Hòa Lý Thanh

Chương 10: Duyên đến như thế




Tuy người này chưa dùng sức nhưng cũng đánh cho đầu hắn lệch qua một phía.

Người tây dương đó một bên quang quác gào, một bên chỉ hắn, tuôn một tràng dài không ai hiểu.

Tề Tú Hữu vội nói với Tô Việt dẫn bọn họ đi xuống, bọn họ lại tò mò nhìn mũ quan của hắn, còn đưa tiền tây dương ra muốn mua đội cho biết.

Tề Tú Hữu thấy mình sắp điên tới nơi rồi.

A Cổ Thái nói gì đó với Tô Mạt.

Tô Mạt quay qua nói:“Tề thượng thư, bọn họ từ Tây Dương đến, cố ý đến vườn hoa khảo sát, dù sao vườn hoa là nơi cung cấp nguyên liệu cho Hương lâu. Bọn họ muốn bàn chuyện làm ăn lâu dài với chúng ta nên sẽ ở đây thêm ít ngày. Bọn họ còn nói rất thích ngài, muốn sắp xếp thời gian tới kinh đô cùng ngày đàm đạo.”

Lúc này, đội thị vệ tra xong cũng ra tới, không thu hoạch được gì. Những thị vệ tuấn tú, người nào người nấy ôm đầy hoa tươi do các cô nương cùng bà tử tặng.

Vài người điều tra hộ tịch cũng đến báo:“Đại nhân, đều tra qua, không có khả nghi .”

Tề Tú Hữu rất không cam lòng, hắn thật vất vả mới có cơ hội vào đây lúc soát, không thể về tay không nên muốn kiểm tra kĩ qua lượt nữa, cố ý tìm xem có cái cơ quan bì mật nào mà hắn bỏ sót hay không.

Tô Mạt đi theo hắn, còn dẫn mấy người Tây Dương cùng đi nhưng Tề Tú Hữu không hco.

Mỗi một gian phòng đều được rà cẩn thận, thậm chí là vách tường, giá sách, ngăn tủ, đều di chuyển để xem có mật đạo hay không?

Tô Mạt cười lạnh:“Tề thượng thư, chắc ngài xem tiểu thuyết diễn nghĩ hơi nhiều nên nhìn đâu cũng ra mật thất. hay là nhà ngài có nhiều động giống như hang chuột nên ngài tưởng nhà ai cũng giống vây? Ngài cũng không nghĩ chút, phong này lớn như vậy, cửa lúc nào cũng mở rộng, nếu làm mật thất thì phải đào ở chỗ nào?”

Tề Tú Hữu nóng, vườn hoa này sao một chút mờ ám cũng không có vây?

Cuối cùng, hắn đi tới một chỗ hình như là phòng mới đang dựng, có giàn giáo, nhìn không ra hình gì, giống nhà ở, lại giống kho hàng, còn giống..

“Đó là cái gì?” Hắn chỉ tòa kiến trúc dang dở, thắc mắc.

Tô Mạt cười:“Khách sạn, chờ làm xong, mời ngài đến tham quan.”

Nghe nàng mời, hắn không thềm tới gần. Nàng đã mời thì chỗ đó có gì đâu đặc biệt.

Hắn thất vọng rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.