Hoa Nở Giữa Hè

Chương 15




Dòng suy nghĩ của Edric chợt cắt ngang vì tiếng gõ cửa liên tục ở bên ngoài. Cậu lấy tay áo gạt đi nước mắt trên má, điềm đạm bước ra mở. Người gõ không ai khác chính là Kelsey, anh cầm một khay bánh thơm phức mỉm cười hỏi:

“Anh có thể vào trong không?”

Edric gật đầu nhẹ. Khi cả hai đến bên chiếc bàn tròn gỗ, Kelsey chìa lòng bàn tay ra mời cậu dùng thử loại bánh trong đĩa. Edric theo phép lịch sựđưa một cái lên miệng cắn. Chất bơở giữa miếng bánh lập tức chảy vào vòm họng cậu, ngọt thanh khó tả.

“Rất ngon.”– Cậu tấm tắc khen. –“Không biết là do ai làm?”

“Nếu em thích, anh sẽ thường xuyên làm cho em ăn.”– Kelsey bật cười.

“Tận tay anh làm sao?” – Cậu ngạc nhiên hỏi lại.

“Phải, là dựa theo khẩu vị trước khi em bị mất trí nhớ.”

Edric lặng yên ngẫm nghĩ, người anh ta nói chắc là kiếp trước của cậu.

Liệu có ai tin không, nếu một mai trở về thế giới hiện đại cậu nói với họ rằng đích tay một vị bá tước của đời vua William đệ tứ, một vampire dòng thuần quyền uy đã vì cậu làm nên những chiếc bánh bơ tầm thường thế này?

Hơi nóng từ chiếc bánh lan ra giữa những ngón tay Edric. Cậu bất giác ngước nhìn anh với biết bao tia cảm kích đong đầy:

“Cảm ơn.”

“Khờ quá.”

Anh chạm vào bàn tay đặt trên mặt bàn của cậu khiến cả người cậu sững ra vì kinh ngạc. Edric hoang mang rụt lại ngay, cậu vốn không quen cảm giác tiếp xúc da thịt như vậy.

“Anh em chúng ta từ nhỏđã thân cận, sao nay em bỗng dưng xa lánh anh?” – Ánh mắt Kelsey tỏ vẻ không vui.

“Xin lỗi, em không còn nhớ nữa.”– Edric nấn ná. –“Hãy cho em thêm thời gian thích ứng.”

“Được.”– Anh miễn cưỡng đáp. –“Để anh kể cho em nghe một câu chuyện.”

Edric nhìn thấy hai tay anh trống trơn nên hoài nghi hỏi:

“Anh không cần sách sao?”

“Có những câu chuyện in sâu trong tim, vốn không cần nhìn chữ, vẫn có thể kểđược vanh vách.”

“Anh hình như rất thích kể chuyện.”– Cậu mỉm cười phủi hai tay khỏi bột bánh.

“Không! Anh chưa từng kể chuyện cho người khác nghe. Sở dĩ có ngoại lệ này vì anh muốn khơi lại kýức cho em. Trong mỗi câu chuyện sẽ có một phần là thật với cuộc đời của em, và một phần là giả. Cứ xem như chúng ta đang chơi tròđoán kýức đi.”

“Bao gồm cả câu chuyện về vị bá tước lúc sáng?”– Edric trầm ngâm.

“Phải! Câu chuyện anh sắp kể cũng là một truyền thuyết về hoa hồng Pascali. Em hãy thử suy nghĩ, nhưng nếu không ra thìđừng gấp.”– Kelsey đứng lên khỏi bàn và tiến gần khung cửa sổ.

Cách đây rất lâu, có hai anh em nhà bá tước nọ luôn quấn quýt nhau không rời. Họ cùng lớn lên, cùng học hành, cùng vui chơi, thậm chí cùng bảo rằng yêu chung một người con gái. Người anh nổi tiếng hào hoa lịch thiệp, người em lại trầm lặng hiểu biết. Người anh thường tỏtình bằng những bức thư lãng mạn, còn người em chỉ biết lén đặt ba cành hoa hồng đỏ trước cửa nhà cô.

