Hóa Ra Đã Bảy Năm

Chương 52: Biểu hiện không tầm thường!




Muốn sinh rồi?!

Phút chốc cả nhà náo loạn hết lên, Tiêu Lăng cả người đều ngơ ngác, mặt của ông “xòa” trắng bệt trắng bệt, nhìn còn thê thảm hơn tình trạng của Tô Tố

“Tiêu Lăng...”

“Anh đây, anh ở đây” Tiêu Lăng đưa tay ra muốn chạm vào cô ấy, nhưng nhìn sắc mặt đau khổ của cô ấy, ông sợ bản thân mình chạm vào sẽ khiến cô ấy càng thêm đau khổ, bàn tay đưa ra lại thu về! đứng tại chỗ không ngừng càm nhàm, “làm sao đây làm sao đây, bây giờ làm sao à...”

Ông trước có xem rất nhiều sách, đều là dạy người làm sao đối mặt với tình huống sắp sinh đẻ

Nhưng bây giờ... trong đầu óc trống rỗng, một chữ cũng không nhớ ra

“Làm sao giờ à...”

“Cái gì mà làm sao, còn sững ra đó làm cái gì!” Tiêu Khả đỡ lấy Tô Tố cáu giận Tiêu Lăng, “bệnh viện đã định sẵn chưa vậy?”

“Định sẵn rồi định sẵn rồi”

“Vậy thì cậu còn đợi cái gì, nhanh chóng gọi cho bệnh viện đi

“Được được được, em lập tức gọi!”

Cảnh Thụy và Tiểu Thất cũng có chút ngơ ngác, hai đứa cũng căng thẳng vô cùng, một trái một phải đỡ lấy Tô Tố, “mami mami...”

Ngược lại Tô Tố trấn tĩnh hơn nhiều, vừa rồi trận đau đã trôi qua, sắc mặt của cô nhìn đã tốt hơn chút, quay ngược lại an ủi cả nhà, “tôi không sao rồi!”

Cái gì mà gọi là không sao rồi!

Trên trán đều ướt đẫm mồ hôi rồi, Cảnh Thụy cũng giống thế luống cuống không biết làm thế nào, “mami người có đau không?”

“Đã không đau rồi”

Trong lúc nói chuyện Tiêu Lăng đã liên lạc xong với bệnh biện, ông lúc này hoàn toàn không có chủ ý nữa, cứ để Tiêu Khả đảm nhiệm thành người chỉ đạo, “chị, bây giờ còn phải làm gì...”

Chị?

Tiêu Khả tại thời điểm này suýt chút nữa bật cười rồi, từ nhỏ đến lớn Tiêu Lăng số lần gọi chị đếm trên đầu ngón tay à

Cô cũng không có so đo, “cậu nói phải làm sao, nhanh chóng đi lái xe à, chuẩn bị đi bệnh viện”

“Được được được, em lập tức đi lái xe!”

Tiêu Khả môt phát kéo lại Tiêu Lăng, “với tình trạng của cậu hiện giờ, cậu lái xe tôi không yên tâm” Tiêu Khả mắt nhìn quanh một vòng, Cảnh Thụy cũng giống thế vẻ mặt như chết, cô quả quyết, giao cho Châu Tử Dương, “đi lái xe đến đây, lập tức chuẩn bị đi bệnh viện!”

“Được!”

Châu Tử Dương đi lấy xe, Tiêu Khả lại giao cho Cảnh Thụy, “lên trên lầu lấy thảm, bên ngoài lạnh, chuẩn bị đắp cho mami của cháu”

“Vâng!”

“Vậy còn em, em thì làm cái gì?” Tiêu Lăng gấp gáp hỏi 

“Cậu? cậu chỉ cần ở bên cạnh Tô Tố là được rồi”

Lúc đang phân công trận đau thứ hai đã dồn đến, Tô Tố lại lần nữa đau ôm lấy bụng, tóc trên trán đều bị ướt sũng rồi, cô cắn chặt lấy răng, không để bản thân phát ra tiếng đau khổ

“Bà xã...”

“Không, có chuyện gì!”

