Họa Mục

Chương 19: Năm Triệu




Sự tồn tại của Tô Phiếm tuyệt đối là ngoài ý muốn. Mười năm trước, Tô tướng quân làm một cuộc làm ăn lớn, tự mình bảo vệ đoàn ngựa thồ áp tải 10 tấn thuốc phiện từ trong núi sâu ở Miến Điện vận chuyển ra ngoài. Lúc đó, y chính là mang binh đi ra lúc thời kỳ giáp vụ*, đánh chiến nhiều năm, bên kia Đài Loan đã không còn cung, không cho đường lui. Chỉ có mình y mang theo một đám người rời đi, tha hương nơi xứ người ở chỗ này cắm rễ vào, những ngày khổ cực đó, cái gì cũng đều làm qua, cái gì cũng đã ăn qua. Về sau, dứt khoát làm đoàn ngựa thồ bảo hộ việc buôn bán của đội buôn, cũng dần dần làm ra được thành tựu.

*青黄不接:/Thanh hoàng bất tiếp/: Thời kì giáp vụ; thời kì giáp hạt, tháng ba ngày tám (tháng ba ngày tám, thời kỳ giáp hạt, trái cây hạt lúa còn xanh, chưa chín vàng, dễ đói kém)

Lúc đó, y bị mời lưu lại Băng Cốc vài ngày, có người hiểu chuyện tặng cô gái trẻ xinh đẹp cho y, nhìn thanh tú nhưng ngược lại có vài phần ý tứ kết thành vợ chồng. Bất quá Tô tướng quân thương yêu vợ có tiếng, nào ngờ tới buổi tối ngày lên đường vài bình rượu của Nước Nga lót bụng, liền đem người ta làm. Sáng sớm ngày hôm sau, y vô cùng hối hận lập tức liền mang đội ngũ của mình trở về.

Có thể là nhất thời không chú ý, tạo cho cuộc đời của Tô tướng quân có một vết nhơ lớn nhất.

Lúc Tô Phiếm 4 tuổi, cô gái đó mang Tô Phiếm một đường đến Miến Điện, hỏi thăm khắp nơi. Lúc đó Tô Trạm đã ra đời, Tô tướng quân đang chìm đắm trong niềm vui gia đình sum vầy cùng vợ con lại bất kể thế nào cũng không nghĩ đến cư nhiên còn xảy ra chuyện như vậy. Thế nhưng Tô Phiếm mặc dù trắng trắng nõn nõn, nhìn mặt mày lại rất giống với Tô Tướng quân, chỉ là khí chất khác hẳn.

Tô Chính Cương lại vừa giận vừa ân hận vừa sợ hãi, chỉ cho chút tiền rồi đuổi người đi. Lại không nghĩ đến cô nhi quả phụ, ở cái nơi ăn thịt người này căn bản không sống nổi, Tô Phiếm năm sáu tuổi bị mất mẹ, ở ngoài đường lưu lạc ba năm, Chung Ý Ánh lúc này mới biết được sự tồn tại của Tô Phiếm liền khăng khăng mang về nuôi. Hơn nữa trên dưới Tô gia nghiêm cấm bàn tán thân thế của đại thiếu gia. Thế là, sau ba năm, lúc Tô Phiếm lại một lần nữa nghe đến hai chữ gái điếm, ý nghĩ đầu tiên trong đầu là ngu dốt, mờ mịt không biết làm sao, trong lòng trống rỗng lại đau như bị kim châm.

Tô Trạm thấy mặt y tái mét, trong khoảng thời gian này lại đang dưỡng thương cũng không thấy y mập lên, mặt trái xoan càng hiện ra rõ ràng. Trợn tròn mắt nhưng lại không có tiêu điểm mà nhìn mình. Hắn nắm lấy tay của Tô Phiếm buông lỏng xuống, đang nghĩ chính mình có phải đã nói sai cái gì hay không, thế nhưng ngẫm nghĩ lại thì mình cũng không nói sai cái gì a, cũng không phải là gái điếm nuôi sao, cho nên xấu xa đến cực điểm.

