Hóa Ra Đã Bảy Năm

Chương 47: Andrean




Mẹ Tần sắp phát điên!

Sắp bị Lưu Tuyền làm tức điên!

Trước đó tại sao bà ta không phát hiện ra Lưu Tuyền thực sự biết diễn xuất như vậy, và làm như thật vậy!

Giống như mẹ chồng độc ác này bắt nạt cô ấy vậy!

Mẹ Tần đôi mắt ửng đỏ, dáng vẻ gần giống như người điên.

Tần Nham không nghe lời bà ta, bà ấy ngay lập tức gọi cho Tần Phi Ngữ về. 

Tần Phi Ngữ đang hẹn hò với những người đàn ông ưu tú kìa, bị kêu về thì nét mặt không vui vẻ, “Mẹ, mẹ kêu con làm gì, con đang định đi ăn cơm cùng bạn trai con, sau đó buổi tối cùng nhau đi xem phim, bị cuộc gọi của mẹ phát vỡ mọi thứ rồi.”

Tần Phi Ngữ giận dữ vào nhà, tiện tay ném chiếc túi xách lên ghế sofa, nhưng nhìn thấy khuôn mặt tái mét của mẹ Tần, cô ta hơi ngạc nhiên, nhanh chóng ngồi bên cạnh mẹ Tần, “Ây da, mẹ đây là bị gì vậy? Giận dữ với ai?”

“Lưu Tuyền, cái con tiểu nhân đó!”

Tần Phi Ngữ nhìn xung quanh nhà, không1nhìn thấy hình dáng Lưu Tuyền, “Chị ta ra ngoài rồi?”

“Ở trong phòng anh trai con!”

Mẹ Tần nghĩ đến cảnh tượng lúc nãy còn run rẩy, bà ta cắn răng nói hết tình hình lúc nãy cho Tần Phi Ngữ nghe, “Phi Ngữ à, mẹ thật sự bị cái con tiểu nhân Lưu Tuyền đó tức chết rồi, người phụ nữ này sao có thể không động tĩnh gì chứ... cô ta chắc chắn đoán được mẹ sẽ gọi điện thoại cho anh con, cho nên cố tình diễn ra cho anh con xem, anh con cũng ngu ngốc, dám tin cô ta không tin mẹ!”

“Ôi chao, cái con tiện nhân này!”

Tần Phi Ngữ nghe thấy cũng rất tức giận, ngay lập tức chạy đến giữa phòng khách, ngước đầu lên hướng vào phòng Lưu Tuyền lớn tiếng mắng lên, “Tiểu tiện nhân! Chị cũng không biết xấu hổ chứ, chị cưới vào gia đình chúng tôi, ăn của chúng tôi sử dụng của chúng tôi, để chị dọn dẹp vệ sinh thì sao, chị còn dám phàn nàn với anh tôi! Tiểu tiện nhân, chị còn có mặt mũi gì không chứ!”

Cánh cửa1phòng Lưu Tuyền đóng chặt, hoàn toàn không có động tĩnh. 

Tần Phi Ngữ càng chửi càng tức, quay đầu nhìn sang hướng mẹ Tần, “Mẹ chỉ như vậy để cho chị ấy bắt nạt sao?”

Nét mặt mẹ Tần oán hận, “Tất nhiên là không, dù sao bây giờ cũng xé rách mặt rồi, mẹ còn sợ đắc tội với cô ta sao! Phi Ngữ, mẹ nhất định phải phát ra cái sự tức giận này mới được! Con dâu như vậy thì mẹ chắc chắn không muốn có!”

Giọng nói Phi Ngữ cũng tức điên rồi. 

“Mẹ! Con nói rằng cái con tiểu tiện nhân này đáng lo lắng mà, mẹ còn không tin! Nhìn xem bây giờ cô ta đã làm ra những chuyện gì, bây giờ dám tách mẹ và anh con, vậy sau này thì sao, nói không chừng sẽ cất đi trái tim của anh con luôn, chúng ta đối xử với cô ấy như vậy, thật sự đợi đến lúc đó thì chúng ta còn đường sống không!” Tần Phi Ngữ càng nghĩ càng tức giận, “cọc cọc cọc” chạy xuống dưới lầu bắt đầu gõ cửa của Lưu Tuyền,5“Tiện nhân, chị ra đây cho tôi!”

