Hóa Ra Đã Bảy Năm

Chương 10: Đan Lệ




“Tại sao không để em ra khỏi nhà ?”

Rất nhanh, tin nhắn của Tiểu Thất lại một lần nữa tới “Mọi người nói ngày mai để bác sĩ tới nhà xem tay cho em, sau đó từ từ trị liệu... nói chung không cho phép em được bước chân ra khỏi nhà!”

Phía bên này Lục Sâm cũng đã có thể tưởng tượng ra hình dáng bĩu môi của tiểu nha đầu rồi.

Anh đưa tay chạm vào những con chữ trên màn hình điện thoại, cười mỉm, lại gửi một tin nhắn trả lời cô ấy “Thế thì em nghe lời bố mẹ chút đi, thời gian của chúng ta vẫn còn nhiều, bây giờ tay của em là quan trọng nhất!”

Lần này Tiểu Thất không trả lời lại ngay lập tức, Lục Sâm và Triệu Đào cũng ngồi ở trong xe, trong xe mở máy sưởi, ngay lập tức ấm hơn nhiều rồi.

Lục Sâm cầm điện thoại chờ đợi, một lúc sau, tin nhắn của Tiểu Thất lại tới.

“Thế em nhớ anh thì phải1làm sao?”

Nhớ anh... 


Ngón tay của Lục Sâm bỗng dừng lại, vừa bị người nhà làm lạnh buốt bỗng dần ấm áp trở lại.

Hai người vừa mới rời xa vài tiếng.

Nhưng Lục Sâm phát hiện, anh đã bắt đầu nhớ Tiểu Thất rồi.

“Nhớ anh thì gọi video call”

“Bố em không cho...”

“Thế thì gửi tin nhắn như thế này.”

“Trên thực tế... Điện thoại của em bị bố thu hồi, nhưng em cầu xin anh trai rất lâu, anh ấy mới đồng ý cho em mượn điện thoại, đợi chút nữa nhất định cũng đòi lại rồi! huhu... Lục Sâm bọn họ còn cắt mạng ở nhà, bây giờ ngay cả máy vi tính em cũng không dùng được, sao lại có thể đối với em như vậy chứ...”

Lục Sâm trong tim có chút u ám.

Cắt mạng ở nhà, điều này chắc chắn không chỉ là muốn vì trị liệu, rõ ràng chính là... đề phòng Tiểu Thất giao lưu với anh mà.

Cũng một mặt chính minh một việc.

Vấn đề tình cảm của anh và Tiểu Thất, không1được người lớn của Tiêu gia chấp thuận.

“Lục Sâm, sao anh không trả lời nữa, đang bận sao?”

Lục Sâm định thần trở lại, nhanh chóng trả lời “Không có, anh vừa đang nghĩ một chút! em đừng lo lắng, anh sẽ nghĩ cách đi gặp em!”

“Được được được! không được không được, anh nhất định đừng qua đây, bố mẹ em bọn họ đang giận lắm. Nếu anh thật sự tới nói không chừng bọn họ giật quá phát tiết lên người anh đó, anh đợi nhé, đợi bọn họ nguôi giận tới sau.”

Xe bắt đầu khởi động, lần này Lục Sâm hồi âm rất chậm “Em yên tâm, anh có biện pháp!”

Cuối cùng,Tiểu Thất vội vàng”Lục Sâm, anh trai em muốn lấy lại điện thoại rồi, em không nỡ xa anh phải làm sao bây giờ !”

“Đợi chút, em gửi địa chỉ nhà em cho anh!”

Tiểu Thất dùng tốc độ nhanh nhất gửi tin nhắn, có kèm theo cả địa chỉ, cuối cùng vẫn kèm một câu dặn dò5“Những ngày gần đây anh nhất định không được tới đó, bố em nổi giận sẽ đốt anh thành tro mất.”

Lục Sâm không cười nổi, cũng không hồi âm nữa! 

“Chủ tịch, bây giờ chúng ta đi đâu?”

“Về nhà!”

Trong nhà vẫn còn hơi ấm của Tiểu Thất.

...

Phía bên kia, Tiểu Thất không cam tâm trả lại điện thoại cho Cảnh Thụy, mặt không vui vẻ “Sao mà kiệt sỉ vậy, mượn điện thoại một chút cũng không được!”

“Bố mà biết anh cho em mượn điện thoại nói chuyện với Lục Sâm, không giết anh mới lạ!”

Cảnh Thụy nhận lại điện thoại, nhân tiện nhìn một chút tin nhắn của hai người họ.

“Ê ê ê, anh không thể chú trọng một chút bí mật cá nhân à!”Tiểu Thất đưa tay cướp lại điện thoại.

Cảnh Thụy nghiêng người né tránh, nhân tiện bỏ điện thoại vào trong túi áo, sau đó khinh khỉnh nhìn cô ấy “Em có còn là con gái không vậy, mở miệng ra là em nhớ anh rồi, con gái mà không biết2giữ kẽ một chút à?”

Tiểu Thất mặt đỏ lừ “Em với người em thích thì sao mà phải giữ kẽ! hừ hừ hừ, nếu như Điềm Tâm mà nói thích anh, dự tính là anh cũng vui mừng tới mức muốn bay lên ấy chứ!”

