Hoa Miêu Miêu

Chương 44: Ngõ nhỏ Lão Hạnh, người thần bí (2)




Edit: Mạc Lam Song

Beta: Diệp Y Giai

Thái hậu nương nương vừa dứt lời, chợt nghe ngoài cửa báo lại: “Trấn Nam vương phi đến.”

Là mẫu phi.

Lúc Vương phi vừa tiến vào cung điện đã thấy Hoa ma ma tính mang Vân Thanh Nhiễm đi, bà tiến đến, một câu cũng không nói, đã rút bảo kiếm ra, kiếm quang chợt lóe, đâm xuyên qua đùi của Hoa ma ma.

Bảo kiếm chói lên màu bạc, xỏ xuyên qua đùi Hoa ma ma, trên mũi kiếm sáng ngời còn chảy xuống một giọt máu đỏ tươi, nhỏ xuống nền cung điện.

Hành động của vương phi làm mọi người sợ hãi, dù là Vân Thanh Nhiễm cũng hoảng sợ không nhẹ. Đều nói Vương phi nương nương của phủ Trấn Nam vương không tầm thường, hôm nay vừa thấy chỉ e ba chữ “không đơn giản” cũng không đủ hình dung!

“A a a…” Tiếng hét như giết heo của Hoa ma ma vang vọng cả đại điện, trừ tiếng hét của bà ta, những người khác trong cung điện đều như ngừng thở, các cung phi bị sợ hãi không nhẹ, đám cung nữ thái giám đều bị dọa đến trợn tròn mắt, thị vệ cũng không biết có nên tiến lên ngăn cản Trấn Nam vương phi hay không.

“Hồn Nhi, con làm cái gì vậy?” Thái hậu nương nương cả kinh nói: “Mau, kéo người ra cho ta, dẫn thế tử phi đi!”

Thái hậu vội vàng ra lệnh cho bọn thị vệ, không muốn để Dạ Hồn ngăn cản bà xử phạt Vân Thanh Nhiễm.

“Ai dám động đến con dâu của bản cung?” Dạ Hồn từng bước tiến đến, chắn trước mặt Vân Thanh Nhiễm, ngăn cản bọn thị vệ.

Dạ Hồn nghênh đón ánh mắt của thái hậu, không hề sợ hãi. Thu lại bảo kiếm vừa mới đâm vào đùi Hoa ma ma, vung bảo kiếm đang dính vết máu lên, cảnh cáo những người khác lui ra. Thanh bảo kiếm này là do tiên hoàng ban cho Dạ Hồn, Dạ Hồn có quyền cầm nó để chém giết những ai xúc phạm luật lệ của hoàng triều Thịnh Vinh.

“Hồn Nhi, đây là do thế tử phi làm sai, ai gia cho nàng một trừng phạt thích hợp!” Thái hậu giải thích, đồng thời nhìn thoáng qua Hoa ma ma, đùi trực tiếp bị bảo kiếm xuyên qua, lúc này một bên chân như ngâm trong máu, hiện giờ đang nửa chết nửa sống mà giãy dụa trên đất.

“Mẫu hậu nghe yêu ngôn của ai nói con dâu nhi thần làm sai?” Dạ Hồn cầm bảo kiếm trong tay mũi kiếm chỉ vào Hoa ma ma trên mặt đất: “Là cẩu nô tài này ư?”

“Hồn Nhi, Hoa ma ma là lão nhân bên cạnh ai gia, bà ta chẳng qua chỉ nói chân tướng sự tình cho ai gia mà thôi.” Thái hậu đối mặt với nữ nhi của mình cũng bất đắc dĩ.

Phản ứng của Thái hậu đều thu vào trong mắt Vân Thanh Nhiễm, làm cho nàng được mở rộng tầm mắt, nếu nói mẫu phi là nữ nhi ruột thịt của thái hậu, còn là nữ nhi yêu thương nhất, cho dù sủng ái nuông chiều, thì lúc này cũng không nên có vẻ mặt bất đắc dĩ như thế, mơ hồ như có chút sợ hãi mẫu phi, điều này làm cho Vân Thanh Nhiễm rất nghi hoặc.

