Hoa Miêu Miêu

Chương 60: Người tới, mang ra ngoài cho chó ăn!




Trong miếu từ âm u, không khí ẩm ướt với hàng đống quan tài, vốn đã khiến người rùng rợn, giờ lại cộng thêm tiếng động của nắp quan tài, càng khiến người tán hồn khiếp vía.

Bách Lý Hùng Phong rùng mình, toàn thân nổi gai ốc, một luồng khí lạnh từ dưới đáy lòng dâng lên.

Chàng thoáng biến sắc mặt, lạng người dịch bước, dựa lưng vào cánh cửa, nắm chặt ngọn Huyết Địch trong tay, ngưng thần nhìn nắp quan tài đang chầm chậm xê dịch.

Trong gian sương phòng tĩnh lặng, tiếng ma sát của gỗ với những chiếc đinh hoen gỉ lại càng thêm rùng rợn khôn tả.

Mắt thấy chiếc nắp quan tài từ từ đưa lên cao, ánh sáng từ mắt Bách Lý Hùng Phong chiếu ra cũng càng lúc càng sắc lạnh.

Qua ánh trăng nhàn nhạt từ cửa sổ chiếu vào chiếc quan tài bám đầy bụi, Bách Lý Hùng Phong thầm nhủ:

“Những cỗ quan tài này ít ra cũng có hơn một tháng trời không có người chạm tới, vậy mà cỗ quan tài kia lại có cương thi xuất hiện nghĩa là làm sao? Hay quả thực như lời đồn đại, cương thi có thể cảm hơi người sống mà phục sinh ư?”

Ngay khi chàng đang nghĩ ngợi, tấm nắp quan tài đã rơi bình xuống đất, một cái bóng đen từ từ đứng lên...

Bách Lý Hùng Phong thoạt tiên hết sức sợ hãi, nhưng khi nhìn thấy cái bóng đen nọ xuất hiện trong quan tài thì nỗi sợ hãi hoàn toàn biến mất. Chàng vận đầy đủ chân khí, chuẩn bị khi quái vật nọ trong quan tài có động tĩnh gì, lập tức ra tay tấn công ngay.

Chàng vừa quyết định xong, bóng đen trong quan tài như thể bị gió thổi bay lên, im lìm lướt qua mười mấy cỗ quan tài sắp đặt theo một hàng dài đáp xuống cạnh cửa sổ.

Ánh trăng soi rõ trên mình quái vật, tạo thành một cái bóng dài trên mặt đất.

Bách Lý Hùng Phong đã trông thấy rõ ràng, quái vật từ trong quan tài bay ra là một nữ quỷ tóc dài phủ vai, mình mặc áo tơ đen.

Bởi chàng dựa người vào cạnh cửa, nên cảm nhận thấy một làn hơi lạnh giá từ trên mình quái vật nọ toát ra, cộng thêm thân hình quái vật nhẹ nhàng mảnh khảnh, cho nên chàng tạm thời cho đó là một nữ quỷ nếu như đó là quỷ.

Ánh trăng lờ mờ soi trên mái tóc đen dài và dày mượt của y thị, tựa như một dòng suối chảy dài và khuất vào chiếc áo lụa đen.

Hướng về ánh trăng, nữ quỷ nọ bỗng cất tiếng hú lảnh lót như tiếng rên rỉ của loài dạ kiêu, ngập vẻ thèm muốn cái chết, oán hận cuộc sống và tuyệt vọng về kiếp người.

Bách Lý Hùng Phong theo Tuyệt Trần Cư Sĩ tập nghệ mười tám năm trời, đã học hỏi được hết mọi tuyệt nghệ của Tuyệt Trần Cư Sĩ, đối với môn âm luật nghiên cứu rất sâu xa, nên vừa nghe tiếng hú của nữ quỷ, lập tức cảm nhận được một thứ tình cảm ẩn chứa trong tiếng hú.

Tâm thần chàng bỗng dao động mạnh, bị tiếng hú ai oán bi thương của nữ quỷ khơi gợi đến đỗi cơ hồ không dằn được muốn tự sát lúc này, chàng bỗng có cảm giác khao khát được chết ngay lập tức.

Lòng chàng rúng động, thầm nhủ:

“Loài người lẽ nào lại có tiếng kêu như vậy, dứt khoát đây không phải là âm thanh mà con người có thể phát ra được...”.

- Khạc khạc khạc khạc...

Lại một chuỗi cười từ trong họng nữ quỷ phát ra, Bách Lý Hùng Phong liền nổi gai ốc, đã thấy nữ quỷ chầm chậm quay lại.

Trong khoảnh khắc ấy, chàng đã thấy rõ chiếc áo lụa đen phủ khắp châu thân nữ quỷ bỗng tỏa ra một làn sương lam mờ nhạt.

Đầu óc chàng xoay chuyển nhanh chóng, như một tia chớp lóe lên trong bóng tối, tựa hồ vừa nhận thấy điều chi đó, chàng thấp giọng quát hỏi :

- Nàng là ai?

Nữ quỷ nọ sớm đã phát hiện ra Bách Lý Hùng Phong, sau khi phát ra một chuỗi cười quái dị, lập tức như một con dơi xòe cánh, dang rộng hai tay nhảy bổ tới.

Bách Lý Hùng Phong quát lên một tiếng như sấm rền, mũi chân điểm xuống đất, tung người lên tránh khỏi làn gió lạnh buốt, hai chân trên không liên hoàn tung ra tám cước.

Nữ quỷ nọ thoáng xoay người, bỗng từ trong ống tay áo rộng thùng thình thò ra cánh tay thon thả, đồng thời cất tiếng cười u ám liên tiếp phóng ra ba chiêu điểm vào yếu huyệt nơi bàn chân Bách Lý Hùng Phong.

Trong chớp nhoáng hai người đã lẳng lặng trao đổi với nhau mười chiêu, trong bóng tối vang lên hai tiếng bốp, bốp, hai người vụt tách nhau ra.

