Hoa Nắng

Chương 2: Gặp phải bạo vương




Thấy Trần Anh Lộc đã động tâm, Triệu Quốc Đống càng thêm yên tâm. Chuyện này chỉ cần Trần Anh Lộc gật đầu thì dù Hà Chiếu Thành có ý kiến cũng không vấn đề.

Tiếp xúc lâu như vậy, Triệu Quốc Đống thật ra cảm thấy Hà Chiếu Thành làm Thị trưởng không quá ổn, tên này chỉ mong mọi thứ ổn định, việc thì không làm nhưng nếu có công lao không thể thiếu phần y, trách nhiệm thì cố gắng đẩy sang cho cấp dưới. Loại Thị trưởng này đúng là nhàn hạ nhưng lại là nỗi khổ cho các Phó thị trưởng. Chẳng qua đây lại là điều Triệu Quốc Đống mong còn không được.

Triệu Quốc Đống muốn làm ra sự nghiệp, đó là gánh chút trách nhiệm cũng không sao. Theo hắn nói nếu đi con đường này thì chính là phải làm việc vì nước vì dân. Bây giờ tạm thời không thể vì nước được thì ít nhất cũng có thể làm việc vì dân trong phạm vi nhất định. Nếu có thể khai thác Thương Long dục, cống hiến tài chính cho sự phát triển của Hoài Khánh thì cũng không uổng công hắn mang tiếng là mê tín.

Trần Anh Lộc càng lúc càng thấy ý tưởng của Triệu Quốc Đống có thể thực hiện. Mặc dù có vài điểm mạo hiểm, nhất là sẽ bị phản đối vì Đảng ủy, chính quyền địa phương tuyên truyền mê tín, nhưng thấy Triệu Quốc Đống đã sớm nghĩ đến việc này, Trần Anh Lộc biết Triệu Quốc Đống là người cẩn thận, đã sớm có biện pháp né tránh. Hơn nữa sức hấp dẫn từ khoản tiền lớn kia là không gì có thể so sánh.

Hai người tiến hành trao đổi một phen, việc xây dựng công viên nghĩa trang có trình tự khá phức tạp, nhất là nếu muốn đạt được ý đồ của hai người, mang lại khoản tài chính lớn cho Hoài Khánh thì trong này có rất nhiều việc.

Triệu Quốc Đống cũng nhân cơ hội nhắc tới Quế Toàn Hữu, hơi khen Quế Toàn Hữu đã giúp mình trong khi còn ở Hoa Lâm trong việc thu hút đầu tư.

Trần Anh Lộc cũng nghe ra ý của Triệu Quốc Đống. Chẳng qua điều động một cán bộ cấp phó huyện, đưa đến Hoài Khánh cũng cần bố trí một vị trí quan trọng. Xem ra ý đồ của Triệu Quốc Đống là cần người ở Ủy ban Thị xã để giúp, nói cách khác là bố trí một chức Phó trưởng ban thư ký Ủy ban Thị xã, trong này kiểu gì cũng dính tới vài người.

Chẳng qua Trần Anh Lộc không phải người không dám làm, y thoáng suy nghĩ rồi đồng ý yêu cầu của Triệu Quốc Đống. Vừa muốn để ngựa chạy, vừa không cho ngựa ăn cỏ thì đâu có được.

…..

Triệu Quốc Đống ngủ một giấc rất ngon.

Hắn đã lâu không ngủ một giấc ngon như vậy. Sau lần gánh vác việc thu hồi nợ thì hắn gần như không về An Đô, trên cơ bản hai tháng nay ở lì tại Hoài Khánh. Mấy chục nhà thiếu nợ, từng bước phân tích đối sách với từng nhà, làm như thế nào mới khiến bọn họ ngoan ngoãn giao tiền ra, làm như thế nào trả giá nhỏ nhất mà thu lại lớn nhất, làm như thế nào cố gắng tránh xung đột để đạt được mục đích, đây đều là diduee fma fdp cần phải suy nghĩ. Đương nhiên nếu như không có hiệu quả thì đừng trách hắn ra tay độc ác.

Một mình nằm trong biệt thự Lan Khê Ngự Uyển đầy yên tĩnh, tháng năm này hắn sẽ đính hôn với Lưu Nhược Đồng. Nghe nói ý của Lưu gia là tháng 10 sẽ chính thức kết hôn, tất cả đều có vẻ xa lạ với Triệu Quốc Đống. Hắn cảm thấy mình giống như thậm chí không chính thức hiểu rõ về Lưu Nhược Đồng, giống như Lưu Nhược Đồng cũng không hiểu rõ về hắn.

Triệu Quốc Đống đứng lên đi xuống phòng khách tầng dưới, rèm cửa sổ che hết ánh sáng từ ngoài vào. Căn biệt thự này của Triệu Quốc Đống có vị trí rất đẹp.

Tháng tư thoáng cái sắp hết, tháng năm chính là cơ hội tốt để Triệu Quốc Đống nghỉ ngơi sau mấy tháng làm việc vất vả. Nhưng hắn không thể không cùng người nhà lên Bắc Kinh để làm lễ đính hôn.

Nghe nói đây là lời mời của Lưu gia, mục đích chính là để Triệu Quốc Đống dần hòa vào vòng tròn của Lưu gia, điều này làm Triệu Quốc Đống rất phản cảm. Ba đời trước mọi người đều là nông dân, bây giờ lại ra vẻ nhà quý tộc. Chẳng lẽ giống câu nói kia là quý tộc ba đời? Chỉ tiếc bây giờ Trung Quốc là chế độ Xã hội chủ nghĩa nên quý tộc không có trong thực tế.

