Họa Mục

Chương 24: Bữa Ăn Hoàng Gia




Hắn chợt nhớ tới, ở đời trước, Tô Phiếm dường như cũng cho hắn một bình kẹo như vậy? Sau đó, hắn còn tuỳ tay đánh vỡ? Những ký ức xưa cũ đó bỗng nhiên trở nên mơ hồ, Thấy Tô Phiếm trước mặt cười híp mắt khuôn mặt mong đợi mà nhìn mình, Tô Trạm cảm thấy hoảng hốt.

Hắn nhớ tới Tô Phiếm lúc đó, thấy bình thuỷ tinh và những viên kẹo bị mình tuỳ tay làm vỡ rơi lả tả đầy đất, im lặng không nói lời nào nhìn chằm chằm mình một hồi, sau đó cúi đầu khom lưng ngồi xổm xuống nhặt kẹo, còn không cẩn thận mà bị mảnh thuỷ tinh cứa vào ngón tay.

Chính mình lúc đó thì sao? Hình như căn bản lĩnh hội không được ánh mắt đó, chỉ tuỳ hứng hừ một cái, “Ai cần đồ của anh!” liền chạy đi. Mà bây giờ nghĩ lại, Tô Trạm đột nhiên hiểu được hàm ý trong ánh mắt đó — Là trong lòng tràn đầy mong đợi rồi sau đó vô cùng thất vọng và khổ sở.

Tô Trạm im lặng một hồi, nhìn ánh mắt ôn nhu mang theo ý cười của Tô Phiếm, không giống như đời trước tuỳ tiện buông tay đem bình thuỷ tinh rớt xuống đất. Hắn do dự một lát, lại vẫn là đưa tay đem cái bình kéo đến trước mặt mình, trong mắt là tâm tình phức tạp đến nỗi không cách nào hiểu rõ.

Tô Phiếm cho rằng hắn không thích: “Không thích quà sinh nhật này sao? Vậy lần sau anh bù cho em.” Mặc dù đây là thứ mà y không dễ gì mà góp lại được.

Tô Phiếm nhìn những viên kẹo đầy một bình lớn như vậy, không phải hai ba tháng thì góp không đủ, anh em bọn họ đều thích ăn kẹo, lại không nghĩ đến Tô Phiếm có thể góp nhiều như vậy.

“Anh… Anh hẳn là ghét tôi, hận tôi mới đúng, anh không cần cố ý lấy lòng tôi.” Tô Trạm hít sâu một hơi, đột nhiên nói.

Tô Trạm kỳ thực là người vô cùng thẳng tính, tất cả hỉ nộ ái ố đều viết ra hết trên mặt, trong lòng càng có cái gì thì nói cái đó, là loại người không giấu được. Điều kiện đãi ngộ và hoàn cảnh, sự thương yêu của trưởng bối, khiến hắn đời trước căn bản không học được cái gì gọi là uyển chuyển và hàm súc, cùng với thu liễm sự sắc bén và lòng hăng hái của chính mình.

Mặc dù hắn bây giờ biết, học được nhẫn nại hoàn toàn không phải là mình của đời trước cho nên hành vi hèn nhát, nhưng mà, nhìn Tô Phiếm cái dáng vẻ này, những lời trong lòng vẫn luôn muốn nói vẫn là nhịn không được.

“Anh làm gì mà ghét em? Em là em trai của anh, mặc dù em lúc trước có hơi bướng bỉnh một chút.” Tô Phiếm lắc lắc đầu nói, hơn nữa y ở bên ngoài sống vài năm đó, con em nhà giàu so với Tô Trạm còn hư còn khiến cho người ta chán ghét đều gặp qua. “Lại nói”, Tô Phiếm dừng một chút, “Anh không phải muốn lấy lòng em, em là em trai của anh, anh là anh trai, đối với em tốt là chuyện nên làm mà.”

Trong đôi mắt trong veo của đứa nhỏ Tô Phiếm, là sự chân thành chạm vào bỏng tay. Y mới mười tuổi, y còn chưa học được sự dối trá và ẩn dấu sau khi trưởng thành.

Tô Trạm loáng thoáng cảm thấy, đời trước mình có phải là đã bỏ lỡ cái gì hay không?

Lúc còn nhỏ Tô Phiếm nói chuyện với mình, mỉm cười với mình, muốn cùng mình đi chơi, hắn đều tỏ ra khinh thường lạnh lùng bỏ đi, hoặc là trực tiếp châm chọc khiêu khích một phen. Lúc đó, trong nội tâm của hắn xem thường, hoặc là nói không thèm nhìn người anh trai này – Thứ nhất, Tô Phiếm là đứa con riêng lai lịch không rõ ràng, thứ hai hắn nghe người làm nói, đoạn thời gian Tô Phiếm vừa mới về Tô phủ, mẹ của mình rất là đau buồn khổ sở một trận, còn sinh bệnh rất nặng. Vì thế, hắn càng cảm thấy Tô phiếm chính là yêu tinh hại người.