Như thế này rồi còn nói không sao!

Tiêu Lăng trong phút chốc tim đau không nổi!

Châu Tử Dương đã lái xe đến, Cảnh Thụy chùm chiếc thảm lên trên người Tô Tố, Tiêu Lăng một phát bế Tô Tố lên, ôm cô lên rồi thì bắt đầu xông ra ngoài!

Bữa cơm đêm giao thừa là ăn không thành rồi, cả nhà vội vàng lên xe

Tô Tố càng ngày càng đau, đau đến mức ở trong lòng của Tiêu Lăng đau khổ rên rỉ

“Lái xe nhanh chút, lái nhanh à!”

“Tiêu Lăng, anh đừng căng thẳng, em không sao... phụ nữa sinh con, đều như thế này...”

Thực chất Tô Tố cũng là lần đầu sinh em bé

Kiếp trước đứa con của cô là bị người ta ép lấy ra, kiếp này vừa mới trùng sinh lập tức có hai đứa tiểu bảo bối rồi, lần này sinh em bé, vẫn thật sự là lần đầu à

Cô cũng vô cùng căng thẳng sợ hãi

Nhưng nhìn thấy Tiêu Lăng sắc mặt trắng bệt, cảm nhận thấy cơ thể cứng nhắc của anh cô liền biết Tiêu Lăng càng căng thẳng hơn cô

“Tố Tố, bà xã... em có đau không?”

“Đau! Nhưng mà vẫn còn trong phạm vi chịu đựng được, Tiêu Lăng anh đừng căng thẳng quá được không, em nhìn thấy anh căng thẳng, bản thân em cũng căng thẳng theo”

“Được được được, anh không căng thẳng, anh không căng thẳng!”

Miệng thì nói không căng thẳng, cơ thì thì đang run lên

Tô Tố thở dài, không nói thêm gì nữa

Chiếc xe rất nhanh thì đến bệnh viện, Tiêu Lăng đã gọi điện thoại, lúc này bác sĩ và hộ lý ở trong bệnh viện đã chuẩn bị sẵn sàng rồi, Tiêu Lăng vừa bế Tô Tố từ trên xe xuống, thì bị các hộ lý đưa lên xe đẩy

Cả một gia định vội vàng gấp gáp đi theo sau

“Bác sĩ, bác sĩ vợ tôi làm sao rồi?”

“Trước hết để tôi kiểm tra một chút!” Tô Tố bị đẩy vào phòng sản, sau khi nữ bác sĩ kiểm tra xong thì lập tức thở phào nhẹ nhõm, “mới mở ra năm ngón, vẫn phải đợi thêm một lúc mới sinh được”

“Nhưng co ấy tại sao đau đớn như thế” Tiêu Lăng dựa vào bên cạnh giường không chịu rời đi, “có thể tiêm cho cô ấy thuốc giảm đau không?” 

Nữ bác sĩ, “...”

Chưa từng nghe qua ai sinh em bé mà phải tiêm thuốc giảm đau cả!

Tô Tố cặp mày nhăn lại, “Tiêu Lăng, anh đừng gây loạn nữa, nghe bác sĩ”

Bác sĩ thở phào một hơi, “bây giờ vẫn chưa sinh được, chắc cần phải đợi thêm mấy tiếng nữa”

Vậy thì không phải là đau cũng đau chết được!

Tiêu Lăng căng thẳng nuốt thẳng nước bọt, “có thể... có thể bây giờ mổ bụng lấy ra em bé không?”

Ông bây giờ chỉ muốn giảm sự đau đớn cho Tô Tố

Tiêu Lăng và Tô Tố từ khi có đứa trẻ này liên tục đến bệnh viện này kiểm tra, nữ bác sĩ rất quen với tình trạng của Tô Tố, cô kiến nghị, “Tiêu tiên sinh, đứa trẻ trong bụng của bà Tiêu thực chất không có lớn, vả lại xương chậu của bà Tiêu cũng không nhỏ, kiến nghị của các bác sĩ chúng tôi là có thể sinh tự nhiên thì sinh tự nhiên”

“Tôi sinh tự nhiên!” Tô Tố đau đớn cắn lấy răng cửa, ánh mắt của cô rất kiên định, “tôi nhất định muốn bản thân sinh!”