Lúc này mọi chú ý đều đặt trên người Dạ Hồn, chỉ thấy Dạ Hồn không chút lưu tình mà vung kiếm, mũi kiếm đâm thẳng vào trái tim của Hoa ma ma đang gào khóc trên đất.

Một kiếm hạ xuống, máu tươi đương trường.

Váy sam của Dạ Hồn cũng bị dính máu của Hoa ma ma, Vân Thanh Nhiễm ở ngay cạnh đó, váy sam màu trắng trên người cũng nở rộ ra những đóa hồng mai.

Nếu lúc trước Vân Thanh Nhiễm nghe Dạ Hồn vì truy tìm Quân Vô Ý mà chạy đến quân doanh, lên chiến trường, trước mắt nàng sẽ hiện ra hình ảnh kịch tình khổ một tiểu nử tử nũng nịu ngàn dặm tìm phu, như vậy vào giờ phút này Vân Thanh Nhiễm nghĩ đến lại là hình ảnh một nử tử như hoa mộc lan ra trận tắm máu chiến đấu hăng say. Dạ Hồn không phải là một nữ tử yếu đuối, đây cũng không phải là lần đầu tiên bà giết người, người chết ở trên tay bà, chính Dạ Hồn cũng không đếm hết, một nữ nhân từng ra chiến trường, từng trèo lên từ giữa đống người chết, trải qua hết thảy, thì những nữ nhân bên trong cung điện cả ngày chỉ biết trang điểm cho bản thân đến tranh thủ niềm vui của một người nam nhân tuyệt đối không thể hiểu và tưởng tượng được.

Mẫu thân Quân Mặc Thần, bề ngoài thoạt nhìn cường hãn hơn nàng rất nhiều, trong lòng Vân Thanh Nhiễm thật sự bội phục Dạ Hồn.

“Hồn Nhi… con!” Thái hậu kinh ngạc nhìn Dạ Hồn, không nghĩ tới Dạ Hồn lại trực tiếp giết Hoa ma ma!

“Con dâu bản cung còn không tới phiên cẩu nô tài này thuyết tam đạo tứ!”

Dạ Hồn ngay cả lời vô nghĩa cũng lười nói nhiều, trực tiếp giết đi, ai dám nói bậy lung tung về con dâu bà, chém trước nói sau!

“Hồn Nhi! Con…” Thái hậu nương nương bị Dạ Hồn chọc cho tức giận không nhẹ.

“Mẫu hậu, vì sao Nạp Lan Tú Nhi lại bị con dâu nhi thần treo ở trên đường, mẫu hậu sao không nghe xem Lý đại nhân nói như thế nào?” Dạ Hồn nói xong thì xoay người hướng bên ngoài cung điện gọi một tiếng: “Lý Ngải Lý đại nhân, phiền ngài tiến vào đây một chút.”

Lý Ngải kêu khổ trong lòng, nghĩ tại sao gần đây cứ động một chút là mình lại bị gọi vào trong hậu cung chứ? Hắn đối với hậu cung luôn tràn đầy bóng ma!

Nhưng cũng không còn cách nào khác, Trấn Nam vương gia tự mình đến tìm hắn, hắn nào dám không đến đây!

“Vi thần tham kiến thái hậu nương nương, hoàng hậu nương nương, ra mắt vương phi nương nương, thế tử phi nương nương.” Lý Ngải bái kiến từng vị nương nương.

“Lý đại nhân, phiền ngài nói cho mẫu hậu biết, ngài tìm được cái gì trên người Nạp Lan Tú Nhi.” Dạ Hồn nói.

