Hoa Oải Hương

Chương 1




- Phỏng chừng việc này Phó chủ tịch Ủy ban quân giới Lâm sẽ nói chuyện với cậu. Đến lúc đó, cậu mới hiểu rõ được. Chỉ đề cập đến những yêu cầu thích hợp thôi.

Cung Khai Hà hiếm khi lộ ra vẻ mặt cười gượng.

- Ví dụ như, cậu cũng đã đề cập với thiếu tướng nhiều năm. Mấy năm nay xuống dưới, cậu lập không ít công lao.

Nói đến công lao, có thể nói đủ để thăng chức. Tuy lý lịch của cậu không đủ tư cách, nhưng, có một số việc, là do con người tạo nên thôi.

Nếu hai vị phó tướng quân Lâm và phó tướng quân Tiễn đều gật đầu, đồng chí ở phía dưới còn có thể kéo việc này sao?

Kế Vĩnh Viễn nói.

- Ha hả, xà bảo đổi lấy vị trí trung tướng, thực là có lợi quá thôi.

Diệp Phàm cười nói.

- Không cần phải nói khó nghe như vậy, kỳ thật, trong xã hội này, tất cả mọi nơi đều có sự giao dịch. Chẳng qua, việc giao dịch vừa hiện ra sẽ không còn là giao dịch. Đó chính là do con người cân bằng có phải không? Tất cả đều cùng một điểm xuất phát, đó là vì lợi ích quốc gia mà thôi.

Cung Khai Hà cười nói.

- Cân bằng, được, cần bằng tốt.

Diệp Phàm gật gật đầu, có chút buồn bực, đi thẳng đến quân y tổng viện.

Lão Lý nằm im lặng, ông ấy đang ngủ.

Diệp Phàm lẳng lặng nhìn lão Lý, đôi mắt hơi ướt. Một tiếng đập dưới đất. Diệp Phàm khóc nức nở ở bên giường của lão Lý, nói:

- Lão Lý, Diệp Phàm tôi không có khả năng rồi.

Là một người vô dung, đồ bỏ đi. Tôi chỉ mong ông có thể sống thêm được vài năm, nhưng tôi lại không có khả năng để làm điều này. Hy vọng duy nhất là xà bảo cũng không có cách nào lấy được.

Tôi thật muốn tự đánh chết mình, lão Lý, ông giống như ông nội tôi. Nhưng tôi chịu thua rồi…

- Ha ha, người sống một đời, cỏ cây một thu. Sống lâu thêm vài năm so với sống ít đi vài năm có gì khác nhau chứ.

Diêm vương muốn bắt người, tôi phải đi. Nếu như tất cả mọi người trên thế giới này đều không muốn xuống địa phủ, chẳng phải diêm vương sẽ tức chết sao.

Lúc này. Đột nhiên có tiếng cười khàn khàn sang sảng của Lý Khiếu Phong truyền đến.

- Lão Lý ông dậy rồi sao?

Diệp Phàm sửng sốt, lau nước mắt của mình.

- Nhìn xem, cậu lớn như vậy rồi, là cha của hai thằng con trai rồi mà vẫn còn khóc nhè. Tiến lại gần đây, lão Lý lau nước mắt cho cậu.

Lý Khiếu Phong liền lấy khăn tay ở bên giường ra.

- Đừng di chuyển lão Lý, tôi tự lau được rồi.

Diệp Phàm vội vàng đưa tay ra.

- Đừng, để tôi lau cho cậu. Nếu không tôi sợ không có cơ hội để lau cho cậu nữa, cậu cứ để tôi lau cho cậu.

Lão Lý nói.

Diệp Phàm không dám nói gì nữa. Im lặng để cho lão Lý lau nước mắt.

- Ngồi xuống đi, cậu là người ưu tú của nước cộng hòa, là anh hùng, là một cao thủ đỉnh cao. Cậu là niềm tự hào của tổ đặc nhiệm A, là niềm tự hào của nước cộng hòa. Cậu là tương lai của nước Cộng hòa. Lý Khiếu Phong tôi có ‘con trai’ như cậu thật là tự hào. Có xuống dưới âm phủ tôi cũng sẽ mỉm cười.