Bách Lý Hùng Phong lướt ra ngoài bảy thước, đứng một chân trên cỗ quan tài, nghiêm giọng hỏi :

- Tại sao nàng lại giả làm ma quỷ để dọa người?

Có lẽ chàng sau khi liên tiếp công ra tám cước, thừa lúc nghiêng người đã phóng ra hai chưởng đánh vào lòng bàn tay đối phương, nên đã nhận ra điều chi đó.

Tuy chàng cảm thấy hơi lạnh từ lòng bàn tay đối phương toát ra, nhưng ngay trong khoảnh khắc tiếp xúc ấy, chàng đã nhận ra đó là một bàn tay thon thả và mềm mại, có máu thịt chứ không lạnh cứng như người chết.

Thân hình nữ nhân ấy khựng lại, chậm rãi nói :

- Ngươi đã bị Huyền Minh công của ta đánh trúng, không còn sống được quá ba giờ nữa, dù biết ta không phải là ma quỷ thì có ích gì?

Bách Lý Hùng Phong thở ra một hơi dài :

- Nếu nàng không phải là ma quỷ, vì sao lại ở đây...

Nữ nhân nọ thấy chàng không có vẻ gì là sợ hãi, thoáng ngẩn người, đoạn buông giọng lạnh tanh :

- Có lẽ ngươi tưởng mình võ công cao cường nên tưởng ta dọa dẫm ngươi chứ gì?

Bách Lý Hùng Phong khẽ nhếch môi cười :

- Ta chẳng hiểu cái gì là Huyền Minh công cả, chỉ biết rằng hiện tại ta rất là khỏe khoắn hơn bất kỳ lúc nào.

Giọng nói chàng thấp trầm đầy khí chất đàn ông, khiến nữ nhân tóc dài có một cảm giác hết sức đặc biệt. Nàng ta thoáng ngẩn người, đoạn nói :

- Ngươi thử vận khí qua huyệt Linh Đài, xem phải chăng có chút hơi lạnh...

Bách Lý Hùng Phong bĩu môi :

- Ở trong cái phòng ẩm thấp này toàn thân ta đều cảm thấy lạnh lẽo, hà tất phải vận khí qua huyệt Linh Đài mới cảm nhận được?

Ngưng giây lát lại nghiêm giọng nói :

- Tại sao nàng lại ở đây giả thần mạo quỷ? Chả lẽ lại muốn xa lánh nhân quần, lén luyện tà công gì đó?

Nữ nhân tóc dài nghe chàng nói vậy, bất giác nực cười thầm nhủ:

“Có lẽ hắn ta chỉ là một tên ranh con mới bước chân vào giang hồ, khi nãy thấy bộ dạng lão luyện của hắn, ta tưởng đâu hắn là một tay lão luyện giang hồ ấy chứ!”

Nàng ta lạnh lùng nói :

- Phải chăng là ngươi mới bước chân vào chốn giang hồ? Bằng không chẳng lẽ nào ngươi lại không biết ta là U Linh Quỷ Nữ?

Bách Lý Hùng Phong lắc đầu :

- U Linh Quỷ Nữ? Ta quả thực chưa từng nghe qua danh hiệu này bao giờ?

Nữ nhân tóc dài buông tiếng cười khẩy :

- Quả nhiên ngươi là một tên non nớt mới bước chân vào giang hồ. Hừ! Ngươi mới rời khỏi sư phụ được bao lâu mà lại dám can thiệp vào việc của ta? Ta khuyên ngươi tốt hơn là nên quay trở về hỏi lại sư phụ của ngươi xem!

Bách Lý Hùng Phong thản nhiên :

- Đích thực là ta mới từ trên núi xuống, nhưng hạng người như nàng...

Nữ nhân tóc dài bỗng gắt giọng :

- Hạng người như ta thì sao? Phải chăng là ngươi từ trên Bạch Đà sơn xuống đây?

Bách Lý Hùng Phong buông tiếng cười khẩy :

- Ta từ trên núi nào xuống thì việc gì đến nàng?

Chiếc áo lụa đen của nữ nhân tóc dài bỗng rung động như làn sóng, dưới ánh trăng chênh chếch, mái tóc dài của nàng ta cũng chợt vén ra.

Nàng ta cất giọng gay gắt :

- Nếu như ngươi đúng là từ trên Bạch Đà sơn xuống, đêm nay ta phải moi tim móc gan và ăn luôn bộ óc của ngươi.

Bách Lý Hùng Phong chẳng chút e sợ, đôi mày kiếm của chàng nhướng lên, trầm giọng nói :

- Nàng trốn trong ngôi miếu hoang này để ăn thịt người, hôm nay gặp phải ta cũng coi như đến ngày tận số của nàng...

Chưa kịp dứt lời, nữ nhân tóc dài đã hú vang một tiếng, thân hình đã như cơn gió lốc lao nhanh đến, trong phòng tức thì vang lên tiếng gió vụt vù, bụi cát trên xà nhà lả tả rơi xuống, cả gian phòng mù mịt.

Bách Lý Hùng Phong tả thủ vung lên, ngọn Huyết Địch liền vạch ra một cái bóng mờ ảo, xuyên thủng làn khí kình lạnh buốt, nhắm nữ nhân tóc dài điểm tới.

Phen này chàng chẳng chút nương tay, thi triển toàn những chiêu thức hiểm ác nhất kèm theo tiếng rít lảnh lót, như thể hàng vạn mũi tên máu từ mọi phía bắn vào đối phương.

Nữ nhân tóc dài dường như không ngờ Bách Lý Hùng Phong lại có địch pháp thần diệu như thế này, hơn nữa đối phương lại không hề e sợ Huyền Minh hàn khí của nàng, chẳng chút úy kỵ vung địch xuất chiêu.

Bị làn huyết ảnh chập chùng áp bức, nàng thoáng khựng người, bên tại lại vang lên tiếng địch nhiễu loạn tâm thần, trong khi tâm thần nàng rúng động thì ngọn Huyết Địch của đối phương đã bức đến trước ngực, phủ chụp lên bảy nơi yếu huyệt.