Sáng hôm nay Nạp Lan Tú Nhi bị người của quan phủ mang đi, chính là do Lý Ngải phụ trách.

“Hồi vương phi nương nương, sáng nay Nạp Lan Tú Nhi được đưa về trừ cổ tay bị buộc chặt tạo thành vết thì không còn vết thương nào khác, nhưng khi đại phu chẩn trị cho nàng lại phát hiện trên người nàng có một mùi hương đặc biệt, qua xác nhận, chứng thật là mùi hương của Y Lan Y Lan, quần áo mặc trên người nàng đã bị hun qua Y Lan Y Lan.” Lý Ngải kể lại chi tiết, không dám để sót phần nào.

Y Lan Y Lan?

Thái hậu nương nương mỗi lần nghe đến bốn chữ này đều thay đổi sắc mặt, có thể thấy bà rất thống hận Y Lan Y Lan.

Dạ Hồn thấy được sắc mặt của thái hậu phát sinh biến hóa rõ ràng: “Chỉ bằng Y Lan Y Lan, Nạp Lan Tú Nhi đáng chết.”

Chỉ một vấn đề này, Nạp Lan Tú Nhi đủ chết một trăm lần: “Ngoài ra, hôm nay nhi thần tới gặp mẫu hậu, còn hy vọng mẫu hậu hiểu được một việc, nếu mẫu hậu thật sự muốn tốt cho Thần Nhi, muốn tốt cho Quân gia, thì đừng đưa nữ nhân vào trong vương phủ nửa, nếu mẫu hậu thật sự cảm thấy nữ tử nào tốt, thì cứ đưa cho hoàng huynh là được, nhi thần nghĩ huynh ấy nhất định sẽ không cự tuyệt.”

Câu nói phía sau mới là mục đích chủ yếu mà hôm nay Dạ Hồn tiến cung tìm thái hậu, một Nạp Lan Tú Nhi đi rồi, ai cũng không thể cam đoan trở về thái hậu có thể nhét thêm một Nam Cung Tú Nhi, Đoan Mộc Tú Nhi vào vương phủ nữa hay không.

“Mẫu hậu, nếu người thật tình thương Thần Nhi, thật tình cảm thấy áy náy, vậy việc người phải làm không phải là nhét một đống nữ nhân cho thằng bé, mà là tôn trọng sự quyết định của nó. Thanh Nhiễm là nữ nhân mà Thần Nhi chọn lựa, hy vọng mẫu hậu tôn trọng quyết định của nó như nhi thần.”

Lời nói của Dạ Hồn làm cho sắc mặt thái hậu nương nương vốn đã khó coi nay còn khó coi hơn mấy phần.

Dạ Hồn không nhiều lời nữa, lôi kéo tay của Vân Thanh Nhiễm: “Cùng nương về nhà thôi, Thần Nhi đang chờ con.”

Dạ Hồn uy vũ khí phách lôi kéo Vân Thanh Nhiễm rời khỏi cung điện của thái hậu nương nương, khiến hậu phi có liên quan nghẹn họng nhìn trân trối.

Vân Thanh Nhiễm bị Dạ Hồn mang ra khỏi cung điện, ngoài cửa còn loan giá đang chờ các nàng.

Bước lên loan giá, Dạ Hồn cười nói: “Nương biết trong lòng Thanh Nhiễm khẳng định có rất nhiều nghi hoặc, đúng không?”

Không có nghi hoặc mới là lạ! Chưa từng thấy qua trưởng công chúa nào dám làm như vậy với thái hậu!

“Có một số việc nương không tiện mói thẳng với con, nhưng nương hy vọng con nhớ kỹ, hai vị đứng đầu trong cung này, con đều phải đề phòng, nếu bọn họ không tốt với con, con phải cẩn thận, nếu bọn họ tốt với con, con cũng phải lưu tâm để ý.” Dạ Hồn dặn dò Vân Thanh Nhiễm, mà hai người bà nói đến, một là mẫu thân của bà, một là ca ca của bà.