Cô gái si mê cùng lúc cả hai người, lại không biết ai chân thành nhất với mình, nên quyết định xéđôi bức thư gửi lại người anh, rồi bứt hết lá hoa hồng gửi lại người em. Hai hành động này đều đại diện cho sự từ chối. Người anh nhận thư không phản ứng, còn người em nhận hoa lại hồi đáp bằng ba cành hồng trắng.

Giữa đường, người hầu chuyển hoa bị người anh bắt gặp. Người anh không hiểu nổi vì sao em trai mình làm vậy nên giả dạng người hầu mang hoa đến nhà cô gái. Vì cô gái chưa từng gặp anh em họ, cô hoàn toàn không biết được người mình gặp là vị bá tước cai quản địa hạt cô ở. Lúc cô trông thấy ba cành hồng trắng, cả người cứng đơ. Cô bảo người anh mau về coi chủnhân của mình, có thể cậu ta muốn tự vẫn. Theo cô, ba cành hồng trắng mang ý nghĩa “Nếu em không chấp nhận tình cảm của tôi, thì hãy dùng chúng đến viếng mộ tôi.”

Khi bá tước về đến lâu đài, chỉ còn trông thấy xác của em trai mình. Quáđau đớn, ngài ôm xác cậu khóc ròng ngày qua ngày. Khó khăn lắm mọi người mới thuyết phục được ngài đem cậu đi chôn. Sự thật, ngài không hề yêu cô gái đó, người ngài yêu là cậu. Bởi vì không muốn cậu rời xa ngài, ngài buộc lòng phải tranh giành người yêu với cậu. Ngài đã luôn làm như vậy suốt nhiều năm qua, nhưng ngài không ngờ lần này em trai mình lại chân thành yêu cô gái đến thế.

Ngài cắm rất nhiều hoa hồng đỏ trước ngôi mộ cậu. Chẳng ngờ qua đêm, tất cả đều biến thành màu trắng. Người ta không biết vì sao điều kỳ diệu này bỗng dưng xảy ra, bèn lấy tên người em đặt cho tên loài hoa hồng kỳ lạ, Pascali, sự phục sinh. Còn vị bá tước kể từ đó biệt tích khỏi toà lâu đài của mình. Mấy năm sau, người ta chợt thấy bên cạnh ngôi mộ cậu em trai có thêm một ngôi mộ mới đề tên ngài.

“Sao những câu chuyện anh kểđều không bao giờ có kết quả tốt?”

“Nó vẫn chưa kết thúc.”– Kelsey đáp.

Tình cờ, có một vị nữ tu sĩ đi ngang qua ngôi mộ họ, được người dân bản địa kể cho nghe câu chuyện thương tâm. Bà suy nghĩ rất lâu, rốt cuộc bàđã khám phá ra bí mật ẩn đằng sau cái chết của người em. Ba cành hồng trắng cậu gửi cô gái chỉ đại diện cho một lời xin lỗi thành khẩn từ trái tim.

Theo bà, cậu em trai cũng yêu người anh, nhưng chẳng dám tỏ bày. Khi cậu thấy mình bị từchối, lại ngỡ rằng người anh được chấp nhận, nên nhất thời quẩn trí tự vẫn. Cậu không thểchấp nhận việc anh trai mình đi yêu một người con gái khác. Những cành hồng trắng trước mộ lại bày tỏ sự tiếc nuối, bởi vì cậu muốn cho người anh trai biết cậu cũng rất yêu anh ta.

Kelsey quay sang Edric mỉm cười:

“Ít nhất câu chuyện này không có sự phản bội, vàít nhất tình yêu họ dành cho nhau là chân thật, dù rằng phải đợi đến lúc họ chết, chân tướng mới được phơi bày.”

“Yêu nhau sao lại khổđến thế? Em thà rằng không yêu một ai.”

“Không được.”– Kelsey gạt phắt. –“Tình yêu cóđau thì cũng có ngọt. Còn tuỳ người em yêu sẽ cho em đắng cay hay hạnh phúc. Nếu là anh, anh sẽ nhận biết được từ sớm, không để người anh yêu phải chết trong hối tiếc.”