Đột nhiên khẩu khí của Lý Khiếu Phong thay đổi, khí phách đầy trời.

- Có!

Diệp Phàm đứng lên, chào một cái theo nghi thức quân đội.

- Ha ha, đây mới là ‘con trai’ của Lý Khiếu Phong tôi.

Lý Khiếu Phong cười đến rất vui vẻ.

Một lúc sau mới dừng cười, nói,

- Thật ra, cậu phải hiểu cho đồng chí Cung Khai Hà. Về chuyện xà bảo đồng chí Cung Khai Hà đã qua chỗ tôi nói qua.

Ông ta nói muốn lấy một miếng nhỏ xà bảo cho tôi dùng thử xem sao. Thử xem có tiến triển được chút nào không.

Tuy nhiên. Tôi kiên quyết cự tuyệt. Lãng phí làm gì, lãng phí mất một miếng xà bảo cho người sắp xuống mồ như tôi, không bằng giữ lại để bồi dưỡng một cao thủ cho quốc gia thì hơn.

Phong thủy núi Bảo Sơn tốt lắm, lại thoải mái nữa. Tôi ở đó thật sự sẽ rất thoải mái. Khi biết cậu muốn đột phá Bán Thần Tiên, tôi đã rất vui mừng.

Tổ đặc nhiệm A chúng ta cũng có cao thủ siêu cấp. Tôi rất vui, rất phấn chấn, ha ha ha. Tôi rất vui, tôi trông mong ngày này. Tôi rất vui…

Lý Khiếu Phong cười liên tục, đột nhiên, đột nhiên dừng lại.

- Lão Lý… Lão Lý… Lão Lý…

Tiếng Diệp Phàm gào thét lên trong phòng

Chuyên gia Viện Quân y lập tức cấp cứu, tuy nhiên, Diệp Phàm đã quỳ gối trước mặt lão Lý, dùng tay chặn lại, hắn hét lên:

- Mọi người đi ra đi, toàn bộ đi ra ngoài đi. Các anh không cứu được ông ấy, còn tới đây làm gì, cút! Cút!

- Đồng chí Diệp Phàm, hy vọng anh có thể bình tĩnh lại. Để cho chúng tôi thực hiện cấp cứu, phải nắm lấy thời gian.

Phó Viện trưởng viện Quân y thiếu tướng Chu Quốc Đống lên tiếng khuyên nhủ.

- Cút, cút hết đi! Các anh cút đi!

Diệp Phàm tức giận, xuất nội khí ra, cách vài tiếng, cứ năm sáu chuyên gia vào lại bị bắn ra bên ngoài, một tiếng đập mạnh, cánh cửa phòng đóng lại.

- Thủ trưởng, đồng chí Diệp Phàm đang tức giận ở bệnh viện, bắt tất cả chúng tôi đều phải đi ra ngoài, hy vọng ông lập tức ra lệnh cho hắn mở cửa, để chúng tôi có thể vào bên trong tiến hành cấp cứu cho tướng quân Lý…

Phó viện trưởng Lâm lập tức gọi điện thoại cho Cung Khai Hà.

- Thực sự xin lỗi, tình cảm của hắn và lão Lý rất sâu sắc. Về việc cấp cứu, không cần đâu. Chuẩn bị hậu sự đi. Tôi lập tức tới ngay.

Giọng nói Cung Khai hà có chút nghẹn ngào.

Không lâu sau, lực lượng xe quân đội tập hợp ở viện quân y, trên xe tất cả đều là tướng quân.

- Đồng chí Diệp Phàm, nén bi thương đi.

Đang đau khổ Diệp Phàm có chút cảm giác mơ hồ có người vỗ nhẹ lên bả vai mình, ngẩng đầu lên, đập vào mắt chính là vẻ mặt đau thương của Chủ tịch Đường.

Lý Long Nhất liền quỳ xuống, anh ta không có gào khóc, nước mắt chảy ra.

