Hóa Nan Thức

Chương 2: Quá khứ




Lần thứ hai ta tỉnh lại thì đã là buổi trưa ngày thứ hai, đồng hồ trên tưởng điểm 11 tiếng. Hàn Phong ngủ ở bên cạnh, hai tay vẫn gắt gao ôm lấy thắt lưng ta, ta muốn gỡ tay hắn ra nhưng toàn thân vô lực bủn rủn không thể động đậy, ngoại trừ hạ thân còn truyền đến một trận đau đớn, khiến ta hận không thể một phát bóp chết cái tên hỗn đản bên cạnh mình lúc này, thì không cảm thấy một chút dơ bẩn nào, có thể là hắn… thừa dịp ta còn ngủ đã xử lý một phen.

.

“Đã tỉnh?” Thanh âm của Hàn Phong lại vang lên bên tai ta.

.

Nhìn hắn mang theo dáng tươi cười sung sướng thỏa mãn rất rõ rệt, ta như bị ngã xuống đáy vực thẳm.

.

“Xin lỗi, tối hôm qua ta….” Hắn vươn người, có chút áy náy nhìn ta nói.

.

“Tối hôm qua” ta lạnh lùng ngắt lời hắn: “Hàn thiếu gia đã thoả mãn chưa?”

.

“Thanh, ngươi làm sao vậy?” Hàn Phong nhíu mày, có chút hờn giận nhìn ta.

.

“Ngươi nói ta làm sao ư?” Ta cười khổ, nhớ tới hình ảnh ta ở dưới thân hắn uyển chuyển hầu hạ, tận lực cầu xin, đột nhiên cảm thấy một trận bi ai.

.

“Tối hôm qua ta không có thỏa mãn ngươi sao?” Hắn xoay người, đặt ta nằm trên ngực hắn, đôi mắt đen láy chăm chú nhìn ta không chớp mắt.

.

“Ngươi cút đi!” Trong lòng đã đủ khó chịu rồi, còn phải nghe tên hỗn đản này nói chuyện thật không thể chịu nổi, ta kêu to hướng hắn phát tiết.

.

“Rốt cuộc là ngươi làm sao vậy?” Thấy ta phát hỏa, hắn ngược lại lại lộ ra một bộ dáng ôn nhu hỏi.

.

“Đưa y phục cho ta.”

.

Hắn hơi giật mình, nằm im đó như đang tiêu hoá dần câu nói này của ta, một lúc lâu sau mới từ trên người ta li khai, mặc vào người một bộ áo ngủ rồi đi xuống giường.

.

Đến khi hắn nhặt quần áo từ trên mặt đất lên, đặt ở trước mặt ta thì ta nỗ lực chống đỡ thân thể bắt đầu mặc vào. Mặc áo thì còn tàm tạm, thế nhưng quần? Ta nhìn cái quần đen mà không nhịn được rùng mình, xương sống thắt lưng ta vẫn còn đau đến lợi hại, hạ thân cũng….

.

Ta còn đang rầu rĩ, Hàn Phong lại cầm lấy cái quần, một tay ôm lấy ta đặt ở trên đùi hắn. Rõ ràng là hắn phải giúp ta mặc, ta cũng không có giãy giụa, thế nhưng động chạm da thịt khiến ta không ngừng đỏ mặt.

.

“A…. Ngươi làm gì?” Ta kinh hô, không dám tin tưởng nhìn tay hắn lại tiếp tục phủ lên hạ thân của ta.

.

“Ta…” Thanh âm của hắn có chút khàn khàn.

.

“Hàn Phong ngươi không được làm càn! Súc sinh.”

.

Cùng với một tiếng kêu thảm thiết của ta, hắn nắm chặt hai chân ta liền tiến đến. Phân thân nóng hầm hập mãnh liệt xâm lấn hậu đình của ta, không kiêng nể gì cả liên tục loạn động. Bởi vì tư thế này mà mỗi một lần hắn đâm vào đều là sâu nhất, ta không thể chịu nổi chỉ có thể bất lực rên rỉ.

.

“Bính….” Nghe thấy tiếng mở cửa, ta giãy giụa muốn đứng lên, nhưng dĩ nhiên Hàn Phong sao có thể đồng ý?

