Hóa Ra Đã Bảy Năm

Chương 3: Dũng cảm cứu người




Trong sáng?

Cái rắm!

Trong lòng Tiêu Cảnh Thụy rất nóng giận, nếu như hai người họ hơn hai tháng đều ở bên nhau, nhưng lại không xảy ra chuyện gì, đánh chết anh anh cũng không tin, cho dù chưa đi đến một bước cuối cùng, những tiện nghi cần chiếm khẳng định cũng bị chiếm hết.

Trong lòng Cảnh Thụy tức ơi là tức.

Nhỏ nha đầu thối này nói chuyện sao lại bên Lục Sâm thế, thật... tức chết anh!

Cảnh Thụy giận đến đổ một ly nước lạnh vào bụng.

“Ơ... anh, anh đừng nóng giận.” Tiểu Thất thấy Cảnh Thụy khó chịu, trong lòng cũng không dễ chịu, cô nhanh chóng rót một ly nước nóng đẩy đến trước mặt anh, “Anh, em đã hai mươi ba tuổi rồi, cũng đến lúc phải hẹn hò rồi, anh hãy mặc kệ em đi có được hay không?”

“Mặc kệ em! Mặc kệ em thì em sớm đã bị tên khốn Lý Dương đó lừa rồi!

Nhắc đến Lý Dương, sắc mặt của Tiểu Thất và Lục Sâm đều thay đổi, Tiểu Thất rủ mắt1xuống, lo lắng nói, “Em lúc đó chẳng phải là chưa hẹn hò qua sao, anh xem em không phải đã chia tay với Lý Dương rồi sao! Anh, Lục Sâm là thật lòng tốt với em, là thật đó! Anh cũng không biết, anh ấy vì em...”

Tiểu Thất nhớ tới cái cảnh Lục sâm vì cô bắt rắn, lúc đó anh ấy cũng không biết những con rắn kia có độc không, liền chạy đi bắt những con rắn đó, sợ rắn cắn cô, nhưng bản thân anh lại bị rắn cắn mấy cái, vì cô cho dù là nửa cái mạng cũng cần, ậy thì sao có thể đối với cô giả tạo chứ.

Nhưng nghĩ lại, Tiểu Thất vẫn là không muốn để anh trai lo lắng, liền giấu đi chuyện này, “Dù sao đi nữa... Nói tóm lại, Lục Sâm là thật lòng đối với em, em lại không ngốc, ai tốt với em ai không tốt với em em còn có thể không cảm nhận không được sao!

Cảnh Thụy hừ nhẹ một tiếng!

Dù sao trong lòng1của anh, Tiểu Thất chính là một tiểu nha đầu không am hiểu sự đời, bị người ta lừa cũng là rất bình thường.

Còn về phần ai tốt với nó ai không tốt với nó, lỡ như người ta giả bộ, nó lại không có não để đi phân biệt!

Bầu không khí lần nữa đóng băng.

Tiểu Thất cuống quít nháy mắt với Lãnh Điền Tâm.

Điền Tâm cũng mười bốn tuổi, đối với chuyện tình cảm cũng mù mà mù mờ, nghe hết nửa ngày trời cũng đã biết chuyện gì xảy ra, cô nhìn thấy ánh mắt cầu cứu của Tiểu Thất, nhịn không được đưa tay ôm lấy cánh tay của Cảnh Thụy.

“Anh Cảnh Thụy...”

“Thế nào?”

Đối diện với Lãnh Điền Tâm, sắc mặt Cảnh Thụy dần trở nên dịu dàng.

Anh Cảnh Thụy hôm nay là sinh nhật của em, anh có thể đừng giáo huấn người ta như vậy nha.”

Sắc mặt Cảnh Thụy vẫn không tốt như cũ.

Tiểu Thất cũng vội vã nói, “Đúng nha đúng nha, anh, anh có lời gì muốn nói sau khi chúng ta về mới nói được không,5hôm nay không chỉ là sinh nhật của Điền Tâm, còn ở chốn đông người như thế, động tĩnh bên này của chúng ta lớn một chút, chẳng phải làm trò cười cho người ta sao!”

Cảnh Thụy hung hăng trừng Tiểu Thất một cái, sắc mặt lại không khó coi vừa rồi nữa.

Vừa hay lúc này, nhân viên phục vụ cuối cùng đã dọn thức ăn lên.

Tiểu Thất vội vàng kẹp một con cua đưa tới dĩa của Cảnh Thụy, “Anh trai anh thích nhất ăn cua say!”

Cảnh Thụy cũng không để ý tới Tiểu Thất, không có đụng qua con cua mà Tiểu Thất gắp cho anh, mà là tự mình gắp một con. Tiểu Thất cực kỳ tủi thân, nhéo đùi một cái, mới vừa chuẩn bị dùng chiêu cuối để anh trai khoanh tay chịu trói, lại thấy anh đeo vào bao tay nilong, đều dùng dụng cụ bẻ cua 8 món bẻ hết hai con cua trên dĩa, một con để trước mặt Lãnh Điền Tâm, một con khác để ở trước mặt cô.

Tiểu Thất lập tức mặt mày hớn2hở.

Cô biết ngay, anh trai giận thì giận, nhưng trong lòng vẫn quan tâm cô.

Tiểu Thất vui vẻ gặm sạch sẽ hai con cua.

“Ăn từ từ, không ai giành với em!” Cảnh Thụy không vui.

