Hoa Miêu Miêu

Chương 15: Đặc biệt phái đi, vào Bát vương phủ




Thị trường cổ phiếu Nhật, từ sau khi xảy ra trận động đất Kobe, có thể nói là rơi vào mây đen tăm tối.

Hai ngày sau trận động đất, thị trường cổ phiếu Nhật đã rớt gần xuống 8%, mặc dù nói những ngày tháng tiếp theo đó, các cổ phiếu có liên quan tới xây dựng và vật liệu xây dựng đều tăng lên, các cổ phiếu ngành phục vụ công cộng và khoáng sản cũng rơi vào con đường xuống dốc, nhưng trong mười ngày sau thiên tai, thị trường cổ phiếu Tokyo vẫn cứ bốc hơi giá trị tới 18.7%, hơn nữa đây cũng không phải là kết quả cuối cùng. Những ngày tháng tiếp theo, thị trường chứng khoán Nhật sẽ còn rơi vào tình trạng rớt giá thê thảm.

Vào tháng 4, chỉ số kinh tế Nhật còn thấp hơn trước khi động đất tới 4000 điểm, hơn nữa xu thế tiếp theo, Phương Minh Viễn tập trung trước tài chính, trong trận chứng khoán này có thể nói là kiếm được không ít, mấy tháng ngắn ngủi, trở mình không ngừng, vẫn là Phương Minh Viễn yêu cầu Vu Đông Phong hết sức cẩn thận, che dấu lai lịch tài chính, tránh cho người Nhật phát hiện, nếu không thì số lợi thu được còn hơn thế nữa.

Vu Đông Phong hiện giờ đối với năng lực thu gom tài chính của Phương Minh Viễn, có thể nói là phục sát đất. Một lần ra tay ở kỳ hạn giao hàng dầu thô, một lần ra tay ở thị trường cổ phiếu Nhật liền kiếm được số của cải mà những kẻ bình thường không thể nào tưởng tượng nổi. Nếu nói Phương Minh Viễn nguyện đem hết những của cải của mình công khai ra, tất cả những đại gia đầu bảng trên thế giới, trong Top 10 khẳng định là có vị trí của hắn.

Có tài chính dồi dào, Vu Đông Phong hiện giờ thong thả chú ý thu hút cổ phiếu doanh nghiệp Nhật Bản.

-Minh Viễn, đại sứ quán Nhật Bản gửi tới một phong thư.

Lâm Dung với vẻ mặt kì lạ đi tới, đưa phong thư cho Phương Minh Viễn.

Phương Minh Viễn cầm lấy nhìn lướt qua, thư là do Murayama viết, hắn mở phong thư, lôi ra lá thư, bên trong chỉ vẽ một dấu chấm than rất to.

Phương Minh Viễn bất chợt mỉm cười, Lâm Dung khó hiểu liền bước tới nhìn, lại càng không hiểu, đường đường là Thủ tướng Nhật Bản, đặc biệt cử người đưa tới, bên trong lại chỉ có một dấu chấm than?

Lâm Dung đầu óc không hiểu chuyện gì, Phương Minh Viễn thì lại hiểu rõ, Murayama là đang nói cho mình, giáo phái Aum Shinrikyo đã bị tiêu diệt, quan trọng hơn là, nhân viên điều tra của Nhật Bản đã phát hiện ra nơi cư ngụ của giáo phái đó có độc khí Sarin.

Khi Phương Minh Viễn gặp Murayama, Phương Minh Viễn đã đưa cho y một tờ giấy, thực ra chỉ viết ra đơn giản hai câu:

-Giáo phái Aum Shinrikyo tuyên truyền ngày tận thế, hành vi này có được coi là tà giáo?

-Nếu nói giáo phái Aum Shinrikyo có khả năng sản xuất độc khí, có thể sử dụng hay không?

Cũng chính bởi vì hai câu nói này của Phương Minh Viễn, khiến cho Murayama coi trọng cao độ, không coi trọng cũng không được, trước đó là một lời tiên đoán, chính phủ Nhật Bản không thèm để ý tới, hậu quả thê thảm nghiêm trọng cũng đã ở trước mắt, còn dám không coi trọng vậy thì đúng là hết thuốc chữa.

Mà chính phủ Nhật Bản một khi đã coi trọng. Ở kiếp trước, các thành viên giáo phái Aum tấn công hệ thống tàu điện ngầm Tokyo bằng khí thần kinh Sarin, khiến 13 người chết, hơn năm ngàn người bị ảnh hưởng, hành động khủng bố chống lại thế giới này tất nhiên cũng bị biến thành bọt nước.

