Hóa Ra Đã Bảy Năm

Chương 1-2: Phi thăng phi pháp (1)




Thời gian sau đó, Tiểu Thất đều ở lại trong căn hộ của Lục Sâm.

Trong khoảng thời gian này Tiểu Thất nhận được rất nhiều cuộc gọi, của người nhà hoặc của Lưu Tuyền gọi cho cô.

Đối với mẹ của mình, Tiểu Thất không dám tiết lộ tình trạng hiện tại của mình, không phải cô muốn bảo vệ cho Lý Dương, mà cô sợ ba mẹ cô vì quá tức giận mà trút hết mọi thứ lên đầu Lục Sâm, hai bên đều là người mà cô hết mực yêu thương, cô không hi vọng sẽ xảy ra chuyện gì.

Đối với Lưu Tuyền, thì khẳng định là không thể gạt được cô ấy.

Lưu Tuyền sau khi biết được tình hình tay của Tiểu Thất đã trầm mặc rất lâu.

“Vậy... bên khách sạn cậu có định qua nữa không?”

Tiểu Thất lắc đầu, tay phải của cô chỉ cầm điện thoại một chút đã cảm thấy mỏi, liển chuyển điện thoại sang tay trái, nhớ ra Luu Tuyền không thể nhìn thấy cô lắc đầu, “Không đi, tớ không tham gia thi đấu nữa, qua đó thì có ý nghĩa gì.”

Lưu Tuyền tiếp tục trầm mặc.

“Tiểu Tuyền? Cậu đừng lo nữa, tay của tớ không phải bị phế đâu, bác sĩ nói những việc làm hằng ngày như ăn cơm sẽ không thành vấn đề, chỉ là không thể vẽ hay xách đồ nặng thôi.” Tiểu Thất cố tỏ ra mình đang vui vể.

“Bá phụ bá mẫu có biết chuyện này chưa?”

“Không biết! Tiểu Tuyền, cậu nhớ đừng có nói với họ đó.”

“Giấy không gói được lửa, chuyện này sao mà giấu được.”

Chỉ cần gặp nhau là sẽ bị lộ ngay.

Tiểu Thất biết rõ điều này, cô ngã người xuống giường, nhìn bàn tay vẫn còn chảy mủ, mắt rũ xuống nói, “Tớ biết! Nhưng bây giờ vẫn chưa thể để họ biết chuyện này được, nếu biết được chắc họ sẽ tức điên lên mất, để tớ suy nghĩ kỹ lại đã, xem phải nói với họ như thế nào.”

“Tiểu Thất!” giọng của Lưu Tuyền trở nên nghiêm túc, “Chuyện này nói càng sớm càng tốt, và lại tay của cậu mới bị thương gần đây, bá phụ bá mẫu lại quen biết rộng như vậy, biết đâu có thể trị khỏi tay của cậu, không nên chậm trễ nữa, bệnh tình bây giờ mới là quan trọng!”

Tiểu Thất thở dài, “Tiểu Tuyền, mấy hôm nay Lục Sâm đã tìm hết các bác sĩ nổi tiếng trên thế giới... nhưng mà, vô dụng! Tất cả bọn họ nhìn thấy tay của tớ đều lắc đầu, trị không được nữa.”

Lưu Tuyền tiếp tục trầm mặc.

“Ai da, cậu đừng lo nữa, tớ sẽ nói với ba mẹ tớ mà.”

“Vậy cậu nhanh nói đi, kẻo họ nghe được tin từ người khác, sợ là sẽ càng tức giận hơn đó!”

Tiểu Thất gật gật đầu rồi cúp điện thoại.

Ai...

Nói với ba mẹ, sao nói đây a, với tính khí của ba cô, cô dám khẳng định, nếu nói ra, ba cô sẽ muốn giết người mất!

Còn mẹ cô đang mang thai gần 6 tháng rồi, sao có thể khiến họ lo lắng được.

Tiểu Thất nghĩ xong rồi, dù gì trong khoảng thời gian này ba mẹ cô cũng cho rằng cô đang tham gia đợt huấn luyện của công ty Phong Hoa, nhất định sẽ không biết chuyện này, đợi qua khoảng thời gian này rồi cô sẽ nói thẳng với họ.

Nhưng mà...

Kế hoạch chưa gì đã thay đổi!

Mấy ngày này thời tiết càng lúc càng lạnh, mà quần áo ấm của Tiểu Thất đều để ở nhà, vừa hay mấy ngày này Lục Sâm có thời gian rãnh, liền đi mua quần áo với cô.

Thời tiết rất lạnh.

Khi thở ra liền có khói trắng, Tiểu Thất mặc trang phục mùa thu, choàng khăn choàng cổ, nhưng vẫn cảm thấy lạnh kinh khủng.

Uốn éo đầu một chút, nhìn sang Lục Sâm vẫn là áo sơ mi trắng đồ tây đen, nhịn không được rút cổ lại hỏi,”Lục Sâm, anh không lạnh hả?”

“Con trai hỏa lực mạnh hơn con gái, anh không lạnh.”

Các ngón tay cuả Tiểu Thất đều đã lạnh như băng.

Đến siêu thị, trong siêu thị có mở máy sưởi, lúc này Tiểu Thất cảm giác như được sống lại.