Trong lúc mình đang suy nghĩ lung tung trong lòng, Tô Phiếm lại nhẹ nhàng mở miệng, thanh âm dịu dàng trong veo lại hơi chút run rẩy: “Anh không nhớ rõ lắm mẹ của anh. Anh từ nhỏ mỗi ngày đều trải qua rất gian khổ, rất nhiều người đem con bán đi, mẹ của anh cũng không chịu bán anh. Bà ấy cuối cùng bệnh chết, anh mới không có cách nào, một người lưu lạc ở ngoài đường. Thế nhưng anh nghĩ, bà ấy đã bệnh sắp chết rồi mà cũng không chịu bán anh để đổi tiền, ắt hẳn không phải là gái điếm. Em trai, em có thể đừng gọi bà ấy như vậy được hay không, bà ấy đã chết rồi.”

Tô Trạm thấy Tô Phiếm cố gắng bình tĩnh nói ra một đoạn như vậy, đầu tiên là cảm thấy rất kinh ngạc, bởi vì hắn nhớ Tô Phiếm lúc còn nhỏ nói chuyện lí nhí như con muỗi, có thể không nói chuyện thì không nói. Cũng không nghĩ tới, y còn có thể nói chuyện như vậy với mình, thế nào mà sống lại một đời, Tô Phiếm cái tên gia hoả này ngược lại xem ra không giống như đời trước. Đời trước đừng nói là đưa ra yêu cầu với mình, thấy mình liền đi đường vòng. Lại thấy lúc hắn nói đến “gái điếm”, thân thể run lên, sao đó cúi thấp đầu cũng không nhìn mình nữa.

Hơn nữa, hắn còn thật sự không biết Tô Phiếm lúc còn nhỏ đã trải qua một đoạn lịch sử như thế này, đối với đời trước, trong hồi ức lúc Tô Phiếm đến đây, Tô Trạm rất mơ hồ, bởi vì anh trai này quá không có cảm giác tồn tại. Người trong nhà, từ Tô Tướng quân đến người giữ cửa đều vây quanh nhị thiếu gia, đại thiếu gia này có cũng được mà không có cũng không sao. Cho nên, càng không có ai nói với hắn cuộc sống trước kia của Tô Phiếm.

Nhìn thấy dáng vẻ này của y, Tô Trạm chỉ cảm thấy nơi nào đó ở trong lòng vô cùng ê ẩm, vô cùng không được tự nhiên. Lại chưa bao giờ trải qua cảm giác như thế này, chỉ cảm thấy phiền não vô cùng, chạy đến trước mặt mình giả bộ đáng thương gì chứ! Lão tử lúc đáng thương nhất, chính là do anh tạo thành. Nhưng mà, nghĩ đến dáng vẻ lúc đó của Tô Phiếm, dù sao cũng chỉ là đứa con nít 10 tuổi, hắn lại chỉ có thể nghẹn ra một câu: “Tôi cũng không thích nói đâu!”

Tô Trạm không nghĩ đến, đời trước mình nói nhiều lời như vậy, mà Tô Phiếm lại là lần đầu tiên đưa ra lời kháng nghị — Lúc còn nhỏ, Tô Phiếm chỉ biết mím môi nghe hắn nói lời nói hạ thấp giá trị người khác như thế này, không nghĩ đến, cái tên này trong lòng vẫn là phản kháng, Tô Phiếm như vậy ngược lại là khiến cho Tô Trạm cảm thấy có chút ngạc nhiên.

Chỉ bất quá kẻ thù gặp nhau đặc biệt đỏ mắt, Tô Trạm không có nói gì nữa, trừng mắt nhìn anh trai của mình một cái, cầm lấy quả bóng đi khỏi.

Tô Phiếm nhìn em trai 8 tuổi này, người thì nho nhỏ, lại giả vờ khí thế hung hăng đầu cũng không quay lại rời đi. Y biết đứa em trai này có lúc rất là ngang ngược vô lý, trên căn bản là khinh thường mình, nhưng mà em trai lớn lên dễ nhìn, đặc biệt là lúc tức giận, khuôn mặt nhỏ nhắn vặn vẹo, lông mi giương lên, rất giống búp bê xinh đẹp đầy sức sống, quả thực rất đáng yêu.

