Hóa Ra Đã Bảy Năm

Chương 11: Tác dụng của linh hạt




Cùng lúc đó.

Tình hình của Lý Dương cũng không được tốt lắm.

Anh ta đội gió lạnh đi ra từ biệt thự Lục gia, trên đường gió lạnh rít lên từng hồi, gần như lạnh thấu vào tận xương tủy, nhưng sự lạnh buốt của cơ thể cũng không thể nào bằng sự lạnh lẽo trong tim.

Lý Dương vừa đi vừa nắm chặt nắm đấm.

“Lục gia! Tôi nhất định sẽ không tha cho các người!”

Lý Dương đã nghĩ rất nhiều đường lùi cho bản thân rồi.

Lục gia lo lắng có anh ta ở đây sẽ làm cho Tiêu gia báo thù, từng người từng người một đều là những kẻ hèn nhát!

Kể cả Tiêu Lăng có lợi hại thế nào, cùng lắm cũng sẽ chỉ dạy cho anh ta một bài học, bây giờ là xã hội của pháp luật rồi, chẳng lẽ anh ấy dám tìm người giết anh sao?

“Cũng chỉ là tìm lý do để đuổi tôi đi mà thôi!”

Khu biệt thự cách thành phố rất xa, giữa đường không có xe.

Lý Dương đi một lúc đã không đi nổi nữa, tìm một nơi tránh gió để ngồi xuống, anh ta cần phải nghĩ kỹ một chút đường đi sau này phải như thế nào mới được!

Lục gia rất rõ ràng là không thể kỳ vọng vào được nữa.

Đột nhiên—

Mắt Lý Dương sáng lên!

Miệng anh ta từ từ mở, cười lớn “Lục gia không thể kỳ vọng vào, thế thì ta sẽ có thể đi tìm Tiêu gia, Tiểu Tiểu Thất không phải là con gái của Tiêu Lăng sao, nếu như ta có thể một lần nữa theo đuổi được Tiểu Thất, thế thì Lục Sâm đã là gì, Lục gia lại đã là cái gì! nói không chừng sau này còn có thể tiếp quản sản nghiệp của Tiêu gia, nếu đã như vậy sau này ai còn dám xem thường ta cơ chứ?”

Lý Dương thấy rằng biện pháp này của mình rất tuyệt.

Anh ta nghiến chặt răng “Dù gì tôi và Tiểu Thất cũng có hơn hai năm nền tảng tình cảm, cô ấy và Lục Sân quen biết thời gian chưa lâu, chỉ cần tôi chịu bỏ thời gian tâm huyết, đối đãi tốt với người con gái không có não ấy, không phải chỉ là chuyện thời gian hay sao! Chỉ cần Tiểu Thất thích tôi, người nhà Tiêu gia có ghét tôi thế nào cũng không sao, sau này vì hạnh phúc của con gái vẫn phải thỏa hiệp mà thôi!”

Anh ta quả thật là thiên tài!

Ngay cả cái phương pháp tốt như vậy cũng nghĩ được ra!

Lý Dương toàn thân sức sống hừng hực. trở lại, cả người có tinh thần hơn hẳn. 

Anh ta cũng không nghỉ ngơi nữa, nhanh chóng đứng lên chạy về nơi mà anh ta thuê, ha ha, bây giờ anh ta phải về để xây dựng một kế hoạch thật chi tiết. Theo đuổi một người con gái việc này anh ta thuần thục nhất rồi!

Nhưng mà...

Lý Dương nghĩ rất hay, nhưng tất cả đâu có theo những gì mà anh muốn tiến hành cơ chứ.

Anh ta từ một góc chạy ra đường lớn, vẫn chưa còn kịp nghĩ làm cách nào để tiếp cận Tiểu Thất, đột nhiên nhìn thấy đằng trước vài chiếc xe hơi màu đen, Lý Dương đi chuyển tới bên đường để nhường cho xe qua, nhưng mấy chiếc xe đó tới ngay trước mặt anh ta dừng lại. 

Kít—

Tiếng phanh xe vâng dội. 

Từ trên ba chiếc xe hơi tám người mặc trang phục về đen bước xuống, trên gương mặt mỗi người đàn ông cao lớn đó đều đeo một chiếc kính đen, Lý Dương lùi về sau thu người lại,những người này vừa nhìn đã biết là không tốt đẹp gì rồi, tốt nhất không nên đắc tội. 

Cuối cùng, trên xe bước xuống một người đàn ông trung tuổi mặc bộ quần áo bình thường “Cậu là Lý Dương?”

Trong tâm Lý Dương bỗng nhiên khựng lại!

Lẽ nào những người này... vì anh ta mà xông tới? 

Anh ta lại lùi về phía sau vài bước, kinh hãi hoảng loạn nói “Các người là ai, tôi không quen biết các người!”

Đầu tiên Vương Bưu đã nhận định rõ thân phận của Lý Dương, anh đối với mấy người phía sau gật gật đầu “Bắt lại!”

Lý Dương gần như nhận thức được liền chạy thục mạng.

Nhưng, anh ta làm sao mà chạy những người mặc đồ đen đã được huấn luyện kỹ này cơ chứ, chưa đến năm phút đã bị mấy người đó túm cổ áo bắt về bên cạnh Vương Bưu. 

Lý Dương sợ hãi toàn thân run lên “Các người rốt cuộc là ai, giữa thanh thiên bạch nhật bắt người thế này là phạm pháp!”

Những người mặc đồ đen vây quanh đều cười thành tiếng lớn. 