Chiếc áo lụa trên người nàng bỗng rung lên phần phật, di bộ ngửa người ra sau, trong chớp nhoáng vung chưởng ra tạo thành một lớp hàng rào phòng ngự ngay trước mặt không đầy hai thước, ngăn cản hằng hà huyết tiễn đang bắn nhanh tới.

Bách Lý Hùng Phong rung địch điểm liền ba cái, tất cả đề trúng vàn bàn tay nõn nà của đối phương, phụp, phụp, phụp ba tiếng vang khẽ, chàng chỉ cảm thấy ngọn Huyết Địch của mình như thể đánh vào một tảng đá rắn lạnh, chẳng suy suyển chút nào cả.

Bách Lý Hùng Phong sấn tới hai bước, mũi địch rung thành hai vòng cung nhỏ, chân khí dồn vào thân địch, chớp nhoáng lại điểm xuất ba chiêu.

Nữ nhân tóc dài hơi co chân ngửa người ra sau, nhanh nhẹn phóng ra ba làn sóng chưởng.

Nàng biến chiêu chớp nhoáng và phòng thủ kiên cố, có thể nói chẳng còn một khe hở, khiến ngọn trường địch của đối phương chẳng thể xuyên vào được dù chỉ nửa phân.

Bách Lý Hùng Phong tưởng chừng trước mặt là một bức tường thép, chẳng tài nào công vào được, nhất thời tính kiêu ngạo bừng dậy, khẽ quát lên một tiếng thấp trầm, lập tức biến chiêu, Ma Địch thập tam thức liền được thi triển.

Mười ba thức địch chiêu này cũng là do Tuyệt Trần Cư Sĩ đã sáng tạo ra dựa trên âm luật học trong Ma Địch Ngũ Khuyết, toàn bộ địch chiêu đều chứa đựng vô vàn bi phẫn và niềm phấn khích chống lại địch số, chiêu thức ảo diệu và lợi hại khôn cùng.

Địch âm vừa nổi lên, đã thấy huyết ảnh chập chùng tấn công tới tấp về phía đối phương.

Nữ nhân tóc dài bị địch chiêu kỳ diệu và hiểm ác dồn ép, tức thì lùi ra sau hai bước.

Bách Lý Hùng Phong buông tiếng cười khẩy, từ thức thứ nhất Ma Ảnh Tràng Tràng biến sang Huyền Địch Huyết Thần, ngọn trường địch rung lên vô số hình vòng cung, uy lực như thiên quân vạn mã.

Nữ nhân tóc dài hú vang một tiếng, cả người bay lên cao ba thước, mượn vào thế công của địch, bật lùi ra sau hai trượng, bùng một tiếng lưng hướng ra ngoài tông vỡ cửa sổ.

Bách Lý Hùng Phong như bóng theo hình, đuổi theo từ cửa sổ lao ra ngoài.

Mũi chân vừa chấm đất, bỗng thấy mắt hoa lên, bàn tay nõn nà đã im lìm chộp tới trước mặt.

Bách Lý Hùng Phong thoáng giật mình, vội ngửa người ra sau, nhún chân búng người lộn trở về hơn năm thước, ngọn Huyết Địch trong tay lẹ làng vung lên bảo vệ khuôn mặt.

Ngờ đâu chàng vừa đứng yên, nữ nhân tóc dài lại như quỷ mỵ lao tới, bàn tay ngọc chợt biến chưởng thành trảo, năm ngón tay vươn ra chợp vào ngọn Huyết Địch trong tay chàng nhanh như chớp.

Bách Lý Hùng Phong gầm lên một tiếng, ngọn Huyết Địch nhấp nhoáng chui qua kẽ hở giữa năm ngón tay đối phương, thân địch vụt hạ xuống, đánh vào hổ khẩu bàn tay phải của đối phương.

Nữ nhân tóc dài buông tiếng cười khẩy, ống tay áo rộng thình phất lên ảo diệu khôn cùng cuộn về phía ngọn địch, đồng thời bàn tay trái cũng phóng chếch ra chộp vào cổ tay Bách Lý Hùng Phong.

Bấy giờ khoảng cách giữa hai người không đầy ba thước, thủ pháp sử dụng lại là ngón Tiểu Cầm Nã khéo léo, cực kỳ nhanh nhạy.

Bách Lý Hùng Phong hạ thấp tay, năm ngón tay chụm lại chém xuống tả chưởng đối phương, đồng thời rút nhanh ngọn địch, trở phần đuôi thúc vào cổ tay đối phương.

Nữ nhân tóc dài vừa rồi đã lãnh giáo địch chiêu uy mãnh và hiểm ác của Bách Lý Hùng Phong, nên giờ đây toàn dựa vào khinh công thần kỳ của mình mà giành được một chút tiên cơ, sử dụng những đòn cận thân để tấn công đối phương.

Nàng vốn định dùng sở trường của mình để tấn công sở đoản của đối thủ, ý định ấy chẳng phải là dở, song không ngờ Bách Lý Hùng Phong đã được sự khổ luyện mười tám năm của Tuyệt Trần Cư Sĩ, ngoại trừ những môn võ công thuộc tà môn ma giáo, đối với những ngón tiểu xảo Cầm Nã Thủ thuộc đạo gia chính tông cũng đã từng luyện qua.

Do đó trong lúc cấp bách chàng đã thi triển môn Phục Ma Tản Thủ của Không Động và Thập Bát Lộ Tiểu Cầm Nã Thủ của Võ Đang lập tức vô hiệu hóa thế công của đối phương.

Nữ nhân tóc dài tựa hồ không ngờ Bách Lý Hùng Phong ngoài công phu tà môn ra lại còn có võ công của đạo gia chính tông như thế này. Nàng ta thoáng ngẩn người, ống tay áo phải đã bị ngọn Huyết Địch của đối phương đánh chếch tới rách toạc.

Soạt một tiếng, nàng bừng tỉnh, khóe mắt vừa liếc thấy bàn tay trái của Bách Lý Hùng Phong chém tới.

