Hoa Nở Giữa Hè

Chương 120




Editor: Tường An

Mọi người lập tức trở nên kích động, kinh ngạc nhìn về phía hai thân ảnh tuyệt sắc.

Nhân loại?

Hai người kia lại là nhân loại?

Tại sao Trịnh gia lại cùng nhân loại thông đồng làm bậy? Đúng là vấy bẩn sự cao quý của bọn họ...

"Ha ha", Lâm Vân Long cười nhạo báng, dù ba ngày trước hắn đã gặp Mộ Như Nguyệt và Vô Vong đi cùng Trịnh Thiên Thiên nhưng cũng không để ý lắm, bây giờ mới cảm nhận được hơi thở nhân loại của hai người, "Trịnh Nhiên, Trịnh gia các ngươi thế nhưng làm bạn với nhân loại, nếu ta nhớ không nhầm, kẻ địch hãm hại Y gia lúc trước cũng là nhân loại! Chẳng lẽ nàng cùng một phe với những người đó?"

Sắc mặt Trịnh Nhiên xanh mét, nắm đấm run rẩy, trong ngực hừng hực lửa giận tựa như có thể thiêu đốt mọi thứ...

"Lâm Vân Long, ngươi ngậm máu phun người!"

Lâm Vân Long cười lạnh nói: "Ngậm máu phun người? Ta chỉ ăn ngay nói thật thôi, hiện tại có Tức Mặc đại nhân ở đây, hắn hoàn toàn có thể làm chủ!"

Nhất thời, ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía Tức Mặc Nhất.

Từ đầu đến cuối, Tức Mặc Nhất đều giữ thái độ cao ngạo, mặt không biểu tình nhìn mấy người trước mắt.

"Lâm Vân Long nói không sai, lúc trước, Y gia quả thật đã mất mạng trong tay nhân loại, cũng chỉ có nhân loại âm hiểm xảo trá, đê tiện vô sỉ mới có thể làm ra chuyện như vậy! Bọn họ vĩnh viễn không đơn thuần và cao quý như giao nhân chúng ta! Huống chi, đại nhân nhà chúng ta vì bảo hộ Y gia mà bị nhân loại ti bỉ đánh trọng thương, bọn họ không xứng bước chân vào giao nhân tộc chúng ta!"

Vu oan giá họa thì thế nào?

Dù sao trong suy nghĩ của giao nhân, nhân loại vĩnh viễn là sinh vật âm hiểm bị bọn họ coi thường...

Mà đại nhân nhà bọn họ thì trọng tình trọng nghĩa, vì bảo hộ bằng hữu mà bị thương.

Mộ Như Nguyệt cảm nhận được trong linh hồn dâng lên lửa giận, vội vàng trấn an tâm tình Y Tư, nàng cười lạnh, ngẩng đầu nhìn về phía Tức Mặc Nhất, lạnh giọng nói: "Giao nhân tộc thật sự đơn thuần sao?"

Nói tới đây, nàng hơi ngừng lại một chút: "Nếu giao nhân tộc đơn thuần thì sẽ không tranh đoạt danh lợi, như thế có khác gì nhân loại? Huống chi, ta tiến vào giao nhân tộc cũng chỉ vì thưởng thức vẻ đẹp của giao nhân, đối với giao nhân, trước nay ta đều mang thái độ hiếu kỳ, bây giờ vừa thấy quả nhiên là thế, giao nhân tộc không hổ là chủng tộc đẹp nhất đại lục."

Bất luận là nhân loại hay các chủng tộc khác đều không chê lời khen.

Mộ Như Nguyệt vừa nói lời này xong, bọn họ cũng cảm thấy nhân loại này hình như cũng không đáng ghét lắm...

Huống chi, nàng nói không sai.

Giao nhân tộc cũng có chuyện tranh đoạt danh lợi, dù không đến mức đuổi tận giết tuyệt như nhân loại nhưng cũng không thể nói là đơn thuần, có điều tâm hồn bọn họ đẹp hơn nhân loại mà thôi...

Sắc mặt Tức Mặc Nhất trầm xuống, lạnh lùng nhìn Mộ Như Nguyệt, nhìn không thấu đang suy nghĩ gì.

"Tức Mặc đại nhân, lần này Trịnh gia chúng ta đến tham gia tỷ thí chứ không phải để tranh cãi những chuyện khác, không biết bây giờ trận đấu đã bắt đầu được chưa?" Trịnh Nhiên ho khan hai tiếng, cười nhạt nói.

"Hừ!" Tức Mặc Nhất hừ lạnh, phất phất vạt áo bước đến ngồi xuống vị trí của mình, mặt không biểu tình nói: "Thời gian đã tới, trận đấu có thể bắt đầu rồi!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.