Kelsey nhìn chằm chằm vào Edric một cách có dụng tâm. Đôi mắt anh bỗng nhiên đỏ rực, hai đồng tử xoáy trực tiếp vào đầu óc cậu. Một tay cậu vịn chặt thành ghế, run rẩy liên tục. Mồ hôi lạnh nhanh chóng toát ra trên trán. Những hình ảnh nửa thực nửa ảo chợt ẩn hiện trong tâm trí.

Edric thấy màn tơ bay phấp phới, và cả thân người cậu như nhẹ hẳn đi. Cậu không còn đủ sức phân biệt mọi cảnh tượng là thực hay là mơ. Kelsey nhẹ nhàng bế cậu lên giường. Đắm chìm giữa mùi thơm của hoa hồng sực nức, quần áo Edric lần lượt được trút bỏ. Anh trượt tay mơn trớn khắp thân thể cậu trong lúc hai bờ môi chạm vào nhau. Edric rối loạn. Cậu muốn phản kháng nhưng chẳng thể. Bờ môi yếu ớt chỉ có thể bật ra những tiếng “Đừng…đừng…” rồi ngắt quãng sâu ở vòm họng.

Đống màn tơ quấn quanh rơi rớt khắp mặt sàn. Edric xiết hai tay vào thành giường, cơ thể uốn éo vìđau đớn xâm nhập. Mồ hôi anh nhỏ giọt trên bờ ngực cậu. Đôi tay ấm làm cả người cậu nóng rừng rực như lửa đốt. Edric vừa xấu hổ, vừa thấy những dòng khoái cảm tuôn trào lũ lượt. Hai hàng mi của cậu bất giác nhắm lại thật sâu.

——

Fowk quỳ một chân bên cạnh những dấu vết cuối cùng Edric đãđể lại, rồi nhìn đến chiếc bàn gỗ từng đặt hai món thánh vật.

“Anh Fowk, anh có tìm được manh mối nào không?”

Fowk đứng lên đăm chiêu một lúc, mới đáp:

“Edric xưa nay không thích làm hunter, có lẽ chính tay cậu ấy đã phá huỷ hai món thánh vật. Một trong hai món đó, hoặc cả hai đều có linh tính, vô tình kết nối cánh cửa không gian lôi cậu ấy vào trong.”

“Vậy làm sao để cứu anh ấy ra?”– Natalie nắm tay áo Fowk lo lắng. –“Chú Paxton đãđi tìm những người bạn cũ hỏi han. Phép thuật em quá yếu, không giúp được gì cả. Bây giờ lòng của em rối loạn lắm.”

Nước mắt của cô như sắp trào ra. Từ ngày Edric biến mất, cô gần như chỉ biết dùng nóđể lau mặt qua ngày.

“Ngày nào còn có anh, Edric Hayes sẽ không bao giờ biến mất trên thế gian này. Em yên tâm. Anh nhất định lôi được anh trai em vềđây.”

Fowk giấu một tay ra sau lưng xiết thật chặt.

“Nhưng chúng ta không biết anh ấy đi đâu, làm sao mà tìm?”– Tròng mắt Natalie lại hoe đỏ.

“Chỉ cần mở cánh cửa không gian một lần nữa.”

“Em sẽđi tìm chú Paxton, có lẽ chúấy biết cách.”– Natalie định chạy đi khỏi, nhưng Fowk đã nhanh chóng kéo tay cô lại.

“Vô ích thôi, chú ấy không biết đâu.”– Cậu lên tiếng.

“Vậy thì ai biết? Nếu không có ai biết, anh trai em tính sao đây?”– Cô hoang mang.

“Một khi cánh cửa không gian được mở ra, yêu khí của hai nơi sẽ lẫn lộn. Vì thế, tộc hunter có tục cấm không truyền dạy cho con cháu đời sau loại thuật này.”

“Phải chăng anh đang nói anh trai em đã hết cách cứu?”

“Đó cũng chưa hẳn.”– Fowk buông tay Natalie ra. –“Anh biết loại thuật này.”

“Nếu vậy, anh hãy mở cánh cửa không gian ngay đi.”– Natalie thúc giục.

Fowk thở dài rồi nói tiếp:

“Natalie, em có điều chưa biết. Loại thuật này không thuộc chính đạo. Anh cần có thời gian suy nghĩ.”

