Hóa Ra Anh Vẫn Ở Đây

Chương 60: Hành khúc hôn lễ




"Alo? Xin hỏi Trạm tiểu thư có ở đây không?" Là Quản Mục Đông.

Tim cô đập mạnh: "Ừm, tôi đây."

"Ờ, cô về đến nhà rồi."

"Không về đến nhà thì làm sao mà nghe điện thoại của anh được?"

Anh cười. Đáng ghét, cô rất thích tiếng cười của anh, giống như bầu trời quang đãng không gợn chút mây, nghe xong tâm trạng không tốt cũng khó.

"Tôi mới vừa làm phẫu thuật cho con mèo kia xong, nó không sao rồi, gọi tới nói với cô một tiếng."

"Ờ? Vậy quá tốt rồi, chủ của nó nhất định rất biết ơn anh. Chỉ có điều, anh không cần đặc biệt gọi đến nói cho tôi biết. Chẳng lẽ sau này anh chữa bệnh cho con gì, cũng đều gọi đến báo cáo sao?" Thật ra cô rất vui khi anh gọi đến, nhưng lại cố tình chọc phá, muốn thăm dò xem anh có thật sự gọi điện cho cô chỉ vì muốn thông báo tin tức tốt lành này thôi không?

Quả nhiên anh nôn nóng, thành thật thừa nhận: "Được thôi, thật ra tôi chỉ muốn tìm lý do để gọi cho cô."

Cô hài lòng với đáp án này, cười nói: "Tôi có thể cho anh một lý do tốt hơn: Katsuobushi."

Anh kêu lên: "A, tôi quên mất!" Nghe cô cười khẽ, anh cũng cười: "Rất tốt, như vậy tôi lại có lý do để rủ cô ra ngoài."

"Bịch cá đó cứ coi như là tặng cho anh, tôi sẽ đi mua bịch khác."

"Chậc, sớm biết như vậy cô nên bỏ quên ví tiền, như thế sẽ không thể không đi lấy về." May mà, nghe qua thấy tâm trạng của cô cũng không tệ, tình hình lạc quan: "Cô đang làm gì?"

"Tôi đang chuẩn bị làm việc. . . . . ." Cô liếc nhìn mấy dòng chữ, bỗng nhiên kinh hoàng đầu óc trống rỗng, cảm xúc mới vừa có được như thế nào nhỉ? Tâm trạng của nữ chính không thể không buồn bã ảm đạm, không biết phải làm, phiền muộn chán nản, chua xót oán hận trong lòng, cô thậm chí đã nghĩ được mấy đoạn độc thoại nội tâm khiến người ta cảm động …………… đều đã bay theo tiếng cười rồi!

"Ờ, chuẩn bị viết bản thảo?" Anh hoàn toàn không biết tâm trạng của cô trong nháy mắt đã thay đổi 180 độ, tự mình vui sướng tự mình cười: "Được rồi, vậy chúng ta tán gẫu thêm một chút. Con mèo bị thương lúc nãy cũng là mèo trắng, rất giống Cẩu Kỷ của cô. . . . . ."

Không được, không thể nói chuyện phiếm với anh ta, có trời mới biết cô mà cười thêm 5 phút nữa, e rằng cả đêm nay sẽ chẳng viết được gì: "Thật xin lỗi, tôi phải làm việc."

Anh sửng sốt: "Chỉ tán gẫu vài phút cũng không được?"

"Không được." Đổi lại là ngày thường, cô rất thích tán gẫu với anh, nhưng thời điểm bây giờ không thích hợp, viết bản thảo cần phải chuyên tâm, cô nhất định phải cúp điện thoại.

"Thật xin lỗi, tôi thật sự phải làm việc rồi, lần sau nói chuyện tiếp--" cô cúp máy, kiểm tra bản thảo lần nữa, thử trở lại tâm trạng lúc trước. . . . . . Sau vài phút cố gắng vắt óc suy nghĩ, vẫn uổng công vô ích; linh cảm, cảm hứng vẫn không quay lại.

