Hóa Ra Đã Bảy Năm

Chương 1-1: Chương mở đầu: Nhân tài tuyệt đỉnh




Máu!

Từ giữa phun ra tung tóe, khắp mặt và thân của Lục Sâm đều là máu!

Lý Dương đau đớn tột cùng, ôm lấy cánh tay lăn lộn trên mặt đất, toát hết mồ hôi lạnh, cuối cùng vì quá đau nên đã ngất xỉu.

Lục Sâm chậm rãi từ dưới đất đứng lên.

Bộ tây phục màu đen của anh lấm tấm máu tươi, trên khuôn mặt thanh tú của anh cũng đầy máu, tia máu trong mắt dường như không hề giảm bớt, bởi vì anh ấy biết, dù có phế đi tay của Lý Dương thì tay của Tiểu Thất cũng không thể khỏe lại được.

Lục Sâm nhìn Lý Dương đang hôn mê, mặt không biểu cảm nói, “Tụi mày... tốt nhất là coi chừng nó cho tốt, nếu nó còn dám làm chuyện gì quá phận thì không còn dễ dàng như vậy đâu.”

Những người trong phòng nhìn thấy kết cục thảm hại của Lý Dương đều không khỏi hoảng sợ.

Vừa rồi Lục Sâm ra tay vô cùng dứt khoát, nhìn máu tươi trên mặt anh ấy, cảm thấy anh không còn giống người nữa, mà giống như Tu La từ địa ngục bước ra vậy.

Nhất là Lục Vĩnh Cường.

Cả người cứng đờ tại chỗ, hoảng sợ nhìn Lục Sâm từ dưới đất đứng dậy, từ phòng đi ra tới cửa, rồi đi tới bên cạnh hắn, trong mắt không hề có chút cảm tình, khiến Lục Vĩnh Cường không khỏi rùng mình.

Rất dứt khoát, Lục Sâm không hề có ý định ngừng lại, tiếp tục đi ra ngoài.

Lục Vĩnh Cường thở phào, cả người đều toát hết mồ hôi lạnh!

Tĩnh lặng!

Tĩnh lặng như tờ!

Trong phòng không ai nói chuyện, qua một hồi lâu, lão gia tử mới hoàn hồn trước, nhìn một loạt cảnh tượng trong phòng, “Còn đứng ngây ra đó làm gì, nhanh tay dọn dẹp sạch sẽ căn phòng này đi, gọi bác sĩ đến đây!”

“Vâng vâng vâng!” 

Đám người hầu vội vàng làm việc.

Lão gia tử nhanh chóng đi ra khỏi phòng!

...

Lục Sâm đi xuống lầu, đi đến phòng khách, bước chân hơi lảo đảo một chút.

Triệu Đào đang ở sảnh nhanh chóng đỡ lấy anh.

“Tổng giám đốc, không sao chứ?”

Lục Sâm khom người, vịn chân trái của mình!

Dù bây giờ anh ấy có thể đi lại, nhưng chân bên trái là chân giả, không thể chịu lực quá nhiều, mà hôm nay anh còn đi đường lâu như vậy, vừa nãy còn dùng sức tác động lên quá nhiều, bây giờ chỗ khớp nối bắt đầu đau nhức.

Trên mặt Lục Sâm toát ra mồ hôi lạnh.

Triệu Đào vội vàng từ trong túi lấy khăn tay ra, dìu Lục Sâm ngồi xuống ghế sofa, “Tổng giám đốc ngồi nghỉ ngơi một chút, tôi đi lấy xe lăn cho ngài.”

“Được!”

Lục Sâm lau vết máu và mồ hôi trên mặt, yên tĩnh ngồi trên ghế chờ.

Một lát sau.

Lão gia tử từ trên lầu đi xuống, nhìn lấy Lục Sâm còn chưa đi, liền thở phào nhẹ nhõm.

“Lục Sâm...”

Lục Sâm tựa ở trên ghế sofa hơi híp mắt lại, giống như không nghe được lời của lão gia tử.

Lão gia tử thở dài đi đến bên cạnh anh, nhìn trán của Lục Sâm toát hết mồ hôi lạnh, lão gia từ lập tức khẩn trương lên, “Sao vậy, có phải có chỗ nào không được khỏe không? Ba gọi bác sĩ cho con!”

“Không cần phiền vậy!”

Lão gia tử cười khổ, “Lục Sâm, ba là ba của con, con có thể đừng khách sáo với ba như vậy không?”

Lục Sâm mặt không thay đổi, mở to mắt.

Lão gia tử bị nhìn nên hơi chột dạ.

Ông ta thừa nhận, quả thật từ khi Lục Sâm ra đời ông không làm tròn trách nhiệm của một người ba, lúc đó vợ ông rời đi, mà Lục Sâm vừa ra đời chưa bao lâu, ông lại bận bịu công việc, không để ý mình đã có thêm 1 người con trai, thêm vào đó lúc đó Lục Vĩnh Cường đã lớn, miệng lại ngọt, lúc đó quả thật ông có thiên vị Lục Vĩnh Cường.

Cúi đầu nghĩ lại, Lục Sâm thật đáng thương.

Từ nhỏ anh đã giống như không cha không mẹ, người ba này ngoài việc cho tiền ra thì chưa từng cho anh cái gì khác.

