Hoa Phong Bạch Vân

Chương 12: Đặc Điển – Trường hận ca (1)




Mua được nhà, cuối cùng hai người cũng an cư tại thành phố T. Năm thứ hai,Lục Tử Minh và Trình Mai Tây lại mua xe, cuộc sống dần dần đi vào quỹ đạo, những năm tháng gian nan nhất đã qua, mọi thứ đều đang phát triển theo hướng tốt đẹp, hai người cùng nhau đồng tâm hiệp lực vượt qua những ngày nghèo khó, ai biết cuộc sống tốt rồi lại phát sinh những vấn đề này. Người xưa đã nói, ăn no sinh ra những tư tưởng xấu, xem ra những lời này không phải là giả.

Trình Mai Tây thu thập xong đồ đạc, liền ôm thùng giấy ra khỏi công ty, đi thẳng một mạch. Các đồng nghiệp vốn nhiệt tình nịnh bợ trong chớp mắt đã thay đổi sắc mặt, mãi đến khi Trình Mai Tây ra tới cổng lớn của công ty, cũng không có mấy người hỏi cô sao lại ra đi. Trình Mai Tây không khỏi cảm thán việc đời khó liệu, lòng người khó dò. Có điều khi ra tới cổng, gặp được lái xe Tiểu Lý mới từ ngoài trở về, Tiểu Lý thấy Trình Mai Tây ôm thùng giấy, quan tâm hỏi: “ Tổng giám sát Trình, cô đi đâu vậy?”

Trình Mai Tây cười tự giễu: “ Tiểu Lý, tôi không còn là Tổng giám sát Trình, tôi đã nghỉ việc, anh gọi tôi là chị Trình là được rồi!”

Tiểu Lý bước nhanh tới, đón lấy thùng giấy trên tay Trình Mai Tây: “ Chị Trình, để tôi đưa chị về nhé!”

Sự nhiệt tình của Tiểu Lý khiến trong lòng Trình Mai Tây cảm nhận được một chút ấm áp, xem ra mình làm người thật đúng là thất bại, làm việc ở trong công ty này hơn sáu năm, làm tới Phó Tổng giám sát tài vụ mà không có nổi một người bạn tâm giao. Lúc rời đi, thế nhưng chỉ có một người lái xe quan tâm tới việc mình đi hay ở, cô cũng không từ chối nữa, liền lên xe của Tiểu Lý.

Đã từng ngồi xe của Tiểu Lý đi công tác vô số lần, sự nhiệt tình hôm nay của Tiểu Lý làm cho Trình Mai Tây có chút hối hận trước kia đã không quan tâm nhiều tới Tiểu Lý, không hề đối xử với anh ta như đồng nghiệp thực sự mà chỉ đơn thuần coi anh ta là một lái xe.

Trình Mai Tây có chút áy náy nhìn về phía Tiểu Lý: “ Tiểu Lý, đừng vì tiễn tôi mà làm chậm trễ chuyện của anh.”

Tiểu Lý có chút tức giận: “ Tổng giám sát Trình, dù sao cô đường đường là một Phó Tổng giám sát tài vụ, lúc rời đi đã không có ai đưa tiễn, người trong công ty này cũng quá là vô tình mà.”

Trình Mai Tây thản nhiên cười: “ Tiểu Lý, cho tới bây giờ trên cuộc chiến chức vị chỉ thấy người mới cười, đâu có thấy người xưa khóc chứ, tình huống như vậy rất bình thường, có gì đáng để ý đâu, không có người giậu đổ bìm leo đã là tốt lắm rồi…”

Tiểu Lý lắc đầu: “ Tôi xuất thân từ quân ngũ, liền không quen nhìn những cảnh này, cái cô Lâm Thiến kia vừa nhìn đã thấy không phải người tốt gì, chị chắc chắn là bị cô ta hại. Chị có năng lực tốt tính tình tốt, chị phải nên tiếp tục kiên trì đấu ra thắng bại với cô ta, chị ra đi sẽ chỉ khiến cho cô ta càng tiểu nhân đắc chí, hơn nữa sau lưng còn không biết nói xấu chị bao nhiêu nữa.”

Trình Mai Tây cảm kích nhìn Tiểu Lý: “ Anh có thể nói ra những lời công bằng đó tôi đã rất cảm động rồi, Lâm Thiến đã nhận được sự tán thành của Chủ tịch, tôi có kiên trì tiếp cũng không còn ý nghĩa gì, nếu cô ta đã không muốn cho tôi ở lại, tôi cũng không muốn chịu nỗi ấm ức này.”

Tiểu Lý thở dài: “ Tổng giám sát Trình, nếu chị muốn rời đi cũng tốt, người có năng lực giống như chị, đi tới đâu cũng sẽ làm tốt, về sau chị sẽ càng ngày càng tốt!”

Tới khu chung cư nơi Trình Mai Tây ở, Tiểu Lý hỏi có cần đưa cô lên tầng hay không, Trình Mai Tây lắc đầu: “ Tiểu Lý, hôm nay cám ơn anh, anh mau về đi, đừng làm lỡ việc.”

Tiểu Lý cũng không kiên trì thêm: “ Chị Trình, tuy rằng chị rời khỏi công ty, nhưng về sau nếu có chuyện gì, vẫn có thể liên hệ với tôi, chỉ cần tôi có khả năng giúp đỡ, tuyệt đối sẽ giúp.”

Trình Mai Tây ôm thùng giấy, vào phòng trọ, Tiểu Lý nhìn bóng lưng của Trình Mai Tây liền lắc đầu, chuyển động tay lái, lái xe ra khỏi khu chung cư.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.