Thân là tác giả, sáng tác không thể dựa vào cảm hứng, bằng không nếu cả đời không có cảm hứng, chẳng lẽ sẽ không viết cả đời? Nhưng có cảm hứng bao giờ cũng tốt hơn, sáng tác sẽ dễ dàng nhanh chóng hơn, nhân vật cũng sẽ linh hoạt hơn, chỉ tiếc là cảm hứng chỉ có thể tự đến chứ không thể yêu cầu.

Nghĩ rồi lại nghĩ, những câu văn sâu sắc kỳ diệu vẫn chưa quay trở lại, cô rất chán nản. Thôi, cứ viết trước đi, có lẽ linh cảm sẽ xuất hiện lần nữa.

Cô gõ bàn phím, vừa viết mấy câu, vừa nghĩ, vừa rồi cúp điện thoại hơi gấp, giọng điệu cũng không dễ chịu lắm, thật xấu hổ với anh, tìm được thời điểm thích hợp sẽ nói cho anh hiểu, sáng tác không giống những công việc khác, cô có thể vừa rửa chén, quét nhà hoặc nấu ăn, vừa tán gẫu với người khác, nhưng chỉ riêng sáng tác là không thể vừa viết vừa nói chuyện được, Quản Mục Đông có thể thông cảm không? Haizz, tại sao lại nghĩ đến anh ta? Muốn giải thích thì cũng phải chờ cho đến khi cô viết kịp tiến độ!

Tập trung tinh thần đi! Cô vỗ vỗ má, khích lệ mình, đem những thứ không cần thiết để ở chỗ khác, quay lại màn hình máy tính, chăm chú suy nghĩ tình tiết câu chuyện--

------

Bên kia thành phố, Quản Mục Đông bỏ điện thoại xuống, rất buồn bực.

Sao lại thế này? Lúc mới bắt đầu vẫn trò chuyện rất vui, đột nhiên giọng nói của cô lạnh lùng, vội vã cúp điện thoại, anh cảm nhận được sự khó chịu của cô, giống như nói chuyện với anh nhiều hơn một giây sẽ tạo ra rất nhiều rắc rối cho cô.

Cô nói phải viết bản thảo, nghe thấy rất hợp lý, nhưng cũng giống như đang viện cớ xua đuổi anh.

Quả nhiên đã chọc giận cô rồi. Anh sẵn sàng nhận lỗi, nhưng cô nói phải viết bản thảo, ít nhất phải đợi đến khi cô rảnh. Nhưng khi nào thì cô rảnh? Tác giả viết sách đều cần nhiều thời gian? Cô không nói khi nào nghỉ ngơi, cũng không giải thích gì thêm, cứ như vậy mà cúp điện thoại, giống như không hề hi vọng anh sẽ quấy rầy cô nữa.

Haizz, nếu như không nói những lời đó thì tốt rồi, anh thật ngu ngốc. . . . . .

Quản Trình Hoằng trở về, chỉ thấy anh mình đang đứng trước cửa sổ, trán tựa vào mặt kính, thất thần nhìn chằm chằm cảnh vật bên ngoài cửa sổ.

"Anh, anh làm gì vậy?" Quản Trình Hoằng thong thả đến gần cửa sổ, ngoài cửa sổ chỉ có một ngọn đèn sáng rực, soi sáng hàng cây bên đường, cảnh vật rất bình thường, có gì đẹp chứ?

"Không có gì. . . . . ." Quản Mục Đông thở dài: "Haizz, có lẽ anh đã làm hỏng rồi."

"Đâu có? Phẫu thuật rất thành công mà." Quản Trình Hoằng kéo ghế ngồi xuống, mở hộp cơm đùi gà ra ăn.

"Anh không nói đến phẫu thuật, mà nói đến người con gái vừa mới đi ăn cơm cùng anh."

Quản Trình Hoằng vừa mới cắn một miếng đùi gà, suýt chút nữa phun ra ngoài: "Ai vậy? ! Sao anh không nói cho em biết? !"

"Chính là vị Trạm tiểu thư hồi sáng đó."

"Không phải chị ấy không chịu ra ngoài với anh sao?"

"Lúc sáng anh đưa cô ấy về, cô ấy để quên đồ trên xe anh, anh hẹn cô ấy ra ngoài, trả lại đồ cho cô ấy, sẵn tiện ăn tối với nhau, lúc đầu không khí cũng rất tuyệt rất vui vẻ, sau đó anh nói vài câu, có lẽ đã làm cô mất hứng. . . . . ." Cho nên cô viện cớ, nhanh chóng xua đuổi anh, giống như vội vã muốn thoát khỏi anh, haizz.

