Hoa Minh Nguyệt Đứng Lại!

Chương 39: Bị đại tiểu thư coi trọng




Dịch: Độc Hành

Nhóm dịch Phàm Nhân Tông

Nghĩ đến đây, Hàn Lập nhấc tay khẽ vẫy, trong miệng khẽ nói một tiếng "Nhanh".

"Vù" một tiếng!

Một đạo quang mang hỏa hồng bỗng nhiên lóe lên, một thanh tiên kiếm hỏa thuộc tính liền bắn ra, giống như đuôi hỏa giao bay lượn một vòng quanh mật thất, sau đó bắn nhanh tới hắn.

Lúc này, Hàn Lập đưa tay vỗ một cái vào dưới đáy hồ lô huyền thiên, hồ lô xanh biếc lập tức quay tít một vòng, miệng hồ lô phun ra một đạo lục quang cuốn tới, đón lấy hỏa kiếm.

Tiên kiếm hoả diễm bị lục quang quấn quanh, lập tức đình trệ ở nơi đó, hỏa diễm mặt ngoài nhanh chóng tiêu tán không thấy.

Hàn Lập thấy tình hình này, nao nao, hiển nhiên một màn trước mắt tựa hồ không khác so với lúc trước.

Suy nghĩ một lát, hắn bắt kiếm quyết một lần nữa, thử khống chế phi kiếm tránh thoát lục quang khống chế.

Kết quả, hoả diễm trên thân kiếm vừa mới bốc lên, một tia sáng màu xanh sẫm trong nháy mắt từ trong hồ lô bắn ra, "Két" một tiếng, đánh nó thành phấn vụn.

Chỉ thấy tàn kiếm cháy hoả diễm hừng hực nóng bỏng, liền bị tia sáng hủy diệt vỡ nát ra, hết thảy uy lực chưa kịp phóng thích ra đã bị đạo lục quang quấn lấy, kéo toàn bộ vào trong hồ lô.

Một màn biến hoá này xảy ra thật sự quá nhanh, đến mức Hàn Lập sau một hơi mới phản ứng, vội vàng thả thần thức thăm dò vào trong hồ lô, kiểm tra.

Kết quả trong không gian tầng hai của hồ lô huyền thiên, hắn phát hiện tung tích chuôi tàn kiếm hỏa thuộc tính này.

Chuôi tàn kiếm này đang bị viên cầu màu xanh lá hút vào giữa, hơi rung rung, xoay chầm chậm, trên đó có lốm đa lốm đốm quang mang óng ánh lưu tán ra.

Đây là... Linh lực trên thân nó đang bị tách ra từng điểm, hấp thu vào bên trong vách, trả lại cho hồ lô huyền thiên.

Càng làm cho Hàn Lập kinh ngạc là, hư không bên ngoài viên cầu màu xanh lá có một điểm sáng tinh hỏa xích hồng đang treo lơ lửng, trên đó có một ít chấn động lực lượng pháp tắc hỏa thuộc tính truyền ra.

Hiển nhiên, chuôi tiên kiếm hỏa thuộc tính ẩn chứa lực lượng pháp tắc cũng không bị hồ lô hấp thu, cứ như vậy tồn trữ.

Lần này, nghi vấn trong lòng Hàn Lập lại tăng thêm mấy phần, muốn thử lần nữa xem rốt cuộc thần thông hồ lô huyền thiên này có biến hóa gì?

Thế nhưng vào lúc này, lông mày hắn bỗng nhiên nhảy một cái, tâm thần từ trong hồ lô thu lại, ánh mắt hơi đổi nhìn về phía mật thất ngoài cửa, nói nhỏ một chữ "Tỉnh?"

Dứt lời, hắn vung tay thu hồi hồ lô huyền thiên lại, đứng dậy ra khỏi mật thất, đi vào phòng Ma Quang trước kia.

Vừa vào cửa, Hàn Lập liền thấy Ngu Tử Kỳ đang chống đỡ thân thể, muốn ngồi dậy, nhưng toàn thân tựa hồ không làm gì được, thủy chung vô pháp ngồi dậy.