Sau ba ngày, đồng chí Lý Khiếu Phong được an táng tại nghĩa địa núi Bát Bảo. Tham dự hầu như là các đồng chí cán bộ cao cấp của nước cộng hòa và các đồng chí trong cán bộ của quân đội.

Diệp Phàm cùng Lý Long Ca Lý Long Nhất lo liệu tang sự.

Xong xuôi tang sự, Diệp Phàm nghỉ ngơi một ngày, điều chỉnh lại tâm lý. Ba giờ sáng ngày 31 tháng 7 năm 2006.

Tại thủ đô Bắc Kinh, tổ đặc nhiệm A bí mật huấn luyện tại căn cứ.

Vẻ mặt Phí Thanh Sơn nghiêm túc nhìn Diệp Phàm. Buổi tối dưới sự giúp đỡ của Diệp Phàm Phí Đống sẽ ăn xà bảo với nhiều loại thảo mộc quý hiếm của tỉnh Cửu Long. Đánh sâu vào cản trở các kinh mạch.

Nếu như có thể thành công, từ nay về sau Phí Đống sẽ đứng lên một lần nữa.

Việc này đối với Phí gia mà nói là một sự kiện lớn, cho dù Phí Nhất Hoàn đang bận rộn công việc của Ủy ban kỷ luật cũng quan tâm.

Một số anh em nhà Phí gia, trừ Phí Phương Thành vẫn không có tin tức trở về từ Liên Xô, còn những người khác đều đã trở về.

Đương nhiên, vì sợ bị ảnh hưởng đến hành động, người nhà họ Phí trừ Phí Thanh Sơn ngồi xếp bằng ở đằng sau Diệp Phàm, còn tất cả những người khác đều ở ngoài mấy trăm thước quan sát.

Vì thế, Phí Nhất Hoàn còn bảo Diệp Phàm đi hàn huyên một chút. Cho dù có không thành công cũng không có nguy hiểm đến tính mạng và cuối cùng đã đồng ý với phương án này.

Đương nhiên, việc này đối với nhà họ Phí là một chuyện lớn. Một số anh em trong nhà họ Phí cùng với ông nội đã thương lượng với nhau một hồi lâu.

- Khai Hà, xác xuất thành công là mấy phần?

Ở trước mắt người thân, cho dù là chức cao nếu như Phí Nhất Hoàn có là nhân vật quan trọng cũng không bỏ xuống được.

- Yên tâm đi, nếu như không có sách lược vẹn toàn. Diệp Phàm không có khả năng hành động. Nghe nói đa số dược liệu lần này đều là các anh cung cấp. Hơn nữa, còn sưu tập ở chợ không ít. Mà lão Phí cũng giữ gìn được sức khỏe. Tôi tin rằng, những điều này sẽ là nhân tố làm tăng xác xuất thành công.

Cung Khai Hà nói.

- Vậy thì tốt rồi.

Thật ra Phí Nhất Hoàn hỏi vậy để cho an lòng, bởi vì biết là hỏi cũng không hỏi được.

- Có thể bắt đầu rồi.

Diệp Phàm ngồi xếp bằng đối diện với Phí Đống, quay đầu lại phía Phí Thanh Sơn gật gật đầu.

Sau khi Phí Đống uống xong một bát to thuốc bắt đầu hành công, không lâu sau, Phí Đống có phản ứng. Trên đầu bắt đầu tràn ra một khi trắng.

Không lâu sau, trong khí trắng cũng lờ mờ lộ ra màu hồng rồi đên lục lam.

Ngay sau đó, toàn thân Phí Đống chảy ra những giọt mồ hôi. Đúng lúc này. Khí trên đầu Phí Đống bắt đầu dần dần ngưng tụ tại một chỗ.

- Nở hoa rồi, chẳng lẽ là trong truyền thuyết ba hoa tụ đỉnh sao?

Cung Khai Hà nhìn màn hình trước mặt.

- Đúng là có điểm giống, ông xem, khí ngưng tụ thành ba đóa hoa. Tuy nhiên, còn chưa đủ ngũ khí triêu nguyên.

Nếu như ngũ khí triêu nguyên có thể thành công, Không những có thể làm cho chân lão Phí bình phục lại, hơn nữa, còn có thể đột phá được Tiên Thiên.

