Hoa Phi Hoa Vụ Phi Vụ Ôn Nhu Nhược Thủy

Chương 42: Tháp




Tối đó, vì thấy Hoa Tử chưa ổn định lại tinh thần nên Lý Đông Lượng đã đích thân mang thức ăn lên phòng cho cô.

Đây là lần đầu tiên anh phá bỏ quy tắc của bản thân. Bởi anh chưa từng mang thức ăn vào phòng. Dù mỗi khi không khỏe, anh vẫn cố gắng đi xuống bàn ăn.

Khi đã ăn xong, anh lấy thuốc và đưa cho cô, dặn:

- Uống xong, em hãy nằm xuống nghỉ ngơi đi.

Hoa Tử không nhận thuốc. Cô chần chừ mãi mới nói ra:

- Tôi không uống có được không?

- Em sợ đắng?

Cô lắc lắc cái đầu nhỏ. Gục đầu, mặt không vui.

- Tôi không muốn uống. Mỗi lần uống tôi lại ngủ. Mỗi lần ngủ, tôi lại thấy...

Không để Hà Hoa Tử nói hết, Lý Đông Lượng liền nâng mặt cô lên. Tay giữ chặt gương mặt nhỏ nhắn và giữ chặt. Anh biết cô sẽ không uống thuốc nên mới đút thuốc cho cô.

Khi thuốc đã vào hết trong miệng. Lý Đông Lượng vẫn còn quấn lấy môi cô. Lưỡi anh quanh quẫn, tìm chiễc lưỡi của cô. Tìm được, lại cùng nhau vui chơi trong khoang miệng.

Cả hai nhẹ nhàng ngã xuống giường. Bàn tay hư hỏng quấn lấy người cô, rồi luồn vào trong áo. Tay anh nhanh chóng cởi cúc áo tận trên cùng của cô.

Lúc này Hoa Tử mới ý thức được mình đang làm gì cùng anh liền bừng tỉnh. Cô lấy tay đấm vào người anh, vẻ mặt cũng thay đổi theo.

- Ưm... đừng mà...

Anh ngặm lấy môi cô. Rất lâu sau mới chịu rời. Lúc rời đi, dường như vẫn có chút lưu luyến.

Lý Đông Lượng bắt đầu chuyển xuống cổ. Mới đầu, anh hôn nhẹ lên và sau đó mút mạnh. Sau đó nữa, nơi anh hôn hiện lên một màu đỏ đỏ.

Anh vừa hôn xong, Hoa Tử đột nhiên rùng mình.

- Đừng sợ. Đêm nay em ngủ cùng anh, anh sẽ bảo vệ em.

- --------------

Nửa đêm. Lý Đông Lượng đang ngủ thì giật mình thức dậy. Có lẽ vì cô lại gặp ác mộng nên anh cũng chẳng thể yên giấc.

Hai tay Hà Hoa Tử siết chặt. Cả người cứng đơ. Mặt cô nhăn nhó. Trán đầy mồ hôi. Miệng run bần bậc, không ngừng kêu hai từ, không muốn!

Anh nắm lấy tay cô. Từ từ nới lỏng tay cô đang siết chặt vào nhau. Anh vòng tay qua người và ôm vào lòng, nói:

- Có anh ở đây! Đừng sợ! Đừng sợ!

Giọng anh tràn đầy ấm áp. Mặt cô cũng đã dễ chịu hơn trước.

- -------------

Sáng hôm sau, Hoa Tử thức từ sớm. Hôm nay cô cảm thấy tinh thần cũng như tâm trạng đã tốt hơn rất nhiều.

Chuyện này không thể không nói đến công của Lý Đông Lượng.

Nhìn đồng hồ, cô nghĩ, có lẽ vẫn còn kịp thời gian ăn sáng cùng anh.

Nhưng có vẻ như hôm nay Lý Đông Lượng phải đến công ty sớm nên khi cô xuống, anh đã ăn xong.

Anh vẫn chưa rời đi. Vẫn chăm chú nhìn cô ăn đồ ăn do mình làm một cách ngon lành.

- Đêm qua em ngủ có ngon không?

- Tuy lúc đầu vẫn còn thấy ác mộng nhưng cũng nhanh chóng biến mất nên có thể gọi là ngủ ngon.

Dĩ nhiên là phải ngủ ngon rồi. Đêm qua do ôm cô làm sáng nay anh tê hết cả cánh tay. Còn tưởng là không nhấc lên nổi nữa.

- Lượng, tôi muốn hỏi anh chuyện này.

Vừa đỏ mặt do Hà Hoa Tử gọi mình đầy thân mật. Chưa kịp đáp lại đã nhận được điện thoại từ công ty.

Nghe xong, anh hỏi cô muôn hỏi chuyện gì. Mặt cô có chút khó xử. Đáp, nếu bây giờ anh bận thì hãy đến công ty, chuyện này không gấp có câu trả lời.