Chưởng phong sắc bén chạm vào cổ tay đau nhói, nàng buông một tiếng cười gằn, cánh tay tả hạ xuống nửa tấc, bốp một tiếng, tả chưởng đã vỗ vào lưng bàn tay đối phương.

Liền cảm thấy một luồng khí kình cuồn cuộn từ bàn tay đối phương toát ra, nàng biến sắc mặt, cánh tay tả tê dại, vội thoái lui nửa bước.

Bách Lý Hùng Phong lúc này như một mũi tên đã kéo căng dây, qua sự va chạm vừa rồi, lập tức bắn ngay ra.

Tả chưởng của chàng vạch thành một vòng tròn lớn trong thinh không, nhắm mặt đối phương vỗ tới.

Nữ nhân tóc dài mắt thấy ngọn thiết chưởng kèm theo kình lực hùng hậu đánh tới, liền biến sắc mặt, bất giác rú lên một tiếng thảng thốt.

Kình phong ồ ạt đã vén mái tóc dài của nàng sang bên, lộ ra đôi mắt đen láy và cả khuôn mặt xanh xao, gầy guộc.

Trong khoảnh khắc ấy, Bách Lý Hùng Phong đã trông thấy gương mặt nhợt nhạt kia, lòng bất giác rúng động, ánh mắt liền trở nên đờ đẫn.

Đôi môi đào run rẩy kia, chiếc mũi nhỏ nhắn xinh xẻo kia, hai con ngươi đen láy dưới đôi mày liễu cong cong kia, phối hợp với mái tóc dài óng ả, khiến gương mặt nhợt nhạt của nàng toát lên một màu sắc hết sức kỳ dị.

Ánh trăng nhàn nhạt soi trên mặt nàng, thấy rõ đôi ngươi đen láy kia đang ánh lên nét sợ hãi đáng thương, khiến Bách Lý Hùng Phong không đành lòng vung chưởng bổ xuống.

Chàng hít sâu một hơi, hai cánh tay lẹ làng hạ xuống, gắng gượng thu hồi chưởng lực sắp phát ra, song cái quyết định cấp thời ấy không thể triệt tiêu hoàn toàn thế công của chàng.

Chưởng thế hạ xuống, tuy tránh khỏi gương mặt nhưng hai bàn tay lại trúng vào vùng ngực đối phương.

Một cảm giác mềm mại chạm vào lòng bàn tay như một dòng điện chạy khắp toàn thân, khiến Bách Lý Hùng Phong rùng mình, vội lướt về sau hơn tám thước.

Thế nhưng thiếu nữ tóc dài vẫn bị dư lực của chưởng thế đánh cho thụt lùi hơn năm bước mới đứng vững lại được.

Ngực nàng tức thì dậy lên một cảm giác dị thường, sau một thoáng ngây ngẩn, mặt liên đỏ bừng lên đến tận mang tai.

Bách Lý Hùng Phong đứng thừ ra tại chỗ, hữu chưởng vẫn đưa thẳng ngang ngực, thờ thẫn như một tượng gỗ.

Cảm giác ấm áp bởi sự va chạm vừa rồi đã khiến lý trí chàng cơ hồ tê liệt. Một thứ tình cảm không thể diễn tả mà chàng chưa từng có trong mười tám năm qua đang nảy nở trong đáy lòng. Ánh mắt tội nghiệp và đôi môi run rẩy kia vẫn hiện rõ trong tâm trí chàng...

Tựa như một cơn thác lũ phá vỡ bờ đê, mối tình cảm trong lòng chàng thoáng chốc đã tràn ngập tâm hồn.

Một bóng dáng mảnh mai dưới ánh trăng, tình cảm ấy mỗi lúc một thêm mãnh liệt, cuối cùng không dằn được buột miệng hỏi :

- Này, nàng tên họ là gì?

Lời vừa thốt ra khỏi miệng, chàng lập tức cảm thấy kinh ngạc bởi những lời lẽ lỗ mãng của mình, vì kể ngay từ thuở bé, chàng đã được sự giáo huấn của Tuyệt Trần Cư Sĩ, đọc nhiều thi thư, hiểu rất rõ đạo lễ tiết, giờ đây lại thốt ra những lời lẽ thô lỗ với một người thiếu nữ, ngay cả bản thân cơ hồ cũng không dám tin.

Thế nên liền đỏ mặt áy náy nói :

- Ý của tại hạ là là xin hỏi phương danh của cô nương xưng hô như thế nào?

Vị cô nương tóc dài nhẹ vuốt lên ngực, đôi môi đào hé nở sững sờ nhìn Bách Lý Hùng Phong. Nàng chỉ cảm thấy tim đập rộn rạo, cõi lòng lịm chết từ lâu đột nhiên sống dậy.

Bao năm trời nay nàng nằm trong quan tài khổ tu Huyền Minh chân khí cơ hồ đã quên mất mình là một người con gái, giờ đây bị bàn tay của Bách Lý Hùng Phong chạm vào ngực, bỗng dưng lại khiến nàng sực nhớ lại chính mình.

Lúc này bị đối phương hỏi một cách đột ngột như vậy, liền bừng tỉnh buột miệng nói :

- Tên tôi là Long Linh Linh...

Bách Lý Hùng Phong thoáng trầm ngâm :

- Long Linh Linh! Ườm, cái tên rất là đặc biệt.

Long Linh Linh tựa hồ như chợt tỉnh, giận dỗi nói :

- Tên họ ta tại sao phải cho ngươi biết chứ?

Bách Lý Hùng Phong thoáng ngẩn người, đoạn mỉm cười nói :

- Nếu cô nương cho rằng tại hạ không nên hỏi thì bất tất phải trả lời, đã trả lời rồi thì tại sao lại như vậy chứ? Vậy há chẳng...

Long Linh Linh tức giận :

- Ngươi là ai? Tại sao ta lại phải cho ngươi biết họ tên?

Lời nói nàng hệt như giọng điệu giận dỗi của một cô bé bướng bỉnh, khiến Bách Lý Hùng Phong bất giác nhớ đến Bạch Hiểu Hà trên Nhật Nguyệt sơn.