“Còn suy nghĩ gì chứ? Anh trai em một mình ở thế giới khác, nguy hiểm đến từng phút từng giây.”– Cô thét lên. –“Cho dù anh ấy biết phép thuật, nhưng cũng chưa hẳn được bình an. Em biết bình thường hai anh đối nghịch, nhưng việc này liên quan đến mạng sống, anh đừng do dự nữa. Em xin anh mà.”

“Anh đã nói rồi, anh cần thời gian suy nghĩ. Những gì hôm nay anh nói với em, đừng bao giờ thuật lại cho chú Paxton nghe. Nếu không, anh sẽ không can thiệp vào chuyện này.”

Fowk nói rồi đi sớt qua mặt Natalie bước ra cửa. Xưa nay cậu luôn có thói quen làm việc độc đoán nên Natalie không dám đuổi theo van nài nữa. Cô sợ càng van nài, càng khiến Fowk chán ghét mà xa lánh, chỉ còn biết đứng nhìn quanh căn hầm mà lòng đau như cắt:

“Cha mẹ, nếu có linh thiêng, xin hãy phù hộ cho anh Edric trở vềđây bình an.”

Fowk chưa rời khỏi nhà Natalie, cậu bắt chước thói quen thường khi của Edric là trèo lên cành cây cao để nằm. Fowk và Edric làm bạn từ thuở bé, vì hai gia tộc Scott và Hayes đứng đầu trong giới hunter quyền uy, ngoài mặt có vẻ như chung đụng, mà bên trong thực chất tranh chấp ngầm. Đến đời Fowk và Edric, sự tranh chấp này đã không còn ý nghĩa tồn tại. Cả hai người đều ghét mấy thứ danh tiếng hưảo, chỉ thích làm theo sở thích riêng.

Tuy nhiên, cho dù cậu không bao giờ làm đúng với luật lệ của tộc, đôi tay vẫn chưa một lần nhuốm vào tội lỗi. Muốn mở cánh cửa không gian, cậu cần có máu tươi của chín đứa trẻ sơ sinh làm mồi lửa đốt ngọn nến âm dương. Nhưng nếu cậu cứ chần chừ, có thể thật như những lời Natalie nói, Edric sẽ gặp nguy hiểm. Chỉ nghĩđến việc này, trái tim Fowk đã nhói lên.

“Tớ không để cho cậu xảy ra chuyện gìđâu.”

Edric nhướn mắt nhìn ra ngoài khung cửa sổ. Ở trong dãy phòng này, cậu thật tình chẳng biết nổi khi nào là ban ngày, khi nào là ban đêm. Cậu choàng người ngồi dậy, tâm tình nửa mê nửa tỉnh. Edric nhìn quanh cơ thể, rõ ràng quần áo của cậu vẫn còn mặc ngay ngắn. Không lẽ cái cảnh tượng xấu hổđêm qua chỉ làảo giác? Tại sao cậu lại nảy sinh ảo giác đó với chính người cậu gọi là anh trai?

Edric kéo mạnh cổáo, cố gắng quên hết chuyện đêm qua, chỉ cần không có gì xảy ra làđược. Dẫu vậy, toàn thân cậu cứ thấy e ẩm khác lạ, phần hạ bộ có chút khó chịu. Cậu uể oải bước xuống giường, đến cạnh tủ quần áo để tìm kiếm đồ thay. Sau khi tắm rửa xong, cậu đi gặp Kelsey. Cậu muốn nhờ anh dẫn mình ra bên ngoài xem xét một vòng, nhưng chưa đợi cậu mở miệng, Kelsey đãđề nghịýđó trước.

Cỗ xe của họ rời khỏi lâu đài vào lúc chín giờ sáng. Phải mất hơn nửa tiếng sau, nó mới dừng lại trước một ngôi nhà màu nâu đỏ.

“Anh, đây là đâu?” – Edric lên tiếng hỏi ngay khi vừa bước xuống xe.

“Nơi mua vui của tầng lớp quý tộc, nói đơn giản một chút là chỗ bán đấu giá mấy nô lệ.”– Anh trả lời dửng dưng.

Edric trợn to hai mắt. Cậu đâu hề có ý định tham quan nơi này.