Thấy cô nói cũng có lý. Lý Đông Lượng liền đi đến công ty. Nhưng trước khi đi, anh vẫn không quên hôn lên trán cô.

- Hoa Tử, sau khi anh xử lý xong công việc ở công ty, chúng ta cùng nhau đi du lịch.

- Du lịch? Nhưng mà đi đâu?

Hoa Tử thắc mắc.

- Nhật Bản.

- Chúng ta đi bao lâu?

- Đến khi nào em cảm thấy muốn về

Những ngày ở Nhật Bản, Lý Đông Lượng nhất định sẽ làm cho cô hồi tâm chuyển ý, thay đổi suy nghĩ về mình.

Còn Hà Hoa Tử, trong những ngày đó, thiếu gì thời gian cả hai ở cạnh nhau. Đến lúc đó, cô có thể hỏi anh. Bây giờ cũng không gấp có được câu trả lời.

Hoa Tử từng đến Nhật Bản một lần. Đó là lúc còn nhỏ, đến đó du lịch một tuần cùng với ba mẹ.

Cho đến khi lớn, cô vẫn chưa có thời gian để quay lại xứ sở hoa anh đào. Nhưng mãi trong ký ức của cô vẫn còn nhớ rất rõ mùi hương của hoa anh đào khi nở. Mùi trà đạo nức mủi. Hình ảnh các cô gái thật xinh đẹp và thuần khiết khi khoác trên người bộ kimono truyền thống. Mỗi cô gái lướt qua đều tỏ ra một hương thơm rất dễ chịu. Còn những cụ già khoác lên bộ kimono liền toát lên một thần thái đầy tao nhã. Mỗi thế hệ đều mang một vẻ đẹp riêng.

Buổi trưa, Hoa Tử đang ngồi ngoài sân để đọc sách. Thoáng thấy có đôi chân đang đứng gần liền vội ngước nhìn.

- Sao anh lại về?

Lý Đông Lượng lấy tay xoa xoa đầu cô, đáp:

- Không yên tâm để em ở nhà một mình nên tranh thủ thời gian nghỉ trưa chạy về xem.

Dứt lời, anh liền ngồi xuống ngay bên cạnh cô.

Gió trưa mát mẻ, thổi hiu hiu làm Hoa Tử không mở nổi mặt. Cô đặt sách xuống. Tựa đầu vào vai anh và nhắm mắt một chút nhưng lại thành ra ngủ từ lúc nào chẳng hay.

Anh bế cô lên phòng và đặt cô lên giường ngủ.

Anh quay trở lại công ty. Được trợ lý Văn báo lại rằng Trần tổng đang đợi anh.

Bước vào phòng làm việc, thấy một dáng lưng đầy quyến rũ. Mái tóc được đặt sang một bên để người khác nhìn rõ tấm lưng manh mai.

Lý Đông Lượng đi đến, ngồi vào chỗ. Mở hợp đồng, không mải mai đến cô gái xinh đẹp ngồi trước mặt.

- Thật ngại khi phải để Trần tổng đợi.

Trần Dục Tú bắt chép chân, nở nụ cười mê hoặc người khác, nói:

- Vì người để tôi đợi là Lý tổng nên không sao.

Đọc xong hợp đồng một lượt. Lý Đông Lượng lấy bút và ký tên. Anh vừa dừng bút, cả hai người cùng đứng lên. Trần Dục Tú đưa tay về phía anh, lần nữa nhìn anh cười, nói:

- Hợp tác vui vẻ.

Lý Đông Lượng bắt tay rồi nhanh chóng rút tay lại.

Người phụ nữ đang đứng trước mặt anh rất xinh đẹp. Gương mặt nhỏ nhắn nhưng đầy sắc sảo. Ánh mắt sắc bén đã cướp đi bao trái tim của nam nhân. Đôi môi đỏ chót đầy kiêu sa.

Đôi khi phụ nữ rất nguy hiểm. Huống hồ với vẻ đẹp sắc sảo này không biết sẽ nguy hiểm đến cỡ nào?

Từ lúc bước vào, đã bao lần Trần Dục Tú ra ám hiệu với Lý Đông Lượng bằng cách đá mắt với anh. Nhưng anh vẫn không quan tâm đến. Anh hoàn toàn không có hứng thú với cô ta. Có lẽ anh chỉ có hứng thú với mỗi tiểu nữ nhân của mình thôi.

Khi Trần Dục Tú rời Lý Thành. Lái xe của cô ta đưa cô quay trở về công ty. Người lái xe liền biết được thông tin liền báo lại với cô ta:

- Trần tổng, tôi nghe nói tổng tài của Lý Thành bình thường không thích đến gần nữ nhân.

- Vậy thì càng thú vị.

Nói xong, Trần Dục Tú liền nhếch mép cười. Kiểu cười đầy bí ẩn khiến người khác khó lòng đoán được tâm tư.

?background music?

Ngàn Năm Ánh Sáng - Đặng Tử Kỳ

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.