Nụ cười trên môi chàng càng đậm hơn, nói :

- Tại hạ họ đôi là Bách Lý, tên là Hùng Phong.

- Bách Lý Hùng Phong?

- Không sai, chính là Bách Lý Hùng Phong.

- Các hạ không phải là người của Vũ Văn Thiên chứ?

- Tại hạ không quen biết Vũ Văn Thiên.

Long Linh Linh ra chiều không tin :

- Chả lẽ các hạ không biết đại danh của Bạch Đà sơn chủ Vũ Văn Thiên ư? Ông ta là Tổng Minh chủ của mười tám kỵ tộc vùng đại mạc, các hạ lại không biết sao?

Bách Lý Hùng Phong lắc đầu :

- Tại hạ quả thực không biết Vũ Văn Thiên, và cũng chẳng biết trong vùng đại mạc có kỵ tộc gì cả!

Chàng gượng cười nói tiếp :

- Tại hạ biệt sư hạ sơn hãy chưa đầy bốn giờ.

- Ồ!

Long Linh Linh thoáng trầm ngâm, bỗng tức giận nói :

- Ai mà tin những lời dối trá của ngươi?

Vừa nói, liếc mắt thấy chỗ rách nơi tay áo, sực nhớ đến cái nhục một chưởng của Bách Lý Hùng Phong vừa rồi.

Nàng bỗng đưa hai tay lên vén tóc, lẹ làng quấn thành một hình tròn, gương mặt xanh xao của nàng liền hoàn toàn lộ rõ dưới ánh trăng sáng.

Gió đêm hiu hắt, đôi ngươi đen nháy của nàng sáng lấp lánh. Nàng chậm rãi tiến tới hai bước, nói với giọng dịu nhẹ :

- Bách Lý Hùng Phong!

Bách Lý Hùng Phong đang lấy làm thắc mắc trước cử chỉ kỳ lạ của nàng, không ngờ nàng lại cất tiếng gọi tên mình, tức khắc tâm thần dao động tưởng chừng như muốn bay khỏi thân xác.

Người chàng thoáng rung động nói :

- Nàng làm gì vậy?

Long Linh Linh không màng đến câu hỏi của chàng, uốn éo thân người, ẻo lả nói :

- Bách Lý Hùng Phong, chàng hãy nhìn vào đôi mắt của thiếp.

Giọng nói của nàng phảng phất như có sức lôi cuốn mãnh liệt, Bách Lý Hùng Phong thoáng ngẩn người, đoạn lập tức vâng lời nhìn vào đôi mắt của nàng.

Ngay khi ánh mắt của chàng vừa tiếp xúc với đôi ngươi lóng lánh của Long Linh Linh, tâm thần liền bị hút chặt.

Long Linh Linh dịu dàng nói :

- Chàng đã mệt mỏi rồi, chàng đi qua bao đoạn đường của cuộc đời, chàng đã bắt đầu chán ngán cuộc sống, hãy đến đây. Chàng hãy từ từ mà đến đây. Thiếp hiểu chàng rất cần được nghỉ, đến nơi thiếp chàng sẽ được ngơi nghỉ thoải mái.

Toàn bộ thần trí của Bách Lý Hùng Phong đều đã chìm đắm trong mộng ảo mông lung, trong cảm giác của chàng lúc này, duy chỉ có đôi ngươi phát ra ánh sáng tím của nàng mới là một nơi xán lạn, một nơi có thể tìm được sự an nghỉ. Chàng không tự chủ được, cất bước tiến về phía nàng.

Bách Lý Hùng Phong cảm thấy toàn thân bải hoải, ngay cả mấy bước chân đi về phía Long Linh Linh cũng là hết sức khó khăn. Chàng nóng lòng được ngơi nghỉ...

Khóe môi của Long Linh Linh nở một nụ cười lãnh lẽo, dịu giọng nói :

- Chỉ có cái chết mới là sự nghỉ ngơi tốt nhất... Chàng hãy nhắm mắt lại đi! Khi ngủ say chàng sẽ có thể lãnh hội được sự an toàn và sung sướng do cái chết mang đến.

Giọng nói của nàng dịu dàng và ngọt lịm, khiến Bách Lý Hùng Phong không sao cưỡng lại được.

Rèm mi chàng từ từ buông rũ, người chàng lắc lư, toàn thân không còn một chút sức lực, đầu cũng từ từ rũ xuống...

Nụ cười trên môi Long Linh Linh càng đậm hơn, ánh mắt càng sáng hơn, giọng nói cũng càng dịu dàng hơn...

Thốt nhiên keng một tiếng, ngọn Huyết Địch bảy lỗ trong tay Bách Lý Hùng Phong rơi xuống đất, phát ra một tiếng kêu khẽ.

Trong giọng nói dịu dàng kia, tiếng vang này lọt vào tai Bách Lý Hùng Phong chẳng khác nào như tiếng sấm rền, chấn động đến độ thần trí chàng chợt bừng tỉnh.

Ánh mắt đờ đẫn của chàng lập tức rực sáng. Chàng hít một hơi dài, lắc mạnh đầu, thoát ra khỏi sự cám dỗ của thần chết...

Đưa mắt nhìn ngọn Huyết Địch dưới đất, chàng lẳng lặng cúi xuống nhặt lên.

Long Linh Linh không ngờ ngay trong giây phút khẩn yếu nhất lại xảy ra tai biến, trở thành hoài công, để cho tâm thần Bách Lý Hùng Phong thoát ra khỏi sự khống chế của mình.

Nàng thoáng bối rối, lớn tiếng gọi :

- Bách Lý Hùng Phong!

Bách Lý Hùng Phong rúng động tâm thần, vội giở nội công tâm pháp huyền môn chính tông ra giữ vững tâm thần, để mặc cho tiếng gọi dịu mềm của nàng theo gió bay đi.

Long Linh Linh vội vàng dịu giọng nói :

- Chàng hãy nhìn vào đôi mắt của thiếp...

