Họa Mi Điểu

Chương 12




Tần Phấn xoa trán, nghẹn nửa ngày không trả lời được.

Trần Lạc gục đầu xuống, lên tiếng:

- Thành thật hơn người thành thật thỉ chính là càng thành thật!

Trần Lạc nói câu này khá buồn cười làm Lạc Anh cất tiếng cười to. Tiết Thường Uyển hiền thục cũng bật cười, thầm than nam nhân này uống say lý trí mơ hồ trở nên đáng yêu.

Nhìn Lạc Anh, Tiết Thường Uyển cười vui, mọi người không biết nên nói cái gì. Đặc biệt là mười bốn vu sư cao cấp Nhâm đ*o Pha, Mạnh Đức, bọn họ vốn đến tìm ba người này tính sổ nhưng giờ thì sao? Mình đứng đực mặt ra, người ta thì nói cười, chuyện quái quy gì đây?

Nhâm đ*o Pha là người sĩ diện, nghe tiếng cười của mọi người đặc biệt chói tai như đang nhạo báng gã. Nghĩ đến đây Nhâm đ*o Pha không do dự nữa, gã bước tới gần.

Nhâm đ*o Pha hỏi:

- Là ba vị đánh bị thương huynh đệ của ta?

Trần Lạc, vương tử điện hạ, Ngạo Phong ngồi trên bậc thang. Ba người ngẩng đầu nhìn Nhâm đ*o Pha, liếc mắt ngó nhau không hiểu ra sao.

Mạnh Đức đứng ra:

- Các ngươi còn nhớ ta không?

Trần Lạc, Tần Phấn, Ngạo Phong hiểu ra.

- Nhâm học trưởng nói là ba người này đánh bị thương người của học trưởng?

Lúc trước Lạc Anh chỉ lo nói chuyện với Trần Lạc, không biết chuyện sau lưng. Lạc Anh thấy Nhâm đ*o Pha gật đầu thì rất bất ngờ.

- Lạc Anh tiểu thư, ba người này là bằng hữu của tiểu thư?

Lạc Anh nhìn Trần Lạc, Ngạo Phong, vương tử điện hạ, gật đầu.

- Nếu là bằng hữu của Lạc Anh tiểu thư thì ta nể mặt tiểu thư, nhưng hôm nay ta mang các huynh đệ đến không thể đi về không.

Nhâm đ*o Pha biết có mặt Lạc Anh rất khó đánh nhau, quan trọng nhất là ba người này đi ra tay cầm một bình túy linh lung. Thứ này đáng giá mười hai vạn linh thạch một mình, người bình thường không uống nổi, ít nhất Nhâm đ*o Pha chưa từng uống qua mỹ tửu túy linh lung, không một giọt nào. Nhâm đ*o Pha thấy e ngại, đương nhiên gã không thể tay trắng trở về. Chuyện này đã đồn ra, nếu Nhâm đ*o Pha rời đi thì sau này đừng mong tiếp tục lăn lộn trong Trung Ương học phủ.

Đánh lộn ẩu đả, có thể đánh thì đánh, không thì bỏ tiền bồi thường, chuyện này rất bình thường, là quy tắc cũ. Bồi thường tiền là chuyện nhỏ, chủ yếu là mặt mũi.

Lạc Anh biết đạo lý này, định nói gì thì Ngạo Phong đứng dậy.

Mặt Ngạo Phong không biểu tình nói:

- Đánh thì đánh, ngươi muốn sao?

- Hôm nay nghĩ tình Lạc Anh tiểu thư nên ta không truy cứu, các ngươi hãy lấy mười vạn linh thạch ra coi như cho qua.

Nhâm đ*o Pha là đệ tử lục giai, nhập học tám năm, ba năm trước trở thành vu sư cao cấp nên có khí thế rất là bất phàm.

Ngạo Phong đứng lắc lư, đôi mắc cực kỳ sắc bén như đao phong.

Ngạo Phong nói:

- Mười vạn? Ha ha ha ha ha ha! Ta cho ngươi một trăm vạn, để ta đánh ngơi một trận được không?

Cuồng, quá cuồng.

Không biết tu vi của Ngạo Phong cỡ nào mà dám khiêu khích vu sư cao cấp Nhâm đ*o Pha.

Nhâm đ*o Pha nhìn Ngạo Phong chằm chằm, tức giận gằn từng chữ:

- Bạn nhỏ, đừng rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt!

Mười ba vu sư cao cấp Mạnh Đức đứng sau lưng Nhâm đ*o Pha lập tức bước ra. Khiến người thấy lạ la Ngạo Phong không để mắt đén đám vu sư cao cấp này.

Mặt Ngạo Phong không biểu tình nói:

- Ta trời sinh đã thích uống rượu phạt.

- Tốt, rất tốt!

Nhâm đ*o Pha nhìn Lạc Anh, nói:

- Lạc Anh tiểu thư cũng đã thấy, không phải học trưởng ta đâu không nể mặt tiểu thư mà vì kẻ này quá cuồng vọng!

