Hoa Nở Giữa Hè

Chương 40




Những ngọn nến trắng lấp lánh khắp khoang tàu. Hàng trăm cành hoa hồng Pascali được kết cùng ren hồng trải dài chiếc bàn hình vuông viền hoa văn theo kiểu Gothic. Tuy con tàu đãđược neo vào bờ, gió biển vẫn ***g lộng thổi từng cơn làm rối những sợi tóc nằm trước phần mái của Edric. Edric lấy tay ngăn gió biển lại và nhìn về phía ngọn hải đăng tỏa sáng. Đây chính là buổi ăn tối lãng mạn mà anh đã muốn đền bù cho cậu từ lâu.

“Em có thích không?” – Ralph dịu dàng hỏi.

Thay vì trả lời, Edric gật đầu kèm theo một nụ cười rạng rỡ. Nến và hoa hồng đi đôi luôn là một tổ hợp hoàn mỹ của tình yêu. Chỉ cần nhìn thấy chúng, cõi lòng cậu đãđược thanh thản ít nhiều.

Sau khi ăn xong, Ralph lại rót thêm rượu vào ly của cả hai. Edric không vội đón lấy, bất giác muốn ra phía boong tàu ngắm mặt biển lênh đênh.

Ralph nảy ra một ý nghĩ. Anh cầm ly rượu đến cạnh cậu và choàng tay còn lại qua eo cậu xiết chặt. Edric có chút ngỡ ngàng, nhưng khi nhìn thấy anh chìa ly rượu về phía mình, cậu lập tức hiểu ra ý anh.

Cậu không dùng tay đón nhận, chỉ khẽđặt bờ môi lên ly rượu và nhấp vào từng ngụm nhỏ. Uống đến nửa ly, Edric dừng lại. Lúc ấy, cậu mới đẩy ly rượu về phía anh. Ralph nhìn vào vành ly cười xảo quyệt. Anh đặt môi lên nơi Edric vừa rời đi, chỉ một hớp là uống cạn.

“Đến bao giờ em có thể nói cho anh biết đáp án mà chúng ta từng hứa hẹn?”– Anh bỗng ngảđầu xuống vai cậu hỏi.

“Em…” – Edric đắn đo một hồi. –“Em cần thêm thời gian.”– Cậu đưa hai tay giữ lấy tay anh. Thật ra cậu đã tìm thấy đáp án cho bản thân, chỉ ngại lời đầu môi khó lòng nói hết tâm sự.

“Được!”– Ralph thở dài, chung quy là anh không muốn ép buộc cậu thêm.

Ngọn gió lay mạnh vào cánh buồm. Ralph ngước mắt nhìn lên cao. Anh nghĩ thời điểm anh chờđợi rốt cuộc đãđến.

“Có chuyện gì sao anh?”– Edric quắc mắt hỏi.

“Không”

Anh hôn lên má trái của cậu rồi búng tay một cái. Cánh buồm đột nhiên giang rộng. Cả một khung trời hoa trắng đổ xuống người Edric và tứ tán khắp boong tàu lẫn mặt biển sóng vỗ.

“A! Đẹp quá!”– Edric đưa tay hứng lấy những cánh hoa rơi. Cảnh tượng trước mắt làm cho cậu sửng sốt tột cùng.

Gió thổi dạt những cánh hoa bay trong đêm tựa nhưánh sao băng đang sa xuống mặt biển. Hương thơm nồng nàn quyệt chặt không gian. Edric đột nhiên quay sang nhìn Ralph và tiến đến một bước hôn lên má anh. Trước nụ hôn bất ngờđến từ cậu, đôi mắt anh ánh lên vài phần ngại ngùng. Anh giả vờđằng hắng để che giấu cảm xúc của mình. Tuy nhiên, Edric đã nhìn ra vẻ ngại ngùng ấy. Cậu chỉ dám bẽn lẽn cười nhỏ. Cậu không ngờđôi lúc anh cũng có những biểu hiện rất đáng yêu.

“Em muốn ngắm cảnh bình minh trên mặt biển. Anh hãy ở cạnh em đến lúc đó, được không?”

“Chỉ cần làước muốn của em, anh sẽ thực hiện vôđiều kiện.”– Anh thỏ thẻ vào tai cậu, giọng ngọt ngào như có pha lẫn mật đường làm lòng cậu xuyến xao.

Edric hơi gật gật đầu. Giá như Ralph có thể hiểu được lời đề nghị này đã trả lời thay cho câu hỏi vừa nãy của anh, hẳn là anh sẽ có một biểu cảm khác. Edric chỉ muốn ngắm bình minh chung với người cậu yêu.

——

“Chạy đi Fowk…con hãy chạy đi…”

“Anh ơi cứu em….anh ơi…”

“Aaaaa!!!”

Fowk giật mình tỉnh giấc ngay trong đêm kèm theo một tiếng thét đau đớn. Đầu óc cậu quay cuồng với những ý nghĩ chết chóc cứ lởn vởn không ngừng. Cậu không thể tin tưởng được ai nữa, ngay cả người từng là chí thân chí yêu cũng lừa dối cậu. Thế giới quan của cậu tan nát không sót lại thứ gì. Dù là tình yêu cũng chỉ mang đầy tàn dư của thù hận.