Cho nên, hắn và Tô Phiếm từ nhỏ liền không thân thiết, sau đó hai người đều lớn lên, Tô Phiếm cũng không còn dáng vẻ mặt mày nghiêm túc mà tiếp cận mình như lúc nhỏ nữa. Hai người đều có bạn bè và phạm vi của riêng mình, đối với tài sản quân đội mà Tô tướng quân đã để lại, cũng có dự định riêng của từng người. Hai người trống đánh xuôi kèn thổi ngược, càng ngày càng xa cách.

Không chỉ là mẹ của mình, ngay cả người cha luôn thiên vị cưng chiều mình thấy được hình thức ở chung của hai anh em bọn họ cũng lắc đầu thở dài, thậm chí còn từng khuyên mình và Tô Phiếm ở chung với nhau thật tốt.

Tô Trạm đột nhiên trong lòng nảy sinh một ý nghĩ, hắn không biết chính mình có thể thử một lần hay không, thử cùng Tô Phiếm trở thành anh em thân thiết chân chính. Ông trời để cho hắn sống lại một lần, có phải là muốn đem tiếc nuối này bù lại hay không?

Nếu như hắn và Tô Phiếm có thể thật sự sống chung như anh em bình thường, cha của mình ngày đó cũng sẽ không giận đến nổi hộc máu, mẹ cũng sẽ không bởi vì lo lắng cho mình và Tô Phiếm mà thân thể càng ngày càng suy yếu, về sau chỉ có thể trải qua ngày tháng trên chiếc xe lăn, mà chính mình và Tô Phiếm cũng không cần ầm ĩ đến tình cảnh ngươi chết ta sống…

Hắn đột nhiên muốn đánh cược một lần, thay vì mỗi ngày sống trong cảnh chán ghét và thù hận Tô Phiếm trong đầu, tại sao không thể đổi một cách nghĩ khác và ở cùng với y thật tốt chứ? Nếu như lại dùng tâm tình và tâm trạng như vậy đối đãi y, Tô Trạm nghĩ đến, vậy chính mình bây giờ và đời trước cũng có gì khác nhau đâu, cuối cùng vẫn là ngươi chết ta sống, có lẽ lần này là Tô Phiếm, hoặc có lẽ vẫn là mình.

Chỉ có đều tiền đặt cược này quá lớn, Tô Trạm đã từng chết qua một lần cảm thấy mình không thua nổi, vì tính toán ngày hôm nay, thật sự chỉ có thể nhìn từng bước đi từng bước, nhưng giống ngày vừa mới tỉnh lại đó trực tiếp giận đến nỗi muốn giết chết Tô Phiếm, hắn cũng không muốn làm nữa. Quá ngu xuẩn rồi.

Nhìn cái bình thuỷ tinh đủ mọi màu sắc đó, những viên kẹo xinh xắn trong suốt toả sáng, hắn có thể cảm thấy được Tô Phiếm đối với mình thật tốt, ít nhất lúc này, cái người gọi là anh trai này, vẫn chỉ là một đứa con nít 10 tuổi, con nít thôi mà, có thể có ý nghĩ gì khác chứ?

Nhìn vào đôi mắt trong veo của Tô Phiếm, Tô Trạm gật gật đầu, bất thình lình mở miệng nói: “Em rất thích, cảm ơn.”

Do dự cả nửa ngày, hắn vẫn không có cách nào gọi Tô Phiếm là anh trai, ở đời trước căn bản là chưa từng gọi qua, bây giờ kêu hắn gọi, người nào đó chỉ cảm thấy không được tự nhiên, rất không được tự nhiên, căn bản không có cách nào mở miệng. Sự ngăn cách lâu dài từ trước đến giờ hoàn toàn không dễ gì loại bỏ, ý nghĩ ở cùng Tô Phiếm thật tốt cũng chỉ là chợt loé lên, Tô Trạm căn bản không biết, lần đánh cược này, chính mình có thể thắng hay không?

Mặc dù là như vậy, Tô Phiếm vẫn rất vui, cười đến nỗi đôi mắt cong lên thành hình trăng khuyết, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tuấn tú đều là ý cười. Tô Trạm đột nhiên cảm thấy, Tô Phiếm cũng không có cảm giác cười nham hiểm như vậy như lúc trước, cũng không phải dáng vẻ ủ rũ khiến người khác chán ghét. Sau đó, hắn mở bình thuỷ tinh ra, vươn tay bốc một viên, đưa cho Tô Phiếm, “Anh ăn trước đi, tôi chép tiếp.”