"Ngu đạo hữu đừng có gấp, thức hải ngươi bị hao tổn nghiêm trọng, thần hồn bất ổn, hiện tại nhất định cảm thấy trời đất quay cuồng, làm sao có thể ngồi dậy được?" Hàn Lập đi tới phía trước, đỡ bả vai để gã nằm xuống lại.

"Là Lệ đạo hữu cứu ta? Lúc trước kỳ thật thần hồn đã yên ổn một chút, loáng thoáng cảm nhận được ngươi, nhưng lại một mực vô pháp tỉnh lại, cũng không thể nói một tiếng tạ ơn với ngươi." Ngu Tử Kỳ nói chuyện ngược lại hết sức trôi chảy, chỉ là thần thái trong mắt thiếu hụt, có vẻ hơi phiêu hốt bất định, vẫn không thể tập trung chuẩn xác trên khuôn mặt Hàn Lập.

"Không cần phải cám ơn, ngươi còn nhớ là người phương nào tập kích không?" Hàn Lập khoát khoát tay, vẻ mặt nghiêm túc hỏi.

"Vấn đề này khi ta bắt đầu khôi phục ý thức cũng nhớ lại dần, nhưng không có đáp án nào, chỉ mơ hồ nhớ người kia muốn ép hỏi ta tin tức một người trong cốc, nhưng cụ thể hỏi ai, ta cũng không nhớ ra..." Thần sắc biến hoá trên mặt Ngu Tử Kỳ không rõ ràng, tựa hồ ngay cả mình từng bị đối xử tàn khốc cũng không nhớ nổi, chỉ chậm rãi lắc đầu, nói.

Sau khi Hàn Lập nghe xong, hơi nhíu mày, trong lòng thậm chí còn phỏng đoán, tin tức người được hỏi trong miệng vị kia, có phải là mình không?

Dù sao mình không chỉ có tên trên "Tru Tiên bảng" của Thiên Đình, còn là thành viên Luân Hồi điện, tu luyện Luyện Thần Thuật, bất luận cái nào, cũng đủ để khiến cho Thiên Đình muốn trừ khử cho thống khoái.

Trước đây mình mai danh ẩn tích rời khỏi Bắc Hàn Tiên Vực, quan hệ với Luân Hồi điện cũng không quá sâu, vẫn thông qua các loại thủ đoạn che giấu khí tức cùng sát khí bản thân, đã ẩn nấp lánh đời ở Nhàn Vân sơn này, lúc này mới sống an ổn qua mấy trăm năm.

Nhưng theo tình hình trước mắt, có trời mới biết mình còn tiếp tục ẩn giấu hay không.

"Không biết từ lúc ta bị tập kích đến bây giờ, đã qua bao lâu?" Ngu Tử Kỳ ổn định tâm thần, hỏi.

"Không quá lâu, bất quá mới hơn năm năm mà thôi." Hàn Lập thu hồi suy nghĩ, đáp.

"Nguyên lai ta ngủ mê man đã năm năm... Thật làm phiền Lệ đạo hữu, phần ân tình cứu mạng cùng chú ý bảo vệ, không biết làm thế nào mới có thể trả nợ..." Sau khi Ngu Tử Kỳ nghe xong, trầm mặc một hồi lâu, cảm khái nói.

"Ta cũng không dám độc chiếm phần ân tình này, trên thực tế năm năm trước người phát hiện sớm nhất cũng cứu hộ ngươi chính là Mạc tiên tử, nếu không có nàng, ngươi cũng không chống đỡ nổi cho đến khi ta tới cứu. Mà năm năm qua, nàng cũng thường xuyên lui tới đây thăm ngươi." Khoé miệng Hàn Lập khẽ nhếch lên, nói.

"Mạc Vô Tuyết... Nàng thực?" Ngu Tử Kỳ nghe vậy, sắc mặt biến hóa, có chút thất thố nói.

"Ta lại gạt ngươi sao?" Hàn Lập hỏi ngược lại.

"Tự nhiên không thể, tự nhiên không thể... Nhưng là..." Ngu Tử Kỳ thì thào nói ra, thanh âm nhỏ lại.

"Tu hành đại đạo ngươi cũng có thể buông xuống, con đường nhỏ tình cảm vì sao do dự như vậy? Thế nào, còn muốn để Mạc tiên tử chủ động biểu lộ cõi lòng với ngươi, trái lại đuổi theo cầu ngươi phải không?" Hàn Lập thấy thế, có chút không nhịn được, nói thẳng.