Dạ Hồn không thể kể cho Vân Thanh Nhiễm chuyện tính năm đó, bởi vì liên lụy rất nhiều, còn liên quan đến cuộc tranh đấu giành ngôi vị hoàng đế năm đó.

Đây là chuyện bí mật bị nghiêm cấm nhắc đến của hoàng triều Thịnh Vinh, hoàng huynh Dạ Hồn nắm lấy ngôi hoàng đế đều rất gọn gàng, nhưng đây là việc mà người đời không biết, mọi người chỉ biết năm đó hoàng huynh của bà do hoàng hậu sinh ra, đương nhiên sẽ thừa kế ngôi vị hoàng đế.

Năm đó Dạ Hồn là công chúa Phượng Hoàng được sủng ái nhất của hoàng triều Thịnh Vinh, mức độ sủng ái của tiên hoàng thậm chí còn vượt qua các hoàng tử khác. Tiên hoàng nói vì ngài thích nhất tính tình Dạ Hồn, nếu Dạ Hồn không phải là nữ tử, ngài đã truyền lại hoàng vị cho Dạ Hồn.

Tuy rằng hoàng đế chậm chạm không lập thái tử, nhưng lại thầm nói cho Dạ Hồn biết người được chọn trong lòng ngài, là một vị hoàng huynh khác của Dạ Hồn.

Về sau hoàng thượng đột nhiên băng hà, lưu lại di chỉ truyền ngôi cho tam hoàng tử Dạ Hoằng Nghị, mà không phải là vị hoàng tử lúc trước Dạ Hồn nghe hoàng thượng nói đến, vì thế Dạ Hồn biết được hoàng huynh cùng mẫu hậu mình đã dùng thủ đoạn khó lường để lấy được ngôi vị hoàng đế.

Mẫu hậu và hoàng huynh Dạ Hồn vì muốn ổn định ngôi vị hoàng đế mà cùng một vị hoàng tử khác phát sinh tranh đấu, hai người bọn họ lấy Dạ Hồn ra áp chế, bức bách Quân Vô Ý lúc đó đang nắm binh quyền trong tay dốc sức vì bọn họ.

Năm đó sau khi Dạ Hồn bị Quân Vô Ý đuổi đi thì gặp được Hồng Dược, bị Hồng Dược bắt về bên người hai tháng, còn giúp Hồng Dược chiếu cố đứa nhỏ hai tháng, cuối cùng Hồng Dược không làm khó Dạ Hồn nữa, còn đưa Dạ Hồn về kinh thành, lúc ấy Hồng Dược và Dạ Hồn đều nhận định đối với Dạ Hồn mà nói thì đó là nơi an toàn, ai ngờ còn không bằng khi ở lại bên cạnh Hồng Dược.

Dạ Hồn mang thai, lại ở trên tay mẫu hậu cùng hoàng huynh bà mà chịu nhiều đau khổ. Quân Mặc Thần sinh ra đã yếu ớt, đương kim thái hậu cùng hoàng thượng muốn chịu một nửa trách nhiệm, bọn họ yêu thương Quân Mặc Thần như thế, rốt cuộc là huyết mạch thân tình chiếm phần lớn, hay là vì lòng áy náy đang quấy phá trong nội tâm, e rắng chỉ có bọn họ mới biết rõ.

Vân Thanh Nhiễm không biết những chuyện cũ đã bị chôn vùi này, nên đối với những lời Dạ Hồn nói, chỉ có thể gật gật đầu, Dạ Hồn không cần phải lấy chuyện này để lừa gạt nàng làm gì.

“Đáng lẽ hôm nay Thần Nhi nên tự mình tới đón con hồi phủ, nhưng gần đây thân thể nó đặc biệt không tốt, nương muốn nó ở trong nhà chờ con, thay nó đến đón con, đứa nhỏ đó thật sự vì con mà khẩn trương, ngược lại nương cảm thấy, chuyện này con có thể tự mình xử lý tốt, chẳng qua thằng bé sợ là sẽ không yên tâm.”