"Anh nói cái gì?"

Quản Mục Đông thuật lại, Quản Trình Hoằng càng nghe càng nhíu chặt mày: "Không sai, anh xong rồi, anh phân tích suy nghĩ của chị làm chi? Còn không bằng khen quần áo của chị ấy đẹp! Điều con gái muốn không phải được hiểu thấu, mà là được dỗ dành, được cưng chiều! Không phải anh tán gái còn giỏi hơn em sao, chuyện này mà còn muốn em chỉ cho anh sao? !"

"Chuyện này anh biết, nhưng cô ấy không giống những người phụ nữ trước kia anh quen, anh không biết phải đối xử với cô như thế nào mới đúng." Đều do cô khá đặc biệt, hại anh cũng trở nên khác thường, không có việc gì tự nhiên đi nghiên cứu tâm tư suy nghĩ của cô làm chi?

"Con gái đều giống nhau!" Quản Trình Hoằng khịt mũi xem thường: "Con gái đều thích được cưng chiều, thích con trai nói những lời ngọt ngào êm tai dỗ dành họ, thích đàn ông "manly” một tí, che chở cho họ, số điện thoại của họ chỉ có một:『anh yêu em 』, ba chữ thường thường giắt trên khóe môi, bảo vệ mỗi ngày, những thứ ngọt ngọt ngào ngào, sống lâu trăm tuổi. . . . . ."

"Chẳng trách em cũng không có bạn gái." Đây là cách tán gái của thời đại gì? Quê mùa.

"Đó là do hiện tại em không muốn quen bạn gái thôi!" Quản Trình Hoằng giậm chân: "Chỉ có điều, anh nói vị Trạm tiểu thư này không giống phụ nữ bình thường, nói không chừng anh phân tích chị ấy như vậy, ngược lại chị ấy rất cảm động."

Quản Mục Đông lắc đầu: "Anh vừa gọi điện cho cô ấy, cô ây nói chưa tới hai câu đã vội vã cúp máy, hình như không muốn nói chuyện với anh." Phản ứng không thân thiện một chút nào, anh thật sự làm cô giận rồi ư?

"Anh xong rồi, bị loại rồi." Quản Trình Hoằng vỗ vỗ vai anh trai: "Không sao mà, phụ nữ nhiều như vậy, điều kiện của anh tốt như vậy, còn sợ không quen được bạn gái à?"

Nhưng anh lại chỉ muốn cô. . . . . . Không phải ai cũng được, đã không thể không có cô. Anh đã sai rồi ư? Anh cứ tưởng suy nghĩ của mình đúng đắn, hai bên hiểu nhau là tiền đề để tiến thêm một bước, nếu như thế cũng không đúng, thì rốt cuộc cô muốn cái gì? Cái gì mới có thể làm cô cảm động? Haizz, nghĩ không ra, cô thật sự là một câu đố khó, Quản Mục Đông thở dài. Có lẽ nên chuyên tâm làm việc thôi!

Sau khi cúp điện thoại, Trạm Tâm Luân tập trung tinh thần viết bản thảo. Lúc bắt đầu cô vẫn còn phân tâm, theo dõi MSN một chút, đọc vài trang ghhi chú, sau đó càng viết càng chuyên tâm, ngay cả mẹ và em trai ngủ lúc nào cô cũng không chú ý, đợi cho đến khi mắt mỏi nhừ, vừa nhìn đồng hồ, đã là hai giờ sáng, mèo yêu đang nằm trên giường cô ngáy khò khò.

Cô xuống lầu tìm chút đồ ăn, lục lọi khắp tủ lạnh, vẫn không thấy đồ ăn khuya mà mẹ chuẩn bị, tám phần đã bị em trai ăn rồi.

Cô rót ly sữa trở về phòng, vừa lướt web, vừa mở MSN. MSN chỉ còn hai ba nick sáng, nhưng hơn phân nửa đã chuyển sang màu vàng cam, chứng tỏ chủ nick đã không đụng đến máy tính một hồi lâu, lúc này đã ở trong mộng đẹp rồi!