.

“Thanh….” Một thanh âm ôn hòa đột ngột vang lên.

.

“A…. Không….”

.

Dường như ta mơ hồ nhìn thấy có người đứng ở cửa, ta kinh hãi, sẽ không…. đến khi thấy rõ hai người đang ngây ngốc đứng chết lặng ở đó, ta bi ai kêu lên.

.

Nửa thân trên chỉnh tề, nửa thân dưới trần như nhộng ngồi ở trên đùi Hàn Phong, hai chân dang rộng, hậu đình bị dục vọng của hắn hung hăng xỏ xuyên qua, người nào nhìn thấy một màn *** mỹ như thế cũng sẽ kinh ngạc đến ngây người, huống chi là hai người bọn hắn?

.

Bỗng nhiên trong lúc đó ta cảm thấy thân thể như bị đặt vào trong hầm băng, cứng ngắc không thể động đậy, còn cảm thấy như đang bị lăng trì, mất hết tôn nghiêm, nhất thời trong đầu không có một chút ý niệm nào.

.

“Cút ngay!” Hàn Phong đột nhiên gầm lên, vội vã cầm cái chăn bọc quanh người ta.

.

Nhìn hai người bọn họ một người xanh mặt, hai mắt bốc hỏa, một người nắm chặt tay, dường như muốn lập tức xông lên phía trước, nước mắt đột nhiên không thể khống chế được mà rơi xuống.

.

“Thanh…. Ngươi?”

.

Trên mặt Mạc Nhiên lộ ra thần tình bi thương, không đành lòng nhìn ta.

.

“Trước tiên đi ra ngoài được không?” Ta nghẹn ngào nói, dùng ánh mắt cầu xin nhìn hắn và Tề Khiếu.

.

Nghe được một tiếng thở dài nặng nề, không biết là của ai, rất bất đắc dĩ, lại giống như không cam lòng.

.

Thấy bọn họ xoay người rời đi, lau khô nước mắt, ta hung hăng trừng mắt nhìn Hàn Phong, không để ý hạ thân đau đớn, giãy giụa đứng lên, dè dặt khom lưng nhặt y phục trên mặt đất lên.

.

“Ta giúp ngươi.”

.

“Cút ngay!” Dùng sức hất tay hắn ra, không để ý đến vẻ mặt trở nên âm trầm của hắn, ta cắn răng mặc quần vào đi ra ngoài.

.

Tề Khiếu ngồi trên sô pha ở phòng khách hút thuốc lá, mà Mạc Nhiên sắc mặt buồn bã dựa lưng vào cửa đứng ở một bên. Nhìn thấy ánh mắt quan tâm của hai người, ta miễn cưỡng cười đáp lại. Lúc Hàn Phong đi tới, bầu không khí trở nên rất khác thường.

.

Biết có một số việc phải giải quyết, cho nên ta không có lập tức li khai, chỉ là lẳng lặng ngồi ở một bên, nhìn con dao gọt hoa quả trên bàn trà.

.

“Hàn thiếu gia….” Trầm mặc một lúc lâu, ta bắt đầu bình tĩnh trở lại.

.

“Đừng như vậy, Thanh, gọi tên của ta.” Thanh âm của hắn có chút hờn giận.

.

“Buông tha ta đi!” Ta cười khổ một tiếng. “Nếu như ngươi thực sự yêu ta, xin ngươi đừng tiếp tục dây dưa với ta nữa!”

.

“Ngươi?” Hắn ngẩn ra, dường như không có ngờ tới ta sẽ nói như vậy.

.

“Thanh, ngươi biết ta sẽ không buông tay mà.” Hắn đạm đạm nhất tiếu.

.

“Còn nhớ rõ ta nói gì không? Tuy rằng làm như vậy thực sự không đáng, thế nhưng….” Đang nói, ta cấp tốc đứng lên, cầm lấy con dao trên bàn chỉ vào hắn.

.

“Muốn đâm ta mấy dao?” Hắn cười nhạt, giống như coi nhẹ việc đó.

.