“Em không vào được không?”– Cậu e ngại hỏi.

“Hôm nay chúng ta là khách mời, không thể không vào.”– Anh mỉm cười nắm lấy bàn tay đang lúng túng của cậu rồi kéo đi. Edric có chút hoang mang nên đã giựt tay lại và nói chữa ngượng:

“Anh cứđi trước, em sẽ theo sau.”

Kelsey nhìn cậu một cách thất vọng, cốý quay đầu sang hướng khác:

“Tuỳ em.”

Kelsey và Edric được người tổ chức buổi đấu giá mời lên một chiếc bàn riêng ở tầng lầu, nơi có không gian tốt nhất để nhìn rõ toàn cảnh. Cạnh đó không xa còn có nhiều quý tộc khác. Họ vừa trông thấy Kelsey đã lập tức tiến lại chào hỏi râm ran. Edric không biết ai hết, chỉđành nhìn theo phản ứng của anh mà xử sự. Sau khi những vị quý tộc này trở lại bàn ngồi, Kelsey hỏi nhỏ người tổ chức:

“Mọi thứ diễn ra vẫn tốt chứ?”

“Vẫn tốt…ngoại trừ…”–Ông ấp úng.

“Ngoại trừ cái gì?”

Ông hơi cúi người, kề sát tai Kelsey nói nhỏ. Một nụ cười gian xảo liền hiện ra trên môi của anh:

“Tối nay đưa cậu ta đến Didier.”

“Vâng, tôi đã rõ.” – Ông ta nói xong thì bỏđi ngay như có chuyện cần phải làm.

Edric không có thói quen tò mò chuyện người khác nên chẳng buồn gặng hỏi Kelsey. Cậu đưa mắt nhìn xuống khán đài bên dưới. Có một cậu bé chạc mười lăm mười sáu tuổi đang bịđem ra bày bán. Edric thấy cả khuôn mặt nó lấm lem nước mắt, áo quần bằng vải thô bị xé rách nát để lộ ra nhiều dấu đòn roi thô bạo trên khắp cơ thể. Bất giác, trái tim của cậu nhói lên sự thương xót.

“Số phận của nó sẽ thế nào nếu bị người ta mua?”– Edric kéo nhẹ tay áo Kelsey hỏi.

“Thằng bé này đẹp đẽ khảái, có lẽ không ai nỡ bắt nó lao động cực nhọc, bất quá chỉ làm thứ công cụ mua vui hằng đêm thôi.”– Anh nhún vai đáp.

Những cánh tay nối tiếp giơ cao, mức giá ngày một tăng. Khuôn mặt đứa bé thể hiện một nỗi sợ hãi cùng cực. Người quản lýđứng cạnh đó cầm một cái roi điện hăm he để tránh việc nó nhúc nhích. Cuối cùng, mức giá cũng được định đoạt. Nó bị một người đàn ông trung niên mua. Ông ta bước lên đài sờ quanh ngực đứa bé, rồi nháy mắt một cái với người quản lý.

“Ông ta định làm gì vậy?”– Edric thắc mắc.

“Kiểm hàng.”

“Em không hiểu.”

“Rồi em sẽ hiểu.”– Kelsey chỉ tay bảo Edric hãy tự xem.

Người quản lý thản nhiên lôi đứa béđứng dậy và cởi quần nó ra. Edric tái mặt. Ông ta sờ nắn hạ bộ của nó một hồi rồi gật đầu ưng thuận. Tội nghiệp đứa bé cứ gào khóc không ngừng, nó van xin rất nhiều mà chẳng có ai thương xót.

Edric không phải đứa trẻ, cậu dĩ nhiên đã hiểu được những lời Kelsey ám chỉ. Cậu nhìn sang anh, rõ ràng có chuyện muốn thỉnh cầu nhưng ngại mở miệng. Tuy nhiên, nếu cậu không mở miệng, lòng cậu lại thấy khó yên.

“Anh à…chúng ta mua cậu béđi, được không?”

Edric nhỏ giọng van nài.

Kelsey không nói lời nào, nắm lấy tay Edric. Lần này, cậu không giựt lại, cũng không rõ vì cậu đang nhờ cậy anh nên mới làm thế, hay thực lòng đã thấy thân quen với người đàn ông trước mặt.