Bách Lý Hùng Phong cười giòn :

- Đôi mắt của nàng thì sao nào? Hẳn không phải có nạm kim cương chứ?

Long Linh Linh tuy trong lòng hết sức kinh hãi. Bởi Bách Lý Hùng Phong đột nhiên trở nên cứng rắn thế này, song nàng vẫn cố gắng tập trung tinh thần, thừa lúc đối phương lên tiếng phân thần, trầm giọng quát :

- Hãy nhìn vào đôi mắt của thiếp, đó chính là hai viên kim cương...

Ngay khi ý niệm của Bách Lý Hùng Phong chưa kịp tập trung, tiếng quát ấy tựa hồ lại phát sinh hiệu lực. Trong cơn mơ màng, Bách Lý Hùng Phong phảng phất như trông thấy đôi ngươi lóng lánh của Long Linh Linh quả giống như hai viên kim cương...

Long Linh Linh vừa thấy điệu bộ chàng như thế, lập tức đổi giọng nói :

- Chàng đã trông thấy hai viên kim cương đó rồi... đó là báu vật ở trong mộng... chỉ nơi cõi chết mới có thể tìm gặp... Chàng có khát khao được chết không?

Bách Lý Hùng Phong chừng như đang đắn đo, thoạt tiên thì gật đầu, sau đó lại lắc đầu, niềm mong mỏi trong ánh mắt chàng biến đổi liên tục, lúc thì sáng tỏ, lúc lại mù mờ, dường như đang chống chỏi cái gì vậy.

Đúng vậy, ý chí của chàng đang đấu tranh với một niềm mong ước hư vô, niềm mong ước đó đang rừng rực như ngọn lửa hồng đang thiêu đốt trong tim chàng.

Chàng đang đứng ở khoảng giữa của sự sinh tồn và tử vong, đó là một sự thử thách và cũng là một sự giày vò với chàng.

Ngay khi chàng gật đầu và lắc đầu, thực ra chàng đã trải qua vô vàn đau khổ, mặc dù ý chí cầu sinh của chàng tạm thời khắc phục được niềm ao ước hư ảo kia, song rất là yếu ớt, khó bề giữ được lâu.

Khóe môi Long Linh Linh lại nở nụ cười nói :

- Nơi cõi chết chỉ có sự yên lành... và những làn sương đêm màu tím... giăng khắp bầu trời... đâu đâu cũng có những hạt kim cương lấp lánh...

Giọng nói u buồn của nàng cuối cùng đã phá vỡ hàng rào phòng bị của Bách Lý Hùng Phong, dần dà đưa chàng vào trong ảo ảnh dật dờ hư vô.

Chàng phảng phất trông thấy cõi chết như hư như ảo, đâu đâu cũng có những hạt kim cương sáng lấp lánh, trong màn sương tím có những linh hồn dật dờ...

Long Linh Linh chầm chậm đưa hữu chưởng lên, từ từ nhích lại gần Bách Lý Hùng Phong, dịu giọng nói :

- Nơi ấy có một tòa cung điện nguy nga, trên nóc lửa cháy ngùn ngụt... đó chính là để nơi tôi luyện linh hồn...

Bách Lý Hùng Phong mặt đầy vẻ khao khát, ngước lên nhìn trời, dường như muốn được xem cái nơi tôi luyện linh hồn kia.

Long Linh Linh giơ cao cánh tay, chầm chậm vỗ xuống đỉnh đầu Bách Lý Hùng Phong.

Ánh mắt nàng như dòng nước mát dịu nói tiếp :

- Chàng có trông thấy phụ thân chàng chăng? Và mẫu thân chàng nữa... họ đều đang ở đấy để tiếp nhận sự tôi luyện... tràn ngập niềm sung sướng...

Đôi mắt mơ màng của Bách Lý Hùng Phong chợt tuôn trào lệ nóng, chàng cố gắng lục tìm, nhưng nào thấy cha mẹ mình ở nơi đâu.

Trong ký ức của chàng, bóng dáng cha mẹ hoàn toàn trống rỗng, chàng chớ hề có chút ấn tượng gì về cha mẹ của mình, cho nên ngay khi đắm chìm trong ma cảnh, chàng bỗng dưng bừng tỉnh.

Chàng cất tiếng thê thiết gọi :

- Cha ơi... mẹ ơi! Hai người đang ở đâu...

Long Linh Linh rúng động cõi lòng, vừa định vỗ tay xuống thì bỗng nghe Bách Lý Hùng Phong quát lớn :

- Nàng định làm gì vậy?

Long Linh Linh giật mình cả kinh, chỉ thấy Bách Lý Hùng Phong nước mắt ràn rụa, tay phải đưa ngang ngọn Huyết Địch trước ngực, tựa hồ chỉ cần nàng vỗ chưởng xuống thì những địch chiêu kỳ ảo khôn lường tất sẽ được thi triển chẳng chút nương tình.

Nàng đau khổ thở hắt ra, người như chiếc lá vàng trong gió, tung người nhảy ngược ra sau chín bước, thờ thẫn đứng nhìn Bách Lý Hùng Phong.

Dưới ánh trăng, trông dáng đứng của chàng vô cùng uy nghi lẫm liệt.

Chẳng hiểu sao, nàng bỗng dưng nhớ lại cái chưởng của Bách Lý Hùng Phong chạm vào ngực vừa rồi, bất giác nóng ran cả người.

Bách Lý Hùng Phong không chú ý đến nàng, chàng đang hoài niệm song thân chưa từng gặp bao giờ, điều ấy khiến chàng vô cùng đau khổ bởi thân thế bi đát của mình.

Long Linh Linh lẩm bẩm :

- Tại sao hắn có thể thoát ra khỏi sự khống chế của Nhiếp Hồn đại pháp của ta nhỉ? Hắn có biện pháp gì?

Nàng suy nghĩ mãi vẫn không sao giải đáp được.

“Chả lẽ tinh thần của hắn mạnh hơn bất kỳ ai khác? Hay là cơ thể hắn có chứa một sức mạnh dị thường?”