- Không sao, không cần nể mặt ta, các ngươi cứ đánh thoải mái.

Mọi người cho rằng Lạc Anh sẽ bênh vực đám người Trần Lạc, Ngạo Phong, Tần Phấn, bởi vì lúc trước nàng vì Trần Lạc không tiếc đắc tội hai, ba mươi Vinh Diệu đoàn nhưng tại sao lần này...

Tiết Thường Uyển thắc mắc nhìn Lạc Anh, nàng không biết Ngạo Phong, không quen Tần Phấn nhưng lo cho an toàn của Trần Lạc.

Lạc Anh biết điều Tiết Thường Uyển lo lắng, bí mật truyền âm nói:

- Yên tâm, cứ để bọn họ đánh, Trần phú ông sẽ không chịu thiệt.

Ngay từ đầu Lạc Anh đã không muốn bênh vực Trần Lạc, vương tử điện hạ, Ngạo Phong. Có lẽ Lạc Anh không biết sức chiến đấu của Trần Lạc cỡ nào, không biết Ngạo Phong đánh đấm ra sao nhưng nàng biết vương tử điện hạ rất lợi hại, vì vậy nàng không hề lo lắng.

Lời của Lạc Anh mà Nhâm đ*o Pha giật mình, gã vốn quyết định bỏ trận đánh nay, một là không rõ thân phận đối phương, hai là rất quái dị. Bây giờ Lạc Anh nói mấy câu đó càng khiến Nhâm đ*o Pha cảnh giác.

Đang lúc Nhâm đ*o Pha do dự thì Ngạo Phong nhìn hướng Trần Lạc, Tần Phấn.

Ngạo Phong nói:

- Lúc trước cụng rượu ba chúng ta không chia thắng bại, bây giờ đổi cách khác được không?

- A? Ngươi muốn so cái gì?

- So uy danh được không?

Trần Lạc gục đầu hỏi:

- So uy danh thế nào?

- Nghe đồn Trần huynh ở trước cửa Long Xà viện dùng một tiếng rống Đại Nhật linh nguyên chấn thương ba, bốn ngàn người khiến tiểu đệ cực kỳ khâm phục. Tiểu đệ tự nhận mình không có sự phóng khoáng, khí phách, can đảm nghịch thiên một mình đấu với ba, bốn ngàn người như Trần huynh. Nhưng hôm nay ngươi ta đến tận cửa nhà, ta dùng uy lực linh nguyên quát một tiếng khiến mười bốn người mất sức chiến đấu ngay.

Lời của Ngạo Phong làm mọi người xôn xao. Trần Lạc một tiếng rống chấn thương ba, bốn ngàn người nghe thì khủng bố nhưng dù sao là đệ tử không ra gì, sức chiến đấu không đáng nhắc tới. Còn đây là mười bốn vu sư cao cấp, toàn là cao thủ ngưng ra linh tượng, cường đại hơn vu sư trung cấp gấp chục, trăm ần. Nếu so vu sư trung cấp là chó săn thì vu sư cao cấp chính là hổ báo. Đánh thương nhiều chó săn dễ dàng nhưng đánh mười con hổ báo thì rất khó. Bây giờ Ngạo Phong bảo chỉ dựa vào linh nguyên hét to một tiếng khiến mười bốn người mất sức chiến đấu ngay khó khăn không thua gì lúc trước Trần Lạc chấn thương ba, bốn ngàn người hay thậm chí khó hơn.

Nên biết khái niệm mất sức chiến đấu là linh hải, linh hồn bị thương, bảo khí bị phế. Chỉ dựa vào tiếng rống linh nguyên chớp mắt hủy diệt mười bốn vu sư cao cấp, có thể không?

Ngạo Phong uống say? Bị khùng? Uống hồ đồ?

Còn có chuyện điên cuồng hơn.

Vương tử điện hạ luôn im lặng bỗng mỉm cười nói:

- Nếu vậy thì hôm nay ta cũng thoải mái một lần. Ngạo Phong, nếu ngươi có thể rống một tiếng khiến bọn họ mất sức chiến đấu ngay thì ta cũng dùng uy lực linh nguyên rống một tiếng làm linh tượng, linh hồn của bọn họ xuất khiếu.

Ồn ào!

Một câu hù người chết không đền mạng.

Mới rồi Ngạo Phong nói gã dùng uy lực linh nguyên quát một tiếng khiến mười bốn vu sư cao cấp mất sức chiến đấu ngay đã làm người khó tin, bây Tần Phấn nói cái gì? Gã muốn dùng linh nguyên rống to một tiếng chấn linh hồn, linh tượng xuất khiếu?

Cha nó!

Có thể không?

Dù người ta mất sức chiến đấu thì linh tượng ẩn trong linh hải làm sao dễ dàng bị chấn xuất khiếu? Càng khiến người khó tin là Tần Phấn tuyên bố chấn linh hồn người ta xuất khiếu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.