Khoé môi của anh vẽ ra một đường cong hài lòng. Anh bèn búng nhẹ bàn tay còn lại, ra hiệu cho người hầu đứng phía sau. Kẻ này lập tức xuống tầng trệt nói nhỏ với người quản lý.

“Có ổn không anh?”– Edric lo ngại hỏi.

“Liệu có ai dám tranh giành người với gia tộc Hernandez, em nghĩ xem?”– Kelsey tự tin nói.

“Ừ”– Cậu gật đầu đại cho qua.

“Xưa nay chỉ cần là việc em bảo anh làm, anh sẽ làm mà không cần hỏi lý do, em biết chứ?”– Anh bỗng nhiên nhìn sang cậu, ánh mắt tha thiết vô vàn.

“Em biết.”– Cậu đáp nhưng lảng tránh ánh mắt của anh.

“Bây giờ hay sau này vĩnh viễn cũng không bao giờ thay đổi.”– Anh xiết chặt tay cậu hơn. Hơi ấm toát ra từ da thịt lâng lâng khó tả.

Ánh mắt yêu thương kia có thể khoả lấp, hơi ấm ngọt ngào kia có thể bào chữa chỉ làảo giác, thế còn trái tim? Trái tim cậu đang đập rộn rã trong ***g ngực. Cậu không biết gì về anh hết, nhưng chỉ với câu nói anh sẽ làm bất cứ việc gì cho cậu đãđủ khiến cảm giác của cậu chao đảo.

“Nếu em không phải là em trai anh, anh vẫn đối xử tốt với em như vậy sao?”– Edric chợt buột miệng hỏi một câu vượt ra ngoài lý trí.

“Anh sẽ chăm sóc em suốt đời, yêu thương em suốt đời và bảo vệ em suốt đời, chẳng có bất cứ ngoại lệ nào cả.”

Anh dịu dàng hôn lên bàn tay cậu làm cậu suýt nữa là ngừng thở vì bất ngờ. Cậu nhìn trân trân vào anh. Có một thứ ma lực thần kỳđang trói buộc cậu phải thừa nhận vẻđẹp khó lòng cưỡng lại nơi người đàn ông này. Thẳm sâu trong đáy mắt anh, cậu nhìn thấy sựẩn giấu của quyền lực, niềm tin, lẫn khả năng chinh phục mãnh liệt.

Kelsey bỗng kéo tay Edric đứng lên.

“Anh vừa nghĩ ra một nơi rất hay. Em sẽđi cùng anh phải không?”

Edric đắn đo vài giây, cậu chẳng biết làm gì hơn ngoài việc chấp nhận.

——

Gió biển thổi vờn qua những sợi tóc mềm mại của Kelsey, phảng phất hương thơm tinh tế từ loài hoa hồng trắng Pascali. Cậu nhìn anh một lúc rồi lại nhìn ra ngoài khơi tấp nập những thuyền buôn với cánh buồm màu chàm đang vượt sóng tung bay, trong lòng có chút khoan khoái lạ thường. Dường như mọi thứ vẽ ra trước mặt cậu đều rất hoàn hảo, theo một cách mà cậu chưa từng được cảm nhận trước đây.

Tay anh vẫn nắm chặt tay cậu. Anh đã không hề buông nó ra trong suốt quãng đường đến đây, và cậu cũng chẳng hề thấy ngại vìđiều đó, chỉ là cậu vẫn chưa có can đảm nắm lại, cứ buông hờ trong lòng bàn tay anh.

“Em hãy nhìn xem, hàng trăm thuyền buôn đóđều là của gia tộc chúng ta.”– Kelsey niềm nở chỉ tay cho Edric thấy. –“Không chỉ nhiêu đây, chúng ta còn có hơn một ngàn chiếc thuyền khác vẫn đang rong ruổi trên khắp các hải trình. Ấy là chưa kể về mặt quân sự, chúng ta nắm 2/3 quân lực toàn nước Anh. Có thể nói chưa một gia tộc nào từ xưa đến nay lại hùng mạnh như vậy.”

