Hóa Ra Đã Bảy Năm

Chương 14: Thiên tài kí hiệu




Trên đầu Lý Dương tức thời lộ ra một động máu!

Cảm xúc trên mặt anh tức thì đứng hình lại.

Nỗi kinh hãi trên trong mắt vẫn lâu lâu chưa tan!

Tiêu Lăng đưa súng quăng cho Tiêu Lăng, đầu cũng không ngoảnh lại đi hướng ra ngoài!

“Dọn dẹp chỗ này cho thật sạch sẽ!”

“Vâng!”

Vẻ mặt Lãnh Mạc ngạc nhiên, lấy khẩu súng bỏ lại vào bên hông, nhanh bước đuổi theo Tiêu Lăng, đi đến xuống tầng hầm, không khí lạnh băng bên ngoài thổi qua đây, tức thì thổi tan mùi máu tanh trên thân thể của hai người, Lãnh Mạc đuổi kịp Tiêu Lăng, “Sao rồi, trong lòng có dễ chịu chút nào không?”

“Không có!”

Lãnh Mạc biểu thị hiểu rõ, cái tên tội đồ Lý Dương đã chết rồi, nhưng những thương tổn mà cậu ta gây ra đã không còn cách nào bù đắp được.

Lãnh Mạc vỗ vào vai anh, “Đừng suy nghĩ nhiều nữa, tôi cũng đã liên hệ những bác sĩ giỏi nhất có thể liên hệ được, hai ngày nay có thể đến được thành phố A, hi vọng có thể giúp được chút được phần nào cho Tiểu Thất!”

...

Mấy ngày tiếp đó, vì muốn Tiểu1Thất an tâm dưỡng bệnh, gia đình Tiêu Lăng đã chuyển đến biệt thự ở vùng ngoại ô sinh sống, biệt thự rất lớn, căn nhà với trên dưới hai tầng lầu, thiết bị cũng vô cùng đầy đủ, Tiểu Thất nếu như chán rồi còn có thể ở đi dạo trong sân, trong sân có hoa viên, ở mùa này, hoa mai tháng chạp đã bắt đầu nở rộ, những bông hoa nhỏ màu vàng rất là xinh đẹp.

Tiểu Thất lại không có tâm trạng ngắm hoa!

Cô ngồi trên tấm thảm trong phòng, dựa vào trước cửa sổ không ngừng thở dài.

Tại sao không cho cô ra ngoài!

Tại sao phải giam cầm cô chứ!

Tiểu Thất đóng chặt cửa phòng từ bên trong, lén lút lấy di động video call với Lục Sâm, “Lục Sâm, em bây giờ rất là tội nghiệp, daddy em ngoài biệt thự ra không cho em đi đâu hết, anh không biết đâu, gia đình em sống ở đây đều là khu biệt thự, người vô cùng ít ỏi, em buồn chán muốn đếm người chơi chơi cũng không được!”

Lục Sâm vẫn là bộ vest đen, sắc mặt anh vẫn trầm tĩnh như thường, “Ba em1là vì muốn em dưỡng thương tốt, em đừng nghĩ nhiều như thế, anh rất nhanh tìm được cách đến thăm em!”

“Đừng đừng đừng, anh gần đây tuyệt đối đừng có qua đây, daddy em tuy là không có nói với em, nhưng Lục Sâm, em cảm thấy... Lý Dương hình như là đã chết rồi... Ngày đó lúc ông ấy từ bên ngoài về, trên người đều là mùi tanh của máu! Anh không biết đâu, daddy em ông ngày xưa đã từng nói, vì gia đình tích công đức, ông sau này sẽ không giết người nữa, những lần này khẳng định là phá lệ rồi, đây nói rõ rằng ông ấy rất rất rất rất là phẫn nỗ, anh đến rồi nghĩa là đụng độ xui xẻo đấy!”

Lục Sâm khựng lại một hồi.

Chuyện Lý Dương mất tích anh đã biết, còn kết cục của anh ta, anh cũng đã đoán được không ít!

Không những như thế!

Gần đây việc kinh doanh của Lục gia bắt đầu gặp phải một số vấn đề, anh đoán rằng chắc cũng là do thủ đoạn của nhạc phụ tương lai này của anh.

Lục Sâm biểu thị hiểu được.

Nếu như anh và Tiểu Thất sau này5có con rồi, bị người ta làm tổn thương đến thế, anh chẳng sợ không có năng lực báo thù một chút, nếu như có năng lực, đương nhiên sẽ đẩy người ta vào chỗ chết!

Trong tình cảnh khó khăn trước mắt của Lục gia gặp phải mà nói, Tiêu Lăng đối xử với Lục gia đã gọi tương đối là nhẹ tay rồi.

Lục Sâm không dự tính đem chuyện này nói cho Tiểu Thất nghe.

Anh rất hiểu Tiểu Thất mới là người buồn lòng nhất, người bị tổn thương là cô, bản thân cô buồn hơn so với ai khác, nhưng trước mặt người mình quan tâm lại chỉ có thể giả vờ không để tâm. Nếu như anh và Tiêu Lăng hai người xảy ra tranh chấp gì, anh và Tiêu Lăng hai người đều là người đàn ông và Tiểu Thất yêu thương nhất, e sợ là Tiểu Thất kẹp ở giữa chỉ càng đau khổ hơn!

“Lục Sâm...”

“Uhm?” Lục Sâm hồi thần lại liền nhìn thấy ánh mắt của Tiểu Thất nhìn chằm chằm vào anh.

“Em nhớ anh, rất nhớ rất nhớ!”