“Bà xã...”

“Anh đừng nói nữa... em đã quyết định rồi”

Cô xem qua trong sách, nói là em bé sinh theo tự nhiên thông qua đường co bóp ống sản sẽ thông minh hơn chút so với em bé được lấy ra từ trong bụng, tuy rằng điểm này chưa nhận được khoa học chứng minh, nhưng làm mẹ, có ai không hy vọng con của mình có thể tốt hơn một chút!

Vì vậy cho dù chỉ là tính khả năng, cô cũng nguyện đồng ý thử một lần

“Nếu như quyết định muốn sinh tự nhiên, vậy thì ăn chút thức ăn, đợi lát nữa khi sinh đẻ sẽ rất phí sức lực”

Cảnh Thụy lập tức nói, “con đi mua đồ ăn!”

Tiêu Lăng đã đặt sẵn xong phòng bệnh, lúc này cách đến lúc sinh em bé vãn còn có thời gian, cả nhà ở trong phòng bệnh nghỉ ngơi

Tô Tố nhẫn nhịn cơn đau ăn cơm, khoảng đến thời gian buổi tối hơn 10 giờ, mỗi trận đau lại càng ngày càng dồn dập, cũng càng ngày càng mạnh hơn, cuối cùng cũng là cứ 3 phút lại đau một lần

“Bác sĩ! Bác sĩ!”

“Có thể đẩy vào phòng sinh rồi!”

Tiêu Lăng bước nhanh theo

“Người nhà chờ đợi ở bên ngoài!”

“Không được! tôi bắt buộc phải vào trong!” Tiêu Lăng cương quyết xông vào trong phòng sinh, “tôi muốn ở bên cạnh bà xã của tôi!” 

Hộ lý rất bất lực, nhìn về phía bác sĩ

Nữ bác sĩ thở hài một hơi, “ông ta muốn ở cùng thì để ông ta ở cùng đi”

Đàn ông nhìn thấy bà xã của mình sinh em bé đau đớn như vậy, vê sau sẽ đối với vợ càng ngày càng tốt

“A...“

Cách có cánh của phòng sản tiếng kêu thảm tiết truyền ra ngoài, 4 người ở bên ngoài sắc mặt người sau càng khó coi hơn người trước

Tiểu Thất đầu ngón tay đều đang run rẩy, “anh... sinh em bé thật đáng sợ...”

Cảnh Thụy cũng như vậy đứng ngồi không yên, không ngừng ở trước cánh cửa đi đi lại lại, thỉnh thoảng thì trèo lên khe cánh cửa nhìn bên trong, nhung hoàn toàn không nhìn được cái gì

Chính lúc này, điện thoại của Tiểu Thất reo lên

Lục Sâm gọi đến

Điện thoại thông rồi, Tiểu Thất luyên thuyên nói xong tình hình, Lục Sâm lập tức biểu thị rất nhanh sẽ đến đó

Rất nhanh của Lục Sâm quả nhiên rất nhanh

Nửa tiếng đồng hồ thì tới nơi

Tô Tố trong phòng sinh vẫn không có sinh được em bé, tiếng kêu thảm thiết từng trận từng trận

“Lục Sâm... em sợ...”

“Đừng sợ đừng sợ!” Lục Sâm ôm lấy Tiểu Thất, “mẹ của em sẽ không có chuyện”

“Ừm!”

Người bên ngoài phòng sinh căng thẳng, người trong phòng sinh càng căng thẳng

Tiêu Lăng ngồi xổm bên cạnh giường, nắm chặt không buông tay của Tô Tố, sắc mặt của anh so với Tô Tố càng trắng hơn, đôi mắt chỉ nhìn lên mặt của Tô Tố, nhìn giọt mồ hôi ướt sũng áo, nhìn tóc của cô bị mồ hôi ướt dính lên trên má, anh đau lòng hận không thể đau thay cô

Anh không ngưng hôn lên tay của Tô Tố, “bà xã, em cố lên, em nhất định có thể”

Tô Tố đã không còn sức để trả lời anh, cơn đau khiến cô một câu đều nói không ra

Tiêu Lăng khóc rồi!