Màu nick của Quản Mục Đông cũng có màu vàng cam, anh là người làm việc và nghỉ ngơi đúng giờ giấc, nếu như giờ này mà vẫn chưa ngủ thì mới kì lạ. . . . . . Cô mới nghĩ như vậy thì màu nick của anh chợt biến thành màu xanh lá cây. Cô kinh ngạc, anh còn thức?

"Đang đuổi theo bản thảo đừng quấy rầy" : Hey?

Cô đã gửi tin nhắn qua, nhưng lại cảm thấy có gì đó không đúng, nói không chừng là thú cưng của anh đụng đến máy tính, có một lần cô quên tắt máy, Cẩu Kỷ đạp lung tung lên bàn phím, trong MSN gửi một đống tin nhắn cho bạn của cô, mọi người còn tưởng rằng máy tính của cô bị nhiễm vi rút. . . . . .

"AK47@88. am" : Cô còn thức?

Quản Mục Đông sững sờ nhìn màn hình. Anh mới từ trong giấc mộng giật mình tỉnh giấc, phát hiện mình quên tắt máy tính, anh vốn nửa mê nửa tỉnh nhưng nhìn thấy tin nhắn của cô trong nháy mắt trở nên tỉnh táo.

"Đang đuổi theo bản thảo đừng quấy rầy" : Cả đêm viết bản thảo, vừa mới nghỉ ngơi. Chẳng lẽ anh khám bệnh đến bây giờ?

"AK47@88. am" : Dĩ nhiên không phải. Tôi đã ngủ từ lâu rồi, nhưng. . . . . .ác mộng dọa tôi tỉnh lại.

Đàn ông đã lớn như vậy rồi mà còn bị ác mộng dọa cho tỉnh dậy? Cô hé miệng cười.

"AK47@88. am" : Tôi có thể cảm thấy cô đang cười tôi.

Cô cười ha ha, haiz, hại cô bật cười thành tiếng.

"Đang đuổi theo bản thảo đừng quấy rầy" : Ác mộng gì mà đáng sợ như vậy?

"AK47@88. am" : Tôi mơ thấy tôi khám bệnh cho một con chuột đồng, không bao lâu một con mèo xanh lè đi vào, nó há miệng ăn tươi nuốt sống con chuột đồng, sau đó muốn tôi khám cho nó. Tiếp theo một con chó sói đi vào, nó tiến đến ăn sạch con mèo, cũng muốn tôi khám cho nó. Chưa đầy vài phút, một con báo đi vào, nó cắn xé ăn luôn con chó sói, bụng căng phồng giống như một trái bóng, nó cũng muốn tôi khám cho nó, tôi nói, ngươi thế này không cần phải khám, nhìn một cái cũng biết là do tiêu hóa không tốt. . . . . .

Cô cười ha ha, vội vàng che miệng lại, để tránh nửa đêm ồn ào làm phiền đến người khác.

"AK47@88. am" : Sau đó một con cá sấu đi vào. Tôi ở trong mơ vẫn đang suy nghĩ, có phải sở thú khóa cửa không kỹ không, sao mà lắm động vật chạy loạn ở khắp nơi như thế, cá sấu liền ăn luôn báo.

"Đang đuổi theo bản thảo đừng quấy rầy": Có phải Hà Mã lại tới, ăn luôn cá sấu không?

"AK47@88. am" : Không, không xuất hiện Hà Mã, sau khi cá sấu ăn sạch con báo thì cắn chặt tay tôi, tôi liên tục đẩy nó ra, nhưng đẩy mãi vẫn không được, tôi ở trong mộng kêu la: Xin lỗi, loài bò sát không phải là sở trường của ta, ta sẽ giới thiệu bác sĩ khác cho ngươi. . . . . .

Cô cười đến mức chảy nước mắt, anh thật hiếm có, ngay cả trong mơ vẫn không quên trách nhiệm của mình!

"AK47@88. am" : Sau đó tôi liền giật mình tỉnh lại. Haizz, giấc mơ rất ngớ ngẩn.