Mẹ Tần nhanh chóng đi theo. 

Vừa nảy bà ta vẫn đang tức giận, bây giờ nghe thấy lời nói của Phi Ngữ thì đột nhiên sợ hãi. 

Đúng vậy, nguồn thu nhập của gia đình họ toàn bộ phụ thuộc vào một mình Tần Nham, lỡ nhau sau này Tần Nham và Lưu Tuyền hai người khí tức phun ra rồi thì đến lúc đó cắt đứt tài chính của bà ta và Phi Ngữ, như vậy mới là sự khốn khổ thực sự của họ. 

“Tiện nhân, mở cửa! Mau mở cửa! Chị không phải kiêu ngạo với mẹ tôi sao, tại sao bây giờ như con rùa rút đầu vào không dám gặp người khác!”

Lưu Tuyền đang đứng sau cửa, đợi đến thời cơ tốt nhất.

Tần Phi Ngữ đập cửa đập như trời đánh, “Còn không mở cửa thì tôi tìm người đến phá cửa!”

Đã đến lúc rồi!

Lưu Tuyền nhẹ nhàng kéo cửa phòng ra, lần này Tần Phi Ngữ bên ngoài cửa, cơn tức giận đã đạt đến đỉnh điểm, nhìn thấy Lưu Tuyền mở cửa, không nghĩ gì và một bàn tay tát qua!”

“Bóp...”

Cái tát2này đầy sức mạnh, Lưu Tuyền khịt mũi một tiếng, trực tiếp bị đánh ngã xuống đất, trước mặt một màng đen, khuôn mặt tê liệt, tiếp theo mới là con đau đang nóng cháy. 

Có chất lỏng chảy ra từ khoé miệng, Lưu Tuyền duỗi tay ra chạm vào, trên ngón tay là máu tươi. 

Tần Phi Ngữ vẫn chưa hết tức giận, đối mặt với Lưu Tuyền bị té dưới đất và đá không thương tiếc, “Tiểu tiện nhân, dám bắt nạt mẹ tôi! Chị nghĩ gia đình tôi chết hết rồi à!”

Lưu Tuyền chỉ bảo vệ đầu và bụng, những nơi khác thì bị đánh bởi Tần Phi Ngữ. 

Đau!

Hai nắm đấm mạnh mẽ nhanh chóng đánh qua, Lưu Tuyền đau đến mắt phát đen, nhưng mà cô ấy vẫn không có bất cứ phản kháng nào!

Trong mắt mẹ Tần đều là sự vui sướng, hoàn toàn không tiến lên ngăn cản.

Đánh rất tốt! 

Đánh chết con tiểu tiện nhân này!

Đến cuối cùng khi Tần Phi Ngữ hết sức rồi mới dừng lại!

Lưu Tuyền ngã ở dưới đất, đứng cũng không thể đứng lên, nhìn vào có vẻ như sắp chết. 

Sau khi cơn giận9tan biến, Tần Phi Ngữ mới cảm thấy sợ hãi. 

Chết tiệt thật!

Không lẽ chết rồi sao!

Cô ta duỗi chân ra, thử đá vào Lưu Tuyền, “Ê!”

Lưu Tuyền chậm chậm từ dưới đất đứng lên, mặt phía bên trái của cô ta đã sưng lên, nhìn vào đặc biệt khiến người khác sợ hãi, cô dựa vào tay vịn cửa loạng choạng đứng lên, Tần Phi Ngữ nhìn cô ta còn sống thì ngay lập tức thở phào ra, “Chưa chết mà nằm ở đó giả chết cái gì! Tiểu tiện nhân, hôm nay chỉ là cảnh cáo nhỏ của chị, đến lúc đó thì không chỉ trừng phạt như vậy nữa đâu!”

Nói đến đây, Tần Phi Ngữ khịt mũi, quay người và xuống lầu. 

Mẹ Tần cũng cười lạnh nhạt một tiếng rồi sau đó đi theo. 

