Hoa Nở Giữa Hè

Chương 119




Editor: Tường An

Trong lòng Trịnh Thiên Thiên vui vẻ, lại có chút lo lắng: "Trình độ luyện đan của ngươi hẳn là rất mạnh, nhưng ngươi không thể đại biểu cho Trịnh gia, còn dựa vào trình độ của ta lại không bằng Lâm Nghiệp của Lâm gia..."

Ánh mắt nàng tràn ngập sầu lo.

Bất luận thế nào cũng không thể để Lâm gia có được chiếc chìa khóa kia...

"Nếu ta có thể làm ngươi đột phá đỉnh vương giai chỉ trong một thời gian ngắn thì sao?"

Ánh mắt Mộ Như Nguyệt lạnh nhạt mà kiên định.

Trịnh Thiên Thiên sửng sốt, sau đó lắc lắc đầu: "Cho dù ta đột phá đỉnh vương giai, độ hóa nguyên vẫn không cao bằng hắn, cho nên trận đấu này, ta không thắng được..."

"Không!" Mộ Như Nguyệt cười nói, "Nếu ta đã nói ra lời này thì chắc chắn sẽ làm ngươi giành chiến thắng, đương nhiên, đừng quên hứa hẹn giữa chúng ta, chỉ cần ta giúp ngươi thắng, sẽ để ta tiến vào di tích cùng các ngươi."

"Được!"

Không đợi Trịnh Thiên Thiên mở miệng, Trịnh Nhiên đã đứng dậy, nói: "Cô nương, nếu ngươi thật sự có thể giúp nữ nhi chiến thắng, thời điểm tiến vào di tích, ngươi có thể cùng đi..."

Mộ Như Nguyệt nhìn Trịnh Thiên Thiên, nhàn nhạt nói: "Còn ba ngày nữa sẽ diễn ra trận đấu, trong ba ngày này ta sẽ làm trình độ luyện đan của ngươi tăng lên một bậc, bây giờ ngươi đi theo ta, trong ba ngày này ta không muốn bất kì kẻ nào tới quấy rầy..."

Trịnh Thiên Thiên hồi phục lại tinh thần, hít sâu một hơi: "Được!"

---------------

Ba ngày.

Trong ba ngày này bọn họ đều nhốt mình trong phòng luyện đan, không ra ngoài một bước.

Cũng không có ai biết bọn họ ở trong phòng luyện đan làm gì...

Sau ba ngày, cửa phòng mở ra, tất cả mọi người đều cảm nhận được Trịnh Thiên Thiên đã có điểm khác trước.

Tự tin!

Đúng vậy, chính là tự tin!

Mặc dù thời điểm đối mặt với Lâm Vân Long, thái độ của Trịnh Thiên Thiên rất cường ngạnh nhưng ánh mắt vẫn thiếu sự tự tin, còn bây giờ, trên người nàng tràn đầy hơi thở tự tin...

Mọi người vô cùng kinh ngạc, không biết trong ba ngày này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì...

Trên quảng trường lớn, Lâm Vân Long đứng giữa đám người, nịnh bợ một nam nhân trung niên, vẻ mặt tươi cười nịnh nọt kia làm giá trị con người hắn hạ xuống cực thấp...

"Cô nương", Trịnh Lâm khẽ cau mày, nói nhỏ bên tai Mộ Như Nguyệt, "Nam nhân kia chính là quản sự của Tức Mặc gia, Tức Mặc Nhất."

Nghe vậy, Mộ Như Nguyệt ngẩng đầu nhìn về phía Tức Mặc Nhất, đáy mắt xẹt qua tia sáng lạnh, nhưng cũng không nói gì...

"Tiểu Nguyệt, ở đây thật nhiều người."

Vô Vong túm chặt cánh tay Mộ Như Nguyệt, cẩn thận nhìn đám người xung quanh cãi vả ầm ĩ...

Lúc này, Lâm Vân Long cũng nhìn thấy người Trịnh gia đi tới, cười lạnh nói: "Các ngươi đến muộn, ta còn nghĩ các ngươi sẽ lâm trận bỏ chạy, không ngờ các ngươi thật sự có gan đến đây!"

"Hừ!" Trịnh Nhiên hừ lạnh, nói: "Sao ta lại không dám tới? Lâm Vân Long, ngươi đừng vui mừng quá sớm, ai thắng ai thua còn chưa biết được..."

"Ha ha!"

Giống như nghe được chuyện gì buồn cười, Lâm Vân Long cười điên cuồng, nhưng hắn còn chưa cười xong, Tức Mặc Nhất bên cạnh bỗng nhiên xuất hiện trước mặt Mộ Như Nguyệt.

"Nhân loại?"

Hắn ngẩng đầu, ánh mắt tràn ngập địch ý nhìn chằm chằm Mộ Như Nguyệt.

"Tại sao lại có hai nhân loại xuất hiện ở giao nhân tộc chúng ta? Là ai cho bọn họ tiến vào!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.