“Ta không có ngu xuẩn như vậy.” Ta đạm đạm nhất tiếu lắc đầu. “Ngươi đã quên lời nói của ta sao? Đêm đó, ta nói rồi, ta tuy rằng không thể gây thương tổn được ngươi, thế nhưng chí ít ta có thể thương tổn chính mình.”

.

Dao rất sắc bén, ta chỉ là nhẹ nhàng cứa lên cổ tay trái một chút, máu liền chảy ra.

.

“Thanh…. Ngươi?” “Ngươi điên rồi!?” Hai đạo thanh âm song song vang lên.

.

“Đừng tới đây….” Nhìn vẻ mặt kinh hoảng của Mạc Nhiên, vẻ mặt bối rối của Tề Khiếu, ta bình tĩnh nói. Bị sự cự tuyệt của ta làm cho rung động, bọn họ liền đình chỉ cước bộ đứng tại chỗ.

.

Thấy hai tay Mạc Nhiên run nhè nhẹ, ngực ta bỗng nhiên cứng lại.

.

“Buông dao xuống!” Hàn Phong rít giọng gào thét, thanh âm rõ ràng mang theo kinh hoảng, hai tròng mắt hiện lên một tia đau lòng.

.

Lắc đầu, ta lẳng lặng nhìn máu cứ từng giọt từng giọt rơi xuống.

.

“Ta sẽ không buông tay.” Hắn cười lạnh một tiếng, xanh mặt nhìn ta.

.

“Vậy sao? ” Hướng hắn đạm đạm nhất tiếu, ta lại nhẹ nhàng cầm dao cứa một chút.

.

Quay đầu lại nhìn Mạc Nhiên kinh hô cùng tiếng gầm của Tề Khiếu, ta vẫn bất động nhìn Hàn Phong.

.

“Chết tiệt ngươi.” Hắn thấp giọng chửi bới muốn xông lên, lại bị nhãn thần của ta làm cho sững lại, chỉ có thể cáu kỉnh đánh một quyền vào quầy bar.

.

Thấy hắn như vậy, khoé miệng ta hơi nhếch lên thành một nụ cười châm chọc, hắn…  có lẽ…. Thật là yêu ta, tuy rằng vẫn không tin, cũng không muốn thừa nhận, thế nhưng thấy thần tình hắn như vậy, ta biết, tâm hắn đã dao động. Nếu như đúng theo lời hắn nói là yêu ta như vậy, lúc này thấy hành vi tự ngược của ta tất không đành lòng, cũng tất phải đáp ứng ta.

.

“Hàn Phong…. Ngươi biết không? Ta chưa từng có thấy qua người nào da mặt dày như ngươi.” Ta chăm chú nhìn hắn, thản nhiên chọc giận hắn.

.

“Ngươi nói cái gì?” Quả nhiên, một tiếng rít gào từ miệng hắn truyền ra.

.

“Đều đã nói rất rõ ràng rồi, Hàn Phong, ngươi cũng không phải là kẻ ngốc, làm sao lại không hiểu rõ? Vì sao muốn ta phải nhắc lại lần nữa? Hảo…. Ngươi nếu nghe không hiểu, ta đây sẽ nói một lần cuối cùng. Ta cho tới bây giờ không có yêu ngươi, thậm chí ngay cả một điểm thích cũng không có. Ta đối với ngươi chỉ có chán ghét nói không nên lời, ta cũng van ngươi, không nên suốt ngày đi theo lấy lòng ta được không? Vậy sẽ chỉ làm ta càng thêm chán ghét ngươi. Cũng không còn là hài tử ba tuổi nữa, không nên tái ấu trĩ như thế có được hay không? Hay là ngươi căn bản không hiểu cái gì gọi là tự tôn? Cái gì gọi là thể diện?”

.

“Phanh” Một tiếng, đột nhiên Hàn Phong cầm lấy cái ghế ném vào quầy rượu. Hắn dùng hết sức ném tới, thuỷ tinh toàn bộ vỡ vụn, rơi hết xuống đất.

.