“Nha đầu chết tiệt, đừng nghĩ mượn được điện thoại của anh nữa!”

“A ?”Tiểu thất ngay lập tức nịnh nọt”Anh !Anh trai ruột à, đều là người một nhà mà, đừng tính toán với em như vậy được không?”

“Hừ !”

“Anh, gần đây anh nhất định phải thường xuyên ở nhà nhé, trong nhà ngay cả mạng cũng không có, em không có điện thoại để liên lạc với Lục Sâm. em gái anh sẽ phát điên mất!”

Cảnh Thụy hai tay đút túi, chậm rãi từ tốn trả lời”Xem tâm trạng!”

Mắt Tiểu Thất đảo một vòng, đột nhiên có một chủ ý.

Kéo vạt áo Cảnh Thụy “Anh hai, hay là chúng ta thương lượng một việc?”

“Lại có cái chủ ý quái quỷ gì nữa!”

“Ê9ê, sao lại là chủ ý quái quỷ được, em gái anh là người tốt như thế này...”dưới ánh mắt khinh thường của Cảnh Thụy, Tiểu thất bất lực “rồi rồi rồi, em nói nghiêm túc này! anh, chỉ cần anh mua cho em một chiếc điện thoại mới, thêm một chiếc thẻ điện thoại mới nữa, để em có thể liên lạc được với Lục Sâm. Và... nếu lần sau Lục Sâm tới nhà mình anh nói giúp anh ấy, em sẽ nghĩ cách để Điềm Tâm biết được tình cảm thật của anh, thế nào?”

Anh còn nghĩ là chuyện gì.

“Không được !”

“Úi ?”

“Nói chung đợi cô ấy mười sáu tuổi, anh không cần biết cô ấy có thích anh hay không, anh nhất định sẽ cuộn chặt cô ấy bên mình, đối tốt với cô ấy! nếu như cô ấy phản kháng, đợi cô ấy dần quen rồi sẽ thả ra bên ngoài xem xem, để cô ấy biết ai đối với cô ấy tốt nhất, như thế cô ấy sẽ ngoan1ngoãn tự nhiên quay trở lại rồi.”

Sát!

Thật xảo quyệt!

“Thế anh không muốn cô ấy thật lòng thích anh sao, so với việc anh dùng thủ đoạn cao minh hơn nhiều!”

Cảnh Thụy có chút lung lay”Em có cách ?”

“Đương nhiên !hì hì, Điềm Tâm có nhiều lời đương nhiên không thể nói với anh, nhưng lại nói với em, em biết rất nhiều bí mật của cô ấy, đến lúc đó nắm chắc được những gì mà trong tâm cô ấy muốn, anh theo đuổi, việc này không phải thành công một nửa rồi sao!”

Cảnh Thụy đắn đo một chút, cả đời này của anh tới ngày hôm nay, không chắc chắn nhất chính là tiểu nha đầu Điềm Tâm này.

Nói là thích.

Mỗi lần Điềm Tâm nhìn thấy anh ấy đều rất vui.

Nhưng anh cũng không biết được là Điềm Tân thích anh rốt cuộc là thích một người anh trai hay là có hỗn hợp chút yếu tố khác nữa.

“Em chắc chắn có thể giúp được anh?”

“Đương nhiên! Lần trước không phải là em đã thuyết phục Điềm Tâm tới công ty anh gặp anh hay sao!”

“ok,thành giao!Anh sẽ mua điện thoại cho em, nhưng Lục Sâm tới giúp anh ta nói tốt... điểm này cần xác nhận đã, anh sẽ xác nhận trước một chút tình cảm của anh ta đối với em thế nào mới được!”

“Được được được, anh cứ xác nhận đi, nói chung tình cảm Lục Sâm đối với em không hề có điều gì phải nghi ngờ gì đâu!”

Nha đầu chết tiệt!

Còn thật tự tin.

...

Ngay tối hôm đó Cảnh Thụy len lén ra ngoài mua cho Tiểu Thất một chiếc điện thoại.

“Em giấu kỹ một chút, để bố phát hiện ra là hai chúng ta chết chắc đó!”

Mắt Tiểu Thất sánh lên, gần như cướp điện thoại lại, vui mừng dùng hết sức ôm chặt Cảnh Thụy “Woa woa woa, anh anh thật là tốt !”

Cảnh Thụy hừ một tiếng”Nhỏ tiếng một chút, bố nghe thấy thì em cứ thử xem ông sẽ trừng trị em như thế nào!”

“Yên tâm yên tâm, em nhất định sẽ không để bố phát hiện đâu!”

Cảnh Thụy gật gật đầu, chỉ vào tay phải của cô “Nói chuyện thì nói chuyện. tay phải hạn chế dùng một chút, ngày mai bác sĩ William sẽ tới, em đừng lo lắng, bác sĩ William nhất định sẽ chữa khỏi tay của em.”

Tiểu Thất không dám ôm quá nhiều hy vọng.

Kỳ vọng càng lớn thất vọng sẽ càng lớn, cô không muốn đã thất vọng lại càng thêm thất vọng

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.