"Đang đuổi theo bản thảo đừng quấy rầy" : Không đâu, rất thú vị. Giấc mơ này cũng khá giống bệnh nghề nghiệp, làm những công việc gì thì khi ngủ sẽ mơ thấy cái đó, tôi đã từng mơ thấy mình bị kẹt bản thảo, mơ thấy mình ngồi trước máy tính, ngay cả một chữ cũng không đánh được lúc đó vô cùng hoảng sợ và hoang mang, thật sự là một giấc mơ vừa đáng sợ vừa vô vị.

"AK47@88. am" : Cô thấy giấc mơ của tôi thú vị như vậy, cô có thể đừng giận tôi nữa không?

Gửi xong tin nhắn, Quản Mục Đông nín thở chờ đợi, anh đã quyết định, nếu như cô vẫn còn tức giận, anh sẽ nói xin lỗi cho đến khi cô hết giận mới thôi.

"Đang đuổi theo bản thảo đừng quấy rầy" : Tại sao tôi lại giận anh?

"AK47@88. am" : . . . . . . Bởi vì tối qua lúc ăn cơm, tôi nói với cô những lời đó, hình như không lễ độ lắm.

"Đang đuổi theo bản thảo đừng quấy rầy" : Vậy ư? Tôi cho rằng nó rất có lý, bản thân tôi cũng chưa từng nghĩ đến những điều đó.

"AK47@88. am" : . . . . . . Cho nên cô không giận? Tối qua lúc tôi gọi cho cô, cô vội vã cúp máy, tôi cho là mình làm cô mất hứng.

"Đang đuổi theo bản thảo đừng quấy rầy" : Đó là vì tôi nôn nóng muốn viết bản thảo. Tôi mới là người phải xin lỗi anh, lúc đó tôi vội vã muốn đi làm việc, bởi vì bản thảo lần này không nằm trong kế hoạch sáng tác dự định của tôi, là bản thảo thế chỗ tạm thời, vốn là khá gấp gáp, viết lại không được như ý, cho nên tôi khá căng thẳng, giọng điệu không tốt lắm, xin anh đừng trách.

Thì ra chỉ là hiểu lầm! Quản Mục Đông mở cờ trong bụng, tốt lắm, người ta không giận anh, đều do anh nghĩ ngợi lung tung, lo lắng vô ích.

"AK47@88. am" : Không trách không trách, dĩ nhiên sẽ không trách móc. Tôi đã nghĩ cô dịu dàng đáng yêu, thông minh lanh lợi nên nhất định sẽ rất rộng lượng, sao có thể vì chuyện nhỏ này mà tức giận chứ?

Cô bật cười. Đột nhiên khen cô như vậy, có vấn đề nha?

"Đang đuổi theo bản thảo đừng quấy rầy" : Rót mật ít thôi, tuy tôi hơi đói, nhưng ăn quá no sẽ ngủ không ngon.

"AK47@88. am" : Đúng lúc tôi cũng hơi đói, có muốn ra ngoài ăn một chút gì không?

"Đang đuổi theo bản thảo đừng quấy rầy" : Bây giờ? Giờ này có thể ăn cái gì? Ăn khuya quá muộn, ăn sáng quá sớm.

"AK47@88. am" : Vừa đúng lúc ăn sáng, hôm qua tôi mời cô ăn đồ ăn của tiệm kia, hai giờ sáng mỗi ngày họ sẽ mở cửa chuẩn bị, muốn đi không?

Hai giờ sáng đi ra ngoài với đàn ông, Trạm Tâm Luân của trước kia sẽ cho rằng việc này quá điên cuồng quá nguy hiểm, cô của bây giờ lại do dự, nghĩ đến việc ngồi trên phố vắng vẻ, cầm một cốc sữa đậu nành nóng hổi, nói chuyện phiếm với anh, trong lòng rất kích động.

"AK47@88. am" : Được không? Tôi muốn gặp em.

Cô cũng muốn gặp anh. . . . . . Bốn chữ này đã làm tan rã sự do dự của cô. (Bốn chữ 我想见你 Tôi muốn gặp em)

"Đang chạy theo bản thảo đừng quấy rầy" : Tôi không thể chờ quá lâu, muốn đi ngủ sớm một chút, không thể lại thức cả đêm.

"AK47@88. am" : Tôi biết rồi, ăn xong sẽ lập tức đưa em về nhà.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.