Biết đã chọc giận hắn thành công, vốn nên vui vẻ, thế nhưng thấy lệ khí trong mắt hắn, thần tình thị huyết, tâm ta không khỏi phát lạnh. Đang chuẩn bị mở miệng lần thứ hai, trước mắt đột nhiên tối sầm, “loảng xoảng” một tiếng, dao rơi xuống mặt đất, thân thể ta như nhũn ra ngã về phía sau.

.

“Thanh.”  Trước khi ngất đi, dường như ta nghe thấy một tiếng kêu sợ hãi vang lên bên tai.

.

Ta bị mùi thuốc sát trùng đánh thức, vừa mở mắt ra liền thấy đập vào mắt toàn là một màu trắng, nhìn thấy cổ tay trái được băng kín của ta đang bị một người ngồi ngủ gục cạnh giường nắm chặt không buông, ta bất đắc dĩ cười cười.

.

“Tỉnh rồi sao?” Thanh âm khàn khàn đột ngột vang lên.

.

Gật đầu, nhìn vẻ mặt mệt mỏi của người đối diện, khóe miệng sưng đỏ, trong lòng ta hiện lên một tia không đành lòng.

.

“Các ngươi có thể ra ngoài một lát không, ta có chuyện muốn nói với Thanh.”

.

Hắn quay đầu lại, nói với Tề Khiếu cùng Mạc Nhiên đang ngồi ở sô pha, xem ra cũng là vừa mới tỉnh dậy. Đến khi hai người đó ra ngoài rồi, trong nháy mắt, hắn, Hàn Phong, lộ ra nụ cười châm chọc.

.

“Ngày hôm qua sau khi đánh nhau, ta đã nói với bọn họ, ta tuyệt đối không buông tay.” Hắn đột nhiên mạc danh kỳ diệu nói.

.

“….” Ta khó hiểu nhìn hắn.

.

“Ngươi, không thích ta cũng được.” Hắn đứng lên, đạm đạm nhất tiếu nhìn ta. “Chán ghét ta cũng được, hận ta cũng được, tùy ngươi, những điều này ta đều không quan tâm.”

.

Thật vậy chăng? Thế nhưng vì sao lúc ngươi nói những lời này, thần tình lại giống như không cam lòng, thậm chí có chút thống khổ a? Đây có phải là nghĩ một đằng nói một nẻo hay không? Ta ở một bên lẳng lặng nghe, nhưng trong lòng đã sớm lay động mãnh liệt, phập phồng bất định.

.

“Thế nhưng, ta tuyệt đối, tuyệt đối sẽ không buông tay với ngươi.”

.

Bị ánh mắt nồng nàn của hắn chăm chú nhìn như vậy ta có chút mất tự nhiên, muốn mở miệng nói cái gì đó, nhưng một câu cũng không thể nói ra.

.

“Nếu như yêu mà lại có thể nói buông tay liền buông tay, nói dứt bỏ liền dứt bỏ, vậy đó đều không phải là yêu, ngươi hiểu chưa, Thanh?”

.

Thấy ta không nói gì, hắn ngồi ở bên giường, nhẹ nhàng vuốt tóc trên trán ta, lộ ra một bộ dáng trào phúng.

.

“Ta thật sự rất hoài nghi ngươi rốt cuộc có trái tim hay không? Quên đi… Dù sao ta cũng đáp ứng ngươi, sau này sẽ không cưỡng bách ngươi nữa, ngươi có thể yên tâm rồi.”

.

Đứng dậy, hắn đi ra cửa, hình như lại nghĩ đến cái gì đó, lại bỗng nhiên xoay người.

.

“Về sau, không nên tái tùy tiện thương tổn thân thể của chính mình. Phải biết rằng…. Không chỉ có mình ngươi đau nhức, ta… cũng sẽ….”

.

Ngẩn người trên giường nhìn hắn rời đi, trong lòng ta đột nhiên có chút chua xót, mãi cho đến khi hắn biến mất khỏi tầm mắt ta, Mạc Nhiên cùng Tề Khiếu đi vào nhìn ta, ta mới hồi phục tinh thần lại.

.

“Có thể trở về nhà được chưa?” Nhìn vào đôi mắt ôn nhu của Mạc Nhiên, ta hỏi.

.