“Ngươi lại gặp ác mộng sao?”– Chiếc gương treo trên tường bỗng động đậy. Một bóng trắng nhôđầu ra khỏi nó hướng nửa thân người về phía Fowk hỏi.

“Không phải chuyện của ngươi. Ta chỉ muốn giết Cyril và giành lại Edric, tại sao ba lần bốn lượt ngươi cứở trong cơ thể ta ngăn cản?” – Fowk gắt gỏng.

“Bởi vì vẫn chưa đến lúc.”– Chiếc bóng trắng đảo qua đảo lại mấy cái rồi nói tiếp. –“Cyril là thân bất tử, ngươi không giết được hắn đâu, trừ khi ngươi tìm được thể xác thật sự của hắn. Hắn sống chủ yếu bằng linh hồn và tự do nhập vào bất cứ ai hắn muốn. Cho dù ngươi giết được thân xác hắn sử dụng, cũng không có nghĩa là giết được hắn. Cyril không mạnh, chỉ vìđặc điểm sức mạnh của hắn thuộc nước nên khó lòng tổn hại. Còn về Edric, ta nhận thấy hắn cóđiều bất thường.”

“Bất thường thế nào?”

“Tạm thời ta không biết, nhưng khuyên ngươi phải nên cẩn thận. Tốt nhất ngươi hãy giúp ta đi tìm Galvin. Nếu ta hút được máu của hắn, sức mạnh sẽ nhân đôi, lúc đó mọi vấn đềđều trở thành con số không. Một khi chúng ta làm được bá chủ của thế giới, ngươi muốn gì mà lại không có?”

“Ta có thể chờđợi đến khi tìm ra thể xác thật sự của Cyril, nhưng ta muốn có Edric ngay tức khắc. Ta không màng bất cứ ai ngoài cậu ấy. Ta chỉ cần Edric trong bảy ngày, sau bảy ngày, ta hứa giúp ngươi tìm Galvin trả thù.”

“Ngươi sẽ cóđược Edric sau khi ta trả thù xong.”– Chiếc bóng thu người vào trong gương mỉm cười.

“Ta không tin tưởng bất kỳ ai nữa. Hoặc là ngươi chấp nhận điều kiện của ta, hoặc là ta tống khứ ngươi ra khỏi cơ thể. Đừng quên rằng nếu ngươi không cóđược sựđồng ý của ta, dù tài giỏi đến mức nào, vẫn chỉ là một linh hồn. Galvin khác ngươi, hắn vẫn chưa chết.”

“Ngươi giỏi đấy Fowk. Một thằng nhóc lại dám uy hiếp cả tổ tiên của mình, nhưng không sao, ta thích ngươi. Ta sẽ giúp ngươi.”

“Vậy trước hết ngươi hãy đi giết hai người giúp ta. Ta không muốn chính tay giết họ. Linh hồn của ngươi thừa sức làm việc đó.”

Chiếc bóng dựa đầu vào trong gương, cười khúc khích:

“Ta có thểđọc được ý nghĩ của ngươi. Ngươi không cần dùng quá nhiều lời nói.”

“Nếu là ta của lúc trước, nhất định sẽ không đi đến bước này. Ta của bây giờđã không còn đường quay lại.”

“Bất chấp thủđoạn để cóđược người mình yêu không phải là sai. Ngươi nên thấy tự hào vì có nhiều người ngay cả khi đã bất chấp thủđoạn, cũng chẳng giành được gì. Ta mong ngươi không nằm trong sốđó.”

Fowk kéo chăn nằm xuống:

“Trên đời này, ta chỉ cần duy nhất cậu ấy. Vì cậu ấy, việc tàn nhẫn đến mức độ nào ta cũng sẵn sàng làm, tội lỗi gớm ghiếc đến mức độ nào ta cũng sẵn sàng nhúng tay. Ta tuyệt đối không bỏ cuộc.”

“Si tình là ngốc.”– Chiếc bóng nói rồi liền bay vụt ra khỏi cửa sổ.

“Nếu thông minh, ta đã không đánh mất trái tim của mình.”– Fowk nhìn ra bên ngoài khung cửa sổ. Có lẽđêm nay, máu tươi sẽ nhuộm đỏ vầng trăng kia.

——

Sadie đang đứng nhìn lén Edric vàđám bạn ngồi trong lớp cười nói vui vẻ, chợt bị phá rối bởi một bàn tay đánh lên vai mình. Cô ngỡ ngàng quay đầu lại trong tư thếđề phòng.

“Là ta!” – Kurl chủđộng lên tiếng vì sợ Sadie sẽđộng tay động chân với anh.

“Theo dõi ta sao???” – Sadie cau mày không vui.

“Cùng là trưởng lão, chỉ tốt bụng quan tâm cô chút ít thôi.”

“Cút đi!” – Cô quát giận dữ.