"Đương nhiên không phải là..." Ngu Tử Kỳ vội vàng nói, gã nào muốn như vậy.

"Ngươi suy nghĩ lại một chút, nếu lúc này chúng ta không thể cứu ngươi trở về, đối với chuyện Mạc tiên tử, người hối hận dứt khoát là ngươi đó?" Hàn Lập lại hỏi.

Về chuyện tình cảm, tuy hắn không trải qua nhiều, nhưng cũng biết nam nhi sinh thành, tự nhiên phải dũng cảm không sợ một chút, tất nhiên lòng đã muốn thì nên phấn khởi tiến lên.

Năm đó đối với Nam Cung Uyển, hắn không chỉ như thế này?

Ngu Tử Kỳ nghe vậy, lại trầm mặc một hồi lâu, cuối cùng từ đáy lòng nói ra một câu: "Một câu Lệ đạo hữu kinh động người trong mộng, thụ giáo..."

Hàn Lập thấy gã tỉnh ngộ, cũng dừng lại, không cần phải nhiều lời nữa.

Hắn để gã ăn vào một khỏa đan dược có ích cho thần hồn, dặn dò gã hảo hảo tĩnh dưỡng, sau đó hắn liền rời đi.

Ngu Tử Kỳ đã hiểu khúc mắc, nhưng gã lại càng lo lắng thêm.

Sau một tháng, Ngu Tử Kỳ quyết định trở lại động phủ mình tĩnh dưỡng, Hàn Lập cũng bắt đầu chuẩn bị rời khỏi Nhàn Vân sơn, thậm chí rời khỏi Hắc Thổ Tiên Vực.

Trong nháy mắt, lại qua mấy năm.

Trong Phù Vân Sơn, tình huống tu sĩ bị tập kích hoặc là mất tích càng ngày càng nghiêm trọng, cũng không còn yên ổn an bình như trước, bắt đầu có tu sĩ ẩn cư rời đi.

Lúc này Hàn Lập đã thu sạch sẽ các thứ trong động phủ từ lâu, tính cả các khí cụ bố trí pháp trận trong động phủ.

Hắn đã sớm có tâm tư rời khỏi nơi này, nhưng vì tránh làm người khác để ý nên cũng chưa đi.

Nhưng bây giờ tựa như có không ít người bắt đầu rời khỏi Phù Vân sơn mạch, giờ phút này hắn rời đi, chắc hẳn cũng sẽ không khiến người khác chú ý đặc biệt.

Đương nhiên nếu có người nào bám theo mình, bản thân cũng không ngại tìm một chỗ yên tĩnh, dùng phương thức nguyên thủy nhất, làm cho đối phương vĩnh viễn không cách nào mở miệng.

Hàn Lập ở trong mật thất nhắm mắt dưỡng thần một lát, sau đó liền rời khỏi động phủ, đi đến đình nhỏ bên hồ mà ngày thường bọn người Nhiệt Hỏa Tiên Tôn thường tụ họp.

Điều làm hắn kinh ngạc chính là, lúc này Nhiệt Hỏa Tiên Tôn, Cảnh Dương thượng nhân đều có mặt trong đình, tựa hồ đang thảo luận cái gì đó, thần sắc đều nặng nề.

Ngu Tử Kỳ cũng ở trong đó, sắc mặt thoạt nhìn vẫn còn tái nhợt, Mạc Vô Tuyết thì đứng ở bên cạnh gã, hai người đang thấp giọng nói gì đó.

Thấy Hàn Lập đi tới, mấy người ngừng nói chuyện với nhau.

"Lệ đạo hữu, ngươi vừa vặn tới, chúng ta đang muốn đi tìm ngươi." Cảnh Dương thượng nhân vẫy tay, nói.

"Há, không biết mấy vị đạo hữu đang thảo luận cái gì?" Hàn Lập gật đầu chào mấy người, xem như bắt chuyện qua, cất bước đi vào trong đình.

"Bây giờ thế cục trong cốc càng khó hiểu, mới tháng trước lại có ba vị đạo hữu bị tập kích, một người trong đó thậm chí vẫn lạc." Sắc mặt Đoạn Dữ Tai ngưng trọng nói.