Bách Lý Hùng Phong buông tiếng thở dài thậm thượt, lúc này chàng chỉ cảm thấy cơ thể lẫn tinh thần đều hết sức mỏi mệt, chàng khoát tay nói :

- Nàng hãy đi đi, ta cũng chẳng chấp nhất nàng làm gì.

Một vẻ u sầu man mác hiện giữa chân mày, chàng quay người đi vào trong miếu.

Trông theo bóng dáng của chàng sắp khuất vào trong miếu, Long Linh Linh tựa hồ như cảm thụ được một chút gì đó, song nàng không sao hiểu được đó là cái gì.

Gió đêm trong mát hất tung chiếc áo bào đen to rộng của chàng, tà áo phất phơ trong gió, tung lên rất cao, in xuống đất thành một chiếc bóng lay động.

Long Linh Linh đứng thừ như phỗng đá, mắt chòng chọc nhìn vào ngôi miếu tối om. Hồi sau, mắt nàng ánh lên vẻ bi ai, rồi thì hai giọt lệ long lanh đọng trên khóe mắt...

Nàng bị cảm nhiễm bởi Bách Lý Hùng Phong, hay nàng đang hoài cảm về thân thế của mình.

Chẳng rõ thời gian trôi qua bao lâu, trời đã tờ mờ sáng, bỗng có tiếng sáo uất trỗi lên, vô cùng bi thương, đau xót.

Âm thanh thê lương ấy như những chiếc lưới từng lớp quấn chặt con tim nàng, khiến lòng nàng vỡ vụn.

Thật lâu, nước mắt nàng thấm ướt cả vạt áo, nàng chợt bừng tỉnh, tiếng sáo bên tai vẫn dìu dặt bay quyện trong sương sớm.

- Ôi!

Nàng buông tiếng thở dài nào nuột lẩm bẩm.

- Người này vì sao có nỗi bi ai sâu sắc đến vậy nhỉ? Chả lẽ y cũng giống như ta, có một niềm đau chẳng thể nào giãi bày với người khác?

Nàng nghĩ đến tuổi thơ của mình, nghĩ đến những tháng ngày vui sướng trên sa mạc, nghĩ đến người mẹ hiền từ và người cha uy nghiêm.

Tất cả đều đã qua đi, giấc mơ đẹp giờ đã tan nát, dĩ vãng như một con rắn gặm nhấm tâm linh nàng.

Nàng bỗng như điên dại, lao nhanh vào miếu, miệng thét lớn :

- Đừng thổi nữa! Đừng thổi nữa!

Vừa vào đến trong miếu, nàng thấy Bách Lý Hùng Phong đang dựa vào chiếc thần án cũ nát, ngọn Huyết Địch để ngang ngực thổi một cách xuất thần.

Long Linh Linh cất tiếng hỏi :

- Các hạ... các hạ có nỗi đau khổ gì vậy?

Tâm hồn của Bách Lý Hùng Phong đang chìm đắm hoàn toàn trong âm điệu của An Hồn Khúc, không hề nghe thấy câu hỏi của nàng.

Long Linh Linh mím môi, không dằn được thét lớn :

- Thôi đừng thổi nữa! Xin đừng thổi nữa!

Tiếng sáo chợt im bặt, Bách Lý Hùng Phong ngẩng lên ngạc nhiên nói :

- Tại sao nàng chưa đi khỏi đây?

Long Linh Linh thấy vẻ mặt chàng ràn rụa nước mắt và đầy vẻ đau khổ, nàng thở dài rồi nói :

- Vì sao ngươi lại thổi lên những tiếng sáo bi thương như vậy? Chả lẽ cũng có niềm u uẩn như tôi ư?

Bách Lý Hùng Phong lau nước mắt, xẵng giọng :

- Đó là việc riêng của ta, không cần nàng hỏi đến.

Thở hắt ra một hơi, lại nói tiếp :

- Tại sao nàng không chịu đi xa hơn một chút?

Long Linh Linh thoáng biến sắc mặt :

- Người không thích tôi ở bên cạnh phải không?

Bách Lý Hùng Phong ngẩn người, đăm đăm nhìn vào gương mặt nhợt nhạt của nàng, lắc đầu nói :

- Không phải như vậy, chẳng qua hiện giờ tôi không thích có người nào quấy rầy.

Long Linh Linh cười xót xa :

- Tôi cư trú tại đây, cớ sao phải ra đi chứ?

- À, nàng quả ở trong quan tài thật ư?

Chàng thấy trên người Long Linh Linh toát ra một vẻ gì rất đáng thương hại khiến chàng không nỡ xua đuổi, nên lời lẽ cũng tở nên hòa hoãn hơn.

Long Linh Linh ngồi dựa vào góc tường, đưa mắt nhìn Bách Lý Hùng Phong. Gương mặt kiên nghị kia khiến con tim nàng bất giác nhảy một cái thực mạnh, nàng vội vàng ngoảnh mặt đi, lẳng lặng gật đầu.

Bách Lý Hùng Phong trầm ngâm một lát, nói :

- Nàng ở đây luyện môn công phu gì phải không? Phải chăng dựa vào khí âm hàn nơi đây luyện Huyền Minh chân khí?

Long Linh Linh trố to mắt kinh ngạc :

- Sao người lại biết? Tôi chính là đang tu luyện Huyền Minh chân khí đấy!

Bách Lý Hùng Phong mỉm cười, nghiêm chỉnh nói :

- Loại công phu tà môn ấy, luyện lâu sẽ có tác dụng làm thay đổi tâm tính con người, ta thấy nàng đã chịu ảnh hưởng của nó nhiều lắm, hơn nữa...

Chàng lắc đầu tiếp :

- Khi nãy dường như nàng đã sử dụng phép hô hồn gì đó của tà giáo, vậy rất có hại với chính bản thân người đã quy thuật.

Long Linh Linh cải chính :

- Đó là Nhiếp Hồn đại pháp, một môn tuyệt truyền của Ma giáo ở phương Tây, chứ chẳng phải tà thuật gì đâu, chẳng qua là một công phu thao túng tinh thần thôi...

