Lục Sâm, cái đồ soi đội lốt cừu.”

“Thả anh ra mau!” Thân thể của anh sắp nổ rung rồi.

“Vậy anh trả lời câu hỏi này của em đã.”

“Câu hỏi gì?”

“Tối qua trong phòng sách anh nói gì với ba em? Anh nói với em thì em sẽ thả anh ra!”

Tiểu Thất hiểu rất rõ ba của mình.

Rõ ràng khi bọn họ về nhà mặt của ba cô đen như đít nồi, tại sao sau khi cùng Lục Sâm nói vài câu đã vui vẻ trở lại, đây rõ ràng không phải tính cách thường ngày của ba cô. Chắc chắn Lục Sâm đã nói gì đó với ba của cô, nếu không sao ba của cô lại như vậy.

Nhưng cô suy nghĩ cả ngày cũng không nghĩ ra được, rốt cuộc là câu nói gì mà có thể có trọng lượng như vậy, có thể thay đổi được thái độ của ba cô.

Tiểu Thất càng nghĩ càng tò mò, hết lần này tới lần khác tìm cách hỏi, nhưng Lục Sâm nhất quyết không nói cho cô biết.

Anh càng không nói cô lại càng tò mò!

Trong lòng cực kỳ khó chịu.

“Lục sâm, mau nói cho em biết.”

“Cái này... là bí mật!”

Trên thực tế, Lục Sâm không nói gì nhiều với Tiêu Lăng, nói nhiều không bằng hành động thực tế.

Anh nhớ lại tối hôm qua.

...

Lúc đó, anh cùng Tiêu Lăng đi vào phòng sách, Tiêu Lăng rất rõ ràng tỏ ý không tin tưởng anh, không tin anh có thể mang lại hạnh phúc cho Tiểu Thất, anh liền mở máy tính trong phòng sách, đem một phần văn bản quyết định chuyển nhượng cổ phần mở ra trước mặt Tiêu Lăng.

“... Chuyển nhượng cổ phần của công ty Phong Hoa?”

“Đúng vậy! Đây là 50% cổ phần của Phong Hoa, 20% trong đó là của mẹ con giao cho con, 30% còn lại là trong những năm gần đây con thu mua lại từ các cổ đông, nửa tháng trước con đã làm bản chuyển nhương cổ phần, đem toàn bộ số cồ phần này chuyển thành tên của Tiểu Thất! Con biết, đối với bác mà nói, Phong Hoa căn bản không đáng để chú ý tới, số tài sản này cũng không đáng là gì đối với Tiểu Thất! Nhưng đây là toàn bộ gia tài con dành dụm được trong mấy năm nay! Con chuyển nhượng toàn bộ cho Tiểu Thất, mong rằng có thể khiến bác và bá mẫu yên tâm, Lục Sâm con... có thể từ bỏ mọi thứ của mình để yêu Tiểu Thất.”

Mặt của Tiêu bá phụ có chút động, cũng không biết là đang nghĩ gì.

Lục Sâm không biết, năm đó Tiêu Lăng đã làm Tô Tố chịu tổn thương lớn như thế nào, khiến Tô Tố dẫn theo hai đứa nhỏ rời đi, lúc đó Tiêu Lăng chính là mất hết tất cả, đem toàn bộ cổ phần chuyển nhượng cho Tô Tố và hai đứa con, có lẽ chính hành động này đã làm Tô Tố cảm động, cho nên năm đó mới cho anh một cơ hội.

Mà hành động của Lục Sâm, khiến Tiêu Lăng nhớ lại mình của năm đó.

Cho nên đang trầm mặc rất lâu, cuối cùng Tiêu Lăng nở nụ cười với anh, thật hiếm thấy, anh còn nhớ rõ phản ứng lúc đó của Tiêu bá phụ, Tiêu Lăng cười tươi, vỗ vai của anh, luôn miệng khen ngợi, “Tốt! Chỉ bằng thành ý này của con, bác đồng ý chuyện của hai đứa, tối nay hai đứa có thể dọn ra ngoài ở.”

...

“Lục Sâm, Lục Sâm, anh đang nghĩ gì vậy?”

Lục Sâm bỗng nhiên từ hồi ức trở về thực tại, nhìn đôi mắt đầy nghi hoặc của Tiểu Thất, anh chần chừ một lát, “Cái này... là bí mật!”

Anh không muốn nói Tiểu Thất biết chuyện này.

Càng không muốn Tiểu Thất ở cùng với anh mà cảm thấy áp lực!

Anh đánh cược toàn bộ gia tài của mình, để đổi lấy cơ hội được ở bên cô, tính ra vẫn là một chuyện vừa có lợi vừa hạnh phúc.

Tiền đối với anh mà nói chỉ là con số.

Mà Tiểu Thất lại là một người sống sờ sờ, theo như anh thấy, Tiểu Thất so với đống tiền kia còn quan trọng hơn nhiều.

Tiểu Thất khẽ nhướng mày, “Anh quyết định không nói?”

“Không Nói!”

Tiểu Thất cắn răng!

Tên này sao cứng mềm đều không chịu vậy!

Cô tức giận, ném cây kéo trong tay, hờn dỗi từ trên giường đi xuống, “Hừ! Anh không nói thì thôi, bổn cô nương cũng không muốn biết nữa! Em chính thức nói cho anh biết, bổn cô nương hôm nay không ngủ với anh nữa, anh tự mình từ từ ngủ đi, em đi qua phòng kế bên ngủ!”

Hừ!

Tiểu Thất từ trên giường nhảy xuống, phủi mông một cái liền định đi.

Nhưng mà, người tính không bằng trời tính!

Tiểu Thất vừa đi đến cửa, đột nhiên từ phía sau nghe được một tiếng đồ bị kéo đứt.

“Xoẹt ——“

Tiểu Thất đột nhiên quay người lại, liền thấy Lục Sâm đã kéo đứt cà vạt, Tiểu Thất theo phản xạ hét lên một tiếng, nhanh chân liền muốn bỏ chạy ra ngoài.

Nhưng mà ——

Cô vừa với tay chạm được vào cửa, đã bị Lục Sâm kéo lại.

“Oa oa oa ——“

Tiểu Thất bị đặt nhẹ xuống giường, vừa ngước đầu lên đã nhìn thấy đôi mắt đỏ tươi của Lục Sâm đang nhìn cô.

“Lục, Lục Sâm...”

“Đã châm ngòi mà còn muốn chạy, đâu có dễ vậy!”, Lục Sâm cởi bỏ miếng vải cuối cùng trên người mình, cười nham hiểm với Tiểu Thất, “Em đã châm ngòi, thi phải phụ trách dập tắt nó!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.