Sau khi đợi đến hình bóng của họ biến mất, Lưu Tuyền không nói chuyện, đột nhiên trên khuôn mặt lộ ra một nụ cười tự mãn. 

Hơ...

Quả nhiên như cô ta mong đợi!

Hai người phụ nữ không có não này... quả nhiên động tay với cô ta rồi!

Nhếch khoé miệng lên, Lưu Tuyền đau đến nét mặt co giật,1cô ta nhanh chóng cất đi nụ cười, quay người và đóng cửa phòng!

Về đến phòng, cô ngồi cạnh bàn trang điểm và nhìn thấy mặt trái trong gương, nụ cười mãn nguyện. Cô dùng kem lót và che khuyết điểm để che đi một chút, nhưng hiệu quả không mấy tốt, Lưu Tuyền càng cười thú vị hơn!

Bị đánh một trận, để chức vị trong nhà càng ổn định.

Đáng giá!

...

Mẹ Tần dưới đầu có chút ngồi không yên. 

“Phi Ngữ, con nói khi anh trai con về, nhìn thấy Lưu Tuyền như vậy, sẽ...”

“Nếu như chị ta dám báo cáo tình trạng cho anh con biết, thì lần sau con giết chị ta chết!” Tần Phi Ngữ nói với giọng lạnh lùng, “Con cũng không tha thứ cho chị ta!”

Cùng ngày, Tần Phi Ngữ đã dời cuộc hẹn và giữ lại ở nhà. 

Hôm nay Tần Nham tan ca sớm, sau giờ tối đã về đúng giờ, anh ta gọi điện trước cho Lưu Tuyền, Lưu Tuyền đã chuẩn bị xong một bàn cơm rau. Đợi Tần Nham về nhà thì đúng lúc ăn cơm!

Lưu Tuyền trong phòng bếp bận tới bận lui, mẹ Tần và Tần Phi Ngữ giống như những vị khách, ngồi trên sofa xem tivi và trò chuyện. 

Khi Tần Nham bước vào nhà, nhìn thấy cảnh tượng như vậy!

Anh ta đẩy mắt kính, siết chặt môi, không nói gì. 

“Tần Nham? Anh về rồi à!”

“Ừm!”

Tần Nham tiện tay để chiếc cặp để trên ghết sofa, vào phòng bếp giúp Lưu Tuyền bưng đồ ăn. 

“Uầy? Không cần, không cần, anh mau đi rửa tay, đợi anh rửa xong là có thể ăn cơm rồi, em tự bưng là được rồi!” 

Lưu Tuyền đẩy Tần Nham ra khỏi phòng bếp.

Mẹ Tần và Tần Phi Ngữ phát hiện ra Tần Nham, mẹ Tần không biết hôm nay con trai về sớm như vậy, nhìn thấy anh ta về nhà mà không nói lời chào hỏi thì đã giúp bưng đồ ăn, nét mặt của bà ta lập tức ụ xuống, khiển trách, “Một người đàn ông lớn vào nhà bếp làm gì! Nhanh chóng đi rửa tay chuẩn bị ăn cơm!”

TầnNham nghiến chặt môi!

Anh ta không thể chịu đựng, Lưu Tuyền cưới vào nhà họ đã hai tháng mấy rồi, cuộc sống qua ngày đều là như thế!

Mẹ Tần là mẹ anh ta, anh ta không thể nói gì, nhưng...

“Tần Phi Ngữ, em là khách đến chơi sao, không biết vào trong bếp giúp chị dâu của em à! Bưng bát cơm ra!”

Tần Phi Ngữ khuôn mặt không tình nguyện, “Tiểu tiện... không phải, em nói là chị dâu có khả năng như vậy, không phải có thể giải quyết sao! Đúng không, chị dâu!”

Nói đến đây, cô ta nheo mắt đe doạ nhìn Lưu Tuyền. 

“Đúng, không cần giúp đâu, mọi người rửa tay chuẩn bị ăn cơm thôi!”

Tần Nham thậm chí còn tức giận hơn, đập bàn, “Tần Phi Ngữ, lập tức đi bưng rau bưng bát!”

Tần Phi Ngữ nghiến răng. 