Hai người vừa rồi còn chiến đấu một mất một còn với nhau, giờ đây dường như lại trở thành đôi bạn trò chuyện với nhau một cách thân mật, rõ là kỳ lạ.

Bách Lý Hùng Phong nói :

- Một người con gái luyện loại công phu ấy thì ích lợi gì? Chả lẽ...

Long Linh Linh bỗng ngắt lời :

- Vừa rồi người đã thổi khúc nhạc gì vậy?

Bách Lý Hùng Phong ngạc nhiên :

- Đó là An Hồn Khúc! À này, nàng hỏi chi vậy?

Long Linh Linh vẻ hưng phấn :

- Quả nhiên là khúc nhạc trong Ma Địch Ngũ Khuyết, thảo nào, trên đời này có mấy ai có thể khiến cho tình cảm của tôi bị dao động, và không sợ Nhiếp Hồn đại pháp của tôi, thì ra người là đệ tử của Tuyệt Trần Cư Sĩ, thiên hạ Đệ Nhất Kỳ Nhân năm xưa.

Bách Lý Hùng Phong gật đầu hỏi :

- Còn nàng là ai? Dựa vào đâu mà nàng dám khẳng định ta là...

Long Linh Linh trỏ vào ngọn Huyết Địch trong tay chàng :

- Đó! Đây chẳng phải là ngọn Thất Khổng Huyết Địch năm xưa Tuyệt Trần Cư Sĩ đã dùng đánh bại Hải Thiên song kỳ, Bất Lão Thần Tiên và lão ma Sài Đạt Mộc đó ư?

Nàng xê người tới một chút rồi nói tiếp :

- Khi nãy tôi tưởng đâu chàng là người đến từ Tinh Tú Hải, cho nên...

- Cho nên nàng mới dùng độc thủ như vậy chứ gì? Bạch Đà sơn chủ Vũ Văn Thiên mà nàng đã nói, đó thật ra là ai?

- Chàng không biết ông ta là ai thật ư?

- Ai dối gạt nàng làm gì? Ta vừa mói từ trên Nhật Nguyệt sơn xuống đây.

Long Linh Linh hỏi :

- Chàng có nghe nói đến Thiên Tâm giáo chưa?

- Thiên Tâm giáo?

- Vâng!

Long Linh Linh mắt ánh lên vẻ thù hận.

- Giáo nghĩa của chúng là “Thượng bỉnh thiên tâm, hạ lục nhân tâm”!

Bách Lý Hùng Phong cau mày :

- Rõ là bậy bạ, lẽ ra là “Thượng thể thiên tâm, hạ mẫn nhân tâm” mới đúng! (Trên hiểu lòng trời, dưới thương xót lòng người).

Long Linh Linh căm hận nói :

- Cha tôi chính do Thiên Tâm giáo đã giết chết...

- Nhưng đó có liên quan gì đến Vũ Văn Thiên?

- Bởi vì... tôi hoài nghi chính Vũ Văn Thiên là Thiên Tâm giáo chủ.

- À, thế thì có liên quan gì đến Bất Lão Thần Tiên ở Tinh Tú Hải?

Long Linh Linh cười khẩy :

- Tôi dựa trên một số chứng cớ mà suy đoán, mấy tên đại ma đầu năm xưa, nay đều đã gia nhập Thiên Tâm giáo, đảng đồ của chúng phân bố ở khắp mọi nơi, chuẩn bị chính phục toàn thể võ lâm.

Bách Lý Hùng Phong bất giác nhớ lại tình cảnh lúc sắp chết của Bạch Hào, thầm nhủ:

“À! Thì ra sư phụ cũng hoài nghi Bất Lão Thần Tiên ở Tinh Tú Hải có liên quan đến Thiên Tâm giáo nên mới bảo ta đi thám thính tình hình một phen”.

Chàng mím môi hỏi :

- Lệnh tôn là vị tiền bối nào vậy?

- Gia phụ là thủ lãnh Thần Kỵ Lữ vùng đại mạc còn Vũ Văn Thiên là Tổng thủ lãnh của mười tám đội kỵ lữ vùng đại mạc.

Nàng nghĩ đến năm xưa phụ thân mình đã phải đau khổ chống lại võ công thần kỳ của Vũ Văn Thiên, cuối cùng bị bại và bị bắt, vì sự sinh tồn của cả Thần Kỵ Lữ đành phải nhẫn nhục quy thuận Bạch Đà sơn.

Ngờ đâu về sau vẫn bị Vũ Văn Thiên sai người giết chết, mặc dầu đó là do Hộ pháp của Thiên Tâm giáo sát hại, song nàng vẫn cho là âm mưu của Vũ Văn Thiên.

Trong lúc đau lòng, Long Linh Linh bật khóc :

- Sau khi lão nhân gia người bị hại, mẫu thân tôi cũng qua đời bởi cơn uất hận, chỉ còn lại mình tôi, vì trốn tránh ma chưởng của Thiên Tâm giáo, đành phải náu thân trong ngôi miếu hoang này...

Lời nói của nàng bị tiếng khóc khỏa lấp, song Bách Lý Hùng Phong vẫn hoàn toàn thấu hiểu được nỗi bi ai trong đáy lòng nàng.

Một người con gái yếu đuối suốt ngày trốn trong quan tài luyện công hầu báo thù cho song thân, ý chí và nghị lực kiên cường ấy khiến chàng vô cùng bội phục.

Chàng và nàng, do bởi cùng là cô nhi lưu lạc bơ vơ, nên khoảng cách mỗi lúc một thêm gần gũi.

Bách Lý Hùng Phong buông tiếng thở dài :

- Tôi có thể hiểu nỗi đau khổ của nàng, tôi có thể hiểu...

Long Linh Linh ngẩng lên, bị khơi động bởi giọng nói thân tình kia, nỗi đau khổ đã tích tụ bao năm dài lập tức tuôn trào như thác lũ.

Nàng khóc nức nở, như bất chợt gặp được người thân, nàng nhào vào lòng Bách Lý Hùng Phong.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.