Đợi đến lúc ông nhận ra con của mình đã lớn, không còn tình cảm gì với mình, muốn bù đắp thì cũng không bù đắp được nữa, Những năm này, ông thấy con mình không có ham muốn nữ sắc, đã có lúc ông lo sợ con mình bất mãn với cuộc đời, không muốn gần phụ nữ nữa.

May mắn thay...

Hiện nay đã có 1 cô gái làm con ông chú ý tới.

Lục Sâm mà hôm nay ông gặp là Lục Sâm mất lý trí nhất, điều này nói rõ, Lục Sâm đã yêu cô gái này đến tận xương tủy.

Vậy cũng tốt!

Lão gia tử thở phào, ra vẻ nhẹ nhàng nói, “Khi nào được dẫn cô gái đó đến đây gặp ba một chút được không?”

Nhắc đến Tiểu Thất, Lục Sâm lạnh như băng liền trở nên ôn nhu.

“Cô ấy giống tôi, không thích ông!”

“Không thích ba cũng không sao, ba chỉ là muốn biết bạn gái con trông như thế nào, muốn gặp cô ấy một chút thôi mà.”

Lục Sâm quay đầu nhìn lão gia tử, suy nghĩ một lúc, “Tôi sẽ dẫn cô ấy về!”

“Mẹ của con...”

“Chuyện của mẹ tôi không cần ông để tâm, tôi đã hứa với bà ấy sẽ không nói với ông bất cứ chuyện gì liên quan đến bà ấy.”

Lão gia tử tiếp tục cười khổ.

Rất nhanh, Triệu Đào đẩy xe lăn đi tới phòng khách, “Tổng giám đốc?”

“Đi!”

Triệu Đào dìu Lục Sâm ngồi lên xe lăn, lão gia tử cũng chỉ có thể dùng mắt tiễn Lục Sâm rời đi.

...

Lúc Tiểu Thất mơ mơ màng màng tỉnh lại đã là xế chiều, cô nhìn căn phòng lạ lẫm, có chút sửng sốt, nhưng nhớ lại đây là chỗ ở của Lục Sâm cô mới yên tâm.

“Lục Sâm... Lục Sâm?” Không nghe thấy ai trả lời, Tiểu Thất tự lẩm bẩm một mình, “Không lẽ ra ngoài rồi?”

Lắc lắc đầu, nhìn thấy ở tủ đầu giường có một tờ giấy ghi chú.

“Anh ra ngoài mua chút đồ, rất nhanh sẽ về!”

Tiểu Thất mỉm cười, cô vẫn như cũ, chống tay định ngồi dậy, nhưng tay phải vừa đụng trúng đã đau đớn kinh khủng, Tiểu Thất ảm đạm nhìn xuống, nhìn thấy tay phải đã bị băng gạc bao lại hết, mắt liền trở nên tối sầm lại.

Sau này không thể vẽ thiết kế nữa rồi...

Mắt Tiểu Thất đỏ lên, trước mắt Lục Sâm cô không dám tỏ ra đau lòng, sợ Lục Sâm sẽ tự trách, bây giờ Lục Sâm không có ở đây cô mới dám bộc lộ cảm xúc của mình.

“Tiêu Tiểu Thất, mày phải kiên cường lên a, không vẽ thiết kế được nữa thì sao, mày còn có thể làm chuyện khác mà, chẳng phải mày muốn mở một tiệm cà phê hay sao, sau này cứ mở một tiệm cà phê thật tốt, lúc không có chuyện gì làm thì ngồi ở quán cà phê một chút, rãnh rỗi thì rủ Tiểu Tuyền đi dạo, chờ Lục Sâm công việc thảnh thơi, hai người có thể đi du lịch! Dù sao mày cũng không có ý định làm nữ cường nhân... Đúng không!”

Cứ tự nhủ với bản thân mình như vậy được một hồi, tâm trạng Tiểu Thất liền hồi phục lại.

Chờ đến lúc nghe tiếng mở khóa cửa, Tiểu Thất đã có thể để lộ ra khuôn mặt tươi cười vui vẻ.

“Lục Sâm, anh về rồi!”

“Ừm!”

Lục Sâm đẩy xe lăn đi tới, đem đồ vật trong tay đưa cho Tiểu Thất, khuôn mặt ôn nhu, hoàn toàn không thể đoán được mới đây anh đã chặt đứng tay người khác, “Em nhìn xem anh mua gì cho em!”

“Cái gì vậy?” Tiểu Thất nhận lấy cái hộp.

“Mở ra xem đi!”

Tiểu Thất mở hộp ra, nhìn thấy cái bánh gatô bên trong mắt của cô liền sáng lên, “A a a, bánh gatô vị trà mà em thích ăn nhất, sao anh biết em thích ăn món này vậy, đã lâu lắm rồi em không được ăn đó!”

Lục Sâm mỉm cười, “Cái này cũng dễ mà, chỉ cần tìm hỏi Hiểu Tuyền là biết thôi!”

Tiểu Thất chính là người tham ăn, nhìn thấy bánh gatô liền đem mọi phiền não ném ra sau lưng.

Cô cầm lấy bánh gatô ăn một cách rất hạnh phúc.

Ánh mắt Lục Sâm cưng chiều nhìn cô, chỉ cần có thể, anh sẽ dùng cả cuộc đời để bảo vệ nụ cười trên mặt cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.