Triệu Đào vừa hay có việc bận, đưa hai người tới siêu thị liền rời đi. Chân phải của Lục Sâm vừa hồi phục tri giác, không thể đứng hay đi lại quá lâu nên đa số đều là ngồi trên xe lăn.

Hai người bắt đầu đi dạo từ lầu 1.

Lầu 1 chuyên bán đồ trang sức hoàng kim và mỹ phẩm dưỡng da.

Tiểu Thất đi đến cửa hàng trang sức, trước cửa cửa hàng có tấm áp phích là hình của một minh tinh tay đeo một chiếc nhẫn kim cương, mắt của Tiểu Thất liền không rời khỏi chiếc nhẫn kim cương trên tay cô ấy.

“Lục Sâm, đẹp quá đi a!”

Lục Sâm mỉm cười, không nói gì thêm.

Anh và Tiểu Thất còn chưa ra mắt gia đình, lúc này chưa thể mua nhẫn được!

Vả lại...

Lục Sâm nhìn chiếc nhẫn kim cương.

Chiếc nhẫn đó vốn dĩ không xứng với Tiểu Thất.

“Đi thôi, đi mua quần áo!”

“Ò!”

Tiểu Thất đi mà cứ ngoái đầu lại nhìn, lưu luyến không nỡ đi.

Lầu 2 là khu vực bán quần áo nữ.

Các nhãn hiệu nổi tiếng của thế giới đều có đủ.

Lục Sâm trực tiếp dẫn Tiểu Thất đi đến tiệm Gedi.

Tiểu Thất khóe miệng giật một cái, “Lục Sâm, anh thật keo kiệt, dẫn em đi mua quần áo cũng dẫn vào cửa tiệm của nhà anh...”

Lục Sâm sững sờ, lập tức bật cười.

“Nha đầu ngốc, nghĩ gì vậy, chỉ là anh cảm thấy quần áo trong này rất hợp với em!”

“Thật không?”

Tiểu Thất nghiêng nghiêng đầu nhìn về phía Lục Sâm.

“Đương nhiên!”

“Tốt a, miễn cưỡng tin anh vậy.”

Hai người nói cười nhốn nháo mua quần áo, nhãn hiệu nào cũng có, cuối cùng mua hết 1 đống quần áo to đùng, đặt ở cửa hàng chuyên doanh, đợi Triệu Đào tới mang về. Thấy đã đến trưa nên 2 người đi đến tiệm ăn ở lầu 4 ăn trưa.

Vừa mới đi đến tiệm ăn, Tiểu Thất bỗng hô lên 1 tiếng rồi đẩy xe lăn chạy như điên.

“Tiêu Tiểu Thất, em đứng lại đó cho anh!”

Trong tiệm hải sản bỗng phát ra một tiếng la nghe rất giận dữ, cả người Tiểu Thất đều cứng đờ đứng nguyên tại chỗ

Lục Sâm kinh ngạc, “Em quen người đó hả?”

Tiểu Thất khóc không ra nước mắt, “Lục Sâm, xong rồi xong rồi, em nhất định sẽ bị trầy da tróc vẩy.”

“Có anh ở đây mà.”

Trong khi nói chuyện, Tiêu Cảnh Thụy từ tiệm ăn bước ra, nhanh chân dí theo, chặn đường đi của Tiểu Thất, nheo mày nhìn cô ấy, “Em là chuột thấy mèo hay sao, sao vừa thấy anh đã quay đầu bỏ chạy vậy!”

Nếu không phải anh ấy tinh mắt, chắc cô đã chạy thoát được rồi!

Tiểu Thất thả lõng người.

Cảnh Thụy lúc này mới nhìn người đang ngồi trên xe lăn, nhướng mày, “Lục tổng?”

“Tiêu tổng!”

Hai người trên thương trường đã từng đụng mặt nên có quen biết với nhau, vừa chạm mắt đã bắt đầu tính toán trong lòng.

Tiểu Thất nhìn đến hoảng sợ run rẩy

Tiêu cảnh thụy!

Cũng họ Tiêu!

Lục Sâm nhìn Cảnh Thụy, lại nhìn Tiểu Thất, sau đó giật mình, thân thiện đưa tay ra định bắt tay với Cảnh Thụy, “Thì ra anh là anh của Tiểu Thất, thường nghe Tiểu Thất nhắc đến anh, hân hạnh!”

Cảnh Thụy không quên lễ nghĩa, bắt tay với Lục Sâm.

“Xin chào!”

Lục Sâm đột nhiên nhớ tới một vấn đề!

Thân phận của Tiêu Cảnh Thụy anh có biết, mặc dù thời kỳ lập nghiệp vang dội của Tiêu Cảnh Thụy đã qua đi, nhưng thân phận của anh ấy không ai không biết đến!

Công tử Tiêu Lăng của Quốc Tế Hoàn Vũ!

Nghe nói tổng giác đốc Quốc Tế Hoàn Vũ có một cặp sinh đôi nam nữ.

Nếu như Tiểu Thất là em gái của Cảnh Thụy!

Vậy cô... chẳng phải là con gái ruột của tổng giám đốc Quốc Tế Hoàn Vũ Tiêu Lăng hay sao?

Lục Sâm nhất thời không chịu được cú sốc, có chút lặng xuống!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.