Triệu Quốc Đống không phản cảm gì với Lưu Nhược Đồng, thậm chí cũng có chút cảm giác. Đương nhiên nó chưa đến mức tình yêu, ít nhất hắn không phản cảm cuộc hôn nhân này. Đúng như Thái Chánh Dương nói, nửa trước của hôn nhân là tình yêu, nửa sau là tình thân. Tình yêu nồng nhiệt hơn tình thân, nhưng tình thân lại vĩnh cửu hơn tình yêu.

Ngay cả Triệu Quốc Đống cũng không rõ lắm mình và những người phụ nữ xung quanh có quan hệ gì. Chẳng qua bây giờ hắn hiểu hắn cần kết hôn, mà đối tượng tốt nhất để kết hôn là Lưu Nhược Đồng.

Về phần sau khi kết hôn thì quan hệ giữa hắn với Cù Vận Bạch, Cổ Tiểu Âu, Từ Xuân Nhạn cùng với Trình Nhược Lâm sẽ như thế nào thì hắn không biết. Có lẽ dần mờ đi, sẽ là kỷ niệm đẹp, có lẽ cắt đứt về sau không có quan hệ, có lẽ vẫn qua lạ với nhau, tất cả đều có thể.

Ngồi trên ghế, Triệu Quốc Đống tự rót trà cho mình và lẳng lặng hưởng thụ cảm giác nhàn nhã hiếm có này. Điện thoại di động vang lên làm hắn rất khó chịu.

Xem ra Lưu Nhược Đồng rất được người Lưu gia ưu ái, nghe nói con rể nhiều năm không liên lạc với Lưu gia cũng tham gia lễ đính hôn. Ví dụ như một người bây giờ làm Phó bí thư Tỉnh ủy, chủ tịch tỉnh Quế Nghiễm Nhiên Thành là con rể Lưu gia, người này nghe nói tuổi không chênh mấy so với anh Lưu Thác, Lưu Nham, trước đây không quan hệ mấy nhưng vẫn còn có quan hệ tốt với nhà Lưu Nhược Đồng.

Triệu Quốc Đống cũng không rõ suy nghĩ của mình. Nếu nói hắn không muốn mượn sức của Lưu gia là nói dối. Đúng như Thái Chánh Dương nói, dựa vào sức ảnh hưởng của Lưu gia thì hắn ít nhất có thể giảm bớt năm năm để nhảy từ cấp giám đốc lên cấp phó tỉnh. Điều này có nghĩa hắn vốn kéo dài tầm mười năm ở cấp giám đốc sở mới lên được cấp phó tỉnh, nhưng có Lưu gia ảnh hưởng thì có lẽ chỉ cần năm năm là hoàn thành quá trình này.

Tiết kiệm năm năm đối với người trong chính trị là rất quan trọng. Có đôi khi hơn kém một tuổi sẽ quyết định vận mệnh của cán bộ, huống hồ là năm năm.

Chén trà bốc khói trước mặt như một không gian mơ hồ. Thoáng cái hắn đã ở Hoài Khánh gần nửa năm, Triệu Quốc Đống cẩn thận tính xem mình đã làm được những gì trong thời gian đó.

Việc thu hồi nợ là một, bây giờ đã vượt định mức đặt ra, ít nhất giai đoạn thứ nhất sẽ không vấn đề gì. Khai thác Thương Long Dục coi như là nửa chuyện. Trần Anh Lộc ủng hộ mạnh mẽ, Hà Chiếu Thành theo thói quen cũng đồng ý nhưng không ủng hộ nhiều về thực tế. Trên thực tế có Bí thư và Thị trưởng tỏ thái độ thì việc này coi như được xác định, chuyện còn lại chỉ là vấn đề cụ thể. Trong mắt Triệu Quốc Đống thì việc cụ thể lại dễ làm. Ít nhất có hai lãnh đạo tỏ thái độ thì hắn làm gì cũng không lo có người đâm sau lưng, ít nhất không có người dám rõ ràng ngăn cản.

Hắn cũng quen được vài người. Đặng Nhược Hiền coi như là một. Người này có thể nói là đồng nghiệp đáng quan hệ đầu tiên sau khi Triệu Quốc Đống tới Hoài Khánh. Nhưng muốn hoàn toàn tin tưởng thì cần một quá trình tìm hiểu lẫn nhau.

Đường Lăng Phong cùng Đằng Hoa Minh coi như nửa người, mặc dù hai người này và hắn khá hòa hợp nhưng do phạm vi và tính chất công việc của bọn họ nên còn chưa thể trực tiếp hình thành lợi ích chung với hắn. Chẳng qua có vài điểm bọn họ có thể giúp hắn.

Trong mắt Triệu Quốc Đống lợi ích chung không phải là lợi ích cá nhân mà là một quần thể tụ tập lại để thực hiện tốt công việc.

Có lẽ động lực duy trì quần thể này chính là việc hắn không ngừng lên chức và kéo những người kia lên. Chẳng qua Triệu Quốc Đống thấy đó là bình thường. Con người ai chẳng có tham vọng, nhưng thực hiện công việc để để biến tham vọng thành thực tế mới là điều cần thiết. Nếu như có thể thực hiện việc phát triển kinh tế và mục đích cá nhân với nhau lại thì Triệu Quốc Đống thấy đó là cách làm đúng đắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.