Tô Phiếm bơ vơ cô đơn rất lâu đều chỉ có một mình, đối với em trai, y thật lòng hy vọng em trai có thể đối xử tốt với y, gọi y là anh trai.

++++

Tô tướng quân đánh trận đại thắng trở về, mà sinh nhật 9 tuổi của Tô Trạm cũng gần đến. Tô Chính Cương cùng vợ cùng nhau tính toán, quyết định làm một bữa tiệc sinh nhật tưng bừng náo nhiệt cho Tô Trạm. Đương nhiên, Tô Chính Cương ngoại trừ dự định làm tiệc sinh nhật cho con trai ra, đương nhiên cũng có tính toán. Đợt này, Tô Chính Cương đem Đảng Cộng Sản Miến Điện đuổi đi, đến dựa vào địa phương phía Bắc mà đi, mà địa bàn trống ra, Chính phủ Miến Điện không rảnh chú ý, một đám sĩ quan cấp cao, thổ phỉ, thổ ty rục rịch ngóc đầu dậy. Mặc dù Tô Chính Cương biết rõ mình là chủ lực đánh chiến, thế nhưng lợi ích phân phối sau khi chiến đấu cũng không được bỏ qua.

Ở nơi đây chỉ có chiếm lấy càng nhiều địa bàn, mới có nghĩa là bạn có nhiều đội ngũ hơn, càng nhiều cơ hội để phát triển thực lực của bản thân. Nếu muốn không bị chiếm đoạt, chỉ có thể không ngừng lớn mạnh.

Tô Trạm nghe được tin tức này khi đang ăn cơm, hắn lập tức nghĩ đến mình lúc còn nhỏ không hề trải qua sinh nhật rầm rộ sôi nổi như vậy. Lại nghĩ đến nếu như thật sự là làm tiệc sinh nhật cho mình lại mời đến một đống người, như vậy Mục Uy khẳng định có thể đến!

Mục Uy đời trước duy nhất là người bạn cuối cùng vẫn bằng lòng vươn tay ra giúp đỡ, Tô Trạm từ sau khi sống lại, liền có khát vọng đi gặp y. Mặc dù, lúc đó mình vẫn như cũ là một đứa con nít sắp làm sinh nhật 9 tuổi.

Thế là, vừa nghe đến điều này, hắt liền buột miệng thốt ra: “Vậy Mục Uy cũng sẽ đến sao?” Tô Chính Cương bị con trai hỏi như vậy liền sửng sốt, suy đi nghĩ lại hồi tưởng một chút: “A Trạm, Mục Uy là ai? Cha sao lại chưa từng nghe nói đến người này?”

“Con trai của Mục tướng quân.” Tô Trạm khó hiểu, người cha này sao lại ngay cả con trai của Mục Bách cũng không nhớ. Lúc hắn chết, thế lực lớn nhất của vùng Tam Giác Vàng, một phía là đội ngũ các tướng lĩnh còn sót lại của Quốc dân đảng do Tô tướng quân lãnh đạo, mà một phía khác chính là thủ lĩnh của quân tự vệ Đạn Bang, Mục Bách – người địa phương Đạn Bang, ông cùng Tô gia và một thế lực khác phân làm ba. Tô Trạm đời trước đối với Mục tướng quân không có ấn tượng gì, thế nhưng lại có mối quan hệ rất tốt với con trai Mục Uy mà ông cực kỳ yêu thương.

Tô Chính Cương vò đầu bứt tai nghĩ không ra: “Chưa từng nghe nói qua Mục tướng quân nào cả, ngược lại có con trai của thổ ty, Mục Bách. Gần đây đúng là đang kêu gọi đội ngũ mua vũ khí bồi dưỡng bảo hộ thương đội. Hơn nữa, y có đoàn ngựa thồ của chính y.”

Tô Trạm lúc này mới bừng tỉnh đại ngộ, xem ra, lúc mình còn nhỏ, thế lực của Mục Bách này còn chưa bành trướng đến lớn như vậy. Hồi phục lại liền cúi đầu thấp an an tĩnh tĩnh mà ăn cơm.