Hắn gật đầu, đi tới trước mặt ta rồi khom người như muốn bế bổng ta lên. Mặt ta nháy mắt đỏ bừng lên, ta vội vàng nói không cần, nhưng hắn chỉ lắc đầu cười, thoáng cái đã ôm lấy ta.

.

“Không cần!Thật khó coi…. Ta không có thương tổn ở chân a….”

.

Giãy giụa muốn đẩy hắn ra, lại càng bị hắn ôm chặt hơn.

.

“Ta…. Thanh, đừng… khiến ta phải lo lắng nữa….” Hắn vùi đầu vào cổ ta, thanh âm có chút nghẹn ngào.

.

Ta luống cuống, không hề giãy giụa, tùy ý hắn ôm, vội vã nói xin lỗi.

.

“Đứa ngốc.” Hắn ngẩng đầu, đạm đạm nhất tiếu nhìn ta, sau đó ôm ta đi ra ngoài.

.

Tề Khiếu cứ tiếp tục không nói lời nào mà đi theo chúng ta, mãi cho đến tận nhà gửi xe, hắn thần tình buồn bã nhìn ta, thỉnh thoảng ta chạm phải ánh mắt của hắn, thấy hắn cỏ vẻ đang định nói cái gì đó, nhưng cuối cùng lại đem nuốt vào bụng. Hắn cứ liên tục như vậy vài lần, quả thực làm ta có chút đau lòng.

.

Cũng không phải là cố ý bỏ mặc hắn, chỉ là ta quả thật không biết nói gì với hắn, ta biết hắn lo lắng cùng bất an, cũng biết những mong chờ của hắn, thế nhưng ta sao có thể đáp lại được?

.

“Hai ngày nay thật sự cám ơn ngươi.” Ta ngồi bên cạnh nghe Mạc Nhiên nói với hắn.

.

“Không có gì.” Hắn đạm đạm nhất tiếu, nụ cười thật sự rất thê lương.

.

Mũi có chút ê ẩm, thấy hắn như vậy, thực sự muốn rơi nước mắt. Ta không chán ghét hắn, thực sự, cho dù hắn đối ta đã làm ra những chuyện rất quá phận, thế nhưng ta lại thủy chung vô pháp hận hắn, trong lòng cũng chỉ nhớ rõ hắn thật là tốt. Vài năm nay, ngoại trừ phụ thân, nãi nãi lần lượt rời bỏ ta ra thì không hề kết giao bằng hữu cùng ai, chỉ có, hắn là người đầu tiên mà ta quý trọng.

.

Thế nhưng vì sao hắn lại yêu ta? Ta là thích hắn, cũng không muốn làm hắn thương tâm, thế nhưng ta thực sự không biết làm sao để có thể đáp lại tình yêu của hắn.

.

“Thanh…. Sau này đừng…. làm ra những việc ngốc nghếch như  vậy nữa.” Hắn đến gần mỉm cười với ta, đôi mắt hiện ra một tia đau đớn.

.

“Nếu như…. ngươi thực sự rất thích ăn đồ ăn ta nấu, thì có thể tới…. Ta….” Cuối cùng không đành lòng, ta ngập ngừng nói.

.

“Chỉ cần….”

.

Biết bản thân đã quá tùy hứng, dù sao cũng không phải là nhà của ta, thế nhưng vẫn đang chờ mong nhìn Mạc Nhiên, hi vọng hắn đồng ý.

.

“Đổi lại ngươi phải rửa bát, đỡ cho ai đó mỗi lần đều bắt ta cùng hắn chơi kéo búa bao để chọn người.” Mạc Nhiên vỗ vỗ vai Tề Khiếu nói. Lại nói ta không thấy thần tình của Tề Khiếu trong nháy mắt trở thành mừng như điên là giả dối, nhìn vào ánh mắt không còn chút buồn bã nào của hắn, ta cười cười, còn có thể làm bằng hữu.

.

“Đi thôi!” Mạc Nhiên mở cửa xe nói.

.

“Ân.”

.

Đêm đó sau khi về đến nhà, Mạc Nhiên cái gì cũng không nói, ta cũng không có hỏi hắn làm thế nào tìm được đến nhà Hàn Phong, dù sao thì hỏi đến ta vẫn rất xấu hổ.