Khi Murayama biết được, ở nơi cư ngụ của giáo phái Amu có độc khí Sarin, và biết được kế hoạch của bọn chúng, toàn thân toát mồ hôi lạnh. Phải biết rằng trận động đất Kobe vừa mới xảy ra, hơn nữa nhiệt độ không khí thấp, lại mưa nhiều, nạn dân bắt đầu bị sốt, lại còn thiếu thốn thuốc men. Các cấp chính phủ Nhật đã tăng cường các khu tị nạn cho người dân, cam đoan hơn mười vạn người không có nơi cư trú sẽ có nơi sơ tán cư ngụ. Ở đó có đội tự vệ, cảnh sát và nhân viên phòng cháy lên gần sáu mươi ngàn người, đều bận rộn ở khu vực thiên tai Kobe. Tuy nói chống động đất có rất nhiều nạn dân tự động đứng lên tổ chức cứu giúp cho những người cùng cảnh ngộ, ngoài ra còn có rất nhiều tình nguyện viên từ các nơi khác tới trợ giúp, thu hút sự chú ý cả nước.

Sau khi trải qua cú sốc đầu tiên từ lúc nhậm chức Thủ tướng, cùng với sự hô hào của Phương Minh Viễn liền triển khai các công tác cứu tế khu vực tai họa, đội biểu tình cũng dần tản đi, tất cả mọi chuyện lại bước vào quỹ đạo, sự ủng hộ của xã hội Nhật với Murayama cũng đã bắt đầu tăng dần. Nếu nói vào lúc này, sự kiện đầu độc ở tàu điện ngầm xảy ra, khiến nhân viên thương vong nặng nề thì không thể nghi ngờ Murayama sẽ lại bị công kích thêm lần nữa, chuyện này thì cũng chẳng có gì là kì lạ cả.

Nói cách khác, sự cảnh tỉnh của Phương Minh Viễn khiến cho Murayama tránh được một nguy cơ đảo chính, làm sao mà không khiến y cảm kích cho được? Chỉ có điều y cũng hiểu, Phương Minh Viễn nếu đã dùng cách cảnh tỉnh như vậy, cũng mang theo hàm ý không muốn cho kẻ khác biết, cho nên y cũng chỉ biết dùng cách thế này để nói cho Phương Minh Viễn biết, không cần vì giáo phái Amu mà lo lắng nữa.

Phương Minh Viễn lật lật lá thư trong tay, bên trên còn vẽ một mặt cười, đưa cho Lâm Dung, nói:

-Người đưa thư đã đi chưa? Tìm một cái phong thư, sau đó đưa trả lá thư này cho nhân viên đại sứ quán Nhật Bản.

Lâm Dung thật chả hiểu ra sao nhưng cứ theo đó mà làm.

Cô đang muốn ra ngoài, Phương Minh Viễn lại hỏi:

-Ngài Giang Vạn Mạnh cũng sắp tới rồi chứ?

Giang Vạn Mạnh, đây là một cái tên xa lạ với rất nhiều người, nhưng nhắc tới VCD thì không thể không nhắc tới công ty đầu tiên sản xuất ra đầu máy sử dụng VCD– công ty Wyan.

Kiếp trước của Phương Minh Viễn, công ty Wyan chưa kịp lúc đăng kí độc quyền, lại là doanh nghiệp tư nhân không có được chính sách ủng hộ của quốc gia, còn các bộ ngành địa phương có liên quan lại trước sau hy vọng công ty Wyan có thể phát triển sản nghiệp địa phương, quá độ quyền lực, một sản nghiệp vừa mới phát triển liền bị đẩy vào cảnh bị chèn ép mà từng bước đi xuống. Sau khi công ty trải qua giây phút huy hoàng ngắn ngủi, khi Hoa Hạ đột nhiên phát triển, tài chính công ty lại hao hụt, vô lực tiếp tục sản xuất mà rời khỏi vũ đài lịch sử.

Sản nghiệp VCD là sự khởi nghiệp khá muộn của Hoa Hạ, nhưng lại là một sản nghiệp phát triển rất nhanh, từ 1993 là năm đầu tiên cho xuất xưởng đầu máy DVD, trong thời gian ngắn ngủi mấy năm, giá trị sản lượng cũng đã lên tới chục tỉ tệ, trong lúc nhiều ngành sản xuất ở Hoa Hạ bị đình trệ, tất nhiên thu hút rất nhiều kẻ đầu tư, mà mỗi một kẻ có thể kiếm được tiền từ sản nghiệp này thì đều tôn kính bọn họ thêm vài phần, bởi vì chính nhờ sự sáng tạo của bọn họ mà rất nhiều người đã phất rất nhanh.

Đối với những điều đó, kẻ đang ngồi trong xe là Giang Vạn Mạnh kia tất nhiên là không biết.