Tô Phiếm đột nhiên mở miệng hỏi: “Em trai sắp đến sinh nhật rồi, là ba ngày sau phải không?”

“Đúng vậy, A Phiếm đến lúc đó phải giúp mẹ cả, đến ngày đó trong nhà sẽ rất bận rộn. Con phải trông chừng em trai.” Chung Ý Ánh gắp một đũa đồ ăn cho Tô Phiếm, rất là từ ái mà nói. Đứa nhỏ này, trong mắt nàng, ngoan ngoãn khéo léo khiến người ta đau lòng.

Tô Phiếm rất là thận trọng mà gật gật đầu: “Con sẽ trông nôm em trai thật tốt, sẽ không để em đi dọc nước.” Dứt lời còn len lén nhìn Tô Trạm một cái.

Tô Trạm thấy dáng vẻ của y ăn không nói có, mũi “hừ” một cái, mặc kệ y. Lại bị Chung Ý Ánh giáo huấn một trận.

Hắn cảm thấy chính mình thật nên cách Tô Phiếm xa một chút, thật con mẹ nó mỗi lần dính đến y là không có chuyện gì tốt.

Tô gia từ trên xuống dưới chuẩn bị ba ngày, cuối cùng cũng đem tiệc sinh nhật của Tô Trạm bài trí ổn thoã. Tô Chính Cương vừa lúc đánh thắng trận trở về, bên phía Chính phủ Miến Điện đã bàn bạc xong, lại hung hăng đả kích Đảng Cộng Sản Miến Điện, trong khoảng thời gian ngắn, danh tiếng lừng lẫy hơn lúc trước rất nhiều. Lại bởi vì nữ chủ nhân của Tô gia khiêm tốn thành thói quen, khó có được trường hợp như vậy, thế là các nhân vật lớn nhỏ lần lượt xách theo lễ vật đến tiệc sinh nhật của Tô tiểu thiếu gia.

Tô Trạm bị Chung Ý Ánh lôi kéo cùng Tô Phiếm cùng nhau trang điểm một chút. Hai người đều mặc âu phục quần sóoc, áo sơ mi trắng, lưng mang dây nịt, mang giày da màu đen, rất có phong thái của tiểu thiếu gia. Chung Ý Ánh kéo hai đứa nhỏ đến trước gương, mỉm cười nói: “Nhìn hai tiểu thiếu gia của nhà chúng ta xem, thật sự là thần sắc rạng rỡ. Để mẹ nhìn xem, trong lòng thật sự rất thích.”

Tô Phiếm bị nói đến rất là ngượng ngùng cười cười, mắc cỡ mà nhìn mẹ cả, lại nhìn Tô Trạm bị kéo chung, giống như hai con búp bê đồ chơi trong cái hộp âm nhạc miệng đối miệng hôn môi, đương nhiên em trai của mình giống tiểu búp bê nam sinh, thế là mang theo âm thanh của con nít trong veo thích thú nói: “Em trai xinh đẹp nhất.”

Tô Trạm kéo khuôn mặt nhỏ nhắn, xoay xoay đầu, cố gắng hết mức cách Tô Phiếm xa một chút, hắn thật sự là chịu không nổi cách kẻ thù của mình gần như vậy.

“Được rồi, A Phiếm, hôm nay phải ra dáng anh trai, cẩn thận dắt theo em trai. Mẹ cả đi chào hỏi quan khách.” Chung Ý Anh đem tay của Tô Trạm đặt vào tay của Tô Phiếm: “A Trạm, hôm nay phải nghe lời của anh, nhớ chưa?”

Tô Phiếm nắm tay nhỏ bé của em trai, một trận ấm áp trong lòng.

Mà Tô Trạm, thấy mẹ đã đi xa, lập tức rút tay ra. Giẫm giẫm giẫm đi xuống lầu, hắn hôm nay cũng không rãnh rổi mà cùng anh trai này của mình lãng phí thời gian. Tô Trạm trong lòng nghĩ, ta phải đi nhìn Mục Uy!