.

Ở nhà nghỉ ngơi vài ngày, thẳng đến khi vết thương trên cổ tay khỏi hắn, ta mới quay lại trường học. Vốn Mạc Nhiên muốn ta nghỉ ngơi thêm vài ngày nữa, thế nhưng ta nói với hắn là sắp đến kỳ thi, ta không muốn mất quá nhiều tiết học, cuối cùng hắn đành đồng ý.

.

Trong khoảng thời gian này ta rất bình tĩnh cũng rất thư thái, mỗi ngày ngoại trừ đi học, đến thư quán, hoặc đến trúc viên ngồi nghỉ, tuy rằng ngày đó Hàn Phong đã phái người chặt hết mấy cây trúc, thế nhưng ta vẫn như cũ phi thường thích bầu không khí đạm nhiên ở nơi này.

.

Vốn có cho rằng không có Hàn Phong dây dưa, ta sẽ tương đối hài lòng, thế nhưng lại phát sinh một loạt quái sự, chuyện phiền toái, thực sự chứng minh ta đã quá ngây thơ.

.

Ta thật không biết phải làm thế nào. Nữ nhân kia, nữ nhân đã từng là mẫu thân của ta, mỗi ngày đều kiên trì đến trường học tìm ta, nàng xuất hiện tại bất luận một địa phương nào ta có thể đến, phòng học, trúc viên, thư quán…. Nói chung cứ chỗ nào có ta thì sẽ có mặt nàng.

.

Mỗi khi thấy nàng bởi vì ta cười nhạt không nói mà lã chã khóc, trong lòng ta lại dâng lên một cảm giác hả hê vui vẻ. Nghe được nàng nói vè lúc ta còn bé đáng yêu như thế nào, nàng có lỗi với ta ra sao, ta vẫn là chán ghét cười nhạt ở trong lòng, hiện tại nói những lời này… phỏng có ích gì đâu?

.

Bị nàng dây dưa hơn mười ngày, ta một mực nhẫn nại, thế nhưng kỳ thi đã sắp đến rồi, cuối cùng có một ngày ta thực sự nhẫn không nổi, ở trong trúc viên, ta kêu to bắt nàng cút đi, nói ta chán ghét nàng, hận nàng không thể lập tức biến mất. Sau đó, ta thấy nàng mặt đầy nước mắt, sau khi gọi một tiếng Dương nhi liền chậm rãi xoay người rời đi. Từ ngày đó trở đi, ta không còn nhìn thấy nàng nữa.

.

Thời gian trôi rất nhanh, cuối cùng đã thi xong, vẫn là nằm trong dự liệu, ta vẫn đạt được học bổng hạng nhất, hai vạn đồng, mặc dù số tiền này trong mắt những kẻ có tiền đó là không đáng nhắc tới, thế nhưng với ta mà nói, số tiền này thực sự đã là rất nhiều.

.

Trước đây một trong những lý do lớn nhất mà ta chọn học viện này là bởi vì mỗi kỳ họ đều phát học bổng cho ta, cũng không giống như ở các trường khác phải sau một năm mới được lĩnh, hơn nữa, số tiền học bổng A Đại cấp cho ta các trường khác thực sự không thể so sánh.

.

Có tiền, có thể xuất ra một phần để đi du ngoạn, khi ta nói với Mạc Nhiên ta muốn đi du lịch, hắn cười cười gật đầu, nói dịp tết âm lịch muốn mang ta đi Singapore.

.

Ta không hiểu, hỏi hắn vì sao muốn đi Singapore ? Hắn nói phụ mẫu hắn ở đó.

.

Úc, ta nói tốt! Muốn đi liền đi, thế nhưng nghĩ đến vấn đề hộ chiếu…. Ta còn chưa mở miệng, hắn liền cười nói cho ta biết, hắn đã làm xong xuôi tất cả các thủ tục, chỉ cần chuẩn bị hành lý là đi được. Vốn tưởng rằng có thể thuận thuận lợi lợi cứ như vậy đi du lịch, thế nhưng vận rủi luôn luôn là lúc người ta không thể ngờ mà tới.