Lần này y đặc biệt tới thăm Phương Minh Viễn, công ty Wyan bây giờ chính là đang bước trên con đường cũ năm xưa, tất cả tài lực của Giang Vạn Mạnh đã khai sáng một thị trường mới, xác lập thương hiệu độc nhất vô nhị, độc bá thị trường VCD. Nếu nói lúc này y có đủ tài lực chống đỡ, mở rộng quy mô sản xuất, giảm thiểu tối đa phí tổn, vậy thì Wyan sẽ là đại gia trong quy mô sản xuất VCD của Hoa Hạ.

Nhưng trong tay Giang Vạn Mạnh lúc này không có tiền. Muốn đi vay bởi vì hắn là doanh nghiệp tư nhân, có sùi bọt mép đi vay ngân hàng thì cũng chẳng cho lấy một xu. Y liền nghĩ tới thu hút tài chính bên ngoài, lại phải đối mặt với yêu cầu đòi khống chế cổ phần, hơn nữa chính quyền địa phương cũng đã tạo ra rất nhiều tầng chướng ngại, khiến y tự mình than thở.

Mà chính vào lúc này đột nhiên truyền tới một tin tức, đại cổ đông Phương gia của siêu thị lớn nhất quốc nội hy vọng muốn gặp y một lần.

Giang Vạn Mạnh hoàn toàn không hiểu, Phương gia sao lại có thể đi gặp mình? Nhưng đã tới bước đường này, trong lòng hắn lại thoáng ôm một tia hy vọng, nếu nói có thể thuyết phục được Phương gia đầu tư vào công ty mình, có lẽ công ty sẽ đủ tài lực để tiếp tục phát triển.

Siêu thị Carrefour là doanh nghiệp siêu thị lớn nhất Hoa Hạ, cũng là một trong những doanh nghiệp tư nhân lớn nhất nước, điều này trong lòng y rất rõ, hơn nữa siêu thị đó với ngân hàng còn có mối quan hệ rất tốt, chưa từng nghe nói doanh nghiệp đó không đủ vốn quay vòng, ngắn ngủi có vài năm, nó liền phát triển lớn nhất tỉnh trở thành lớn nhất cả nước, quy mô rộng lớn. Nếu như doanh nghiệp đó có ý tham gia, Giang Vạn Mạnh tin rằng chính quyền địa phương cũng sẽ không tiếp tục gây cản trở.

Trong khi Giang Vạn Mạnh miên man suy nghĩ, chiếc xe đã dừng lại bên ngoài cửa nhà Phương Minh Viễn, Lâm Dung đã đứng chờ sẵn bên ngoài.

Khi Giang Vạn Mạnh bước tới phòng khách, Phương Minh Viễn đã đứng trước cửa, bên cạnh còn có Tôn Chiếu Luân, y trong lòng hiểu rõ, người thanh niên đang đứng trước mắt kia có lẽ chính là người nhà Phương gia – đại cổ đông lớn nhất siêu thị Carrefour.

Sau khi đôi bên giới thiệu rồi cùng ngồi xuống, Phương Minh Viễn liền hỏi Giang Vạn Mạnh dạo này có phải có chút không thuận lợi, mọi người lại nói phiếm vài câu, lúc này mới chuyển vào vấn đề chính.

-Ông Giang, lúc này mời ông tới, quả thực có chút chuyện muốn thương lượng với ông.

Phương Minh Viễn cười nói:

-Về tình hình hiện tại của quý công ty, tôi cũng nắm được vài phần, hiện tại tôi chính là muốn hỏi ông Giang một câu, đối với tương lai của quý công ty, công có dự tính gì không?

Giang Vạn mạnh trầm ngâm một lúc, thở dài một hơi, ảm đạm nói:

-Cậu Phương, nếu như cậu cũng đã có chút hiểu về công ty tôi, vậy thì tôi cũng không dám giấu giếm, hiện giờ công ty tôi cũng đã bước tới con đường cùng, có thể kéo dài thêm chút thời gian tới hiện giờ, nhưng tôi đoán chừng tới sang năm, nếu không có tài chính rót vào, mở rộng quy mô sản xuất thì có lẽ công ty sẽ bị bật khỏi thị trường VCD.

Phương Minh Viễn gật gật đầu, con mắt nhìn tương lai của Giang Vạn Mạnh xem ra cũng là có chút chính xác, đúng là 1996, nhiều doanh nghiệp bắt đầu dấn thân vào thị trường VCD, số lượng sản xuất lên tới sáu triệu chiếc, gấp gần trăm lần so với năm 95, nhưng công ty Wyan, lại đơn độc trên thị trường đó, rơi vào tình cảnh khốn cùng, dần dần biến mất trên thị trường.

-Vậy tôi đưa ra cho ông hai sự lựa chọn, mời ông chọn lựa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.