Kurl mỉm cười đặt ngón tay trỏ lên miệng:

“Cô lớn tiếng quá, không sợ bị Edric nghe thấy hay sao? Chắc làđã từng làm việc có lỗi với cậu ta nên giờ chỉ dám lén lút đứng nhìn từ xa. Sao mà tội thế nhỉ?”

Sadie cắn chặt răng, quay đầu đi không thèm trả lời.

“Ta nói đúng sao? Thật là không ngờđấy.”– Kurl thấy Sadie nhẫn nhịn nên được nước làm tới.

“Ngươi muốn gìđây?”– Sadie gằn giọng xuống.

“Ta nhận được tin Mine đang ở gần đây.”

Sadie chớp mắt:

“Chính là người có tài tiên tri, trên đời này không việc gì không biết đó sao?”

“Phải! Ta muốn bắt hắn để xem thử hắn có tài giỏi như lời đồn hay không?”

“Ngươi tự nguyện nói cho ta nghe, chắc là muốn ta giúp đỡ?”

“Dĩ nhiên, càng nhiều người thì càng sớm tìm ra hắn. Học viện này đâu phải nhỏ.”– Kurl đáp ung dung.

“Để xem. Ta không thích hợp tác với ngươi lắm.”– Sadie đãđồng ý, nhưng vẫn muốn giữ lại chút sỉ diện để làm bẽ mặt Kurl.

Kurl thoáng nhìn đã hiểu. Anh cũng không ngại cho cô cơ hội lên mặt một lần.

“Cô cứ suy nghĩ. Ta sẽ chờ hồi đáp của cô, đại tiểu thư!”

“Phải vậy chứ!”

——

“Tốt thôi, chúng ta sẽ ngưng lại ởđây.”– Edric vỗ tay ra hiệu cho mọi người giải tán. Cậu vừa có một buổi diễn thuyết về những thứ cần chuẩn bị cho lễ hội sắp tới. Trong phòng họp có cả những anh chị khóa trên tham dự, duy chỉ thiếu Rino. Rino đã xin nghỉđược một thời gian và vẫn chưa trở về học viện.

Khi Edric chuẩn bị thu dọn giấy tờ, có một cô gái chợt bước đến cạnh cậu tươi cười chào hỏi:

“Cậu vất vả quá nhỉ?”

“Cô là…” – Edric mang máng nhớ ra cô chính là người cậu gặp được khi còn ở trong kết giới của anh.

“Chúng ta lại gặp nhau. Tôi tên Hana. Tôi với cậu có duyên thật.”

“Cô không phải làảo ảnh sao?”

“Ảo ảnh gì chứ?”– Cô gái nhíu mày. –“Tôi là người thật.”

“Xin lỗi.”– Edric luôn nghĩ mọi thứ tồn tại trong kết giới của Ralph chỉ là giả, không ngờ vẫn có những ngoại lệ.

“Tôi đã nhớ ra. Nhiều năm về trước chúng ta từng gặp nhau.”– Hana nháy mắt với Edric. –“Nhưng chỉ là gặp giữa đám đông, tin chắc cũng không để lại ấn tượng gì sâu sắc cho cậu lắm. Huống chi, hiện nay cậu đã là người của hàng trăm năm sau.”– Cô bất ngờ ghé sát vào người cậu làm cậu thấy không quen, nhưng chẳng lẽ lại đẩy ra giống lần trước.

“Vậy à!”– Edric thu xếp xong chỉ muốn chuồn nhanh.

“Cậu đang gấp lắm sao?”

“À…phải!”

“Không sao. Chúng ta sẽ còn nhiều cơ hội gặp nhau. Tôi đi nhé.”– Cô cười híp mắt vẫy tay chào cậu. Edric cũng gật đầu đáp lại cho phải lễ.

Lúc cậu vừa chạm tay vào chốt cửa định khóa kín phòng họp, chợt nghe thấy một âm thanh lớn va chạm ở bên trong. Edric ngạc nhiên mở cửa ra nhìn vào. Wyatt đang nằm quỵ dưới mặt sàn với máu me vấy đầy người.

“Wyatt!” – Edric hoảng loạn bước vào trong khóa kín chốt vàđưa tay đỡđầu Wyatt lên. Hơi thở của cậu ta gần nhưđang thoi thóp. –“Chuyện gì? Có chuyện gì xảy ra?”

Cậu sờ lên ngực áo của Wyatt. Lượng máu chảy ra ngày một nhiều ngay gần tim.

“Chủ nhân, thuộc hạ…và Ian…tìm được nơi ở của…Natalie và ngài Paxton….nhưng…nhưng khi đưa họ về gặp ngài…”

Ánh mắt của Wyatt lộ rõ vẻ mỏi mệt. Bờ môi cửđộng đầy khó khăn:

“…họ bị một người lạ mặt….giết….giết chết…ngay cả Ian…cũng tan mất linh hồn!”

“Không! Không thể nào!”– Edric thét lên. Nỗi bàng hoàng ngăn cậu tiếp nhận sự thật khủng khiếp này.

“Xin lỗi…lỗi chủ nhân…Wyatt…đã không bảo vệđược…họ.”

Giọng của Wyatt run lên cầm cập, như thể sắp trút cạn hơi thở.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.