Hoàn toàn là sợ mà khóc!

Đường đường là một người đàn ông bảy tắc, nhìn thấy Tô Tố chịu tội như thế này, mà không giúp được cái gì, anh cuối cùng cũng hiểu rõ ra, tại sao sau khi Lãnh Mạc nhìn thấy Trương Hân sinh con xong thì không đồng ý sinh thêm nữa rồi

Quá trình này quá khó khắn vất vả!

“Xin lỗi, Tố Tố xin lỗi, đều là anh khiến em phải gánh chịu đau khổ bây giờ! Chúng mình sau này sẽ không sinh thêm con nữa, vể sau sẽ không sinh thêm nữa...”

“A...“

Lại thêm một tiếng hét đau đớn!

Tiêu Lăng thần kinh căng lên thật căng cứng, Tô Tố mỗi lần hét lên một tiếng, mặt của anh trắng đi một phần

“Dùng sức! Dùng lên chút sức lực, đầu đứa trẻ đã lộ ra ngoài rồi, lập tức thì sinh ra thôi!”

Tô Tố nắm thật chặt lấy tay của Tiêu Lăng, gồng hết sức của mình dồn ép!

“A...“

“Oa!”

Tiếng khóc của đứa trẻ chấn động trời đất, cuối cùng cũng xem như là sinh ra rồi

Hộ lý nhanh chóng lau chùi một lượt cho em bé, vui mừng tuyên bố, “sinh rồi sinh rồi, bà Tiêu, là một công chúa à!”

Mà Tiêu Lăng dường như không có cơ hội nghe thấy câu nói của hộ lý, trong tiếng hét cuối cùng của Tô Tố, không chịu được kích động này, hai mắt trơn ngược lên, đổ thẳng xuống

“A...Tiêu tiên sinh ngất đi rồi!”

“Nhanh đưa vào trong phòng bệnh!”

Lúc đẩy vào trong là một người, đẩy ra thì lại là hai!

Tô Tố sau khi lấy hết sức lực cũng ngất đi

Người ở ngoài cửa chờ đến khi cánh cửa mở ra rồi, thì lập tức vây lên, nhìn thấy tình trạng của Tiêu Lăng, mọi người sững sờ, “daddy của cháu làm sao thế?”

“Quá căng thẳng rồi, ngất đi thôi!”

Trên trán của Tiểu Thất toát ra một giọt mồ hôi lạnh!

Cả nhà nhanh chóng gấp gáp đưa hai người vào trong phòng bệnh, trên thực tế, Tiêu Lăng không hề ngất quá lâu, chỉ có khoảng tầm chưa đến 10 phút thì tỉnh lại, khi tỉnh lại phát hiện mình ở trên giường, anh dường như tính phản xạ nhảy dựng lên

“Tô Tố đâu! Đứa trẻ đâu!”

“Xuỵt...“Tiểu Thất nhanh chóng bịt miệng Tiêu Lăng lại, chỉ chỉ bên kia giường Tiêu Lăng, “mami quá mệt rồi, bây giờ đang ngủ. Em gái cũng đang ngủ rồi, daddy đừng gây ồn đến bọn họ nữa”

“Sinh rồi?” Tiêu Lăng vẫn đang trong mơ màng

“Sinh rồi!”

“Mami của con...”

“Mami không sao, mami và em gái đều rất khỏe mạnh bình an!”

Tiêu Lăng thở phào nhẹ nhõm, lại đổ thẳng xuống. Tiểu Thất vừa mới định đỡ ông, thì nhìn thấy ông như cá chép cuộn trong lại đứng dậy, ông nhảy xuống giường, chạy đến bên giường của Tô Tố, nắm lấy tay của cô, cũng không quan tâm bao nhiêu người ở đây, nước mắt tạch tạch rơi

Mọi người trầm lặng

Tiêu Lăng không ngừng hôn lên trán của Tô Tố, “bà xã, vất vả em rồi, thật sự là vất cả em rồi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.