Tô gia bình thường rất là yên tĩnh hôm nay ngược lại náo nhiệt vô cùng. Sau khi Tô Trạm sống lại, lần đầu tiên thấy cảnh tượng người đông nghìn nghịt như vậy, trong khoảng thời gian ngắn, ngược lại thật đúng là thoát khỏi trạng thái phân ly của trận trước, tìm được cảm giác sống lại với đời. Chỉ có điều khi thấy người càng lúc càng nhiều, người làm cũng bận rộn đi tới đi lui. Lại đột nhiên cảm thấy, bữa tiệc sinh nhật này thật sự quá ồn ào. Chỉ có Tô Phiếm vẫn một tấc cũng không rời mà ở bên cạnh mình.

Tô Phiếm không chỉ dự định hôm nay phải trông nôm em trai thật kỹ, y còn rất muốn cứ như vậy mà nắm tay em trai, dắt em trai ở bên cạnh mình. Cái quần sóoc nhỏ, cái áo sơ mi nhỏ mà em trai mặc ngày hôm nay thật sự là đáng yêu vô cùng, lông mi dài, đôi mắt to, chớp chớp nháy nháy. Đương nhiên, y cảm thấy vẻ mặt lạnh lùng trên khuôn mặt của em trai hoàn toàn có thể bị xem nhẹ. Tô Phiếm biết em trai sẽ không để cho y nắm tay, thế là chỉ có thể từng bước từng bước dán sát hắn.

Tô Trạm mạnh ngẩng đầu lên nói: “Anh nếu như lại theo tôi, anh có tin tôi đem anh ném xuống ao hay không?”

Tô Phiếm bị hắn đột nhiên ngẩng đầu lên doạ cho nhảy dựng. Không còn cách nào, đành phải đứng bên cạnh cầu thang, nhìn chằm chằm bóng dáng nho nhỏ của em trai. Tô Trạm bên này vừa quăng Tô Phiếm, lại bị cha của mình bắt lại. Sau đó, một đám người mang theo những lời ngon tiếng ngọt như ong vỡ tổ mà vây quanh mình.

“Tô nhị thiếu nhìn tướng mạo này thật sự là tài hoa xuất chúng a!”

“Nhân trung long phụng, nhân trung long phụng, Lão Tô a, đứa con trai này của anh chắc chắn hơn hẳn lão đại thô to ông rồi!”

“Quả nhiên là hổ phụ sinh hổ tử, Tô tướng quân, chúc mừng a chúc mừng!”

Tô Trạm bị cha của mình ôm trên tay, nhìn một đám người xung quanh nước miếng văng tung toé, chỉ nhìn bộ dạng con nít mới 9 tuổi này của mình còn có thể nhìn ra thành tựu như vậy sao? Đều là lời giả dối! Ngẫm lại mình ở đời trước sống bừa bãi 28 năm, hắn nếu là cha của mình, thà rằng con trai vừa sinh ra liền trực tiếp bóp chết.

Mà những người trước mắt này, lúc mình lâm vào cảnh khó khăn, không một người nào đi ra cứu trợ. Nói là đem mình làm con cháu, làm đến nỗi so với ai cũng cự tuyệt. Ví dụ như Thái sư trưởng đang nhìn mình đầy từ ái này, không chỉ không giúp đỡ, ngược lại còn bỏ đá xuống giếng đem chỗ ẩn thân của mình khai cho Tô Phiếm, lại ví dụ như Phùng quân trưởng, lúc đầu hung hăng châm chọc một phen đem chính mình đuổi ra ngoài.

Chính mình đổi một đời, Tô Trạm giờ khắc này chắc chắn đã châm chọc khiêu khích một phen, sau đó phất tay áo rời đi.

Hắn đời trước sống tuỳ ý quen rồi, con trai trưởng của Tô tướng quân, ai dám nói hắn không lễ phép? Thế nhưng sống lại một đời, nếu như lại cứ như vậy mà đắc tội người khác như đời trước, vậy Tô Trạm cảm thấy mình không bằng trực tiếp chết ở trong ao luôn cho rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.