Tướng quân Lâm Quốc Đống cũng xúc động môi có chút run rẩy.

- Nhìn kìa, khí bay tới tận trời. Tuy nói khí nhỏ như sợi len, nhưng dù sao cũng là khí.

Nếu phía sau còn có bạch khí, hồng khí, hắc khí. Hoàng khí xuất hiện, ngũ khí sẽ bay ngút trời, rất có thể lão Phí vừa mới đột phá được Thần Tiên.

Thật sự là xúc động, có thể thấy tận mắt một vị Thần Tiên… Sinh ra trên đời. Là may mắn ba đời của tôi. Tổ trưởng Cung, anh thì sao?

Lâm Quốc Đống vô cùng xúc động.

- Haizz, đời này chúng ta không dám mơ ước nếu như có thể tự mình nhìn thấy lão Phí thành hiện thực. Cũng là niềm vinh hạnh cả đời của Cung Khai Hà tôi. Tuy nhiên, nếu thực sự có thể đạt được. Công lớn là của Diệp Phàm.

Cung Khai Hà còn không quên nói tốt vài câu cho Diệp Phàm trước mặt Phí Nhất Hoàn.

- Ha hả, Diệp Phàm là người không tồi. Là một người kế tục tốt.

Phí Nhất Hoàn uống một ngụm trà, cười nói.

- Hoàng khí xuất hiên, bạch khí cũng hiện ra rồi, hắc khí cũng đi ra, chỉ còn hồng khí nữa.

Trong nháy mắt, Lâm Quốc Đống cầm chén trà lên rồi lại đặt xuống rồi lại cầm lên rồi lại đặt xuống.

- Đản Định, anh xem, Diệp Phàm sẽ không như vậy.

Cung Khai Hà cười nói.

Người Diệp Phàm ướt đẫm, trên người cũng toát ra khí, giống như đang ở trong phòng tắm hơi.

Phí Thanh Sơn vừa thấy, uống một thứ gì đó xong, chưởng lực lên trên lưng Diệp Phàm. Không lâu sau, trên người Diệp Phàm càng toát ra khí màu trắng, thiếu chút nữa ngay cả mọi người cũng không nhìn thấy.

Nửa giờ sau, trên người Diệp Phàm giống như có khí trắng vướng lại cùng nhau, hình thành một quả khí to trong tay, thẳng đánh về phía Phí Đống.

Mà toàn thân Phí Đống cũng rung lên, miệng hé ra, nuốt trôi khí trắng Diệp Phàm tạo ra. Khí trụ màu trắng chính là do Diệp Phàm đem Đán Phi tử cùng với cổ tà làm ra thành nội khí tinh khiết nhất. Với Phí Đống mà nói, đây là vật đại bổ.

Cái này Diệp Phàm nhất thời không thể tiêu thụ được, là bức vương giảm bớt ở trong cơ thể Diệp Phàm. Cái này phát ra từ đó.

Diệp Phàm cảm giác kinh mạch đều nhanh cho nội khí phá vỡ mạnh mẽ, vẫn cố gắng giữ vững.

Ước chừng hai giờ sau, Lâm Quốc Đống kêu lên:

- Cuối cùng cũng có khí trụ màu đỏ bay ra rồi, tất cả ngũ khí đều xuất hiện rồi. Lão Phí thật sự có hy vọng đột phá Thần Tiên.

- Diệp Phàm chính là điều kiện để ông ấy đột phá, để đạt được bước đột phá, còn phải dựa vào chính cơ thể lão Phí nữa.

Để đột phá cần có ngoại lực hỗ trợ, không thể tự mình đột phá được. Nếu không, cao thủ nào cũng tự đột phá được.

Đương nhiên, trình độ phải từ Bán Thần Tiên trở xuống. Nhưng dù sao nóng vội cũng không tốt, sẽ càng làm mất thời gian.

Tuy nhiên, hai chân lão Phí bị tắt nghẽn một thời gian dài rồi, cái này mới là cản trở lớn nhất để ông ấy đột phá.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.