Nhưng mà nhìn thấy khuôn mặt của anh hai tràn ngập sự tức giận, không dám không nghe lời, anh trai của cô luôn nhìn không vừa mắt với phong cách làm việc của cô, thực sự đắc tội với anh ta, anh ta thực sự lấy một cái roi để đánh cô ấy, nói không chừng còn cắt đứt phí sinh hoạt của cô ta!

Nghĩ đến đây, Tần Phi Ngữ dù có tình nguyện cũng chỉ có thể vào trong bếp giúp đỡ rồi. 

Tần Nham đi rửa tay. 

Nhìn thấy hình bóng của anh ta biến mất, Tần Phi Ngữ liếc nhìn Lưu Tuyền, lạnh lùng nhìn cô ta, “Chị đừng có mà tự hào!”

Lưu Tuyền không nói bất cứ điều gì.

Chẳng bảo lâu một măm cơm rau đều được đặt trên bàn ăn, Lưu Tuyền lúc vừa kết hôn thì thật ra không biết nấu ăn cho lắm, nhưng mà cô ta sẵng sàng làm việc, mỗi ngày thực hành với đồ ăn. Hai tháng này đã đạt được tiến bộ nhanh chóng. 

Tại thời điểm này, trên bàn sáu món ăn và một súp, nhìn vào trông rất ngon miệng và hợp khẩu vị. 

Cả nhà đều ngồi vào vị trí!

Lưu Tuyền lập tức gắp một miếng sườn để vào trong bát của Tần Nham, “Dạo này quá bận rộn, nhìn vào cả người ốm nhom rồi, ăn nhiều thịt vào bồi bổ!”

Sau khi cưới thì Lưu Tuyền phát hiện, Tần Nham tuyệt đối là một loại động vật ăn thịt, anh ta rất thích ăn thịt, đặc biệt là thích ăn sườn, điểm này khá giống với Tiểu Thất. 

Tần Nham không nghĩ nhiều, gật đầu với Lưu Tuyền, rất nể mặt và ăn một miếng. 

“Thế nào?” Lưu Tuyền mong đợi nhìn về phía anh ta. 

Tần Nham không nói gì, mỉm cười và đưa ngón tay cái lên. 

Lưu Tuyền đột nhiên hạn phúc và cười lên. 

Tự mình làm đồ ăn, người mình yêu thích ăn, đây là việc hạnh phúc cỡ nào chứ!

Chuyển động khoé miệng thì chạm vào vết thương trên khoé miệng cô ta, Lưu Tuyền nhẹ nhàng hít một hơi. 

“Sao vậy?”

“Không, không có gì!” Lưu Tuyền hoảng loạn cúi đầu xuống, mặt trái bị sưng của cô ta có chút bớt sưng rồi, hôm nay không cột tóc, một mái tóc dài màu đen nằm rải rác trên má, đúng lúc có thể che đi dấu vết trên mặt. 

Nhưng mà Tần Nham vẫn thấy những dấu vết đỏ trên khuôn mặt của cô ấy!

Mặt anh ta từ từ um ám xuống!

“Chuyện gì đã xảy ra!”

Mẹ tần và Tần Phi Ngữ cúi đầu xuống ăn cơm đều không nói gì. 

Lưu Tuyền che mặt, cúi mặt không dám nhìn Tần Nham, “Không có gì, thì là hôm nay bất cẩn bị té, đúng lúc chạm vào trên mặt...”

Tần Nham nghiến chặt môi, cơn giận từ từ lan ra!

Anh ta chộp lấy cằm của Lưu Tuyền, nhìn thấy bạt tay trên mặt dùng kem lót và che khuyết điểm cũng che không hết, và mắt trái hơi sưng lên, không thể chịu đựng và siết chặt nắm đấm, “Cho nên em bất cản ngã một cái, đúng lúc trên mặt đập thêm một cái dấu tát!”

Lưu Tuyền nhanh chóng che mặt, cắn môi và cuối đầu xuống. 

Tần Nham đột nhiên đứng lên, tức giận đến ném cái chén, giận dữ nhìn mẹ Tần và Tần Phi Ngữ!

“Rốt cuộc là chuyện gì! Các ngươi cho tôi một lời giải thích!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.