“Hihi, anh, con cua này không ngon bằng anh làm!”

“Nịnh nọt!”

“Thật thật!” Tiểu Thất lấy tay thề, “em thề, còn thật hơn trân châu!”

Mặt mày Cảnh Thụy cuối cùng cũng rạng rỡ, “Vậy lần sau em về nhà anh làm cho em ăn!”

“Dạ được dạ được!”

Nhân lúc Cảnh Thụy chăm lo cho Lãnh Điền Tâm, Tiểu Thất lén lút giơ tay ra dấu ok với Lục Sâm 

Lục Sâm bật cười.

Anh thực ra có thể lý giải được hành vi của Cảnh Thụy, đổi lại bất cứ ai, em gái mà mình nâng niu trong lòng bàn tay đi tìm bạn trai, hơn nữa còn tìm một người bạn trai mọi phương diện anh đều không hài lòng, sẽ làm khó dễ anh cũng là chuyện bình thường.

Hiện giờ Lục Sâm hơi đau đầu chính là... Tiêu Cảnh Thụy cửa ải này đã khó9qua như vậy, vậy bên ba mẹ của Tiểu Thất phụ mẫu không phải càng khó sao?

Tiêu Lăng!

Ông là truyền thuyết trong ngành kinh doanh, một người nổi tiếng tay trắng gầy dựng sự nghiệp một tay sáng lập nên Quốc Tế Hoàn Vũ, thời gian mười năm ngắn ngủi thế liền trở thành tỷ phú giàu nhất trong nước! Trong lòng Lục Sâm vẫn luôn rất rất khâm phục nhân vật truyền kỳ này, chỉ là bởi vì Tiêu Lăng đã ẩn lui hơn mười năm, anh luôn không có cơ hội làm quen với Tiêu Lăng.

Lục sâm thấy qua Tiêu Lăng trên TV!

Đó là một đoạn phỏng vấn riêng của ông ấy!

Tiêu Lăng trong TV mặc một bộ vets thẳng, tóc được chải chuốt kỹ lưỡng, vẻ mặt nghiêm túc nói năng thận trọng, nhìn sao cũng nghiêm túc lạnh lùng làm sao! Có thể... ngang với Tiêu Cảnh Thụy đối diện anh!

Nhưng người ba trong miệng Tiểu Thất lại là một hình tượng hài hước.

Trong một lúc Lục Sâm thật đúng là không có cách nào liên kết hai người này1lại.

“Lục Sâm,anh nghĩ gì thế, mau ăn đi! Cua của nhà hàng này rất ngon!” Tiểu Thất gắp cho Lục Sâm một con cua.

Lục Sâm lột cua ra, nhưng bản thân không có ăn, rất tự nhiên mà đưa tới dĩa của Tiểu Thất, nhìn thấy trước mặt cô đã chất đầy vỏ cua, Lục Sâm khẽ nhíu mày, “Con cua tính lạnh, ăn ít một chút! Bằng không lần sau lại kêu đau bụng.”

Mặt nhỏ của Tiểu Thất đỏ lên, xấu hổ buông đũa xuống.

Lục Sâm nói đau bụng là chỉ thời kì kinh nguyệt của cô, có thể là khi còn nhỏ ăn đồ lạnh quá nhiều, từ lần đầu tiên kinh nguyệt tới thì sẽ đau bụng, hơn nữa mỗi lần đều đau đến chảy mồ hôi lạnh ướt hết cả người mới hết đau.

Đồng thời một khi đau là đau cả ngày, uống nước đường đỏ cũng không dịu đi, Lục Sâm đã từng may mắn chứng kiến một lần, cũng bị giật mình.

Cho nên từ đó về sau cũng không cho phép cô ăn đồ sống và lạnh.

Tiểu Thất trơ mắt nhìn Lục Sâm, “em bảo đảm, ăn thêm một con, một con cuối cùng!”

“...”

Lục Sâm thở dài, “Được, con cuối cùng!”

“Ừm!”

Hai người không coi ai ra gì mà thân mật, một bên khác sắc mặt vừa chuyển biến tốt lên của Cảnh Thụy lần nữa trở nên u ám, đôi đũa trong tay cũng xém chút bị anh bóp gãy!

Tiểu Thất lại không có phát hiện sự khác thường của anh trai.

Mấy này nay tay phải của cô cơ hồ cũng không có cầm qua đũa, ăn cơm cũng đều là Lục Sâm đút tới bên miệng, hôm nay cô chỉ dùng đũa một chút thôi, tay phải liền bắt đầu đau nhức. Cô không muốn để cho người khác nhìn ra sự khác thường của cô, vẫn cười hì hì gắp thức ăn như cũ.

Nhưng mà, có một số việc là không giấu được.

Lúc Tiểu Thất đang đưa tay gắp món ăn mà cô thích ăn, cổ tay phải đột nhiên một trận đau đớn kịch liệt!

“Bang ——“

Tay của cô buông lỏng, đũa trực tiếp đập vào trên mâm, phát ra một tiếng vang giòn giã.

Ai cũng nhìn về phía cô!

Người Tiểu Thất cứng đờ, cuống quít rụt tay lại, động tác của cô nhanh, động tác của Cảnh Thụy lại nhanh hơn cô.

Anh một phát bắt được tay Tiểu Thất, nghiêm nghị nói, “Tay em bị gì vậy!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.