Thân thể Quân Mặc Thần không dễ dàng gì để điều dưỡng được tốt như vậy, lần đó hắn mạnh mẽ vận dụng một lượng lớn nội lực của mình để giải trừ dược lực cho Vân Thanh Nhiễm, nên đã tạo thành tổn thương cho thân thể của hắn chỉ có chính hắn rõ ràng, e rằng phải qua một thời gian nữa thì mới có thể hoàn toàn phục hồi, cho nên Quân Mặc Thần đều không ra ngoài, chỉ ở trong phòng đọc sách, nếu là ngày trước, tuy thân thể Quân Mặc Thần có kém, nhưng mỗi ngày vẫn sẽ đi dạo chung quanh, thỉnh thoảng sẽ cùng Dạ Minh Uyên đi du ngoạn một chút, miễn là không làm chuyện gì mất sức, phần lớn Quân Mặc Thần đều có thể làm một chút.

Vân Thanh Nhiễm nghe vậy, thầm nghĩ, Quân Mặc Thần sẽ khẩn trương vì nàng à? Nàng biết Quân Mặc Thần đối với mình thật ra cũng không tệ, ít nhất khi mình có phiền toái hắn sẽ đứng ra giúp đỡ, tỷ như hắn sẽ rất nể tình mà đứng cùng nàng trên một chiến tuyến, tỏ rõ thái độ, cho nàng chỗ dựa, nhưng cho tới bây giờ Vân Thanh Nhiễm cũng không cảm thấy Quân Mặc Thần sẽ khẩn trương vì nàng như những gì vương phi nói.

Dạ Hồn cũng là chỉ điểm một chút, bà không dám nhúng tay vào chuyện của Vân Thanh Nhiễm và Quân Mặc Thần nhiều, sự tình lần đó khiến bà đến giờ vẫn còn hối hận, nếu sớm biết con mình quật cường như vậy, để ý Vân Thanh Nhiễm nhiều như vậy, bà cũng không dám làm ra chuyện đó.

“Nhiễm Nhi, nương không quan tâm con là ai, trước kia con có bị điên hay không, cũng chẳng cần biết trên người con có bí mật gì, trên người nương cũng có bí mật, trên người ai mà không có bí mật cơ chứ? Nương chỉ cần biết con đối tốt với Thần Nhi, con chính là con dâu Quân gia ta, Quân gia sẽ là nhà của con, chúng ta sẽ là người nhà của con.”

Trên mặt Dạ Hồn mang theo nụ cười hiền từ, bà rất nghiêm túc nói với Vân Thanh Nhiễm những lời này. Dạ Hồn không phải một người hẹp hòi.

“Cảm ơn nương.” Vân Thanh Nhiễm cũng cười, độ lượng cùng khí độ của vương phi quả thật là những nữ nhân nhà bình thường không thể bằng được, đây chính là sự khác nhau giữa nữ nhân chân chính trải qua nhiều sóng gió với những oán phụ nơi khuê phòng, Vân Thanh Nhiễm tán thưởng Dạ Hồn, không liên quan đến quan hệ hiện giờ giữa Dạ Hồn và nàng là cái dạng gì.

Hai người nói chuyện một lúc, loan giá đã về tới Vương phủ, Vân Thanh Nhiễm từ trên loan giá đi xuống, đã thấy hai nam nhân đứng ở trước cửa.

Quân Vô Ý tiến đến, đem Dạ Hồn ôm vào lòng mình, tận tình quan tâm chăm sóc.

Quân Mặc Thần ngồi trên xe lăn, trên người mặc một đống da hổ, nhưng vẫn cảm thấy người hắn vì lạnh mà có chút run run.