“Gia tộc Hernandez gần như khống chế cả cục diện của nước Anh sao?”– Edric chau mày hỏi.

“Điều đó làđương nhiên. Em đừng quên thân phận thật của chúng ta. Loài người mãi mãi chỉ là nô lệ, thậm chí còn tệ hơn thế nữa, một thứ công cụ mua vui mặc chúng ta điều khiển vàđịnh đoạt quyền sống chết. Đức vua có xá gì, một câu nói của anh thì hắn lập tức hoá thành cái xác ngay. Anh mới là kẻ nắm quyền thống trị tối cao trong thế giới này.”

“Anh ta quá kiêu ngạo.”– Edric nhủ thầm, nhưng khốn một nỗi, cậu không thể ghét anh ta được, mặc dù cậu ghét thói kiêu ngạo.

“Còn em…” – Kelsey hơi cúi thấp người nhìn thẳng vào mắt cậu. –“Em chính là người quan trọng nhất đối với anh. Anh muốn chia sẻ cùng em tất cả những gì anh cóđược.”

“Em không cần quyền lực và tiền tài.”– Edric đáp.

“Vậy thì em cần gì? Chỉ cần em nói ra, anh sẽ lập tức thực hiện ngay, bằng danh dự của người đứng đầu gia tộc Hernandez.”– Kelsey kéo tay của Edric đặt lên ***g ngực như một dấu hiệu cam kết.

Edric nhìn theo hướng tay của mình, cảm nhận rõ nhịp tim mãnh liệt của anh đang đập liên hồi mà hai má chợt ửng đỏ.

“Dù việc đó có khó khăn đến đâu, dù việc đó có nguy hiểm thế nào, anh vẫn sẽ thực hiện cho em?”

“Phải!”

“Anh sẽ không hối hận, hoặc vả có ngày rút lại lời nói này chứ?”

“Tuyệt đối không!”– Edric bỗng nhiên mỉm cười, nhưng rất nhanh nụ cười ấy lại héo đi. Thế giới của anh và cậu không giống nhau.

“Gió lớn quá, em muốn xuống thuyền.”– Cậu chủđộng rời tay khỏi anh và bước xuống bậc thang nối. Anh không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn theo cậu. Ít phút sau, anh cũng bỏđi.

Trên đoạn đường về nhà, cậu không hề nhìn anh dù một lần, thậm chí cũng không mở miệng nói câu nào. Cậu đang có tâm sự. Một loại tâm sự cậu chưa từng trải qua bao giờ. Thế giới này xa lạ với cậu đến từng hơi thở, hình ảnh thân quen duy nhất chỉ có anh mà thôi. Dẫu vậy, lắm lúc cậu cảm thấy anh rất mơ hồ, rõ ràng chẳng hề tồn tại. Tất cả chỉ làảo giác, hay một trò chơi may rủi của số mạng?

“Hãy để anh kể em nghe một câu chuyện.”– Kelsey lên tiếng trước để phá tan bầu không khí yên lặng trong xe.

“Những câu chuyện anh kể tại sao chỉ có một phần đúng với kýức của em? Cho đến nay em vẫn không thể phân biệt nổi đâu là thực, đâu làảo.”– Edric sờ lên tấm kiếng nói buồn bã.

Câu hỏi của cậu khiến anh dao động. Anh đưa tay sờ quanh mũi nấn ná một hồi mới trả lời:

“Tại sao em lại hỏi anh như thế? Phải chăng em đã nhớđược chuyện gì?”

“Em không nên hỏi vậy sao?”– Giọng của cậu nghiêm nghị hẳn.

Kelsey đằng hắng một tiếng rồi lánh né:

“Đừng hỏi anh nữa. Việc gìđến thì trước sau cũng sẽđến. Anh thấy hơi mệt.”– Anh quay đầu vào lớp cửa kiếng. Đôi mắt sâu thẳm dấy lên một nỗi buồn da diết.

Edric biết trong giây phút này cậu không nên hỏi anh thêm điều gì nữa, nhưng cậu cũng biết mọi người xung quanh, bao gồm cả anh, đang cố che giấu một bí mật nào đó về cậu. Rốt cuộc Edric Hernandez là người như thế nào?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.