Vương Bưu nhẹ hừ một tiếng, vỗ vỗ vào mặt Lý Dương, cười lạnh lùng “Nói pháp luật với bọn ta ở thành phố A này? Tiểu tử ngươi chắc là chán sống rồi nhỉ!”

“Tôi đây có đắc tội với các người...”

“Ngươi không đắc tội với bọn ta, nhưng ai cho ngươi đắc tội với thông gia tương lai của đại cả bọn ta hả!”

Lý Dương ngẩn người, toàn thân bắt đầu toát mồ hôi lạnh “Thông gia tương lai của đại cả các người... là ai? 

“Đương nhiên là Tiêu gia!”

Mặt Lý Dương “Xoạt” thay đổi, phút chốc mềm nhũn ra.

Vương Bưu không liếc anh ta cái này, trực tiếp ra lệnh “Đưa đi!”

“Các người, các người định đưa tôi đi đâu...”

“Yên tâm, bọn ta đưa ngươi tới nơi quy cách cao ở chỗ bọn ta, đảm bảo ngươi sẽ mãn ý! HÂH, đại ca của bọn ta gần hai mươi năm không có đưa mệnh lệnh này rồi, tiểu tử, ngươi chết cũng không có oan rồi!”

Chết?

Lý Dương toàn thân bắt đầu làm nhảm, thân dưới anh ta không kiềm chế nổi, phút chốc đái cả ra.

Mùi nước tiểu xộc ra toàn không khí.

Nhóm người đều khinh bỉ lùi lại một bước.

Vương Bưu thấy coi thường, thì ra gan cũng chỉ có to một tí xíu như vậy!

“Anh Bưu...”

“Đưa đi!”

...

Khi Tiêu Lăng nhận được điện thoại của Lãnh Mạc vẫn còn đang tức giận.

“Đối với hắn thế nào? còn cần tôi phải nói sao! cho nó chết! Hại Tiểu Thất ra nông nỗi này còn muốn bình an đi ra khỏi chỗ của cậu sao, tàn nhẫn thế nào thì làm lại như thế, loại cặn bã này đáng chết!”

“ok, tôi biết rồi, trên tâm, Lý Dương nhất định sống không nổi ba ngày !”

Ngắt điện thoại rồi mà Tiêu Lăng vẫn thở hồng hộc!

Lý Dương đúng là vừa vặn chạm vào nòng súng của Tiêu Lăng rồi.

Anh đối với Tiểu Thất còn không mỡ tức giận, đối với Lục Sâm còn bảo vệ Tiểu Thất, Lý Dương tới lúc này, anh còn có thể khách khí!

Nghiêm khắc mà nói Lý Dương mới là chính chủ làm hại Tiểu Thất, giết hắn là còn nhẹ đó!

Đêm nay chủ định là một đêm mất ngủ.

Đêm đó khi gần mười hai giờ, Cảnh Thuỵ cầm một cây bút ghi âm tới gõ cửa phòng Tiêu Lăng.

“Suỵt... Mami con vừa ngủ đó, có chuyện gì không?”

Cảnh Thuỵ đem cây bút ghi âm đặt vào tay Tiêu Lăng “Bố, đây là ghi âm con gọi cho Tiểu Tuyền, cũng có thể có vào việc bố sẽ có hứng thú khi nghe đó!”

Tiêu Lăng từ trong phòng đi ra, bố con họ cùng đi tới phòng sách.

Trong phòng sách rất yên tĩnh, chất lượng ghi âm cũng tương đối tốt. 

Rất nhanh, Tiêu Lăng nghe cuộc nói chuyện của Cảnh Thuỵ và Lưu Tuyền, đã có thể hiểu rõ ràng mọi chuyện. 

Tiêu Lăng càng nghe sắc mặt càng trở nên khó coi hơn.

“Nha đầu này, ở nơi huấn luyện gặp phải nhiều chuyện như vậy mà lại không nói với chúng ta! “Tiêu Lăng giận dữ đập bàn “Nha đầu này sợ nhất là rắn, lúc đó nó làm sao mà lại có thể vượt qua được !Còn nữa, ơn trường bị người ta đánh mà cũng không kêu một tiếng!”

Cảnh Thuỵ thở dài “Con bé không muốn để chúng ta lo lắng đó mà !”

“Không muốn để chúng ta phải lo lắng thì phải chăm sóc tốt bản thân, nha đầu chết tiệt này, trong thời gian đó chúng ta gọi điện cho nó nhiều như vậy, một tiếng cũng không để lộ ra !”

Cảnh Thuỵ ngồi xuống ghế “Bố, Con muốn bố để ts tới trọng điểm không phải là cái này !”

Cảnh Thuỵ vốn định đi tìm Lưu Tuyền đi điều tra, muốn biết Lục Sâm đối với Tiểu Thất như thế nào, Tiểu Thất con bé này ngốc lắm, nhưng Lưu Tuyền là một người con gái rất thông minh, cô ấy là một người chứng kiến nên chắc chắn có cái nhìn rõ ràng hơn.

Cho nên mới có cuộc điện thoại này. 

Mà trong nội dung cuộc điện thoại cũng làm cho anh ấy thấy tương đối kỳ lạ.

Lục Sâm anh ta đối với Tiểu Thất... Chỉ cần không biết rắn có độc hay không đã chạy tới bắt lấy rắn cho Tiểu Thất, điều này đã nhìn rõ được tấm lòng chân thật của anh ta rồi.

Mà...

“Bố, con đi điều tra rồi, mấy người con gái đánh Tiểu Thất ở trường, ngay ngày hôm sau đã bị đuổi học đưa tới đồn cảnh sát.Đây chắc là việc mà Lục Sâm làm!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.