Vân Thanh Nhiễm nhìn cả người Quân Mặc Thần đều bị mấy tấm da hổ bao lấy, ngay cả một ngón tay cũng không lộ ra ngoài, sắc mặt hắn vẫn khó coi như trước, không thấy một chút huyết sắc.

Quân Mặc Thần chăm chú nhìn Vân Thanh Nhiễm, sau đó nói với Quân Kiệt đang đứng bên cạnh mình: “Trở về đi.”

Quân Mặc Thần không chờ Vân Thanh Nhiễm, thấy các nàng quay lại thì trở về.

Vân Thanh Nhiễm nhìn bóng dáng gầy gò của Quân Mặc Thần, thầm nghĩ, nam nhân này rốt cuộc có phải đến chờ nàng không vậy?

“Khụ khụ khụ… thân là ái phi của bản thế tử, vì sao còn không đuổi theo, hử?”

Đi thật xa rồi, Quân Mặc Thần mới tạm ngừng bước chân, đợi Vân Thanh Nhiễm ở phía sau.

Vân Thanh Nhiễm đi đến, sau đó đến gần sát Quân Mặc Thần, nhìn hắn một lần thật kỹ.

“Khụ khụ… ái phi nhìn gì vậy?”

“Không có gì…” Mẫu phi nói hắn khẩn trương vì nàng á, nhưng nàng lại không nhìn ra từ đầu đến chân Quân Mặc Thần có chỗ nào là khẩn trương vì nàng.

“Khụ khụ… hôm qua vì sao ái phi lại nổi giận?” Quân Mặc Thần đang nói việc sau khi Vân Thanh Nhiễm biết trên người Nạp Lan Tú Nhi có mùi Y Lan Y Lan thì tức giận.

“Thể cốt này của ngươi, nếu trúng phải Y Lan Y Lan, sợ là chịu không nổi, nàng ta biết rõ như thế lại vẫn dùng, nàng ta hại ngươi như vậy, ta tức giận một chút thì có quan hệ gì?” Vân Thanh Nhiễm cảm thấy điều này rất bình thường, có người muốn hại bằng hữu của mình, nhưng lại bị nàng chính mắt gặp được, chẳng lẽ nàng không nên tức giận à? Đổi là ai cũng không khó khả năng cười trừ cho qua?

“Khụ khụ… không nghĩ tới ái phi để ý bản thế tử như vậy… Khụ khụ, bản thế tử thật sự cao hứng cực kỳ…”

Lời khen ngợi này nghe quá giả rồi.

“Thần thiếp đa tạ thế tử gia khích lệ!”

“Khụ khụ… Vì thưởng cho ái phi, bản thế tử quyết định đêm nay tiếp tục để ái phi xoa bóp cho bản thế tử, khụ khụ… Ái phi cảm thấy thế nào?” Quân Mặc Thần nhíu mày cười nói, trong mắt có ý vị xấu xa mà người khác không dễ nhận ra.

“Không được!” Vân Thanh Nhiễm cảm thấy Quân Mặc Thần lúc này cho nàng một cảm giác rất tà ác, vừa nghĩ đến tiếng rên rỉ kinh thiên địa quỷ thần khiếp, nhiễu loạn ba ngày, dư âm lượn lờ không dứt bên tai vào tối hôm qua của thế tử gia, thì da đầu Vân Thanh Nhiễm tê dại một trận, ý nghĩ như vậy quá không thuần khiết!

“Khụ khụ… ái phi cự tuyệt dứt khoát như thế… khụ khụ khụ… làm cho bản thế tử rất thương tâm… khụ khụ…” Nói xong Quân Mặc Thần có khuynh hướng sắp khóc nức nở.

Nếu như Thế tử gia nháo lên, phóng mắt khắp hoàng triều Thịnh Vinh, đó là chuyện mà ai cũng không ngăn nổi.