.

Về sau thỉnh thoảng nhớ tới những việc đã xảy ra lúc đó, ta luôn luôn hối hận, vì sao lúc đó không cùng Mạc Nhiên đến siêu thị mua đồ, thế nhưng lại nghĩ dù sao vẫn là tránh không được, rốt cuộc cũng cảm thấy không có cách nào.

.

Đêm đó, ta cùng Mạc Nhiên sắp xếp hành lý thì phát hiện có chút vật phẩm chưa có chuẩn bị đủ, ta nói với hắn, ta muốn đi siêu thị gần đây mua, bởi vì rất gần, nên không cần hắn đi cùng. Không nghĩ tới ta vừa mới đi ra khỏi cửa, đã bị bốn, năm hắc y nhân ngăn chặn, kéo ta vào một góc khuất, cái gì cũng không nói, chỉ tặng cho ta một trận quyền cước đấm đá đủ cả.

.

Toàn thân vô cùng đau đớn, nghĩ lục phủ ngũ tạng đều vỡ ra, thẳng đến khi ta hôn mê, bọn họ mới dừng tay, cảnh cáo ta không nên tái quấn quít lấy Tề Khiếu. Nếu không phải lúc đó đau muốn chết, ta quả thực sẽ bật cười to mất, ta quấn quít lấy hắn?

.

Chờ sau khi bọn hắn li khai, cố nén đau đớn, ta lấy điện thoại di động ra, trong lòng cầu khấn chỉ mong là nó không có bị hỏng. Hoàn hảo, thấy tiểu trư trên màn hình vẫn còn đang bước đi, ta tự nhủ mình vẫn còn chút may mắn. Rất nhanh liền gọi cho Mạc Nhiên, không muốn hắn lo lắng, ta chậm rãi bình ổn hô hấp rồi mới nói hắn, ta đang ở lộ XX, để hắn tới đón ta.

.

“Thanh, ta lập tức sẽ…. Ngươi sao lại ở đó? Phát sinh chuyện gì sao?” Điện thoại di động truyền ra Thanh âm lo lắng của hắn, ta đạm đạm nhất tiếu, thực sự rất muốn nói cho hắn ta không sao, thế nhưng…. Ý thức đã từ từ đi xa….

.

Đến khi bên tai truyền đến một thanh âm lo lắng, trong tiềm thức ta muốn mở mắt ra, thế nhưng mi mắt thật nặng, ta không thể nào mở mắt ra được.

.

“Thanh, tỉnh tỉnh…. Đừng…. ngủ nữa, Thanh.”

.

Là ai đang nói chuyện? Vì sao thanh âm bi thương như thế?

.

Đừng nhúc nhích, đáng ghét…. Cảm giác có người quấy nhiễu ta, trong lòng căm tức, dồn sức mở mắt ra, liền thấy được khuôn mặt lộ ra vẻ uể oải không thể tả, người nọ hai mắt đầy rẫy tơ máu, giống như mấy đêm rồi không ngủ, cằm cũng lún phún râu.

.

“A! Thanh….” Thanh âm khàn khàn rõ ràng mang theo vui sướng.

.

Hàn Phong? Hắn sao lại ở đây? “Khụ khụ….” Muốn hỏi hắn Mạc Nhiên đâu, thế nhưng mở miệng một cái liền phát hiện cổ họng ta khô khốc không nói được.

.

“Đừng nhúc nhích, cẩn thận động đến vết thương. Có đúng hay không muốn nước?” Phát giác ta không thoải mái, Hàn Phong hỏi.

.

Ta gật đầu. Uống một chút nước hắn mang tới, ho khan vào tiếng, ta bắt đầu quan sát khắp căn phòng.

.

Bốn bức tường đều là màu trắng, trong không khí mơ hồ tản ra mùi thuốc sát trùng, nhìn nhìn lại bộ đồ bệnh nhân màu trắng trên người ta, những cái kim ở cổ tay, không cần nói cũng biết đây là một bệnh viện nào đó, hơn nữa là một gian phòng cao cấp, nhìn vào điều hoà, tivi, tủ lạnh ở đây là biết.