Tô Phiếm vui vẻ mà tiếp nhận viên kẹo, y không biết em trai tại sao trước sau chuyển biến lớn như vậy, nhưng mà có thể cùng em trai hoà bình ở chung một chỗ vẫn luôn là nguyện vọng của y. Tô Phiếm lột một viên kẹo, đưa đến bên miệng của Tô Trạm, cười híp mắt nói: “Kẹo sữa cam mà em thích nhất nè.”

Tô Trạm rũ mắt nhìn viên kẹo trên ngón tay thon dài tinh tế của Tô Phiếm, do dự một lát vẫn là tiến tới, há miệng ngậm viên kẹo vào.

Tô Phiếm chỉ cảm thấy môi của em trai lành lạnh, hình dáng lại trong rất đẹp mắt, môi đỏ răng trắng, giống như là tiểu động vật mới sinh. Đầu lưỡi mang theo sự ấm áp ẩm ướt xẹt qua đầu ngón tay của mình, đụng đến nỗi làm bàn tay và trong lòng y ngứa ngứa.

Tô Trạm ngậm viên kẹo, nghiêng một bên mặt như có điều suy nghĩ mà nhìn Tô Phiếm lại lấy ra một viên kẹo rồi ném vào miệng của y. Cửa sổ ở thư phòng đang mở, làn gió nhẹ thổi qua mang theo mùi vị thơm ngát của cây ăn quả và thực vật của rừng mưa nhiệt đới, làn gió thổi qua làm cho rèm cửa sổ tung bay phất phới, mang theo cả bức tranh Thuỷ Mặc treo trên tường theo làn gió mà phiêu động.

Tô Trạm cảm thấy viên kẹo ngọt ngấy từng chút từng chút thấm vào trong lòng, dường như, hơn một tháng này ở cùng Tô Phiếm chưa từng trải qua những giờ phút an nhàn yên tĩnh như vậy trong 28 năm ở đời trước. Hai người tựa như ước hẹn đều không nói chuyện, đều không muốn phá vỡ sự yên bình khó có được này.

Mục Thiên Chương đứng ở cửa sổ, nhìn hai anh em Tô Trạm.

Hai khuỷu tay tựa vào bàn, chống đầu nhìn em trai; Vóc dáng của Tô Trạm quá thấp đang quỳ trên cái ghế lớn bằng gỗ màu đỏ, lông mi dài giống như chống lại ánh mặt trời sáng rỡ, lại che phủ đôi mắt sáng ngời lại lộ ra vẻ như ngạo mạn và sự bướng bỉnh không để ý tới. Một người rõ ràng là nhỏ bé như thế, lại hết lần này tới lần khác cố gắng duỗi thân thể nhỏ bé, muốn tiến gần tới bàn sách hơn, để dễ dàng viết chữ.

Bầu không khí ngược lại ấm áp hoà thuận khó có được. Dường như, anh em Tô gia không hề bất hoà như lời đồn đãi?

Mục Thiên Chương lúc này vẫn chưa đem Tô Phiếm đặt trong mắt, y mặc dù không phải là con của vợ cả sinh, nhưng từ nhỏ đã được Mục Bách thương yêu, so với hoàn cảnh của Tô Phiếm tuyệt nhiên không giống.

Ngược lại, y rất có hứng thú với Tô Trạm.

Con nít lớn lên xinh đẹp không nói, lúc liếc mắt nhìn mình, nhìn qua kiêu ngạo vô cùng, lại khiến y hận không thể đi tới mà trêu đùa một phen. Nói chung, bé trai đối với món đồ và người mà mình yêu thích có tâm lý khiêu khích.

Chỉ có điều, Mục Thiên Chương vẫn là một đứa con nít, Tô Trạm lại là bề ngoài thì 9 tuổi, nhưng bên trong là gia hoả 28 tuổi, hoàn toàn không đem Tô Phiếm và những đứa con nít bên ngoài đặt trong mắt. Cho nên, đối với Mục Thiên Chương mang theo sự tiếp cận như một loại khiêu khích, trực tiếp coi thường.

“Em bị phạt chép sao? Sao rồi, chép xong chưa? Này, chữ của em thật là xấu a, em trai Tô Trạm.” Mục Thiên Chương hai tay chắp sau lưng đi đến bên cạnh Tô Trạm nhìn một cái, như ông cụ non khắp nơi phê bình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.