“Hồi thế tử gia, thần thiếp biết sai rồi, ban nãy thần thiếp không có ý cự tuyệt thế tử gia, chỉ là thân hình thế tử gia mảnh mai như vậy sao có thể để một người không có chuyên môn như thần thiếp làm chứ, thần thiếp tay chân vụng về, nếu như không cẩn thận tổn thương đến thế tử gia, vậy tội của thần thiếp rất lớn, cho nên thần thiếp cân nhắc mãi, quyết định vẫn là đem nhiệm vụ vinh quang vĩ đại mà lại thiêng liêng này giao cho người khác làm, theo ý kiến thần thiếp, Kiệt thị vệ rất không tồi, làm việc gọn gàng, đắn đo thích đáng, thông minh nhanh nhẹn, nếu để hắn đến xoa bóp cho thế tử gia, khẳng định thích hợp hơn thần thiếp.”

Vân Thanh Nhiễm vội vàng đem sự việc đổ lên người khác, Quân Kiệt bị nàng nhắc đến cảm thấy mình rất vô tội, hắn thông minh nhanh nhẹn khi nào?

“Khụ khụ khụ… Ái phi nói rất có đạo lý, khụ khụ… Nhưng mà tay Quân Kiệt rất thô… bản thế tử không thích.” Quân Mặc Thần vẻ mặt ghét bỏ nói.

Quân Kiệt thiệt tình vô tội nha! Gia, hắn là một người tập võ, tay quanh năm cầm đao cầm kiếm, bên trên tự nhiên sẽ có nốt chai, làm sao có thể không thô ráp hả, đương nhiên không thể so sánh với bàn tay tinh tế nhẵn mịn của thế tử phi nương nương được!

“Vậy tìm Lục Trúc, tay nàng rất mềm mại rất mịn màng, so với tay ta còn xinh đẹp hơn!” Vân Thanh Nhiễm lại đem Lục Trúc đẩy ra.

May mắn Lục Trúc không có ở đây, bằng không nàng ấy thế nào cũng bị lời nói của Vân Thanh Nhiễm hù chết. Nàng ấy là một nha hoàn, vẫn phải làm việc, tuy rằng tay sẽ không có đầy vết chai giống như tay Quân Kiệt, nhưng tuyệt đối không thể nhẵn mịn hơn tay của thiên kim tiểu thư được!

“Khụ khụ… tay Lục Trúc không đủ lực, ấn không có cảm giác… Khụ khụ khụ… hơn nữa ái phi khẳng định Lục Trúc có thể biết rõ huyệt vị à? Khụ khụ… Vậy nếu ấn sai thì sao, cũng không phải đang đùa giỡn… Khụ khụ…” Quân Mặc Thần không nhanh không chậm phản bác Vân Thanh Nhiễm.

“Vậy để mẫu phi làm đi.” Tay mẫu phi khẳng định rất có lực.

“Khụ khụ khụ… Ái phi, chúng ta làm vãn bối, khụ khụ… sao có thể phiền đến trưởng bối, khụ khụ… Như vậy có phải rất bất hiếu rồi không?”

“…”

“Khụ khụ… Ái phi, nàng chịu ủy khuất một chút đi, bản thế tử cũng không muốn ái phi nàng vất vả mệt nhọc, nhưng mà… khụ khụ nhưng mà đếm tới đếm lui, cũng chỉ có ái phi nàng phù hợp tiêu chuẩn nhất… Khụ khụ rất thích hợp để xoa bóp cho bản thế tử… Khụ khụ… Vậy đêm nay vẫn làm phiền ái phi… phương pháp xoa bóp là do ái phi tìm tới, khụ khụ… Thường nói, làm việc phải đến nơi đến chốn, khụ khụ… Ái phi nàng nói đúng không?”

Nghe Quân Mặc Thần giải thích một hồi, giống như việc tìm Vân Thanh Nhiễm xoa bóp cho hắn là một chuyện hết sức vạn bất đắc dĩ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.