Trong lòng của Lục Sâm mềm nhũn đến bối rối, sắc mặt bất giác dịu hẳn ra,2“Anh cũng nhớ em, rất nhớ rất nhớ!”

Tiểu Thất dựa vào cửa sổ, cầm lấy di động nghiêng đầu trò chuyện với Lục Sâm, “Ngày xưa người ta nói một ngày không gặp như là ba năm không gặp, em nghe xong còn khinh bỉ đấy, làm gì có cách nói khoa trương như thế, bây giờ cũng gọi là hiểu ra rồi, chúng ta năm ngày không gặp mặt rồi, một ngày không gặp như là ba năm không gặp, chúng ta như vậy như là mười lăm năm không gặp rồi đấy.”

“Uhm, anh cũng rất nhớ em!”

“Hu hu hu, may mà em năn nỉ anh trai tìm được một máy di động, như vậy hai chúng ta còn có thể lén lút video call được, nếu không em khẳng định là buồn chết!”

“Cho nên anh bữa nào nhất định phải gặp mặt cám ơn anh vợ này!”

Má Tiểu Thất hơi hơi đỏ, “Cái gì mà anh vợ, daddy mami em vẫn chưa đồng ý hôn sự của chúng ta đâu.”

“Em yên tâm, chỉ cần hai chúng ta cứ kiên định mãi như thế, bọn họ khẳng định sẽ đồng ý đấy!”

Mùa đông trời rất nhanh tối, mới 5 giờ9mấy trời đã tối âm u,hai người từ chiều 2 giờ mấy, cứ video call mãi đến 5 giờ mấy, tầm khoảng ba tiếng rồi, có lúc cũng sẽ không nói chuyện, nhưng không khí lại không ngượng ngùng.

Cứ như thế nhìn vào đối phương, làm việc của bản thân, ngẫu nhiên nhìn vào màn hình cười, cũng cảm thấy vô cùng ngọt ngào.

Lục Sâm hình như rất là bận, cứ mãi không ngừng nói chuyện với người khác.

Tiểu Thất thở dài, “Lục Sâm, hay là anh bận trước đi, em đoán là daddy bọn họ rất nhanh kêu em xuống lầu ăn cơm tối rồi.”

“Đợi một lát!”

“Uhm?”

“Tiểu Thất, em đứng dậy nhìn ra ngoài xem!”

Tiểu Thất ngây người, lập tức như là lửa đốt cháy mông vậy, “ting” một cái từ đất nhảy lên, “Lục Sâm, Lục Sâm anh đến rồi à?”

Lục Sâm ngồi trên xe lăn, đằng sau là cảnh đêm tối đen.

Lộ ra ánh đèn đường mơ màng, Tiểu Thất nhìn kĩ rồi.

Nơi Lục Sâm bây giờ đang đứng, rõ ràng là khu biệt thự gần nhà cô đấy!

“Wow wow, Lục Sâm...”

“Tiểu Thất, nhìn bảng quảng cáo gần đó!”

Màn đêm dần dần đậm lên, bảng quảng cáo gần1khu biệt thự đều đã sáng lên, Tiểu Thất tức thời nhìn qua đó, vừa nhìn nước mắt xém tí đã rơi xuống. Nhìn trong tầm mắt, tất cả bảng quảng cáo hiện lên không phải là quảng cáo, mà là tấm hình cô và Lục Sâm hai người ôm nhau.

Lục Sâm không thích chụp hình, đây là tấm hình duy nhất giữa hai người bọn họ.

Còn là cô lén lút chụp được.

Trong tấm hình hai người ôm lấy nhau, một người ánh mắt tràn đầy niềm vui, ánh mắt của người còn lại nụ cười sáng lạn, hình ảnh yên tĩnh nhưng đẹp đẽ.

Tròng mắt Tiểu Thất tức thì đỏ lên.

“Lục Sâm...”

“Thích không?”

“Uhm uhm uhm, thích!”

Lục Sâm mỉm cười, “Anh đã bàn bạc với bên công ty quảng cáo rồi, cái quảng cáo này sẽ sáng lên trong nửa tháng, sau này mỗi ngày trời tối rồi lúc em nhớ đến anh, đều có thể nhìn xuống dưới, anh sẽ mãi bên cạnh em!”

“Uhm!”

Tròng mắt Tiểu Thất đỏ hoe, “Lục Sâm, em yêu anh!”

Lục Sâm mỉm cười, “Anh cũng yêu em!”

Tiếp đó, bên ngoài lại đốt lên pháo hoa, pháo hoa trong đêm trời nở ra, trên đó không ngờ xuất hiện một chữ “Thất” sáng lấp lánh!

Tiểu Thất cảm thấy đây là lời tỏ tình lãng mạn nhất rồi!

Đồng thời lúc này.

Tiêu Lăng và Tô Tố cũng nhìn thấy bảng quảng cáo và pháo hoa.

Tô Tố ngây người, sau đó lại cười dịu dàng, “Lục Sâm này cũng khá tâm tư đấy.”

Nhắc đến Lục Sâm Tiêu Lăng liền toàn thân khó chịu.

“Ấu trĩ! Ấu trĩ thật! Cái cách không trưởng thành như thế không ngờ cũng nghĩ ra được!”

Tô Tố không khách khí lườm anh, “Người ta là thanh niên trẻ, thanh niên trẻ ấu trĩ một lần thì đã sao, huống hồ rằng đây đâu phải là cho anh xem, là cho con gái anh xem đó, còn thích hay không thích không quan trọng, Tiểu Thất thích là được rồi!”

Tiêu Lăng cắn răng, “Không được! Anh phải đi gặp thằng nhãi kia nói chuyện!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.