Hàn Lập nghe vậy, nhíu mày.

Vì không muốn bị người chú ý tới, những năm gần đây hắn đều đóng cửa động phủ không ra ngoài, cũng không có ý dò xét nguyên nhân náo động Phù Vân sơn mạch.

Hiện tại xem ra, tình huống Phù Vân sơn mạch so với hắn nghe được càng thêm hỗn loạn.

"Đúng vậy a, hiện tại Phù Vân sơn mạch đã không còn như lúc trước, chúng ta đang thương nghị làm thế nào để tránh cuộc phong ba này." Nhiệt Hỏa Tiên Tôn thở dài, tiếp lời nói.

"Nhiệt Hỏa đạo hữu có tính toán gì không?" Hàn Lập nhìn Nhiệt Hỏa Tiên Tôn một chút, hỏi.

"Ta có thể có tính toán gì, muốn nhàn hạ ngược lại phiền phức càng nhiều. Tại hạ định đi đầu trở về tông môn, nơi đó có lẽ còn an toàn hơn một chút." Nhiệt Hỏa Tiên Tôn cười khổ một tiếng, nói.

"Tại hạ cũng định tạm thời rời đi một khoảng thời gian, tiến về Gia Vân thành, nơi đó có mấy vị đạo hữu quen biết, tạm thời ở nhờ một đoạn thời gian." Đoạn Dữ Tai cũng thở dài, nói.

"Lệ đạo hữu có tính toán gì không?" Cảnh Dương thượng nhân nhìn về phía Hàn Lập.

"Mặc dù không nỡ rời khỏi Dã Hạc Cốc, bất quá có câu quân tử không đứng dưới tường sắp đổ, Lệ mỗ cũng giống như chư vị, ta cũng định rời đi." Hàn Lập tỏ vẻ không nỡ nói.

"Lệ đạo hữu đã có chỗ chưa? Nếu tạm thời chưa có, không bằng đến Bách Tạo sơn, phương diện an toàn tại hạ cam đoan tuyệt đối, đạo hữu nếu có yêu cầu khác, cứ việc nói, tại hạ ắt sẽ dốc toàn lực thỏa mãn." Cảnh Dương thượng nhân nói ra, ý đồ lôi kéo Hàn Lập lần nữa.

Thân phận Cảnh Dương thượng nhân, những năm này gã cũng nói cho bọn người Nhiệt Hỏa Tiên Tôn, ngược lại đám người cũng không lo lắng an toàn cho gã.

"Đa tạ Cảnh Dương đạo hữu, Lệ mỗ đã có chỗ, tạm thời vẫn chưa có ý định tiến về quý tông." Hàn Lập hiểu rõ tâm tư Cảnh Dương thượng nhân, từ chối nói.

"Tốt a, ngày sau nếu đạo hữu cải biến chú ý, tùy thời có thể đến Bách Tạo sơn tìm ta." Cảnh Dương thượng nhân tiếc nuối nói.

"Ngu đạo hữu cùng Mạc đạo hữu, còn hai vị đây?" Nhiệt Hỏa Tiên Tôn hỏi.

Mạc Vô Tuyết lẳng lặng nhìn chung quanh Dã Hạc Cốc, không có trả lời.

Ngu Tử Kỳ lại nhìn khuôn mặt thanh tú Mạc Vô Tuyết, muốn nói lại thôi.

"Ngu đạo hữu, còn có Mạc tiên tử, nếu như tạm thời không có chỗ đi, cũng có thể trước tới Bách Tạo sơn, ta có thể giới thiệu cho hai vị một chức vụ tại Bách Tạo sơn, không có nguy hiểm gì, cũng sẽ không quá bận rộn." Cảnh Dương thượng nhân nhìn Mạc Vô Tuyết, lại nhìn Ngu Tử Kỳ, vừa cười vừa nói.

"Đa tạ Cảnh Dương đạo hữu, bất quá tiểu nữ tạm thời vẫn không hề có ý định rời đi." Mạc Vô Tuyết lắc đầu, nói.

Nghe lời này, tất cả mọi người đều tỏ vẻ ngoài ý muốn, chỉ có Ngu Tử Kỳ không đổi sắc, tựa hồ đã biết từ sớm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.