Hòa Lý Thanh

Chương 32: Tương tư như mộng




Lưu Ngọc mắt nhìn mũi, mũi nhìn miệng, miệng nhìn tâm, hắn hầu hạ hoàng đế lâu như vậy nên hiểu cũng nhiều, hoàng đế càng tức giận, càng là để ý lại càng thoải mái.

Lúc muốn hạ tử thủ, ông ta đều luôn nói cười hòa khí.

Thủ đoạn uy hiếp kiểu này là đơn giản nhất nhưng cũng hiệu quả nhất.

Quả nhiên Lưu Niên khuất phục , quỳ xuống bang bang dập đầu ba cái, lớn tiếng nói:“Ta làm nô tài cho ngươi, ngươi mau thả hai ca ca ta ra!”

Hoàng đế nhướng mi:“Chờ mấy ngày nữa, ngươi lại nói cho trẫm, ai tốt nhất!”

Nói xong khoát tay chặn lại, sai người dẫn hắn đi thay quần áo, đuổi Lưu Vân, Lưu Hỏa cút đi.

Tô Mạt khó hiểu, không rõ hoàng đế có ý gì, không lẽ ông ta thật sự coi trọng Lưu Niên? Hay là đơn giản muốn so sánh giữa ông ta Hoàng Phủ Cẩn, ai hơn?

Hình như cũng không phải, vậy thì tại sao?

Còn có Lưu Niên nữa, lúc thì giả bộ đáng yêu, lúc thì như đứa nhỏ hư, rốt cuộc hắn muốn làm cái gì?

Sau khi anh em họ lui hết, hoàng đế tựa vào ngai vàng, sắc mặt thâm trầm.

Hoàng Phủ Giác tâu:“Phụ hoàng, nếu chuyện thích khách đã có kết quả , không bằng sớm một chút khởi giá hồi cung đi.”

Hoàng đế gật gật đầu, nhìn Tô Mạt, lại nhìn về phía Tống Minh Dương, hắn vẫn đứng ở nơi đó giống hình nhân, chỉ cần hoàng đế không gọi hắn, hắn sẽ không lên tiếng.

Hoàng đế nói:“Mạt nhi, trẫm cho phép ngươi nghỉ ngơi vài ngày, sau đó đi ngự thư phòng hỗ trợ Tống Kinh lịch.”

Tô Mạt nhân lệnh, sau đó cáo lui.

Tống Minh Dương nghĩ thảo thánh chỉ, đem ý của hoàng đế truyền, năm ngày sau hồi cung, các nơi lập tức chuẩn bị.

Vừa rời cung thất của hoàng đế, Tô Mạt lập tức đi tìm Hoàng Phủ Cẩn cùng Lưu Vân Lưu Hỏa, đem mọi chuyện kể lại cho hắn nghe, hắn hình như cũng không thèm để ý, bảo mọi người không cần xen vào chuyện của Lưu Niên.

Lưu Vân, Lưu Hỏa cùng nói:“Tiểu thư, là do chúng ta làm việc bất lực.”

Tô Mạt cười :“việc đến nước này, các ngươi cũng đừng bận tâm nữa.”

Nàng kêu hai người ra ngoài giữ cửa, ở trong này nói chuyện với Hoàng Phủ Cẩn:“Thích khách đó tuy cũng có chưởng ấn trên ngực nhưng muội vẫn thấy có chỗ nào đó lạ lắm.”

Hoàng Phủ Cẩn thấy nàng đi quá nhanh, tóc mai tán loạn liền ra hiệu nàng ngôi xuống, thuận tay sửa tóc cho nàng: “Không cần cảm thấy, khẳng định là giả. Thích khách hôm đó võ công không thấp, ta muốn giết hắn thật không dễ.”

Tô Mạt bĩu môi:“Vậy đây chính là thủ thuật che mắt của ông ta rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.