.

“Là ai làm?” Hắn hỏi.

.

“Không biết.” Nhìn vào đôi mắt băng lãnh của hắn, ta lắc đầu.

.

“Vài người?”

.

“Hình như là năm.” Ta trả lời.

.

“Bọn họ có nói cái gì với ngươi không?”

.

Không có.” Ta nói xạo, không muốn phiền phức với Tề Khiếu.

.

“Mạc Nhiên chiếu cố ngươi như thế nào? Ta mới không ở bên cạnh ngươi vài ngày!” Hắn mạc danh kỳ diệu nổi giận lên.

.

“Hàn Phong?” Ta cẩn cẩn dực dực gọi tên hắn.

.

“Cái gì….”

.

“Ngươi… biết Mạc Nhiên hiện tại ở nơi nào không?”

.

“Bá” một tiếng, hắn đột nhiên đứng lên, khẩu khí có chút tức giận nói: “Không nên nhắc đến hắn ở trước mặt ta.”

.

Trầm mặc.

.

“Ngươi chờ một lát.” Hắn thở dài, xoay người rời đi. Một phút sau, ta thấy Mạc Nhiên cũng đồng dạng mệt mỏi như vậy đi vào.

.

“Ngươi cùng ai đánh nhau sao?” Chú ý tới vết bầm bên môi hắn, ta hỏi.

.

“Không có.” Hắn cười cười xoa dịu ta.

.

“Thanh, may là ngươi tỉnh, bằng không ta….” Ngồi ở bên giường, hắn nắm tay của ta, thanh âm có chút run rẩy.

.

“Xin lỗi, đã làm cho ngươi phải lo lắng rồi. Hại ngươi không đi Singapore được….” Ta hơi áy náy nhìn hắn.

.

Hắn thở dài một hơi, thần tình có chút thống khổ.

.

“Được rồi Mạc Nhiên, thời gian mê man ta nghe thấy tiếng cãi vã, đó là…. Chuyện gì xảy ra?” Thấy hắn như vậy, ta liền nói sang chuyện khác.

.

“Cái này….” Hắn có chút do dự nhìn ta, sau đó tiếp tục nói: “Cùng Hàn Phong có chút tranh chấp, không có việc gì, ngươi đừng suy nghĩ nhiều quá.”

.

Thực sự không có việc gì sao? Vậy vì sao khóe miệng lại bị bầm tím thế kia? Ta hoài nghi nhìn hắn.

.

“Tiền không có bị cướp đi, điện thoại di động cũng không, không phải là bọn cướp giật, khẳng định là có người giật dây. Thế nhưng tại sao có thể như vậy? Thanh, ngươi tuy rằng đối người khác luôn luôn lãnh đạm, nhưng là không đến mức cùng người trở mặt.” Hắn ngồi ở một bên nhìn ta.

.

“Hiện tại điều đáng ăn mừng duy nhất chính là , ngươi không có thương tổn đến những bộ phận quan trọng.” Một lúc lâu sau, hắn lại mở miệng nói.

.

Ta gật đầu, trong lòng thầm nghĩ hoàn hảo, những hắc y nhân này chỉ là cảnh cáo một chút, nếu như bọn họ là vâng mệnh muốn giết người, vậy kết quả… Nghĩ vậy, thân thể ta đột nhiên run lên.

.

“Chờ ngươi hết đau, chúng ta đi Singapore cũng vẫn kịp, hiện tại ngươi phải nghỉ ngơi trước đã!” Hắn mỉm cười nói.

.

“Úc.”

.

Mấy ngày nay nằm trong bệnh viện, ta ngoại trừ ăn hoặc ngủ, giống như một chú trư hạnh phúc, thế nhưng thực sự rất buồn chán. Hàn Phong cùng Tề Khiếu mỗi ngày đều đến xem ta, nhưng thời điểm luôn luôn lệch nhau. Trước đây luôn nghĩ bị Hàn Phong dây dưa rất phiền, thế nhưng trong khoảng thời gian ta nằm viện này, ta lại phát giác hắn cũng có những điểm rất đáng yêu, không còn chán ghét hắn như trước đây nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.